Thứ Nữ Hữu Độc

Nàng nhìn Lí Tiêu Nhiên, quả nhiên thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ không đành lòng.

Khuôn mặt Lí Tiêu Nhiên khôi phục sự thương yêu lúc trước: “Hài tử ngốc, ta nói hơi nặng lời, con cũng không thể làm chuyện ngốc nghếch như thế, nếu con thật sự không còn, chẳng phải ta sẽ thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao.” Ánh mắt ông bi thương, đau lòng nói.

“Phụ thân, người đừng nói như vậy, là lỗi của con, mọi chuyện đều là lỗi của con… Con không cầu xin gì cả, chỉ cần thỉnh thoảng được nói chuyện phiếm cùng lão phu nhân, có cơ hội được chơi cờ tâm sự với phụ thân… là cảm thấy mãn nguyện rồi.” Lí Trường Nhạc nhìn có vẻ vô cùng áy náy tự trách, yếu đuối đáng thương.

“Biết sai là tốt rồi, đều là người một nhà, sau này chung sống hoà hợp với nhau là được. Nhớ đừng làm chuyện ngốc nghếch thế này nữa, con phải chăm sóc thân thể cho tốt, sớm ngày khang phục.” Lí Tiêu Nhiên nói, không hề đề cập đến chuyện đưa về am ni cô.

Lí Vị Ương nở nụ cười… Nghĩ qua là biết, Đại phu nhân vừa mới qua đời, trong lòng Lí Tiêu Nhiên còn sót lại chút tình cảm phụ thân hôm nay đã bị dẫn ra, nói đi phải nói lại, Lí Trường Nhạc đến am ni cô tĩnh tâm một thời gian, đầu óc có vẻ dài hơn chút ít.

Thác Bạt Duệ đứng bên cạnh, luôn trừng mắt với Lí Vị Ương, chỉ sợ nàng làm hại Lí Trường Nhạc.

Đại phu vừa rồi phụ trách chẩn trị sau khi kê đơn thì nói: “Đại tiểu thư không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều tâm tình tích tụ, thường ngày phải tĩnh dưỡng cho tốt, bình tâm tĩnh khí.”

Lão phu nhân nhìn thấy tình hình này, thuận tiện nói luôn: “Như vậy đi, phái thêm bốn nha đầu đến đây, chăm sóc Trường Nhạc cho tốt.” Bà đã xem chán những chuyện lục đục lẫn nhau trong nhà hào môn phú quý, có thể nhìn ra trò diễn của Lí Trường Nhạc, nhưng trước mặt Lí Tiêu Nhiên, cùng với sự bảo vệ cứng rắn của Thác Bạt Duệ, bà thật sự không thể nói gì hơn.

Hai ngày sau, Lí Trường Nhạc biểu hiện theo đúng khuôn phép lễ nghi, hiền lương rộng lượng, hoàn toàn khôi phục lại tính nết khi xưa, nhưng lão phu nhân vẫn hoàn toàn thản nhiên với nàng ta, không thể nói là quý, cũng không hẳn là không quý, trong lòng Lí Trường Nhạc ôm hận, mà trên mặt không biểu lộ gì hết.

Ngoài cửa sổ, Lí Vị Ương nhìn Lí Trường Nhạc tự mình bưng ly trà đến trước mặt lão phu nhân, bộ dáng sợ dệt, quay đầu lại cười nói: “Nhìn thấy chưa?”

Lí Mẫn Đức lạnh lùng đáp: “Nàng ta ân cần như vậy, chỉ sợ không có chủ ý gì tốt.”

Lí Vị Ương gật đầu, nói: “Hiện giờ thái độ của phụ thân với nàng ta đã thay đổi rất nhiều, đây cũng không phải chuyện tốt.”

Ánh mắt Lí Mẫn Đức dừng trên khuôn mặt bình thản của lão phu nhân trong phòng: “Ta lại không lo lắng Đại bá phụ, mà lo lão phu nhân, nếu ngay cả lão phu nhân cũng cảm thấy Lí Trường Nhạc thành tâm sửa đổi, như vậy những gì chúng ta làm lúc trước đều uổng phí.”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Đại tiểu thư con vợ cả chung quy vẫn có lợi, chỉ hơi cúi đầu nhận lỗi là mọi người lập tức tha thứ, nếu ta làm nhiều chuyện sai như vậy, hiện giờ đã sớm mất mạng rồi.”

“Cho nên —— phải ra tay trước khi nàng ta nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đó.” Lí Mẫn Đức nhàn nhã nói.

Lí Vị Ương gật đầu: “Ngày mai đưa tang, đúng là một ngày tốt lành…”

Bạch Chỉ đứng phía sau nghe vậy, kỳ quái nhìn Lí Vị Ương, không biết tiểu thư bỗng dưng nói những lời này là có ý gì, Lí Mẫn Đức lại nở nụ cười, Bạch Chỉ càng thấy kỳ quái hơn, sao càng ngày nàng càng không thể bắt kịp suy nghĩ của hai vị chủ tử. Trước kia tiểu thư như thế thì thôi, hiện giờ ngay cả Tam thiếu gia cũng bắt đầu sâu xa khó hiểu.

Buổi tối, Lí Trường Nhạc trở lại viện của mình, ở bên ngoài nàng mang khuôn mặt bi thương, đau khổ, vừa bước qua cửa phòng lập tức biến thành giận dữ.

“Lão bà kia, mặc kệ ta nói gì cũng mặt lạnh te, không hề có ý dao động!” Nàng tức giận nói.

Đàn Hương vô cùng sợ hãi: “Tiểu thư đừng sốt ruột, lão phu nhân nhất thời chỉ tức giận, rất nhanh sẽ đổi thái độ với tiểu thư giống lão gia.”

Lí Trường Nhạc cười lạnh một tiếng: “Đâu ra dễ như vậy, Lí Vị Ương tiện nha đầu không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư mới dạy cho lão thái bà kia dễ bảo, mà thôi chẳng sao hết, chỉ cần phụ thân tin tưởng ta thì ta còn có cơ hội.”

Đàn Hương nói: “Không biết tiểu thư định làm gì tiếp?”

Lí Trường Nhạc nói: “Ngươi lại đây.” Đàn Hương nghiêng tai qua, Lí Trường Nhạc nhẹ giọng nói mấy câu, Đàn Hương biến sắc: “Tiểu thư, thế này không ổn, tiểu thư biết đấy, bên người Tam tiểu thư có nha đầu võ công cao cường, nô tỳ đi giám thị Tam tiểu thư, rất nhanh sẽ bị phát hiện.”

Lí Trường Nhạc giận tái mặt, ban đầu nàng cũng không định để Đàn Hương đi, nhưng mẫu thân đã chết, Đại ca lại bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại nếu nóng vội để người khác đi, không cẩn thận sẽ bị Lí Vị Ương phát hiện, chỉ có Đàn Hương tính tình cẩn thận lại là tâm phúc của nàng, “Ngươi khỏi cần sợ, nha đầu kia chỉ biết chút công phu mèo quào, ta bảo ngươi đứng từ xa nhìn xem hoạt động thường ngày của Lí Vị Ương, ví như nó gặp mặt người nào, có bộ dạng thế nào, không phải bảo ngươi giám thị gần, sẽ không bị phát hiện đâu.”

“Nhưng mà ——” Đàn Hương nhớ đến bộ dáng lạnh băng của Triệu Nguyệt, trong lòng vẫn không yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui