Thứ Nữ Cuồng Phi

Mạc Vân Hà mặt quần quyên sa dài quết đất màu đỏ thẫm thêu hoa lê trắng, bên trong là mạt hung hoa lê trắng, trên lưng buộc đai màu lam nhạt, tóc mai xoã tung như sương kết thành lưu vân kế, một bên cắm một bộ diêu kim tước, bên kia đeo mấy đóa hoa sen trân châu, da mịn nhẵn trắng bóng, đặc biệt là khí độ của nàng ung dung hoa quý, người thường không thể sánh bằng.
Tịch Nhan đi tới cửa, người nọ đứng ở chính giữa đại sảnh quay lưng ngược với ánh sáng, bóng lưng thẳng tắp, đầu ngẩng lên, quần áo hoa lệ, như khổng tước kiêu ngạo lại mỹ lệ.
Nữ nhân này nàng kiêu ngạo, thiên kim trưởng nữ tướng phủ, xinh đẹp tài hoa, từ khi sinh ra, đã được định làm thái tử phi, nàng không có vẻ đẹp như Mạc Tịch Nhan, nhưng lại có khí độ ung dung mà trên người Mạc Tịch Nhan không có, nếu nói trước kia Mạc Tịch Nhan là một đóa mưa tuyết không có gì nổi bật, chỉ có thể lưu giữ trong phòng ấm. thì nàng lại là một đóa mẫu đơn, kiều mà không mị, mị mà không tục, phú quý diễm lệ, không ai bằng.
Thân là thái tử phi, nàng có thủ đoạn của mình, đông cung dưới bảo quản và sắp xếp của nàng, tất cả ngay ngắn thứ tự, không lộn xộn bừa bãi, trên người nàng, có trí tuệ mà muội muội Mạc Vân Phỉ không có, tuổi còn trẻ, làm việc lại không ẩu tả, làm thái tử phi nhiều năm, chưa hề để xảy ra sơ xuất, lời khen ngợi không dức, ngay cả các nương nương trong cung, mấy ai có khả năng như nàng.
Bởi vì là thái tử phi, cho nên mỗi tiếng nói cử động của nàng không thể để lộ bất kỳ sơ xẩy nào, đây cũng chính là điều Tịch Nhan lấy làm lạ, Hạ Minh Húc hẳn là không khỏe, bằng không sao lại để một mỹ kiều nương tử như hoa như ngọc đi gặp một người phong lưu lỗi lạc, được các nữ tử khuê các tranh nhau tán dương là mỹ nam tử? Chẳng nhẽ quá mức tín nhiệm?
Đương nhiên, suy nghĩ này, Tịch Nhan cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng mà thôi, Thái tử đau ốm liên miên, nhưng tính cách thâm trầm kín đáo, khó đoán, giống như Hạ Thiên Thần, đều không phải là kẻ dễ dây vào, mà người tỷ tỷ của nàng này chẳng biết mạnh hơn Mạc Vân Phỉ chỉ biết tranh giành tình nhân kia gấp bao nhiêu lần.
“Thái tử phi quang lâm hàn xá, không tiếp đón từ xa, thật tội đáng muôn chết.”
Cũng như mọi khi, người chưa tới nhưng Tịch Nhan đã đứng ở cửa đón chào, lại nhiệt tình ra đón, khi bước đến trước mặt Mạc Vân Hà mới chắp tay thi lễ.
Ngẩn đầu lên, một đôi mắt trong suốt sáng rỡ nhìn thẳng vào đôi mắt xếch tinh xảo của Mạc Vân Hà, lóe lên chút khiếp sợ, sống lưng thẳng tắp hơi run run, đáy mắt Tịch Nhan xẹt qua một nụ cười.
Nếu Mạc Vân Phỉ thấy mình trang điểm thành thế này, sợ đến ngã ngửa ra sau, một hồi lâu vẫn không thốt ra lời, nhưng đây là Mạc Vân Hà, nàng chỉ ngẩn người trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, bước lên phía trước, chắc chắn đã có người nói với nàng về tướng mạo của nàng rồi, cho nên Mạc Vân Hà mới có thể nhanh chóng trấn tĩnh như vậy.
Mạc Vân Hà rất xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng không giống với hoa trong gió, vội vã rồi biến mất, mà vẻ đẹp của nàng, nhàn nhạt, rất nhạt, người toát ra khí chất nhã nhặn lịch sự, nhưng lại đem đến cảm giác lão luyện, rõ ràng là tiểu thư khuê các, lại không rỏ ra dáng vẻ kệch cỡm.
“Nương nương, xin mời ngồi.”
Tịch Nhan khom lưng, đưa tay mời, rồi quay người lại, nhìn trên tay nàng đang ôm 4 hộp của hoạn quan, còn chúng thì đứng thành một hàng phía sau, trên mặt không lộ chút thanh sắc, nàng vốn không có nhiều hảo cảm với mấy thứ này, kiếp trước kiếp này, có bảo bối gì chưa từng thấy qua, những người này tặng gì, cũng không thể so sánh được vơi huyết ngọc mà Tiểu Bạch tặng cho nàng, có điều là đây cũng là một phần tiền tài nàng hao tâm tích góp, nhìn mấy thứ này, lòng tự nhiên cũng thấy hưng phấn.
“Người đâu, dâng trà.”
Chờ Mạc Vân Hà ngồi xuống, lúc này Tịch Nhan mới ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng, cử chỉ khiêm tốn lễ độ, lại không vượt qua quy cũ.
Mấy ngày nay, tân khách lui tới Võ Phủ nối liền không dứt, tất cả đều là khách quý, phải bưng trà rót nước như thế nào, tốc độ sao có thể chậm được.
“Chỉ là chút lòng thành, còn hy vọng Võ công tử không nên ghét bỏ.”
Thanh âm kia nhàn nhạt, nụ cười trên mặt vừa đúng, thêm một chút e nhiều, thiếu một phân e ít, khí độ ung dung, Tịch Nhan lại cảm thấy cứng ngắc, thoạt nhìn đã cảm thấy rất giả tạo.
“Thái tử phi quá khách khí.”
Tịch Nhan chấp tay với Mạc Vân Hà, cúi đầu, nụ cười trên mặt trong nháy mắt có chút đắc ý, vô luận mục đích chính của bọn họ là gì, đối với người nào mới có hào phóng như thế, có điều tất cả đều là thứ nàng muốn. nàng cũng không cần thiết phải khách khí, trong phủ thái tử cũng có một phần là của Tiểu Bạch, sớm muộn gì nàng cũng sẽ lấy về thôi.
“Võ Vũ.”
Tịch Nhan gọi, Võ Vũ tiến lên vài bước: “Các vị công công xin mời đi theo ta.”
“Thái tử phi, thỉnh dùng trà.”
Tịch Nhan một tay bưng chén trà, tay kia cầm nắp ly, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, quay sang Mạc Vân Hà làm động tác mời, nhợt nhạt uống một hớp, mùi hương trà thiết quan âm thượng đẳng thơm nồng, tỏa vào trong mũi.
“Thái tử phi quang lâm hàn xá, chẳng biết chuyện gì?”
Thái độ Tịch Nhan không ngạo mạn, nhưng hoàn toàn không có nịnh hót, thậm chí ngay cả chút khiếm tốn khi đối mặt với những người đó mấy ngày trước đây cũng không có.
Nàng không tiếp xúc với Mạc Vân Hà nhiều lắm, nhưng thật ra trong ký ức của chủ thể Mạc Tịch Nhan cũng còn sót lại một ít. Con người này không giống với những người tự xưng là thanh cao, từ nhỏ đã cao cao tại thượng, thái độ làm người hà khắc, yêu cầu nghiêm ngặt với bản thân, đối với người khác cũng không khá hơn chút nào, loại người này chính là cao ngạo từ trong xương tủy, người khác hơi khiêm tốn với nàng ta, lại cảm thấy hắn như là cố ý a dua nịnh hót, hơi chút bất kính, lại có cảm giác người ta vô lễ, xoi mói, thái độ làm người có thể nói quy mao, khó hầu hạ đến cực điểm, khiêm tốn của nàng sẽ bị nàng ta cho rằng a dua nịnh hót.
Có chỗ ỷ lại, mới có thể cả gan làm loạn với thái tử phi, nếu một mực cung kính, nàng ta chắc chắn sẽ cảm thấy những lời đồn bên ngòai chỉ là khép hờ, nàng làm sao có thể tiếp tục trà trộn ở bên ngoài.
“Có người nói với Võ công tử rằng, dung mạo của ngài rất giống một người?”
Mạc Vân Hà nhàn nhạt mở miệng, lòng của Tịch Nhan bỗng nhiên co rụt lại, ngừng thở, tay nắm thành quyền, chỉ có mấy giây ngắn ngủn, trên mặt lập tức nở ra nụ cười nhu hòa: “Lần trước trên đường đi lên vườn sen, tại hạ vô tình gặp được tứ Hoàng Tử, ngài cũng nói rằng, nếu giữa chân mày không có điểm chu sa này, Mỵ nương có vóc người gần như giống nhau như đúc với người ngài ấy vừa yêu vừa hận, thái tử phi, ta thật sự giống người nọ đến mức như vậy ư?”
Khuôn mặt Tịch Nhan trong suốt thản nhiên, trông rất là chân thành vô tội, lại không chút tỏ vẻ nào, cử chỉ lúc này rất tiêu sái thong dong, nữ tử tầm thường không thể học được.
Đáy mắt Mạc Vân Hà nghi hoặc thêm sâu, nét mặt Tịch Nhan mặc dù mang theo nét cười, trong lòng lại đem Hạ Thiên Thần mắng cho một trận nên thân, trên đường lên vườn sen ngày ấy, một khúc nhạc khiến Võ Mị Nương thành danh, thiên hạ đều biết, hơn nữa cũng biết hắn có dung mạo giống hệt Mạc Tịch Nhan, trừ Bạch Phượng, cũng chỉ có Hạ Thiên Thần, Bạch Phượng, nàng tuy không hiểu nhiều nhưng cũng có chút tiếp xúc, tuy tiếp xúc này cũng khiến cả người nổi đầy da gà, nhưng có một vài điều nàng có thể khẳng định và vững tin, Bạch Phượng sẽ không hại, cũng không gây ra bất cứ phiền phức gì cho nàng, chuyện này, ngoại trừ Hạ Thiên Thần, nàng không cần nghĩ cũng không biết ánh mắt Mạc Tịch Nhan ra sao mà lại coi trọng một nam nhân bát quái lại như gà mái vậy, hơn nữa lại còn thề rằng không phải hắn thì không lấy chồng, hại nàng bây giờ còn phải mang trên lưng tội danh lớn như vậy, lại bị Tiểu Bạch năm lần bảy lượt lôi ra sinh sự.
Cứ che che giấu giấu không bằng thẳng thắn thành khẩn đứng ra chống đỡ, dù sao nàng cũng có lúc hoài nghi, ba lần bảy lượt biện giải chỉ khiến người ta nghĩ rằng giấu đầu hở đuôi, dù sao bọn họ cũng không biết lai lịch của mình, hồ biên loạn tạo, cũng không thể kiểm chứng.
Tịch Nhan cười ra tiếng, có chút xấu hổ: “Tại hạ sinh thiếu tháng nên thân thể yếu ớt, xém chút đã bỏ mạng, theo cách nói của người dân chúng tôi, chính là con gái dễ nuôi, cho nên phụ thân mới đặt tên cho tại hạ như vậy, khung xương của tại hạ cũng nhỏ, da lại trắng, lớn lên rất giống nữ tử, nhất là nốt chu sa giữa chân mày này, rất nhiều người cho rằng tại hạ là nữ tử, cũng vì thế mà chịu không ít lời chê cười, lúc đầu còn thấy phiền lòng, còn sinh bệnh tật, sau này, cũng thấy nguôi dần, lời nói vô căn cứ bên ngoài cũng không muốn để ý đến, có điều tương lai có cơ hội, nhất định tại hạ sẽ đi bái kiến vị tiểu thư kia. cũng có thể nhìn thấy bản thân mình hóa nữ tử sẽ như thế nào, kỳ thực tại hại cũng muốn chiêm ngưỡng dáng dấp nữ tử khiến tứ Hoàng Tử vừa yêu vừa hận.”
Tịch Nhan nhìn Mạc Vân Hà, nháy mắt một cái, rất là đẹp đẽ, không có chút câu nệ.
Mạc Vân Hà cũng cười, lúc này mới bưng chén trà, nhàn nhạt nhấp một ngụm: “Tứ hoàng đệ thực sự nói là nử tử kia khiến hắn vừa yêu vừa hận?”
Tịch Nhan nhấp một ngụm trà, gật đầu: “Nếu là giả dối, tại hạ dù có mấy lá gan cũng không dám nói dối với nương nương, tứ Hoàng Tử dáng vẻ đường đường, là hoàng tử được hoàng thượng cưng chiều nhất, có thể lọt vào mắt xanh của ngài ấy, trở thành Vương phi, tại hạ cũng thật mong muốn mình có thể trở thành nữ nhân ngài ấy yêu, nếu được thế thì không cần phải sầu não lo gánh nặng nuôi cả gia đình, lại càng không u uất nghe lời trách cứ vô vị của tiểu đồng bên cạnh mình, phụ thân ở dưới cửu tuyền cũng có thể an tâm. Bây giờ đối với Mỵ nương mà nói, điều trọng yếu nhất chính là trọng chấn gia nghiệp, về phần khác, không phải ai cũng có số tốt như nương nương, được gã vào hoàng gia, hưởng thụ tôn sủng vô thượng, chẳng biết tiện sát bao nhiêu nữ tử trong khuê phòng.”
Mạc Vân Hà nhìn Tịch Nhan, một lát, che miệng, cười ra tiếng, thanh âm vụn vặt, như là thanh âm của hạt cát trên tay chảy xuống, một chút nhàn nhạt, từ nãy đến giờ, nàng ta vẫn nhăn mày nhíu trán tựa như tượng trưng uy nghiêm, đến giờ phút này mới giãn ra.
“Võ công tử tính cách thẳng thắn, thảo nào những đại nhân kia đều nguyện ý lui tới cùng công tử, thật khiến người ta vui vẻ, tứ hoàng đệ tài mạo song tuyệt, lại được phụ hoàng sủng ái, là hoàng tử ưu tú nhất trong các hoàng tử, trên triều đình các vị đại nhân hận không thể nhét con gái mình vào trong đông thần điện của hắn, nử tử khiến hắn vừa yêu vừa hận? với bản tính phong lưu sao có thể khốn khổ vì tình?”
Sẽ không khốn khổ vì tình, Mạc Vân Hà nói thật hay, thế gian này, những kẻ có thiên tính phong lưu mà sẽ không khốn khổ vì tình nhất định là hạng người vô tình vô nghĩa, có phải nàng ta muốn nói với nàng như vậy không? Có điều, nếu quả đúng hắn ta là hạng người vô tình vô nghĩa, thì trong triều làm sao lại có nhiều người ủng hộ hắn làm thái tử? Chẳng lẽ nàng ta coi thường Lệ Phi, Lệ Phi chỉ mà một nữ lưu bình thương thì Hạ Thiên Thần cũng giống như Hạ Tuấn Trì, nàng ta dù có có bản lãnh đi nữa, Hạ Thiên Thần chẳng qua chỉ là một Hạ Tuấn Trì thứ hai mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng thái tử điện hạ?
Bất quá nàng cũng không phải không thể hiểu rõ tâm tình của nàng ta, dù sao hiện tại nàng ta đã không phải là một người dân đơn giản bình thường nữa rồi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng nàng ta đã bố trí người của mình khắp hoàng thành, tuy nói không đến mức nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng, nhưng vẫn có phần ảnh hưởng nhất định, có sức lôi kéo cũng là chuyện bình thường.
Có điều là, nếu nàng ta lo lắng cho mình sẽ lệch hướng về phía Hạ Thiên Thần, thì xem như lo lắng vô ích, hiện tại nàng rất hưởng thụ thân phận trung gian, tạm thời không đắc tội với bên nào, nếu tương lai phải chọn một trong hai, vì sao nàng phải cúi người, tự lập môn hộ chẳng phải tốt hơn sao?
Dù sao thì Tiểu Bạch cũng là một hoàng tử hẳn hoi, tay cầm quyền hành, chiếm cứ một phương, những ngày tháng như vậy chẳng phải rất tiêu diêu tự tại sao?
Gần vua như gần cọp, nếu nàng nguyện ý sống những ngày nơm mớp lo sợ thì cần gì phải phiêu lưu mạo hiểm như thế, còn phải nếm cực khổ nhiều như thế, đây chẳng phải tự tìm tội sao?
“Lệnh muội chẳng phải ở gả cho tứ Hoàng Tử làm phi ư? Nữ tử khiến tứ Hoàng Tử vừa yêu vừa hận không phải là nàng ấy sao? Nhị tiểu thư cùng tứ Hoàng Tử môn đăng hộ đối, giai ngẫu thiên thành, lại là lưỡng tình tương duyệt, thật sự là một đoạn giai thoại.”
Tịch Nhan nói như vậy cũng để xóa bỏ nghi hoặc trong lòng Mạc Vân Hà, lúc Mạc Vân Hà chưa xuất giá biết rõ Mạc Tịch Nhan và Mạc Vân Phỉ đều yêu Hạ Thiên Thần, Mạc Tịch Nhan là người cực kỳ thông tuệ, nhưng bản tính không màng danh lợi, không thích thị phi, dù Mạc Vân Phỉ nhiều lần đến gây sự nàng cũng nén giận bỏ qua, nhưng trong mắt những người khác thì không cho là như vậy, bọn họ cho rằng Mạc Tịch Nhan sợ Mạc Vân Phỉ xảo quyệt đanh đá, sợ là trong lòng Mạc Vân Hà cũng nhận định như vậy, Mạc Vân Phỉ chính là một kẻ hay ghen, nếu Mạc Tịch Nhan không làm thế thì bản thân chỉ rước phiền vào người.
Luôn miệng nói bản thân yêu Hạ Thiên Thần, còn nói ngoài Hạ Thiên Thần thì không lấy chồng, lại có thể dễ dàng tha thứ tình địch của mình ba lần bảy lượt khiêu khích, cũng không biết Mạc Tịch Nhan này suy nghĩ như thế nào nữa.
Đương nhiên, nếu nàng ta thật lòng làm việc cho Hạ Thiên Thần, thì tiếp theo sẽ coi đây như là mượn cớ bóp chết ý tưởng của mình khi chúng vừa nảy mầm.
Mạc Vân Hà nghe xong hừ lạnh một tiếng, thanh âm rất nhẹ, nếu không phải Tịch Nhan thị giác thính giác nhạy cảm hơn người bình thường, chắc chắn không nghe được, một tiếng hừ này, bao hàm trào phúng, băng lãnh lại không có tình, nhưng ngoài mặt vẫn lộ nụ cười đoan trang
Mạc Vân Hà 10 tuổi đã tiến cung theo bên cạnh hoàng hậu, học tập lễ nghi trong cung, cũng không tiếp xúc nhiều với Mạc Vân Phỉ, quan hệ hai người lãnh đạm, thậm chí còn kém hơn cả bằng hữu, cái gọi là máu mủ này, chẳng qua chỉ là thân thuộc hơn so với người dưng mà thôi, hiện tại lập trường hai người đối lập, thấy thái độ hiện tại của nàng ta là biết, tương lai không tránh khỏi cảnh tỷ muội tương tàn.
“Võ công tử quả thực rất giống muội muội ta, nhưng không phải người sẽ gã cho tứ Hoàng Tử, người gả cho tứ Hoàng Tử là thân muội muội Mạc Vân Phỉ của ta, mà người giống công tử là nữ nhi của Nhị nương tên Mạc Tịch Nhan, nếu là không có chu sa giữa chân mày, ngay cả Nhị nương cũng không thể phân biệt, Võ công tử cũng nên cẩn thận, muội muội ta thế nhưng nổi danh là đố phụ hay ghen, nếu nàng ta biết điện hạ còn có lòng tơ tưởng, thương nhớ muội muội gả cho kẻ ngốc kia, một khi cơn ghen bốc lên, cho dù công tử chỉ có dung mạo giống nàng ấy như đúc, cũng khó tránh khỏi tai bay vạ gió.”
Tịch Nhan hơi nhăn mày, Mạc Vân Hà cho là nàng lo lắng, càng cười tươi, lại không biết Tịch Nhan chẳng thèm hờn giận.
Kẻ ngốc kẻ ngốc, ai nói Tiểu Bạch nhà nàng là người ngu? không biết lễ nghĩa Mạc Vân Hà học được đã ném đi nơi nào? nói thế nào thì Tiểu Bạch cũng là đệ đệ của nàng ta, lời nói ô uế như vậy mà cũng thốt ra được. quả thật uổng phí cái danh thái tử phi.
Tịch Nhan nghiêng người sang, lạnh lùng liếc mắt nàng, nhìn nàng cười lộ ra má lúm đồng tiền, thầm nghĩ ta dù có ngốc, cũng là cam tâm tình nguyện, còn hơn gả cho một tên ốm đau bệnh tật, không biết lúc nào thì làm quả phụ, đã vậy còn phải chia xẻ trượng phu với một đám nữ nhân, còn Tiểu Bạch chỉ có mình nàng là Vương phi.
Hạ Minh Húc hại người rất nặng, bản thân mình như thế kia, mà còn không chịu hiểu rõ, lại đi củng cố thế lực của mình trên triều, cưới nhiều tiểu thư quan lại như vậy, chính là làm trễ nãi cuộc sống của các nàng.
“Muội muội kia của ta, đã bị mẫu thân nuông chiều từ bé, nổi danh điêu ngoa tùy hứng, chẳng xem ai ra gì, lại chẳng biết sợ ai, lúc nào cũng mong được gả cho tứ Hoàng Tử, tứ Hoàng Tử văn võ song toàn, nhưng lạ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn phân nửa cô nương trong hoàng thành này đều trao tim cho hắn, lại không nhìn xem tính tình của mình tốt xấu thế nào, người như vậy nàng ta sao có thể sống yên ổn sau khi gả, Lệ Phi nương nương cũng không phải người dễ đối phó, nàng ta mà gả sang đó rồi, chắc là phải chịu khổ, chuyện này, ta đã khuyên nàng từ lâu, không ngờ nàng ta vẫn xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai, khư khư cố chấp, sau này thế nào thì tự nàng ta phải gánh chịu, tứ Hoàng Tử khẳng định không chỉ có một mình nàng ta là thê thiếp, đến lúc đó tranh giành tình nhân, thật không biết giải quyết thế nào cho xong, nếu gả cho nhi tử Thượng Thư đại nhân, vậy thì tốt hơn nhiều, dù sao cũng là tiểu thư con vợ cả tướng phủ, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, nàng ta có làm quá mức như thế nào đi nữa, người ta cũng phải nể mặt phụ thân còn có mẫu thân, nhân nhượng vài phần, dàn xếp ổn thỏa.”
Tịch Nhan cười cười, Mạc Vân Hà tiến cung mặc dù sớm, việc này cũng nhìn cực kỳ thông thấu, trước đây cũng bởi vì nàng ta ghét Hạ Thiên Thần, căm hận Mạc Vân Phỉ, mới thiết kế chuyện rừng đào, Hạ Thiên Thần cưới Mạc Vân Phỉ, tương lai ở Đông Thần điện nhất định sẽ náo nhiệt.
Nhưng Mạc Vân Hà nói gả cho nhi tử thượng thư, là còn có ý gì?
Mạc Vân Hà sợ giống như bản thân nàng hay sao? Ước gì Mạc Vân Phỉ gây chuyện với Hạ Thiên Thần, càng cãi lớn càng tốt, tốt nhất là đến tai hoàng thượng, khiến Hạ Thiên Thần mất hết mặt mũi, tề gia trì quốc bình thiên hạ, đường đường một hoàng tử, nếu ngay cả việc nhà cũng không xử lý ổn thỏa, làm sao có đủ tư cách để trị vì thiên hạ.
“Cũng không biết phụ thân ta nghĩ như thế nào, đã có một nữ nhi làm thái tử phi, cớ gì còn để muội muội tiến cung, trong cung này nhiều quy củ, không có chút tự do, tội gì bắt muội muội phải vất vả cùng với ta, nếu có chuyện gì phiền lòng, trong cung ngay cả một người có thể tâm sự cũg không có.”
Tịch Nhan cười cười, lẳng lặng nhìn Mạc Vân Hà, cũng không tiếp lời, trong lòng nàng rõ ràng, Mạc Vân Hà làm thái tử nhiều năm như vậy, đã nhìn thấu lòng người, sao có thể không biết chút gì.
Mạc Ngôn An làm chức tể tướng, đứng đầu quần thần, ở trong mắt hắn, nếu nói tình thân, tình yêu gì đó, tất cả đều thua quyền lợi, bằng không năm đó hắn đã không vứt bỏ mẫu thân Mạc Tịch Nhan để cưới đại phu nhân hiện giờ.
Ba nữ nhi chẳng qua đều là con cờ trên tay hắn mà thôi, Mạc Vân Hà gả cho thái tử Hạ Minh Húc quả thực đã đưa mặt mũi Mặc gia lên cao đển cực điểm. Nếu nói thái tử nào kế vị thì hắn cũng trở thành quốc trượng, càng cao cao tại thượng, nhưng ai biết mặt mũi này có thể duy trì bao lâu, hắn có thể chờ thái tử bệnh tật này đăng cơ hay không? Hắn là người cẩn thận, nhất là ở phương diện quyền dục, làm sao đồng ý đem tất cả vốn liếng đặt cược vào một người có thể tùy thời có thể chết đi. Nếu thái tử tráng niên mất sớm, hắn chẳng phải là công dã tràng rồi sao, thậm chí còn mất cả chì lẫn chài.
Nhưng Hạ Thiên Thần không giống, trong thời buổi thái bình thịnh thế này, mặc dù hắn không đạt được gì, thế nhưng tuổi còn trẻ, thân thể cũng tốt, cũng được hoàng thượng sủng ái và đại thần ủng hộ, nếu thái tử tương lai phát sinh chuyện gì không hay, trong thời gian tới hắn cần chọn lấy một người lắp vào khoảng trống ấy, Mạc Ngôn An tất nhiên cần chuẩn bị đường lui cho bản đại khái là muốn cho thân.
Nhưng hắn không biết chính quyền lực đã làm đầu óc mình bị mê muội, vì muốn có thể vĩnh viễn được hưởng thụ sự tôn sùng này, điều kiên kỵ nhất trong quan trường chính là chân đứng hai thuyền, kết quả là bị cả hai phe nghi kỵ, khiến cho người xung quanh xa lánh, ngay cả Mạc Vân Hà hiện cũng đang oán hận, sau một thời gian nữa chính là hai tỷ muộn Mạc Vân Hà và Mạc Vân Phỉ cùng oán giận.
Những chuyện này trong lòng nàng ta đều hiểu rõ, chỉ là tuyệt đối không nói cho Mạc Ngôn An biết, nói cho hắn biết chẳng những hắn không biết mình muốn tốt cho hắn mà lỡ như thẹn quá thành giận, chẳng phải nàng ta khéo quá thành vụn.
Mạc Ngôn An cũng chẳng phải là người tốt, người ta hao tâm tổn trí để Mạc Vân Phỉ trở thành tứ Vương phi, trước mặt biết bao nhiêu người như vậy cho nàng ta một cái tát, chẳng chút lưu tình, nàng gả cho Tiểu Bạch lâu như vậy, ngay cả việc nhỏ nhặt cũng được hắn lo lắng chăm sóc, đám này súc sinh này đâu phải con người, sống hay chết có quan hệ gì đến nàng đâu?
“Tứ Hoàng Tử tài mạo câu giai, tướng gia là muốn tìm cho nhị tiểu thư một hôn nhân tốt mà thôi.”
Mạc Vân Hà nhìn Tịch Nhan, cười đến ý vị thâm trường, những lời này nàng chưa bao giờ nói cho người khác biết, cho dù là mẫu thân, Mạc Vân Hà cũng không hề nhắc đến, nhưng hôm nay, dù chỉ mới gặp mặt một lần, dù trong lòng có chút hoài nghi, lại không nhịn được nói hết những lời tự đáy lòng.
Mạc Tịch Nhan chính là như vậy, ngồi ở một bên không hé răng bất cứ lời nào, cũng đã khiến người xung quanh an tâm tĩnh lặng, nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng, khẽ động một chút, người ta đã hận không thể moi móc cả tâm can mình ra đem hết cho nàng, trên người Tịch Nhan toát ra ma lực trời sinh như vậy.
“Nhưng ta lại thương cho Tứ muội muội, tài mạo song toàn hiếm có, cho dù tiến cung làm phi cũng thấy xứng đáng, rốt cuộc lại bị phụ thân nhẫn tâm gả cho một kẻ ngốc, tuy người đó là một Vương gia, lại không quyền không có thế, thân thể nàng mảnh mai, cũng không biết có chịu nổi cuộc sống khổ cực hay không? Không ngờ phụ thân nhẫn tâm như vậy, biết rõ nàng yêu say đắm tứ Hoàng Tử.”
Mạc Vân Hà vừa nói vừa thở dài, làm như ở cảm khái điều gì.
“Ta cứ tưởng rằng chỉ là nàng tương tư một mình, không ngờ tứ Hoàng Tử cũng tình căn thâm chủng đối với nàng ấy, lưỡng tình tương duyệt, rốt cuộc lại không thể trở thành thân thuộc, thực tiếc.”
“Nương nương xin đừng quá thương tâm, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, nhân duyên này là trời định, nào phải chúng ta muốn là được, nếu như tứ tiểu thư biết ngài hao tổn tinh thần vì nàng ấy như vậy, có lẽ cũng được an ủi.”
Ai nói lưỡng tình tương duyệt, có quỷ mới yêu thích Hạ Thiên Thần, nàng đã sớm di tình biệt luyến, hiện tại nàng thích Tiểu Bạch, chuyện tốt duy nhất kiếp này Mạc Ngôn An làm được chính là đem nàng gả cho Hạ Dạ Bạch, cho nên, nếu một ngày kia hắn chết ở trên tay mình, nàng sẽ hảo tâm mà cho hắn ta được toàn thây.
“Không nói nữa, không nói nữa, đang vui vẻ sao lại nói những chuyện này với Võ công tử, hôm nay bổn cung đến đây, chính là nhận sự ủy thác của tứ hoàng đệ, muội muội ta mọi thứ tinh thông thi từ ca phú, tuy là tài hoa hơn người nhưng vẫn là một tiểu tử mà thôi, thân thể kiều nhược quý giá, bất quá từ khi nàng ấy gã cho thất hoàng đệ, tính tình thay đổi lớn, nghe điện hạ kể lại, lần trước ở Tuệ Xuân Phường, vì muốn xả giận cho thất hoàng đệ, mà liều mạng so tài bắn cung với Hoàng Thống lĩnh Hoàng Uy, tuy cuối cùng giành chiến thắng, quả thực ngoài dự liệu của bổn cung, nghe nói lần trước Võ công tử ở dịch lâu, một tay cầm kiếm đơn độc chiến đấu với đàn bò, hai người đều là văn võ song toàn, mà quan trọng chính là quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân quanh năm ở Thiên Phượng Điện, bình thường rất ít đi ra ngoài, nhưng Võ công tử xuất hiện hai lần, ngài ấy cũng xuất hiện cùng lúc hai lần, và cả muội muội của ta, nghe nói lần trước đích thân quốc sư đại nhân tặng đan dược điều trị thương thế cho nàng, cử chỉ vô cùng thân thiết, hắn hoài nghi ngài và muội muội cùng ta là cùng một người, nhưng theo như ta thấy, hai người ngoại trừ dung mạo tương tự ra, về phương diện tính cách hoàn toàn bất đồng, chắc chắn là tứ hoàng đệ lầm.”
“Chút công phu mèo quào mà thôi, thô tục đến cực điểm, không đáng để nhắc đến.”
“Võ công tử quá khiêm nhường.”
Mạc Vân Hà cười nói, sắc mặt nhất thời buồn bã nói: “Thái tử nghe người ta nhắc tới việc này, chẳng biết có bao nhiêu ước ao, thân thể Thái tử trước nay không tốt, ngoại trừ đi đến Tuệ Xuân Phường học, ngày ngày chỉ có thể đứng trong đông cung, mỗi khi nói đến ai có thể am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, thường than thở, vốn dĩ hôm nay thái tử muốn đích thân đến đây, nhưng không ngờ mới ra khỏi cửa điện đã ho khan không ngừng.”
“Bệnh tình của Thái tử điện hạ là từ trong bụng mẹ kéo dài đến nay?”
Mạc Vân Hà nhìn chằm chằm Tịch Nhan xem xét một lát, hình như có phòng bị.
Tịch Nhan cười cười: “Nương nương không nên hiểu lầm nếu bệnh căn di truyền từ trong bụng mẹ đến nay, thì chính là trời sanh đã yếu, không trị liệu tốt, sau này còn tái phát, chẳng qua chỉ hy vọng có thể chữa đỡ hơn thôi, trên đời này, có bệnh nào không thể trị, trong đất Lưu Ly này, thiếu gì người có tài, y thuật ngự y trong cung không nhất định là cao minh nhất, thân thể thái tử điện hạ ốm yếu, tất nhiên phải điều dưỡng thật tốt, chính sự triều đình có thể làm ít thì cố làm ít một chút như vậy mới tốt cho sức khỏe, cũng là giúp cho sức khỏe không ngày một kém đi.”
Mạc Vân Hà vừa nghe, đôi mắt sáng lên: “Võ công tử ngao du khắp nơi, chắc là có quen với những đại phu có ý thuật cao minh?”
Tịch Nhan trầm tư suy nghĩ một chút: “Đại phu có y thuật cao minh, tại hạ cũng biết không biết, nhưng không có ai có thể tương đề tịnh luận như quốc sư đại nhân.”
Lần trước nàng bị thương trên vai ở Tuệ Xuân Phường, máu chảy không ngừng, đau đớn khó chịu, nhưng uống Tử Tâm đan Bạch Phượng cho, không đến một phút đồng hồ, đã cảm thấy cả người thư sướng, đau đớn giảm đi không ít, còn có Hoàng Uy, tay kia rõ ràng là bị phế bỏ, cho dù ở hiện đại, tay kia cũng khó có thể tiếp tục cầm kiếm, nhưng hắn chỉ rút cây cung đó ra, lại nói chỉ cần nửa tháng sẽ không có gì đáng ngại, hai tháng sau sẽ khôi phục như lúc ban đầu, y thuật này có thể thấy được cao minh, lúc đó Hạ Minh Húc Hạ Thiên Thần đều ở đó, nàng hoàn toàn không bịa chút nào, Hạ Thiên Thần nói cho nàng ta chuyện ở Tuệ Xuân Phường ngày ấy, chuyện này khẳng định cũng không lọt ra ngoài, bằng không sao có thể gạt Mạc Vân Hà.
Mạc Vân Hà vừa nghe là quốc sư, đôi mắt sáng lên rồi nhanh chóng u rủ nói: “Quốc sư y thuật có thể xoay chuyển trời đất, dĩ nhiên là cực tốt, nhưng nếu ngài ấy nguyện ý cứu, thì thái tử đâu phải chịu bệnh tật đến ngày hôm nay, nếu thân thể thái tử cường tráng, sao có thể để cho đám người đó tiêu dao?”
“Quốc sư tấm lòng bồ tát, trách trời thương dân, nương nương đi cầu ngài ấy, nhất định ngài ấy sẽ giúp.”
Ăn thịt người nhà, ở nhân gia, nếu thích xen vào chuyện của ngừoi khác, với hắn mà nói, có lẽ chỉ là chuyện cỏn con, không đáng nhắc đến mà thôi.
Mạc Vân Hà mím môi môi, lắc đầu: “Bổn cung cùng Hoàng hậu nương nương chẳng biết đã đi cầu hắn bao nhiêu lần, cũng hứa ban cho bao nhiêu điều tốt, thế nhưng quốc sư đại nhân vẫn bất vi sở động.”
Mạc Vân Hà có chút ép buộc, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn Tịch Nhan, toát ra tia sáng kỳ dị: “Võ công tử chẳng phải quen biết quốc sư đại nhân sao? Có thể cùng quốc sư đại nhân tấu một khúc nhạc, ngẫm lại giao tình không cạn, nếu Võ công tử có thể mời được quốc sư đại nhân xem bệnh cho thái tử điện hạ, bổn cung và thái tử điện hạ nhất định sẽ cảm động và nhớ nhung đại ân đại đức của Võ công tử cả đời.”
Đây mới chính là mục đích ngươi tới đây hôm nay, đã có việc muốn nhờ ta, trước còn bày ra dáng vẻ thái tử phi gì gì ấy, ngươi cho người ta một cái tát sau đó lại cho người ta một viên đường, ngươi tưởng rằng chiêu này có thể dùng mãi được ư?
“Nương nương nói như vậy, thật là làm khó cho tiểu nhân, quốc sư đại nhân khó gặp như trời, ta và người chẳng qua chỉ là bèo nước gặp gỡ, may mắn quen biết, chưa nói tới thân thuộc, chẳng qua chỉ là quen biết mà thôi.
“Không dối gạt Võ công tử, hôm nay đến đây, kỳ thực chính là vì việc này, quốc sư đại nhân cao cao tại thượng, vô dục vô cầu, cho dù là phụ hoàng cũng chưa chắc có thể nhận được sự chấp thuận của ngài ấy, nói đến thật vừa khớp, quốc sư đại nhân vậy mà cũng quen biết muội muội số khổ của ta, khắp nơi chiếu cố, muội muội ta trời sanh không chịu thua kém, không chỉ không cảm kích, còn buông lời châm chọc, ngày ấy trên dịch lâu, hội ngắm hoa, Võ công tử có chút lãnh đạm với quốc sư đại nhân, mà quốc sư đại nhân vẫn nhiệt tình đối đãi, chuyện này, mong là chỉ có Võ công tử mới có thể giúp được.”
Tịch Nhan cau mày, thầm mắng Hạ Thiên Thần âm hiểm, cư nhiên lại mượn cớ này sai Mạc Vân Hà đến đây, sao hắn không tìm Mạc An mà nói, Mạc Vân Phỉ này, hai người đó còn thân thuộc hơn so với nàng ta, Mạc Vân Hà này đầu óc chắc bị u mê rồi, quốc sư đại nhân có dễ cầu như vậy không? Nàng còn có một đống chuyện muốn nhờ Bạch Phượng giúp mình, hà tất lại lãng phí một cái như vậy, dụng tâm đến thế, chẳng lẽ nàng ta yêu cái tên bệnh tật kia?
“Thái tử điện hạ thực có phúc khí, có thể lấy được nữ tử thông tuệ và tài năng như nương nương đây.”
Mạc Vân Hà che miệng cười cười, có chút ngượng ngùng: “Có thể gả cho điện hạ, mới là bổn cung đã tu luyện mấy đời phúc khí, điện hạ ôn nhu săn sóc, người ngoài cực tốt, vừa cực kỳ rộng rãi, cũng rất tín nhiệm bổn cung, còn trong hoàng thành, có vị Vương gia nào nỡ để Vương phi của mình đi gặp một nam tử tuấn tú lịch sự như Võ công tử, không chỉ nói những hoàng tử kia, mà ngay cả các vị đại nhân cũng không dám, sức khỏe của thái tử không tốt, việc này tất nhiên bổn cung nên thay ngài ấy làm, bổn cung mặc kệ người khác nói như thế nào, thấy thế nào, chỉ cần có thể giúp đỡ điện hạ, cho dù phải chết, cũng vậy cam tâm tình nguyện.”
Tịch Nhan nghiêng đầu, nghiêng nghiêng nhìn Mạc Vân Hà ngồi bên cạnh, gương mặt ấy, không coi là xinh đẹp, cũng không có vẻ mềm mại đáng yêu của tiểu thư đài các được nuông chiều, nhưng cả người phát tán khí độ làm người ta phải thuyết phục, đây là tình cảm sâu đậm dành cho người yêu, tình cảm quả mà một chuyện kỳ quái, nàng không nghĩ rằng mình lại yêu một kẻ ngốc, thế mà vẫn yêu, còn Mạc Vân Hà này, cứ tưởng rằng nàng ta làm những điều này chẳng qua chỉ là bổn phận một phi tử, không ngờ lại là vì bản thân rơi vào lưới tình.
Mạc Vân Phỉ trời sinh tính điêu ngoa tùy hứng, tuy rằng cũng yêu thắm thiết Hạ Thiên Thần, lưỡng hổ tranh chấp, tất có một bên thương vong, nhưng hiện tại xem ra, Mạc Vân Phỉ còn lâu mới là đối thủ của Mạc Vân Hà, nhưng chuyện tương lai ai biết được?
Mạc gia, sợ là phải thua.
“Một mảnh thâm tình của Nương nương, nếu như tại hạ bất vi sở động, thì chẳng khác nào tâm địa sắt đá, việc của thái tử, Mỵ nương tự đương tận lực.”
Trừ phi có yêu cầu với Hạ Minh Húc, bằng không nàng là nhất định sẽ không đi cầu Bạch Phượng, không tự dưng lại lãng phí một điều kiện, chuyện mua bán lỗ vốn thế này, tất nhiên nàng sẽ không làm.
Mạc Vân Hà vừa nghe, nhất thời vui mừng không tả xiết, hoàn toàn không còn dáng vẻ thái tử phi như mới vừa rồi, quay sang vái tạ Tịch Nhan: “Như vậy tạ ơn Võ công tử.”
Tịch Nhan chỉ thuận miệng đáp ứng, Mạc Vân Hà lại thấy được hy vọng, tâm tình thật tốt, hai người đón hàn huyên vài câu, Mạc Vân Hà nhìn sắc trời bên ngoài một chút, đột nhiên đứng dậy nói: “Đã không còn sớm, bổn cung phải quay về, chuyện thái tử xin trông cậy vào Võ công tử.”
Đi được nửa đường, Mạc Vân Hà đột nhiên xoay người: “Võ công tử, chuyện lần trước ở Tuệ Xuân Phường, ngũ quan đi cùng thái tử điện hạ, tất cả đều là bổn cung tự chủ trương, điện hạ sức khỏe không tốt, những đại thần kia càng ngày càng không coi trọng điện hạ rồi, ngũ hoàng đệ để ý Tứ muội muội đã lâu, không ngờ nàng cuối cùng lại gả cho thất hoàng đệ, bổn cung đã hiểu những tay chân này, bất quá chỉ là vì hắn buông lời ác khí, Lan Phi nương nương cũng chỉ có một đứa con trai này, lời của hắn so với bất cứ ai đều có cân nặng hơn, điện hạ có thể không thèm để ý, thế nhưng ta không thể.”
Tịch Nhan ngồi im tại chỗ, đôi mắt nheo lại. Chén trà bưng Trên tay nhẹ nhàng quơ quơ, Mạc Vân Hà, ngươi nói ngươi tin tưởng ta chẳng lẽ Mạc Tịch Nhan, những lời này là ý gì, chẳng nhẽ tình cảm của ngươi dành cho Hạ Minh Húc lại sâu như thế, lo lắng ta sẽ vì chút khúc mắc mà thay ngươi đi làm chuyện này.
Ngươi nếu có thể làm nhưng việc mờ ám này cho thái tử, vì sao ta phải tận lực đi cứu nam nhân ngươi quý mến?
“Người đâu, dọn trà xuống, tất cả ném hết đi, sau này tuyệt đối không dùng trà thiết quan âm nữa, hiểu chưa?
Tịch Nhan đứng dậy, ống tay áo dài quét qua, tất cả ly dĩa văng hết xuống đất, vỡ vụn, nước trà văng tung tóe, hạ nhân đứng bên cạnh chẳng hiểu gì cả, trong lòng run sợ, không dám lên tiếng chỉ im lặng cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tịch Nhan đứng lên rời khỏi đó đi thẳng về hậu viện, vẫn chưa đi tới cửa, lại thấy Hồng Đậu hưng phấn chạy tới: “Vương phi, thái tử phi đưa đến rất nhiều tiền lại còn một số đồ quý giá, dây chuyền ngọc trai Nam Hải có tới mấy cái, toàn bồ đềy rất to, màu sắc…”
Tịch Nhan vung vung ta có chút phiền chán: “Xếp vào chung với mấy thứ khác, chuyển ra ngoài hoàng thàn, đi làm đi, xem thử chúng có giá bao nhiều đến lúc đó tất cả đưa cho ta.”
“Vương phi, Vương phi làm sao vậy? sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
Hồng Đậu vừa hỏi vừa rót chén nước đưa Tịch Nhan, lo lắng hỏi: “Đại tiểu thư đã nói gì khiến cho Vương phi khó chịu ư?”
Tịch Nhan một hơi uống cạn chén nước, lắc đầu: “Không có, cũng không thể xem là chuyện trọng đại gì.”
Hồng Đậu ồ một tiếng, đem chén trà bỏ lên trên bàn: “Vương phi chỉ nghĩ cho mỗi vương gia thôi, cũng sắp đến nửa tháng, Vương phi lại không cho Tương Tư tỷ tỷ đưa tin qua đây, cũng không biết vương gia bên đó thế nào, nếu như Vương phi lo lắng, đêm nay trở về xem Vương gia một chút, sức khỏe của nô tỳ giờ đã đỡ hơn rất nhiều, hay là để nô tỳ đi về một chuyến?”
Tịch Nhan tìm một chỗ ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, mày nhăn lại, một lát sau mới lắc đầu: “Đợi qua vài ngày nữa đã.”
Trong hoàng thành này, những người có danh có tuổi, người cần đến thì hầu hết đã đến cửa cầu cận rồi, về phần những thứ khác, từng hồi từng việc, đều tìm lý do để thoái thác bớt, chẳng qua nàng lo lắng nhất vẫn là người của Hạ Thiên Thần, nếu như nàng lúc này quay trở về mà bị phát hiện, thì mấy ngày khổ cực, cưỡng ép mình vì lợi ích toàn cục của mình cũng đều uỗng phí?
“Sao Liễu công tử còn chưa tới?”
Tịch Nhan nhăn mày, mở mắt, ngồi thẳng người, Hồng Đậu nhìn thấy bộ dáng này của nàng, lòng lại thấy yêu thương lo lắng, mấy ngày nay, ngày ngày tiểu thư đều phải khom người đón tiếp đám người đó, mọi việc đều xử xự vô cùng cẩn thận, lại lo lắng tứ Hoàng Tử sẽ gây ra chuyện gì, khắp nơi đề phòng, còn có Vương gia, không ở bên cạnh Vương gia, tiểu thư không lúc nào không lo, thần kinh căng thẳng gấp mười, giờ này toàn bộ đều như kiệt quệ.
“Vương phi, suôt khoảng thời gian qua người chưa được nghỉ ngơi, ngủ một giấc đã.”
“Đại hôn của Tứ Hoàng Tử cùng Mạc Vân Phỉ, hẳn là còn mấy ngày nữa.”
Tịch Nhan nhàn nhạt mở miệng, quay đầu nhìn Hồng Đậu hỏi.
Hồng Đậu gật đầu: “Mùng 8 tháng 7 năm 28, Từ giờ đến đó còn 2 ngày nữa, nhị tiểu thư xem như là được như ý nguyện, gả cho tứ Hoàng Tử, Vương phi không thương tâm chút nào sao?”
Trước đây tiểu thư yêu tứ Hoàng Tử sâu đậm, hiện tại tứ Hoàng Tử sắp nạp phi, trong lòng nàng không thể không có chút đau lòng nào.”
Tịch Nhan nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn Hồng Đậu đờ ra: “Miên man suy nghĩ cái gì, Vương gia nhà ngươi đã khiến ta đủ nhức đầu rồi, ta nào còn tâm tư quản chuyện của người khác, thái tử phi vừa tới, từ nay đến lúc tứ Hoàng Tử đại hôn, chuẩn bị tốt lễ vật, ngươi thay ta đưa đến đó là được, như vậy Hạ Thiên Thần cũng không thể nói cái gì, ta quay về vương phủ một chuyến.”
Hôm Hạ Thiên Thần đại hôn, thời tiết rất đẹp, trời cao không một gợn mây, ánh nắng tươi sáng chan hòa, có người vui mừng có người buồn bã, Mạc Vân Phỉ cười toe tóe, mà những mỹ nhân yêu quý Hạ Thiên Thần lại khóc đến sưng cả mắt.
Hôm đó, Tịch Nhan dậy thật sớm, mới sáng sớm mà mí mắt giật liên tục khiến nàng lo lắng không yên, như là điềm báo sắp có chuyện gì xảy ra.
Vội vội vàng vàng sắp xếp xong xuôi một lô chuyện, lại dặn dò Hồng Đậu vài câu, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên có hạ nhân đến báo: “Công tử, Liễu thiếu gia cầu kiến.”
Hồng Đậu đang kiểm kê quà mừng, nghe thấy hạ nhân thông báo, lấy làm kinh hãi: “Vương phi, Liễu thiếu gia trước giờ có giao tình tốt với tứ Hoàng Tử, hôm nay là ngày đại hôn của tứ Hoàng Tử, hắn không đi chúc mừng, sao lại chạy đến đây tìm ngài?”
Tịch Nhan không trả lời, mở cửa đi ra ngoài: “Còn có chuyện gì để tìm ta?”
“Hôm nay là ngày đại hôn của tứ Hoàng Tử, nói là tới đón công tử cùng đi chúc mừng.”
Tịch Nhan mày nhăn lại, tuy đã cực lực che giấu, chân mày nhăn lại nhưng vẫn không tỏ ra hờn giận: “Quay về nói với hắn, ta không được khỏe, không đi được.”
Người kia đáp lời rồi lui xuống.
“Vương phi, sợ là Liễu thiếu gia sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Tịch Nhan gật đầu, nàng đương nhiên biết, người nọ tuy rất e thẹn khi nói đến chuyện tình cảm nhưng ở các phương diện khác thì da dày còn hơn da trâu, so với Tiểu Bạch chỉ có hơn không kém, thế nhưng trong lòng nàng chỉ có thể bao dung mỗi Hạ Dạ Bạch mà thôi.
Người hầu kia chân trước ly khai, Tịch Nhan còn chưa vào cửa, lại thấy Võ Vũ cầm trên tay một phong thơ, vội vàng chạy vào.
Tịch Nhan tiếp nhận, liếc mắt nhìn Võ Vũ, nhưng chưa vội mở ra ngay, cúi đầu nhìn những chữ quen thuộc trên phong thư, lòng run rẩy, nàng đã thấy chữ Tương Tư trong sổ sách, hầu như giống nhau như đúc, cả người cũg run lên, bức thư trên tay run bần bật, suýt nữa rơi xuống đất.
“Ai đưa tới?”
Tuy rằng cực lực kìm nén sự bất an trong lòng, nhưng lời nói thốt ra vẫn run run.
Võ Vũ ngẩng đầu, nhìn Tịch Nhan có chút giật mình.
“Vừa đứng ngoài cửa tiếp đón Liễu công tử thì đột nhiên có một tên khất cái nhét vào tay của nô tài, bảo nô tài nhanh chóng giao cho công tử.”
Tịch Nhan gật đầu, xoay người, vừa đi vừa mở phong thư ra.
“Làm sao vậy, công tử?”
Hồng Đậu thấy Võ Vũ đứng ở cửa, nhanh chóng sửa miệng, vội vội vàng vàng đi tới Tịch Nhan, cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, trên trán thậm chí còn đổ mồ hôi, cực kỳ khó coi, vội xít lại gần.
Tịch Nhan ngơ ngác nhìn mấy chữ in trên nền giấy trắng như tuyết, ngây ngốc tại chỗ, cả người như bị trút hết khí lực, không còn chút sức sống, tay buông lỏng xuống, tờ giấy kia rơi trên đất, người nàng cứng lại như tượng, đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
“Công tử.”
“Công tử.”
Hồng Đậu gọi vài tiếng, thấy Tịch Nhan không có phản ứng, lại ngồi xổm người xuống, nhặt tờ giấy lên, liếc mắt nhìn chữ viết quen thuộc, ngửa đầu, che miệng, không dám tin nhìn Tịch Nhan.
Trên tờ giấy trắng, in rõ 6 chữ đen to lớn rõ ràng, nhưng lại khiến người đọc không khỏi run sợ trong lòng.
“Tiểu Bạch trúng độc hôn mê.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui