Thứ Nữ Cuồng Phi

“Công tử, trên người khá hơn chút nào không? Cần ta tìm cho công tử hai mỹ nữ thư giãn giải trừ chút thống khổ?”
Thanh âm kia, từ đàng xa bay tới, mang theo sự tiêu sái bừa bãi không nói ra được, phong lưu vô hạn, cái miệng thốt ra những lời kia, có thể so sánh với tên vô lại trên phố phường.
Thanh niên mặc thanh y bên trái trên mặt vẫn mang vẻ cười cợt đi tới bên cửa sổ, không nhịn được cười ra tiếng.
“Mạc ly, ngươi cười một cái bộ chết hay sao? Cả ngày cứ chưng ra cái bộ mặt lạnh hơn băng sơn ngàn năm như vậy làm chi? chỉ có Mạc Thanh là dễ thương.”
Âm thanh ngã ngớn có phần trêu chọc vang lên, gian phòng rộng lớn sáng sủa, đột nhiên lại xuất hiện thêm một cái bóng màu xanh, trên người khoác áo choàng, tóc quấn đơn giản sau đầu, tựa tiếu phi tiếu nói, giống y như Hạ Thiên Thần, cả hai đều hào hoa phong nhã, chẳng qua nam tử này so sánh với tứ Hoàng Tử, hiển nhiên sinh ra vài phần tiêu sái tùy ý mà hắn không có, như là một luồng gió, không ai nắm được.
Tiêu Kiếm đi tới trước mặt Mạc Thanh, nhéo nhéo mặt của hắn: “da thịt nõn nà, gương mặt của Mạc Thanh nhà chúng ta thật tốt, da dẻ cũng trắng mịn, ngay cả nữ tử cũng phải cúi đầu chịu thua.”
Mạc Thanh kêu vài tiếng, dùng sức đẩy tay của kẻ không đứng đắn nào đó ra: “Tiêu Kiếm đại ca, ngươi còn không buông tay ra, chẳng nhẽ muốn đại ca ta động thủ với ngươi?”
Tiêu Kiếm cười ha ha hai tiếng liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch đứng ở bên cạnh, từ lúc mới nhìn thấy hắn đến giờ, khuôn mặt thâm trầm đen còn hơn đáy nồi, cày cau lại, dáng dấp như không muốn bất cứ ai lại gần hắn.
“Năm nay Mạc Thanh cũng mười ba tuổi, Tiêu Kiếm ca ca của ngươi có vài người bằng hữu khá tốt, đều là mỹ nữ, lần sau dẫn ngươi đi đến đó học hỏi, cũng không nên như người nào đó….”
Tiêu Kiếm kéo dài âm điệu, nghiêng mặt, khóe mắt cố ý phiêu về phía Hạ Dạ Bạch: “Từ đại hôn đến nay đã hơn nửa tháng, vẫn là xử nam, miếng ăn đến miệng còn để vuột mất, haizzz. . .”
Hắn vỗ tay một cái, ngửa đầu nhìn trời, phiền muộn thở dài : “Tiểu công tử, người khi nào mới có thể xuất hiện, Tiêu Kiếm chờ ngươi tiếp nhận nhiệm vụ nha.”
Hạ Dạ Bạch thản nhiên uống trà của mình, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, dường như hoàn toàn không nghe tiếng than thở ỷ ôi kia của Tiêu Kiếm, cứ coi như một kẻ hát hý kịch dạo ở đâu đó.
Tiêu Kiếm nào có chịu, đôi mắt không có hảo ý nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch: “Phu nhân tuyệt sắc như vậy, ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, mặc dù là Liễu Hạ Huệ, cũng sẽ hóa thân làm cầm thú, công tử…..”
Tiêu Kiếm liếm liếm đầu lưỡi, lời còn chưa nói hết, liền bị đánh bất ngờ.
“Nàng không như ngươi nghĩ.”
Thanh âm trầm thấp hàm chứa mùi vị cảnh cáo, Hạ Dạ Bạch cầm chén trà phỉ thúy nhẹ thổi, bọt nước tung tóe bay thẳng về phía Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm trừng mắt, nụ cười cứng ở trên mặt, cuống quít né tránh, nhưng vẫn bị vài bọt nước bắn trúng trên người hắn, mấy người vừa tới nhìn thấy thế vội vàng né tránh, mà vài giọt nước vừa rồi không văng trúng người Tiêu Kiếm còn đang lơ lửng trong không trung, lại giống như cung tiễn, văng thẳng lên trên cây cột màu son phía sau Tiêu Kiếm, chỉ nghe “lộp bộp” vài tiếng, trên cây cột xuất hiện vài lỗ hổng to cỡ ngón tay, thật sâu, nội lực cực mạnh, hiển nhiên dùng hết sức.
Tiêu Kiếm bỗng nhiên xoay người liếc mắt nhìn cây cột sau lưng, nuốt nước miếng một cái, xoay người nhìn Hạ Dạ Bạch, sờ sờ mặt mình: “Công tử, thân thủ của ta vẫn kém xa Tề Tắc, ngài thủ hạ lưu tình, nếu những giọt nước kia đánh trúng mặt, thì khuôn mặt tựa Phan An này của ta chẳng phải bị hủy rồi sao, sau này ta còn mặt mũi nào đi gặp ai.”
Hắn hít sâu mấy hơi, chưa tỉnh hồn, vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Gương mặt này nếu như bị hủy, không biết có bao nhiêu mỹ nữ khóc cạn nước mắt đấy.”
“Tre già măng ắc mọc, Tiêu Kiếm ca ca đừng bảo là mặt bị thương, cho dù là công tử hạ thủ hủy luôn tính mệnh, thì chuyện đó cũng không có gì to tát, chẳng phải còn có Mạc Thanh sao? hơn nữa sau này còn vài tiểu đệ trưởng thành, khẳng định còn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng hơn cả Tiêu Kiếm ca ca, nhất định sẽ được nhiều nữ tử thích.”
Mạc Thanh cười, tay cầm băng tâm ngọc hồ, một lần nữa thay Hạ Dạ Bạch châm nước trà, hương trà thanh nhã hoặc là mùi hương hoa sen tràn đầy cả phòng, không còn mùi dâm mỹ mới vừa rồi, cộng thêm màn đấu võ mồm giữa Mạc Thanh cùng Tiêu Kiếm, gian phòng không còn quạnh quẽ.
Hạ Dạ Bạch đã đeo mặt nạ ngân bạch lên, từ phần mũi trở lên ẩn sau mặt nạ, môi nhếch, đôi mắt kia không còn trong suốt vô tội như trước, đôi mắt đen thâm thúy lại sắc bén như dao.
Hắn yên lặng ngồi ở chỗ kia, trên người chỉ mặc nội sam vàng sẫm đơn bạc, thổi chén trà phỉ thúy trên tay, đặt ở bên mép, nhẹ nhàng thổi một cái, không duyên không cớ lại khiến người ta thấy cao quý ưu nhã, lại mang theo hơi thở tà mị hắc ám, vô pháp chống cự.
Tiêu Kiếm tự ngồi xuống băng ghế đối diện Hạ Dạ Bạch cầm trên tay một chén trà, nhìn bánh điểm tâm mỹ vị tinh xảo trên bàn, đem chén trà trên tay đưa đến trước mặt mạc ly đang cầm băng tâm ngọc hồ, tay kia cầm khối bánh điểm tâm bỏ vào miệng, rung đùi, phát ra tiếng nỉ non: “Thải Hà tự mình làm bánh hoa sen, công tử, tay nghề tốt như vậy sao công tử lại bảo nàng đến Lưu Vân Phường thêu thua may vá suốt ngày, thật không biết trọng dụng nhân tài, nếu mỗi ngày đều có thể được ăn bánh điểm tâm do đích thân Thải Vân làm, cho dù chết cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.”
Tiêu Kiếm liên tục ăn hết mấy miếng, nhiều đến mức trà cũng nguội lạnh, nhưng tay Mạc Thanh vẫn nắm băng tâm ngọc hồ như cũ, không nhúc nhích: “Mạc Thanh, cho Tiêu Kiếm ca ca chút nước uống, đã lâu không uống trà Mạc Thanh đệ đệ của ta pha.”
Mạc Thanh ha hả nở nụ cười, cười xong liếc nhìn đôi mắt thâm trầm của Mạc Ly: “Ca ca nói chúng ta chỉ phụ trách hầu hạ công tử, những người còn lại không có liên quan, muốn ăn cái gì, uống gì, tự mình động thủ, ngươi mới vừa rồi ăn bánh hoa sen Thải Vân tỷ tỷ làm rồi, xem như ta đã mạo hiểm nghe chửi, nếu còn rót trà cho ngươi, chẳng phải là muốn bị đánh, ngươi biết thân thủ ca ca ta, ngoại trừ công tử còn có Tề Tắc ca ca, thì không ai là đối thủ, ta cũng không dám cùng hắn động thủ, tục ngữ có câu: huynh trưởng như cha, bị đánh không nói, còn rơi vào tội danh không coi trọng tôn trưởng.”
Mạc Thanh cầm băng tâm ngọc hồ ôm chặt vào trong ngực, lui về phía sau hai bước, trốn phía sau mạc ly.
Tiêu Kiếm nhìn chén trà rỗng tuếch của mình, thở dài: “Trần Tuyết mất 3 năm phao thành trà Tuyết Nha, so với trà dùng nước Thiên Sơn không biết còn thơm ngọt hơn bao nhiêu lần, đây chính là Chỉ Lan tiến cống, trong triều đình có hoàng tử nào không muốn dùng trà này để tỏ ý cảm ơn hoàng ân, nhưng trong mắt công tử, những điều này e là không đáng giá nhắc tới.”
Lúc này Hạ Dạ Bạch mới đem chén trà phỉ thúy trên tay đặt lên bàn, đôi mắt dưới mặt nạ kia sâu không thấy đáy, vẫn gom tụ tất cả quang mang thế gian, hắn chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, vẫn chưa tạo ra bất kỳ áp lực nào, vẫn không duyên không cớ khiến người ta sinh ra vài phần ớn lạnh, không dám không dám.
“Ta chưa nói muốn gặp ngươi.”
Hạ Dạ Bạch nhàn nhạt mở miệng, rốt cục cũng đưa mắt nhìn hắn.
“Ai u, chủ tử nói như vậy làm đau lòng thuộc hạ, a, tâm hồn ta mỏng manh yếu ớt lắm.”
Tiêu Kiếm hai tay che ngực, nhíu chặt mày, đôi mắt vô tội,dáng vẻ vô cùng đau thương, cũng không biết học được từ ai.
” Thuộc hạ qua vạn hoa tùng trung, không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ phong tư của công tử khi mang mặt nạ ngân bạch mà rơi nước mắt như những tân nương vừa khóc vừa vui khi về nhà chồng, ta vốn dĩ không trông chờ người có thể nhiệt tình, không nghĩ tới người lại làm thương tổn ta như vậy, trái tim bé nhỏ của ta, không được, ta muốn đi tìm sự an ủi.”
Vừa làm bộ khóc lóc kể lể cứ như việc đó thật sự sẽ phát sinh, nhưng cho dù khóc lóc cũng không có tác dụng, có điều, Hạ Dạ Bạch vẫn như trước không liếc mắt nhìn hắn 1 cái.
Bỗng nhiên Tiêu Kiếm đứng lên, cầm cái tách phỉ thúy của Hạ Dạ Bạch, rất nhanh đem nước trà bên trong rót vào tách của mình, đưa lên mũi ngửi ngửi, Mạc Thanh thấy thế, chỉ muốn nện cho hắn 1 cái. Giống như là Tiêu Kiếm đã liệu trước được việc này, cuống quít né tránh, nhưng vẫn không quên cầm ly nước trà lên mũi ngửi: “Trà Công tử uống, quả nhiên hơn hẳn trà bán trên phố.”
Hắn bày dáng vẻ say sưa ngây ngất, uống một ngụm, Mạc Thanh thấy hắn uống, hừ một tiếng, lắc lắc tay áo, một lần nữa đứng ở phía sau Hạ Dạ Bạch.
Tiêu Kiếm đắc ý thở phào một cái, lưu luyến mùi hương trên môi, lại uống tiếp một ngụm nữa, cầm bánh hạnh đào (*) Cố ý quay sang phía Mạc Thanh há to mồm, dùng sức cắn một cái.
Đối với cử chỉ của Tiêu Kiếm, mọi người tựa hồ đã sớm nhìn quen mắt rồi, Mạc Thanh cười ha ha: “Kỹ nghệ pha Trà của ta chính là Thải Vân tỷ tỷ chỉ dạy, Tiêu Kiếm ca ca có bản lãnh như vậy, thì mau cưới Thải Vân tỷ tỷ, trong quán trà chúng ta không có cái gì, chỉ có những cái này thôi. Nói vậy, huynh cũng không cần tranh đoạt với công tử.”
“Tên tiểu quỷ như ngươi thì biết cái gì.”
Tiêu Kiếm vỗ vỗ đầu Mạc Thanh, nhìn Hạ Dạ Bạch, nụ cười trên mặt ngưng lại, gương mặt đó rõ ràng không phải là nghiêm túc, vẫn vô duyên vô cớ sinh ra một phần nghiêm chỉnh, một lát, đột nhiên hỏi: “Không phải công tử thích phu nhân rồi chứ?”
Đôi mắt dưới mặt nạ bỗng trở nên băng lãnh, cứ như vậy nhìn Tiêu Kiếm, không khí chung quanh suýt nữa ngưng đọng lại, nhưng Tiêu Kiếm vẫn tỏ vẻ không hay không biết gì cả: “Công tử cho tới bây giờ đều là người vì tư vì lợi, trong tình huống mới vừa rồi, có mấy nam nhân cầm lòng được, cứ trực tiếp giả vờ ngây ngốc đoạt lấy mới tốt, giữ chặt ở bên người, chẳng phải thuận tiện hơn sao? vậy mà cuối cùng công tử lại quay ngựa làm chính nhân quân tử, xem ra là rất trân trọng phu nhân.”
“Nguyên do?”
Hạ Dạ Bạch đùa bỡn chén trà phỉ thúy trên tay, ngước mắt giống như tùy ý nhìn.
“Công tử đâu giống như ngươi, làm sao không khống chế được? Dáng vẻ này của ngươi, nhìn thấy nữ nhân là chảy nước miếng rồi.”
Mạc ly nhìn Tiêu Kiếm, đôi mắt lạnh lùng trào phúng nói, hiển nhiên là không có hảo cảm gì với Tiêu Kiếm, có lẽ là nguyên do rất ít nói chuyện, thanh âm không được trong trẻo.
“Ta tán thành ca ca, phu nhân tốt với công tử như vậy, đáng để công tử trân trọng.”
Đuôi lông mày Tiêu Kiếm nhếch lên 1 cái, gật đầu biểu thị tán thành: “Phu nhân tốt thì có tốt, thế nhưng tính tình rất kỳ quái, không thể nắm được, thà làm ngọc vỡ cũng không muốn bị lừa gạt, nếu một ngày kia nàng phát hiện bị công tử lừa gạt, sẽ cãi nhau với công tử thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Tiêu Kiếm đăm chiêu, mạc ly Mạc Thanh đứng bên cạnh nghe thấy thế, cũng liếc mắt len lén nhìn Hạ Dạ Bạch, không khỏi lâm vào trầm tư.
Tiêu Kiếm, ngày thường mặc dù cà lơ phất phơ, bất quá lời hắn nói cũng có vài phần đạo lý, mấy ngày nay, phu nhân đối với công tử thật là tốt, bọn họ đều nhìn thấy được, cho dù là ý chí sắt đá, cũng bị nung chảy, mạc ly tuy ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong lòng vẫn thừa nhận lời nói vừa rồi của Tiêu Kiếm rất có lý, tựa như bọn họ ngay từ đầu, trong lòng đều coi thường phu nhân, nhưng bây giờ, sợ là sớm đã bị nàng thu phục nhân tâm của mình rồi.
Công tử thân là nam tử, lại trúng độc, phu nhân tuyệt sắc như vậy, chỉ là nước lạnh mà thôi, công tử vẫn 3 lần 7 lượt chiếm tiện nghi của phu nhân, ngẫm lại không phải không muốn tiến lên, ngày thường đều là phu nhân cật lực chống đỡ, công tử không muốn mới buông tha, nhưng hôm nay vẫn buông tha thời cơ tốt như vậy, dục vọng sinh sôi lại phải khắc chế, thầm nghĩ bên trong còn có nguyên do gì đó.
Hắn và Mạc Thanh đều là 2 kẻ suy nghĩ còn mộc mạc, đối với chuyện tình yêu dốt đặc cán mai, hai người này thấy công tử đối với phu nhân rất tốt, nếu hôm nay không có Tiêu Kiếm nhắc nhở, cho dù suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra bât cứ nguyên cớ nào.
“Nếu như ngươi phát hiện ta lừa gạt ngươi thì sao?”
“Vậy thì vĩnh viễn đừng để cho ta phát hiện.”
Hạ Dạ Bạch nhìn chén trà phỉ thúy trên bàn, bàn tay bỗng nhiên ngây ra giữa không trung, hắn nhớ lại hôm tiến cung, lúc đầu hai người từ Tuệ Xuân Phường trở về, nửa đêm Tịch Nhan chạy ra vườn, dường như đang phát tiết chuyện gì, hắn vốn chỉ tự lẩm bẩm, chưa từng nghĩ đến tính cảnh giác của nàng cao như thế, lời của hắn cư nhiên bị nàng nghe thấy.
“Vậy thì vĩnh viễn đừng để cho ta phát hiện.”
Trước khi nàng xuất hiện, hắn luôn tin tưởng khả năng làm việc của mình vô cùng cẩn thận, nhưng bây giờ, hắn luôn luôn bị xúc động, trên đời này, làm gì có tường nào cản được gió, giấy sao gói được lửa đây? Huống chi nàng còn là nữ tử thông tuệ cảnh giác như vậy, mặc dù là một chút biến hóa rất nhỏ cũng vô pháp chạy khỏi ánh mắt của nàng, nếu không phải được nàng vô cùng tín nhiệm, thì cho dù hắn đứng ở sau lưng nàng cũng vô phương che giấu, huống chi hiện tại khi chỉ có hai người hắn lại không còn đeo mặt nạ, thiếu mất lớp màn che chắn, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền, mấu chốt nhất là, trong lòng hắn càng không muốn giấu giếm nàng, nhưng nếu là bị nàng phát hiện, bản thân giả ngu đần ngốc ngếch lừa dối thế nhân, có khi nào trong cơn nóng giận mà rời khỏi mình?
Tiêu Kiếm chỉ một câu là vạch trần tất cả, đâm thẳng vào lòng Hạ Dạ Bạch, vấn đề này, cho đến tận bây giờ hắn cũng không dám chắc, rốt cuộc nên thẳng thắn nhận lỗi hay là tiếp tục lừa dối?
Nếu là thẳng thắn nhận lỗi, phải chăng sẽ nhận được sự khoan hồng của nàng, cũng có thể nàng sẽ bỏ hắn mà đi, nếu tiếp tục giấu diếm, nàng vẫn toàn tâm toàn ý lo lắng cho Tiểu Bạch như trước đây. Mỗi lần nhớ lại cái đêm nàng bạo phát, khiến Hạ Dạ Bạch liền có cảm giác phiền não, đau lòng, chỉ hận không thể giết người.
Nghĩ như vậy, Hạ Dạ Bạch lại thất thần, biết có những ánh mắt đang chăm chú nhìn vào mình, liền hồi phục tinh thần lại, nhất thời cả người tỏa ra sát khí: “Hôm nay ngươi đến đây là để nói những lời này sao? có chuyện gì thì bẩm báo nhanh, không thì cút đi cho ta: “
Hạ Dạ Bạch quát to một tiếng, thanh âm tàn nhẫn nhưng lại ẩn ẩn cảm giác nông nóng hoảng loạn, chỉ sợ giấu đầu hở đuôi mà thôi, mà ngay cả bản thân hắn có lẽ cũng phát hiện ra được sự thất thường này của mình, bất quá người bên cạnh cũng hiểu đươc, công tử của bọn họ đang rất phiền não vấn đề này, nói thì nói thế, nhưng công tử của họ bắt đầu vì một nữ nhân mà đau đầu, cũng là một chuyện vô cùng lạ lẫm, chí ít Tiêu Kiếm có chút hả hê trước sự thật này.
“Bị ta nói trúng rồi, cho nên thẹn quá thành giận.”
Tiêu Kiếm không hề sợ hãi, chỉ vào Hạ Dạ Bạch, vẻ mặt cười cợt, gian trá nói.
Hơi thở của Hạ Dạ Bạch có chút gấp gáp, có điều không biểu lộ quá rõ, nhưng đôi mắt đen láy kia hầu như không còn vẻ hồn nhiên nữa mà biến thành màu đỏ của máu tươi, xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng đáng sợ đến kinh người, có điều rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại: “Dù sao ta cũng là chủ tử của ngươi, hôm nay ngươi đến đây là để phát ngôn ngông cuồng, trêu ghẹo ta sao? chuyện trong bổn lâu ta giao cho ngươi đến giờ đã làm xong chưa? nếu như ngươi ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, ta cũng không dư gạo nuôi kẻ vô dụng rỗi hơi.”
“Lấy. . . Lấy cái chết tạ tội, chẵng nhẽ… Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Tiêu Kiếm nuốt nước miếng một cái, công tử khi chân chính là công tử, nhưng cho tới bây giờ không đùa giỡn, nghĩ tới đây, Tiêu Kiếm vô cùng đau đớn, vì sao cô nương hồng ngọc đứng đầu bảng Ỷ Thúy Lâu lại như có mắt không tròng, nếu như nàng ngoan ngoãn chuộc thân, tự mình tiêu dao, hắn hà tất phải thay người khác làm việc vặt, vì sao ngay cả hành khất bên đường, cũng vô lại như vậy, ra sức khi dễ người ta, mà hắn mỗi lần nhìn thấy vẫn phải cung cung kính kính?
Tiêu Kiếm hắn, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, mà bây giờ lại không bằng tên vô lại đầu đường xó chợ như tên khất cái bên đường kia nữa chứ. Điều này làm sao hắn chịu đựng được đây? Kỳ thực hắn cũng rất muốn động thủ trên đầu thái tuế lắm chứ, nhưng lần đó, hắn bất quá là đứng ở trong đám người hiếu kỳ xem công tử bị khi dễ, cùng bọn họ vỗ tay tán thưởng khi thấy công tử bị chèn ép rất lâu, nhân tiện a dua kích động vài câu, sau đó liền trở thành tổng quản sự của trà lâu này, mỗi ngày bị quay như con dế đầu tắp mặt tối, mấy ngày đầu còn không có cả thời gian uống nước, công tử nhà bọn họ thế nhưng lại là người thù dai.
“Chính là nghiên trọng như vậy đấy.”
Hạ Dạ Bạch đứng dậy, đi tới bên người Tiêu Kiếm, băng lãnh tăng gấp 10 lần, cảm giác áp bách cũng tăng gấp 10 lần.
Hai tay Tiêu Kiếm đặt trên đỉnh đầu, chỉa vào khuôn mặt đau khổ, làm động tác đầu hàng: “Công tử kỳ thực cũng không cần lo lắng, phu nhân quan tâm người như vậy, nếu thật sự phát hiện ra chân tướng, người chỉ cần tỏ vẻ thảm thương, làm nũng nhiều một chút, hoặc là sai tiểu nhân đóng vai kẻ ác độc đến khi dễ người, xuất vài chiêu khiến mặt mũi công tử bầm dập một chút, công tử chỉ cần rơi vài gọt nước mắt, khẳng định phu nhân liền mềm lòng, kỳ thực nếu không dùng kế sách tiểu nhân này, thì người có thể sắp xếp vài quân cờ đến khiêu khích Tứ ca với nhị ca của ngài, cho bọn họ sai người truy giết, phu nhân thấy người thụ thương, nhất định sẽ như lần trước ở Tuệ Xuân Phường, tiếp tục thề sống chết bảo hộ an toàn của công tử.”
Tiêu Kiếm càng nói, sắc mặt của Hạ Dạ Bạch càng thêm âm trầm, toàn thân phát ra sát khí kinh người, Tiêu Kiếm cảm giác mình sắp bị đông chết đến nơi rồi.
“Nói tiếp đi.”
Hạ Dạ Bạch nhẹ nhàng lên tiếng, Tiêu Kiếm liên tục cười trừ.
“Theo ta thấy thì công tử vẫn nên tiếp tục vai diễn này đi, dạo này phu nhân có chuyện bận rộn, tạm thời sẽ không hoài nghi đến người, chắc chắn người vẫn an toàn, chúng ta còn nhiều thời gian nghĩ cách đối phó.”
Cận kề cái chết, một Tiêu Kiếm luôn nghiêm chỉnh rốt cục cũng phải bất an, nhưng thực sự chỉ có một chút bát an mà thôi: “Công tử, trong rừng cây cối rậm rạp, hà tất gì cứ phải ôm khư khư một gốc cây như vậy.”
Hạ Dạ Bạch căng thẳng, khóe miệng rủ xuống hơi co quắp: “Tiêu Kiếm.”
Hiển nhiên, Tiêu Kiếm đại nhân lại tiếp tục nói bậy, nhưng hắn không thể bảo đảm mình sẽ hạ thủ lưu tình, Tiêu Kiếm đương nhiên cũng biết mạng nhỏ khó bảo toàn, quyết không thể đùa quá mức, hắn rất rõ ràng, muốn giữ lại cái mạng này để lần sau còn tiếp tục đùa, thì cần học được câu một vừa hai phải.
“Tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo, mới đến quấy rầy công tử.”
Sau cùng cũng không khỏi lo lắng, chiêm thêm 1 câu nữa: “Là về phu nhân.”
“Nói. . .” chân mày Hạ Dạ Bạch bây giờ mới nới lõng ra được một chút, khuôn mặt cũng không còn băng lãnh như vừa rồi, trở lại ghế ngồi.
“Chẳng phải công tử sai thuộc hạ tìm người theo dõi nha hoàn Hông Đậu bên người của phu nhân, thám thính xem nàng ta đang làm cái gì sao? Hôm nay người tiểu nhân phái đi đã báo kết quả về.”
Tiêu Kiếm ngồi xổm, dáng vẻ chật vật đáng thương, nhìn Hạ Dạ Bạch dường như đang muốn lấy lòng.
Hạ Dạ Bạch cũng không thèm nhìn đến, đuôi lông mày dưới mặt nạ sụp xuống, có chút không nhẫn nhịn: “Nói thẳng trọng điểm.”
“Hình như phu nhân coi trọng mảnh đất cách mười dặm phía thành đông, nha đầu Hồng Đậu kia đã nhiều ngày đến nơi đó tìm hiểu chủ mảnh đất.”
Tiêu Kiếm không thấy Hạ Dạ Bạch mở miệng, chỉ có thể tiếp tục độc tấu: “Theo tiểu nhân nghe ngóng, mảnh đất kia hình như là Triều Dương thành phủ Liễu gia, Liễu gia lão gia tử kia đã qua tuổi 60, sắp lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi, tốn rất nhiều tiền mới tìm được một mảnh đất có địa hình tốt như vậy, chuẩn bị sau này trăm tuổi sẽ sử dụng, cho nên, mặc dù phu nhân muốn mua, nhân gia người ta cũng chưa chắc đồng ý.”
“Chỗ kia ta đã xem qua, có núi có sông, đúng là một nơi tốt, Liễu lão gia tử cũng thật là, người chết rồi còn gì ngoài một đống bạch cốt? Một bộ quan tài mà thôi, cần chi một chỗ rộng lớn như vậy làm gì? Bất quá phu nhân tuổi còn trẻ, lại đi tìm hiểu chuyện đó để làm chi?”
Mạc Thanh mím môi, mày nhăn lại, suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không tìm ra nguyên nhân, ngược lại đôi mắt xoay tít nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm xắn tay áo: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
“Chẳng phải ngươi cho người đi tìm hiểu sao? ta không hỏi ngươi thì đi hỏi ai? Cũng không tìm hiểu rõ ràng, ngươi không biết công tử muốn nghe sao? “
Tiêu Kiếm thở dài: “Người kế thừa Liễu gia là Liễu Dật Phong có quan hệ khá gần với tứ Hoàng Tử, phía sau có chỗ dựa, cũng được xem là một kẻ có quyền thế, công tử, theo tiểu nhân biết, thất vương gia là người nghèo rớt mồng tơi, cũng không được sủng ái, cho dù Liễu công tử đồng ý bán, phu nhân cũng chưa chắc có đủ khả năng mua! Công tử thử dò hỏi phía phu nhân, gián tiếp nói cho nàng biết, để tìm cách xoay xở, nhưng cần phù hợp thực tế, không nên có ý nghĩ kỳ lạ.”
Ánh mắt Hạ Dạ Bạch nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, môi vểnh lên, như đang ngẫm nghĩ điều gì, vẫn chưa để ý gì đến Tiêu Kiếm.
Từ đại hôn đến nay, nàng luôn nói sẽ đòi lại những thứ đáng lẽ ra thuộc về mình mang về cho mình, hắn cho là nàng đang an ủi mình mà thôi, chưa từng để ở trong lòng, thân là người hoàng gia, những thứ đáng lẽ thuộc về hắn, hắn cũng không được hưởng, nàng bất quá là một nữ tử, những thứ đó, há có thể nói muốn là được? Nàng có thể vì hắn làm những việc này, đối với một nữ tử mà nói, đã đủ rồi.
Tuy rằng không biết vì sao nàng coi trọng mảnh đất kia, nhưng nhất định là có liên quan đến hắn.
“Mạc Thanh nói đúng, chẳng qua là một lão già, nếu như chết, chỉ cần 1 mảnh chiếu, ném vào quan tài là xong rồi, cớ gì phải rầy rà? lãng phí một nơi tốt như vậy.”
Ừ? Tiêu Kiếm vừa nghe, cảm thấy không đúng, thấy dáng vẻ của Hạ Dạ Bạch, bất chợt hiểu ra đôi chút, liền cười haha: “Tiểu nhân hiểu rồi, lão đầu tử này dĩ nhiên sao có thể so với Vương gia nhà ta, tuy nói Liễu gia chỉ là một thương nhân, nhưng chỗ dựa phía sau của người ta vừa chắc còn cứng rắn như thế, bất quá dạo này cửa hàng tơ lụa của chúng ta có hợp tác cùng Liễu gia, còn là làm ăn lớn nha. . .”
Hạ Dạ Bạch liếc mắt nhìn Tiêu Kiếm, bộ dáng kia quả thực còn hèn mọn hơn cả con chuột trước đây (ý chỉ quản gia Vương Quyền).
“Lượng tiêu thụ Tơ lụa của Lưu Ly Chúng ta ở một vài tiểu quốc phía nam như Đông Ngô và Chỉ Lan vẫn rất tốt, Tiêu Kiếm rất nhạy trong kinh doanh, đã đặt một lô hàng tơ lụa thượng đẳng của Liễu gia, chuẩn bị cung cấp cho hoàng tộc tiểu quốc Chỉ Lan với Đông Ngô, thời gian cũng sắp đến rồi, tiểu nhân cố ý gây thêm chút sức ép trong đơn hàng này, chỉ cần giở chút thủ đoạn bên trong, khẳng định họ không có cách nào giao hàng đúng hẹn, Liễu lão gia trước đây là người khôn khéo, nhưng bây giờ chính là rán sành ra mỡ, làm sao tránh được phải bồi thường số lượng lớn bạc, huống hồ chúng ta chỉ muốn một mảnh đất nho nhỏ kia, lại còn hảo tâm đem tặng châu bảo mà hắn thích nữa, công tử chỉ cần tìm cơ hội tốt đem nó tặng cho phu nhân, nàng nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, công tử nghĩ thế nào?”
Tiêu Kiếm ngửa đầu, nhếch môi, cười đến vạn phần gian trá, bộ dáng kia, quả thực rất đê tiện, khiến người ta hận không thể hung hăng hạ vài quyền vào nó mới hả dạ.
“Như vậy có quá đáng lắm không?”
Mạc Thanh cũng cười, nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm, nhíu mày, hài tử này, hiển nhiên là bị sự độc hại của Tiêu Kiếm, làm hư mất rồi.
“Bất quá phu nhân đã làm nhiều chuyện như vậy cho công tử chúng ta, việc này không đáng tính đến, mặc dù là hơi trái với lương tâm, nhưng chỉ vì công tử, Mạc Thanh mặc dù phải xông pha khói lửa, cũng không chối từ.”
Mạc Thanh xoay người, trên tay vẫn cầm băng tâm ngọc hồ đưa vào lòng mạc ly, quỳ một gối xuống trước mặt Hạ Dạ Bạch: “Nhìn thấy phu nhân mỗi ngày vì công tử mà lao tâm khổ trí như vậy, thế nhưng Mạc Thanh theo bên người vẫn không giúp được việc gì, công tử, chuyện này cứ giao cho Mạc Thanh. Ta nhất định sẽ khiến Liễu gia không giao được hàng.”
Hạ Dạ Bạch híp nửa con mắt, nhìn mạc ly sau lưng, làm như ra hiệu cái gì.
“Nếu như Liễu gia giao không được hàng, chúng ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng, bao năm qua, chúng ta vất vả mới thiết lập được mối quan hệ hợp tác hữu hảo với các nước phía nam, nếu vì chuyện này mà phá hư, có chút đáng tiếc.”
“Mạc ly, vì sao lần nào ngươi cũng ngược ý với ta thế? Nói như thế nào ta cũng là chủ quản Lâu chủ Thiên Ky Lâu, ngươi làm gì thế có phải muốn đối nghịch với ta không? Ta nói đông, ngươi cứ nói tây, ngươi không thể nói hướng đông cùng ta một lần à? Giống như Mạc Thanh, thuận theo có gì không tốt? không thì im lặng cũng được, Ngươi có biết hay không, như ngươi vậy rõ ràng là không coi lâu chủ như ta đây là gì, khiêu khích uy tín của ta, ngươi có biết mình làm vậy sẽ khiến ta vô cùng mất mặt không hả? may mà ở đây không có nữ nhân, bằng không hành động vừa rồi của ngươi sẽ làm hỏng hình tượng của ta trong mắt các nàng rồi.”
Mạc ly trợn mắt suýt nữa giơ chân đạp Tiêu Kiếm, hừ một tiếng, quay đầu chỗ khác, không để ý đến hắn nữa.
“Công tử, vấn đề này tiểu nhân chẳng phải không nghĩ tới, huống hồ chỉ là một lô hàng mà thôi, huống chi thành viên hoàng thất này hàng năm nhận được không ít lợi nhuận từ phía chúng ta, tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà đoạn tuyệt quan hệ triệt để với chúng ta, đương nhiên, không ảnh hưởng gì đến Thiên Ky Lâu của chúng ta, đây chỉ là một chút sơ xuất trong làm ăn thôi.”
Hai ngón tay Tiêu Kiếm hé ra một chút, sau dó lại thu nhỏ lại một chút, muốn biến ảnh hưởng nhỏ đó không thể làm cho nó nhỏ hơn được nữa mới thôi: “Chẳng phải có câu là: ‘yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân’ đó sao. Nếu tương lai phu nhân biết công tử vì nàng mà hi sinh nhiều như thế, nhất định sẽ cảm động, hơn nữa công tử đã nghĩ đến thủ đoạn thiếu đạo đức gì rồi, đừng nói là muốn đốt sạch chỗ ẩn thân của người ta đi nhé, ta nói rõ trước, Tiêu Kiếm ta ngoại trừ phong lưu, bình sinh chưa từng làm chuyện xấu nào, đừng sai ta đi làm mấy chuyện hạ tiện đó nha.”
Tiêu Kiếm thấy mắt Hạ Dạ Bạch đang nhìn hắn, không ngừng khoát tay, lui về phía sau mấy bước.
“Nếu Nhan Nhan đã coi trong nơi đó, sao ta có thể phá hỏng nó? có điều cũng không thể làm hỏng kế sinh nhai của bổn Lâu, mảnh đất kia chẳng phải được xưng là phong thuỷ bảo địa sao? Nếu bên trong phát sinh chuyện gì bất hảo, tỷ như có ma quỷ, mấy chuyện thần quái, thì nó còn được xem là bích hồ không? Nửa đêm có thủy quỷ thường lui tới chẳng hạn? Cái này cũng chưa chắc không thể xảy ra.”
“Giả quỷ?”
Tiêu Kiếm hưng phấn kêu thành tiếng, tay chỉ mạc ly bên cạnh: “Người này, lớn lên tuy rằng mang hình dáng người phàm, nhưng nửa đêm nhìn lại cũng chẳng khác gì ma quỷ, để hắn đi nhé.”
Mới vừa nói hết, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, vỗ tay một cái: “Mạc Thanh cũng có thể, hai người lớn lên giống nhau như đúc, vừa trông thấy mạc ly. một khắc sau lại thấy Mạc Thanh, nhất định sẽ bị dọa cho choáng váng.”
“Hai người quá ít, việc này giao thêm nhiều người cùng làm, ngươi và Mạc Thanh mạc ly, đừng làm rối loạn việc của ta.”
Tiêu Kiếm ngước mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Công tử, phu nhân coi trọng nó vì nó là nơi có phong thủy tốt, nếu có tin đồn về quỷ thần các loại, không chừng phu nhân cũng không thuận mắt nữa.”
Hạ Dạ Bạch cười không nói: “Qua mấy ngày ngươi tìm một danh mục lịch sự tao nhã, mời các phú thương lớn, thân sĩ danh lưu trong thành Triều Dương tham gia, về phần thời gian, ngươi chờ tin tức của ta là được.”
“Công tử lại muốn chơi trò gì? còn mời đám người đó làm chi?”
“Cứ theo lời ta mà làm, những thứ khác ngươi không cần hỏi nhiều. Được rồi, nàng đi đã lâu rồi, chắc cũng đến lúc quay lại, các ngươi lăn đi đi, cứ lo làm chuyện của mình là được.”
Hạ Dạ Bạch phất phất tay, dường như không còn chút nhẫn nại, cứ thế hạ lệnh đuổi người.
“Mấy ngày nay, phu nhân chiếu cố công tử tốt như vậy, tiểu nhân muốn nói cảm ơn với nàng.”
Tiêu Kiếm nín cười, vẻ mặt thành thật nói.
“Ta thay nàng nhận lời cảm ơn kia của ngươi, ngươi có thể lăn.”
Bộ dáng kia, giống như là tống cổ hành khất vậy.
“Nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nữ của Lưu Ly, dung mạo như thiên tiên, tiểu nhân đến bây giờ còn chưa được chiêm ngưỡng dung nhan, đây chính là chuyện uổng phí nhất kiếp này, hôm nay lẽ nào bỏ qua, đương nhiên phải đích thân nói mới được.”
Tiêu Kiếm mím môi,cố nhịn cười.
“Tiêu Kiếm!”
Hạ Dạ Bạch quát khẽ, đôi mắt muốn phun lửa, chỉ vào chỉ vào cửa sổ: “Biến ngay cho ta.”
“Công tử, không thể thương lượng một chút sao.”
Tiêu Kiếm tiếp tục cười đùa tí tửng pha trò: “Thuộc hạ chỉ muốn nhìn đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết xinh đẹp cỡ nào thôi mà.”
“Dẹp. . .”
Trả lời hắn, là một nụ cười lạnh lẽo thâm tàn đến cùng cực, Tiêu Kiếm cuống quít tránh né. Hắn thế nào quên mất, Mạc Thanh am hiểu ám khí, lúc nào trên người cũng mang theo tiểu đao đoạt mệnh.
Vận dụng toàn sức, không chút nương tay, Tiêu Kiếm cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, cật lực tránh né, thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vài cọng tóc bị cắt phiêu đãng rơi xuống đất, hắn nhìn mớ tóc đang bay kia, vỗ vỗ ngực, hồn phiêu phách lạc nói: “Công tử, ta là Tiêu Kiếm, chẳng phải Tề Tắc.”
Thân thủ của hắn không bằng Tề Tắc, may mà tránh được công kích bất ngờ của công tử.
Thân đao hẹp dài xuất hiện nơi cửa sổ phía sau Tiêu Kiếm, âm thanh thoảng nhẹ như tiếng ong còn mang theo chút dư chấn rất nhỏ, sau một khắc, Tiêu Kiếm chạy đến bên giường, đang chuẩn bị đang chuẩn bị đào tẩu khỏi hiện trường, trên chấn cửa đột nhiên có người nhảy vào, cũng là một thân thanh sắc, nhưng thanh sắc này sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mặt của người kia, môi tái nhợt tái nhợt quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm quyền, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
“Tề Tắc, ngươi bị thương?”
Trên mặt Tiêu Kiếm không có nửa phần thương tâm, bộ dáng kia, nhìn có chút hả hê, ngồi xổm trước mặt Tề Tắc, vén tóc hắn lên: “Ta xem một chút có đúng là Tề Tắc hay không?”
Hắn cười ha ha, nhanh tay điểm huyệt trên người Tề Tắc, móc ra một viên thuốc từ trong lòng ngực ra nhét vào bên mép Tề Tắc, Tề Tắc không chút nghĩ ngợi liền ngậm vào, hít sâu mấy hơi, sắc mặt so với vừa rồi đã khá hơn nhiều.
“Thuộc hạ đáng chết.”
Thanh âm kia kiên cường như là sắt thép, tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ bị bẻ gãy, lại càng không có chút quanh co, mặc dù bị thương, nhưng không có ý định chối tội.
“Thế nào bị thương?”
Thanh âm nhàn nhạt, khiến người nghe không đoán ra được tâm tình hắn lúc này.
“Thuộc hạ âm thầm theo phu nhân đến Thiên Phượng Điện, luôn giữ một khoảng cách nhất định, phu nhân cũng không phát hiện, nhưng không ngờ lại bị quốc sư phát hiện còn có một đám người đuổi tới, thuộc hạ vô ý bị thương, khụkhụ…..”
Tề Tắc nói xong, che ngực, ho khan hai tiếng.
“Có nghe được gì không?”
“Thuộc hạ vẫn chưa nghe rõ, trong phòng cũng chưa đốt đèn, thuộc hạ hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.”
Hạ Dạ Bạch gật đầu: “Quốc sư được khen là thiên nhân, ngẫm lại là có chỗ hơn người, ngươi bị thương, trước tiên theo Tiêu Kiếm quay về Thiên Ky Lâu dưỡng thương.”
Tề Tắc ôm quyền:” Hôm nay Thái tử ở đình Bích Ba triệu kiến phu nhân, thái tử điện hạ hình như có ý lôi kéo, bất quá phu nhân vẫn chưa đồng ý.”
Hạ Dạ Bạch gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát: “Mạc Thanh, ngươi đưa Tề Tắc trở lại dưỡng thương, mạc ly, Tiêu Kiếm, các ngươi lưu lại, ta muốn đi xem Ngũ ca một chút.”
Tề Tắc nghe vậy, mặt tái nhợt nhất thời đỏ ửng, ấp úng: “Công tử, cái kia. . .”
“Cái kia. . .”
“Cái kia. . . Phu nhân. . .”
Hai tai Tề Tắc cũng đỏ lên, cái kia cái kia nửa ngày, đầu rũ xuống, môi run run, vẫn không thể đem lời muốn nói thốt ra ngoài.
“Tề Tắc, ngươi vừa ăn gì mà ấp a ấp úng như vậy?”
Tiêu Kiếm cũng không quản hắn có thụ thương hay không, dùng sức đẩy bờ vai của hắn một cái, Tề Tắc hừ một tiếng, ngẩng đầu, đỏ mặt, nhìn Hạ Dạ Bạch: “Công tử. . . Công tử. . .”
Tề Tắc nhắm mắt lại, môi tái nhợt, làm tôn lên khuôn mặt còn đỏ hơn cả quả cà chua chín, hai tay nắm chặt thành quyền: “Hay là công tử đừng đi thì tốt hơn.”
Nếu như bị công tử thấy, phu nhân lại gặp phải xui xẻo.
Hạ Dạ Bạch tuy nói là kinh ngạc nhưng mặt không biểu lộ ra, nhưng bầu không khí cũng có thể xem là thoải mái, mà giờ khắc này Tịch Nhan đặt mình trong căn phòng nhỏ không khác gì mây đen bao phủ bên ngoài kia, áp lực vạn phần.
Trong căn phòng nhỏ, đốt mấy cây ngọn nến, bởi vì nguyên do ánh sáng, mặt lộ ra chút âm trầm, nhân lúc Tịch Nhan mang Hạ Dạ Bạch trở về phòng giải dược, Tương Tư dọn dẹp căn phòng nhỏ lại, so với vừa rồi đã ngăn nắp hơn đôi chút, ngay cả tấm thảm lót giường cũng đổi tấm khác sạch sẽ.
Tịch Nhan ở trên giường hẹp, bưng chén trà, thật là nhàn nhã thoải mái, tay Tương Tư cầm khay, đứng ở sau lưng, một đoàn gia đinh của vương phủ, đứng chật cả căn phòng nhỏ, bốn nữ tử mới vừa rồi đang ôm thân thể trần trụi ngồi chồm hổm dưới đất, các nàng đã sớm bị Tương Tư ném ra ngoài khi thu dọn gian phòng, Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy bị trói gô, đến bây giờ còn chưa buông ra, vẫn đang nằm 1 bên, bị mấy người gia đinh vây bắt, bàng hoàng không biết làm sao.
Nàng ngồi ở trên giường, trên miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt, nhìn như mềm nhẹ, lại làm cho người cảm thấy âm trầm, mân mê đôi chân, nhàn nhã thưởng thức trà, có chút hưởng thụ biểu tình hoảng sợ của các nàng lúc này, sợ sao? Đó chính là mục đích của nàng.
Tử vong chẳng đáng sợ, quá trình ngồi đợi tử vong và không biết khi nào tới giờ chết, đó mới là kinh khủng nhất, bởi vì đã trải qua, cho nên, tất nhiên vô cùng đồng cảm.
“Tương Tư.”
Qua một lát, Tịch Nhan thấy hiệu quả đe dọa đã đạt được như mong muốn, lúc này mới lên tiếng, đưa chén trà trên tay đặt lên khay, vài người trên đất thấy nàng đứng lên, thân thể run run, không tự chủ lui về sau 2 bước, Lý Kiến Huy Hạ Tuấn Trì hai người thấy vậy, sợ đến sắc mặt tái mét, cắt không còn giọt máu, thấy Tịch Nhan bước đến chỗ bọn họ, thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên lai nàng ở trong mắt bọn họ trở thành nước lũ và thú dữ rồi ư? hơn nữa còn kinh khủng hơn nước lũ và thú dữ.
Nàng bước từng bước tới trước mặt đám nữ tử đó, đột nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, nụ cười trên mặt nở rộ: “mấy cô nương quả nhiên lịch sự tao nhã.”
Thanh âm cực kỳ lãnh đạm, theo gió truyền tới bên tai các nàng, mơ hồ còn mang theo tiếu ý nho nhỏ, mấy nữ tử trên đất đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là dung nhan tuyệt sắc khiến các nàng không khỏi xấu hổ hận không thể đào lỗ mà chui, nhất là tiếu ý trên môi, mơ hồ mang theo tà khí, cặp mắt kia, như là vòng xoáy, đem các nàng hút sâu vào trầm luân trong đó, sau một khắc, đó là diệt vong, đó là triệt triệt để để hủy diệt, tức khiến các nàng từ bỏ tất cả, nhưng lại sống không bằng chết.
“Vương. . . Vương phi, tha. . . Tha mạng a.”
Một nữ tử trong số đó bỗng nhiên tỉnh táo lại, nuốt nước miếng một cái, cũng không quản Tịch Nhan làm những gì, vừa mở miệng đã vội cầu xin tha thứ.
“Tha mạng?”
Tịch Nhan nhìn dáng vẻ vừa sợ vừa kinh của họ, khóe miệng gợi lên nụ cười thỏa mãn, dưới ánh nến, không rõ thêm bao nhiêu phần quỷ dị và âm trầm, làm cho ai nấy cũng phải rợn cả tóc gáy.
Tịch Nhan dừng lại chỉ chốc lát, đôi mắt như nhiếp hồn đoạt phách kia mang theo một chút tiếu ý, rồi lại cực kỳ băng lãnh; rất là mâu thuẫn: “Vì sao cầu xin tha thứ? Vì sao mặc ít như vậy? Vì sao câu dẫn nam nhân của người khác?”
Gia đinh bên cạnh thấy thế, liếc nhìn 4 nữ tử xinh như hoa tự ngọc đang chật vật trên mặt đất, âm thầm thở dài, tha mạng? Haizzz, nếu như đổi thành bọn họ, nhất định hy vọng vương phi ban cho một hình phạt thống khoái, còn hơn sống không bằng chết.
Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, môi vung lên nụ cười đầy ác ý, mỗi chữ mỗi câu đều đưa ra một kết luận: “Các ngươi xem ra rất thiếu nam nhân, nếu như không phải, thì tại sao ngay cả Thất hoàng tử ngây ngô ngu dại, diện mạo xấu xí cũng không buông tha.”
Tịch Nhan đưa tay lên khóe môi, đột nhiên đứng dậy, cau mày, như đang ngẫm nghĩ điều gì, mấy nữ tử thấy vậy, càng hốt hoảng, níu giữ chân nàng lại: “Vương phi, sau này chúng ta không dám nữa.”
“Đúng vậy, Vương phi, chúng ta chỉ nhận tiền của người ta, theo yêu cầu của họ mà làm việc thôi, tuyệt đối không có lần sau.”
Mấy nữ tử lê lết trên đất ngước mắt ngửa đầu nhìn Tịch Nhan, một đôi mắt đẹp lê hoa đái vũ rất thương cảm.
“À. . .”
Tịch Nhan nhìn các nàng, dáng dấp như bừng tỉnh đại ngộ, mấy người kia thấy Tịch Nhan như vậy, còn tưởng rằng nàng sẽ buông tay, nỗi lo sợ thoáng được tháo gỡ, vui vẻ nói: “Đúng vậy, Vương phi, chúng ta chỉ nhận tiền của người ta nên mới làm như vậy, Vương phi đại nhân đại lượng, tha chúng ta nhé.”
“có chuyện này à?”
Thực là buồn cười, các nàng cho rằng nói như vậy, nàng sẽ lo thân phận người đứng sau mà bỏ qua cho các nàng sao? Tịch Nhan mỉa mai cười, nhìn theo ánh mắt của các nàng, cười cợt: “Các ngươi lấy tiền làm việc thay người khác, quả là một lý do chính đáng, đã không thích Vương gia của ta, còn hao tổn tâm cơ câu dẫn, rõ ràng đùa bỡn Vương gia của ta, tội thêm một bậc.”
Thanh âm kia ôn ôn nhu nhu, bay vào tai, không có tư vị uy hiếp, nhưng gương mặt đó đã âm trầm hơn, thanh âm kia tựa hồ là dùng lực, có chút cắn răng nghiến lợi: “Các ngươi quả nhiên là rất vô tội.”
Tịch Nhan nhẹ nhàng phất phất tay, làn váy xoay tròn trên không trung tạo nên 1 vòng cung xinh đẹp, chỉ nghe phịch một tiếng, cửa gỗ đánh bật vào tường, phát ra vài tiếng kẽo kẹt, theo sát đó là một tiếng thét chói tai, mới vừa rồi còn ôm chặt làn váy của Tịch Nhan, giờ bay thẳng lên tường, chỉ thấy nữ tử mặc yếm hồng dụng vào ván cửa, té lăn trên đất, đầu vừa vặn đụng vào cạnh cửa, tức khắc đầu rơi máu chảy, khiến bùn đất trên ngưỡng cửa rơi lộp độp, cú va đập làm da đầu nàng rách toác, nhưng hận không thể hôn mê ngay lập tức.
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng: “Nói như thế, nếu hôm nay có người đưa các ngươi môt cây đoản kiếm lệnh các ngươi giết người, các ngươi liền cầm nó chém người ta, tội danh giết người rành rành như vậy mà còn muốn chối cãi ư? còn bảo người đó vốn là đáng chết ư?”
Tịch Nhan nhìn 3 nữ tử còn lại đang ngồi chồm hổm dưới đất, rồi lại nhìn nữ tử bị nàng ném bay ra ngoài cửa vừa rồi, tất cả đã sợ đến mức mặt xám như tro tàn, nào còn sức nói chuyện, Lý Kiến Huy Hạ Tuấn Trì nhìn thấy cảnh này, không khỏi mở to hai mắt, hét lên một tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn Tịch Nhan, cuống quít ngậm miệng lại, e sợ nàng chú ý đến mình, Tịch Nhan thấy thế, cười nghiêng ngã.
“Các ngươi không biết thất vương gia là nam nhân của ta sao? Nam nhân của ta ngoại trừ ta ra, không ai được phép đụng đến hắn, cho dù là thiên hoàng lão tử, cũng không ngoại lệ.”
Mấy nữ tử trên đất trợn trừng mắt, môi run rẩy, hết mở miệng rồi lại ngậm miệng, một từ cũng không thốt ra được.
Tịch Nhan nâng cằm, mắt bỗng nhiên sáng ngời, ngước mắt, gương mặt đó lăng lãnh ngoan lệ: “Mạc Tịch Nhan ta thế nhưng có tâm địa bồ tát, bình thường ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết, huống hồ….”
Mấy nữ tử Trên đất mặt mày méo xẹo khó coi, toàn thân mềm nhũng, Tịch Nhan quay lại nhìn các nàng, nhếch môi, cười cười: “Các ngươi đã thèm nam nhân đến vậy, tất nhiên ta phải thỏa mãn các ngươi chứ.”
Nàng cười ha ha, tiếng cười kia, phản phất như từ cõi âm vọng về, như chiêu gọi âm hồn, rờn rợn: ” Người đâu….”
“tìm cho các nàng 30….”
Tịch Nhan quay đầu chỗ khác nhìn nữ tử mặc cái yếm đầu nhuộm đầy máu tươi ngoài cửa, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ: “40 nam nhân khỏe mạnh, tốt nhất là những người chưa từng chạm qua nữ nhân, ví như mấy tên khất cái chẳng hạn, để họ thỏa mãn các nàng.”
Tay nàng chỉ mấy nữ tử trên đất, cứ như đó là chuyện tình rất bình thường, nụ cười trên mặt ngoại trừ cười rất tươi, hoàn toàn không có biến hóa gì.
“Oh, được rồi, nhớ kỹ cho người đứng ngoài xem, như vậy các nàng mới cảm thấy kích thích, canh kỹ cho ta, nếu vẫn chưa chết, Tương Tư, ngươi liền cho bọn hắn mỗi người một trăm lượng bạc, vừa được thỏa mãn, lại có ngân lượng, quả nhiên là một cuộc giao dịch quá công bình.”
Tịch Nhan vỗ tay một cái, rất là thoả mãn.
“Nếu là vẫn không chết, đem các nàng đến quân doanh, Tương Tư, nhớ kỹ cộng thêm một trăm lượng bạc, cũng không thể để mấy người này bị thua thiệt.”
Tịch Nhan quay đầu lại, không quên căn dặn Tương Tư.
Tương Tư liếc mắt nhìn mấy nữ nhân trên mặt đất mặt không còn chút máu, không khỏi có chút đồng tình, do dự một lát, vẫn không cầu tình, nói nhỏ: “Dạ, Vương phi.”
Tịch Nhan ừ một tiếng, gật đầu, nhìn mấy nữ nhân như hoa tự ngọc trên mặt đất: “Thời tiết phương bắc lạnh thấu xương, đàn ông mà có nữ nhân ôm ngủ, lại là trai tráng trẻ tuổi sức lực dồi dào, hẳn là có thể thỏa mãn các ngươi, không cần cảm tạ ta, những binh lính kia cống hiến sức lực bảo hộ Lưu Ly, trấn thủ biên cương, bất đắc dĩ xa cách người nhà, có thể gia tăng tinh thần cho họ, thân là nữ nhi của tể tướng, cung Vương phi, ta tự nhiên nên vì nước nhà mà cống hiến chút sức mọn, cũng không uổng phí khổ công của họ.”
Tịch Nhan nói xong, phủi bụi trên người, cười ra tiếng, mấy nữ tử trên đất trợn mắt há mồm, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Tịch Nhan như là gặp phải quỷ dữ.
Bốn mươi nam nhân, 1 người tiếp 10 người, lại còn là kẻ chưa hưởng qua hương vị nữ nhân, những cô gái này tuy đều là nữ tử thanh lâu, nhưng họ toàn phục vụ công tử có tiền, nào có ai nguyện ý hoan ái cùng tên khất cái dơ bẩn bất kham, nếu không phải chết, vậy cũng sắp mất mạng, còn bị đưa đến phương bắc lạnh giá kia, trước giờ sống sung sướng, sao có thể chịu đựng được khổ cực này.
Cũng khó trách, Vương phi luôn bảo hộ vương gia trong lòng bàn tay, Hồng Đậu Tương Tư chiếu cố, có thể nói là cẩn thận, lần trước ở Tuệ Xuân Phường, Vương phi vì Vương gia mà khiêu kích với thái tử và mấy người kia, mặc dù biết Vương gia ngây ngốc, không có gì tốt, bất quá từ trước đến nay Vương phi yêu thảm Vương gia, những nữ nhân này không muốn sống, lại dám làm chuyện đó với Vương gia, Vương phi làm sao có thể không tức giận, cũng không biết Vương phi xử lý Ngũ vương gia và Lý công tử như thế nào?
Những gia đình từ vương phủ đến nghe thấy Tịch Nhan phân phó, vội vàng kéo đám nữ nhân này đi ra ngoài, nữ nhân này đã sớm sợ choáng váng, biết bị người kéo đi ra ngoài, còn chưa phục hồi tinh thần lại.
“Lý công tử, Ngũ hoàng tử, đến phiên các ngươi.”
Tịch Nhan nhìn các nàng rời đi, lúc này mới xoay người, mở hờ đôi mắt, cười dịu dàng, vẫn là tuyệt sắc dung nhan đẹp như thiên tiên, nhưng Hạ Tuấn Trì đã không còn dáng vẻ phong lưu lịch sự tao nhã muốn chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu như trước nữa, Lý Kiến Huy càng hận bản thân thiển cận, không lường trước được sự việc, mắt thấy nàng từng bước tới gần, bọn họ liền từng bước lui về phía sau, cho đến khi chạm tường, không thể lui được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui