Thứ Nữ Hữu Độc

Ngày hôm sau, săn bắn chính thức bắt đầu.

Hoàng đế bắn ra tên thứ nhất, tiếng vang cao vút đâm xuyên qua màn che dầy đặc, sau đó chợt vang lên vô số tiếng mũi tên nhọn bay đi, hơn mười con ác điểu (loài chim dữ như chim ưng, diều hâu) bay loạn tứ phía. Quan Tư tế cao giọng ca tụng năm bội thu, các Hoàng tử cùng trọng thần giương cung cài tên, Thác Bạt Ngọc cũng trong số đó. Đám nữ quyến ngồi trên khán đài rất xa, đột nhiên Thác Bạt Ngọc quay đầu lại, nhìn về khu Lí Vị Ương ngồi. Tầm mắt hắn lưu luyến trên khuôn mặt nàng một lát, rồi thoáng dời sang bên cạnh. Như thể đang nhìn nàng, lại như không phải.

Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói đi phải nói lại, Thác Bạt Ngọc không có lỗi, hành động mình trợ giúp hắn có lẽ đã làm cho hắn hiểu lầm, cho rằng mình có tình ý với hắn.

Đây là chuyện rất bình thường, không ai lại vô duyên vô cớ trợ giúp người khác, Thác Bạt Ngọc không biết chuyện kiếp trước, tất nhiên sẽ không nghĩ ra nguyên nhân thực sự việc mình trợ giúp hắn.

Dù sao, Lí Vị Ương cũng không ngại nói cho đối phương biết, ngài thật sự tự mình đa tình rồi. Nàng đã nói rõ với Đức phi, dựa vào thân phận cùng địa vị của mình, đối phương sẽ không cưỡng cầu, cho nên hôm qua nàng đối xử với Thác Bạt Ngọc như vậy, hơi có vẻ giận cá chém thớt. Có lẽ sau này lúc ở cạnh hắn, nên cố gắng giữ khoảng cách. Lí Vị Ương bất giác nghĩ, cảm thấy mình đã lớn tuổi, mà người ta nhìn vào mình chỉ coi là tiểu nha đầu, cảm giác này, đúng là rất phức tạp.

Đúng lúc này, Cao Mẫn ngồi giữa các tiểu thư nhìn Lí Vị Ương, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười mỉm lạnh như băng, nàng đứng lên nói: “Chúng ta cũng ra bãi ngựa đi, ai muốn đi cùng ta?”

Tất cả các tiểu thư rục rịch đứng dậy, bãi ngựa nơi này nuôi dưỡng những con ngựa tốt nhất Đại Lịch, học cưỡi ngựa đối với các thiên kim tiểu thư mà nói là cơ hội rất hiếm có, sẽ không bị trách cứ nghiêm khắc, cho nên khán đài rất nhanh đã vơi đi một nửa, đều theo Cao Mẫn đến bãi ngựa.

Lí Vị Ương ngồi tại chỗ không hề động đậy, nàng không muốn đi tham gia náo nhiệt với Cao Mẫn.

Đúng lúc này, một cái đầu xinh đẹp đột nhiên hện ra trước mặt nàng, kiếm Triệu Nguyệt đặt lên đầu người đó, Lí Vị Ương vội nói: “Không được vô lễ!”

Triệu Nguyệt thu kiếm, Cửu Công chúa lại có vẻ rất hưng phấn: “Oa, kiếm của ngươi thật đẹp!”


Hiển nhiên nàng không ý thức được rằng, nếu vừa rồi nàng có hành động gì gây bất lợi cho Lí Vị Ương, rất có khả năng đã đổ máu ngay tại chỗ.

Lí Vị Ương đưa tay lên đỡ trán, nàng cho rằng lần trước đã doạ Cửu Công chúa sợ hại, Công chúa sẽ không đến tìm nàng nữa, ai ngờ Công chúa lại ương ngạnh như vậy, đứa nhỏ này chẳng lẽ có sở thích bị ngược sao? Nàng không biết rằng, Cửu Công chúa thường ngày cao cao tại thượng, rất ít người dám nói thật, Công chúa nhìn thấy Lí Vị Ương sẽ cảm thấy sợ hãi, không nhìn ra Công chúa lại tự động tới tìm nàng, thói xấu này có lẽ giống với linh tính của những động vật nhỏ.

“Đi ra ngoài chơi với ta đi.” Cửu Công chúa vừa len lén dùng chân khẩy cục đá, vừa lặng lẽ nâng mắt nhìn Lí Vị Ương.

Hiếm ai có thể cự tuyệt ánh mắt như vậy, Lí Vị Ương thở dài, nhìn khán đài vơi đi quá nửa, mình tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ sợ sẽ càng bị người khác chú ý mà thôi, mọi người đã đi rồi, nàng có phải cũng nên hoà đồng?

Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, Cửu Công chúa vô cùng vui mừng đi phía trước, bất chợt oán trách: “Ngươi đi chậm quá!”

Ai lại đi không để ý đến dáng vẻ giống Công chúa, Lí Vị Ương bật cười, Cửu Công chúa hồn nhiên hoạt bát, Hoàng đế chắc hẳn rất yêu thích, chỉ có điều cá tính này, đối với nàng ấy chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Rời khỏi nơi đóng trại, nhìn thấy thảo nguyên bát ngát, Lí Vị Ương cảm thấy sự tự do trước giờ chưa từng có. Chính vì cảm giác tự do, nàng bắt đầu thích nơi này.

“Ngươi xem! Ngươi xem đi!” Cửu Công chúa đột nhiên chạy tới, giơ váy lên cao cho nàng xem.

Lí Vị Ương cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy một đống nấm to mọng như những hài tử mập béo, lẳng lặng nằm trên làn váy rộng thùng thình của Công chúa. “Bên kia còn rất nhiều!” Cửu Công chúa lôi kéo Lí Vị Ương, chỉ cho nàng xem, không ngờ tất cả nấm rơi hết, Công chúa vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt từng cái nấm lại, các cung nữ đi theo hai mắt nhìn nhau, Lí Vị Ương cũng giúp Công chúa nhặt nấm, những người khác nhìn thấy, đều chạy lên hỗ trợ.

Những cung nữ đó không lớn tuổi, nói là thị nữ của Công chúa, không bằng nói là bạn chơi cùng, chỉ có điều thường ngày tôn ti khác biệt, không dám thân cận quá mức, cũng không dám coi Công chúa là bằng hữu thật sự, nhưng hiện tại nhìn thấy Công chúa lấy vạt áo làm túi đựng nấm, không cẩn thận bị ngã, làm nấm rơi hết xuống đất, bộ dáng chật vật, Lí Vị Ương cười Công chúa, những người khác nhìn thấy, đều bị bầu không khíchất phác thân cận này ảnh hưởng, bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. Một cung nữ bất giác hát bài dân ca ở quê hương, Lí Vị Ương cảm thấy tiếng ca thật du dương dễ nghe.


Lúc này, đột nhiên Cửu Công chúa quăng nấm đi, bật dậy nói: “Mọi người xem!”

Lí Vị Ương nhìn lên bầu trời, một con diều hâu trắng giương cánh xẹt qua bầu trời, Cửu Công chúa cười rộ lên: “Ta sẽ bảo Thất ca bắt cho ta một con!”

Lí Vị Ương giận tái mặt, Cửu Công chúa rụt cổ: “Sao vậy?”

“Nếu người khác thấy Công chúa đáng yêu, cũng bắt về nuôi thì Công chúa thấy thế nào?” Lí Vị Ương nhắc nhở.

Cửu Công chúa bĩu môi, mất hứng nói: “Không bắt thì không bắt, hung dữ cái gì! Huyện chủ so với mẫu phi còn đáng sợ hơn!”

Lí Vị Ương mím môi, không nói gì.

Sự chú ý của Cửu Công chúa lại chuyển đến chỗ khác, nàng chỉ vào Cao Mẫn cách đó không xa nói: “Nàng ấy cưỡi ngựa thật giỏi!”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phía xa xa, thản nhiên nói: “Bình thường.”

Cửu Công chúa giật mình: “Nhưng mà tài cưỡi ngựa của nàng ấy là giỏi nhất trong các nữ tử ở Đại Lịch chúng ta.”


Cao Mẫn luôn cao ngạo, nhưng lúc này nàng ta giơ cao roi ngựa, tự do không bị ngăn trở, hào sảng phóng khoáng, thoạt nhìn khác biệt hoàn toàn với thường ngày, tưởng như hai người, Lí Vị Ương nghĩ rằng, có lẽ đây mới là Cao Mẫn thật sự, chỉ tiếc nàng ta không biết thưởng thức sự xinh đẹp của bản thân, cố tình học tập phong phạm tiểu thư khuê các của Lí Trường Nhạc, ngược lại thành kết quả học đòi một cách vụng về, Lí Vị Ương lắc đầu.

Cửu Công chúa bắt đầu hưng phấn: “Ta cũng muốn cưỡi ngựa!”

Các cung nữ lập tức phát hoảng, vội vàng chạy lên khuyên can: “Công chúa đừng mà, bệ hạ đã nói không để cho người làm những chuyện nguy hiểm!”

Cửu Công chúa cáu kỉnh: “Không phải có các ngươi sao? Lập tức dẫn ngựa lại đây!”

Lí Vị Ương nhíu mày, nói: “Nếu Công chúa muốn học cưỡi ngựa, ta bảo Thất ca Công chúa đến dạy.” Nói xong, nàng liếc mắt ra hiệu với một cung nữ, cung nữ kia lập tức chạy vội đi.

Nhưng hiện tại tất cả nam tử đều đang săn bắn, chỉ sợ trong chốc lát không thể tìm thấy Thất Hoàng tử, bằng không tìm Nhu phi nương nương cũng được, Lí Vị Ương nghĩ như vậy.

Các cung nữ bất đắc dĩ, phân phó người bên cạnh đi tìm một con ngựa nhỏ nhất lại, Cửu Công chúa thật sự đứng trước ngựa, trên mặt thoáng do dự, Cao Mẫn cách đó không xa phi ngựa đến, Cửu Công chúa như bị kích thích, lôi kéo con ngựa chuẩn bị leo lên, ai ngờ con ngựa kia vóc dáng nhỏ, thường ngày rất dịu ngoan, nhưng đấy là đối với người lớn, còn đối với Cửu Công chúa một tiểu cô nương lại hoàn toàn bất đồng. Ngựa chẳng những không cho nàng leo lên, còn tức giận, dùng sức gõ vó ngựa, Cửu Công chúa đột nhiên nhảy dựng lên: “Á, nó dám đá ta!”

Lí Vị Ương bật cười, con ngựa nhỏ như vậy, hẳn không có vấn đề gì. Cho dù để ngựa đứng bất động, ngồi yên trên lưng ngựa cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ sợ chờ đến lúc Thác Bạt Ngọc đến, Cửu Công chúa còn chưa ngồi lên ngựa.

Cung nữ bên cạnh lập tức bước lên đỡ Cửu Công chúa, nhưng nàng ấy quá khẩn trương, cố gắng cả buổi, vất vả lắm mới lên được ngựa, nhưng vì hai chân kẹp quá chặt, đột nhiên ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, cung nữ lao lên làm đệm thịt đỡ nàng ấy, cho nên không bị thương.

Cửu Công chúa quật cường đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người, xoay người lại lên ngựa, nhưng lưng ngựa chuyển động. Tuy đã đặt thêm cái yên, nhưng vẫn làm Cửu Công chúa cảm thấy lắc lư bất định, trong lòng sợ hãi, cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, suy nghĩ, càng cảm thấy mình thật sự sẽ ngã, bất giác cúi người nắm chặt dây cương. Nhưng nàng vừa liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, nhớ tới bộ dáng tuỳ hứng vừa rồi của mình, hiện tại rút lui không chừng sẽ bị nhạo báng, cuống quít đánh bạo thẳng lưng. Ai ngờ con ngựa vừa mới đi được vài bước, vó ngựa giẫm phải tảng đá, chân trước khuỵu xuống, cả người nàng bay ra ngoài, các cung nữ không kịp đỡ, nàng bị ngã sấp xuống, oa oa khóc to.

Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay lại gần nâng nàng dậy: “Đã muốn học cưỡi ngựa thì bắt đầu học từ cách lên ngựa, tư thế lên ngựa phải chính xác.”


Lí Vị Ương lau nước mắt cho Cửu Công chúa, nói xong câu này, phân phó người kéo con ngựa lại, sau đó đỡ Công chúa lên ngựa, vỗ vỗ eo nàng ấy: “Nhất định phải thẳng lưng, không được sợ nó, nếu Công chúa sợ nó, nó sẽ bắt nạt lại.”

Rốt cuộc Công chúa cũng có thể ngồi yên ổn trên lưng ngựa. Nàng ngồi trên ngựa, Lí Vị Ương kéo dây cương, đi thật chậm, Cửu Công chúa ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhìn thấy diều hâu bay xuyên qua mây trắng, lại có cảm giác như đang ở trên mây. Nàng nở nụ cười: “Chơi thật vui!”

Một lát sau, Cửu Công chúa có thể khống chế con ngựa này, Lí Vị Ương thả lỏng tay để tự nó đi, Cửu Công chúa vừa cười vừa kéo dây cương, khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn khoẻ mạnh đáng yêu. Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, cung nữ bên cạnh nói: “Ai da, Công chúa đừng đi xa! Rất nguy hiểm!”

Lí Vị Ương phân phó: “Đi chuẩn bị cho ta một con ngựa.”

Cung nữ vội vàng kéo đến một con ngựa cao lớn cường tráng, “Những con khác đã bị các tiểu thư mang đi hết, chỉ còn lại con này.”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua con ngựa ương ngạnh mạnh mẽ phun ra tiếng phì phì từ mũi, gật đầu: “Nó được rồi.”

Cửu Công chúa đã chạy rất xa, nhưng Lí Vị Ương đơn giản nhanh nhẹn lên ngựa, chỉ chốc lát sau đuổi kịp nàng ấy, không chờ Cửu Công chúa phản ứng lại, Lí Vị Ương bắt được dây cương của nàng ấy, buộc con ngựa dừng lại: “Hôm nay dừng ở đây thôi, cưỡi thời gian dài, đùi Công chúa sẽ bị xước da.”

“Ta không muốn! Ngươi mau nới tay!” Cửu Công chúa đã nghiện, rõ ràng không muốn dừng lại.

Lí Vị Ương giận tái mặt: “Công chúa cảm thấy chơi vui, nhưng các nàng ấy sẽ bị trừng phạt vì làm trái mệnh lệnh của Nhu phi nương nương, sau này sẽ không có ai chơi với Công chúa nữa.” Nói xong, nàng nhìn về phía các cung nữ đang sốt ruột cách đó không xa.

Cửu Công chúa vừa nhìn thấy Lí Vị Ương thay đổi sắc mặt thì lập tức thấy sợ hãi, vội nói: “Được rồi được rồi, nghe theo ngươi là được mà!”

Nhưng đúng lúc này, không biết vì sao, con diều hâu đang xoay quanh trên cao bỗng nhiên đáp xuống. Cửu Công chúa bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng giật mình xoay người trên ngựa. Con diều hâu kia bay thẳng đến trước ngựa của nàng không xa, bắt ra một con thỏ. Con thỏ giãy dụa, làm bụi cỏ vang lên tiếng rào rào. Tiếng động này làm con ngựa của Cửu Công chúa kinh hoảng bắt đầu chạy như điên. Nàng cảm thấy mình sắp rơi xuống, bất giác cúi người, đồng thời kéo chặt dây cương, dây cương bị kéo chặt con ngựa dùng sức bật hai chân trước lên, mắt thấy Cửu Công chúa sắp bị quăng đi. Lí Vị Ương nhanh hơn một bước kéo cổ tay Cửu Công chúa lại, Triệu Nguyệt bước vài bước bay lên, lúc này con ngựa của Lí Vị Ương lại không khống chế được nữa, liều mạng chạy về phía trước, Lí Vị Ương hét lớn: “Đón lấy Công chúa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận