Thứ Nữ Hữu Độc

Hương liệu có thể khiến người khác động tình có rất nhiều, ví như các loại Bách Hợp, Y Lan, Quảng Hoắc hương, Mê Điệt hương, chỉ cần liều lượng thích hợp là có thể khiến người ngửi sinh ra ảo giác, kích động cảm xúc. Nhưng Thác Bạt Chân từ nhỏ lớn lên trong cung, tất nhiên rất cẩn thận những thứ hại người như thế, hằng ngày trong phủ hắn đốt hương liệu thường dùng mấy thứ Đàn hương, Xạ hương, hoặc trộn lẫn các hương liệu, cho nên chỉ dùng một chút cũng dễ bị phát hiện, hơn nữa còn để lại nhược điểm. Cho nên Lí Vị Ương cố ý dùng nước hương Đậu khấu nhỏ lên nhuỵ hoa hải đường, làm Lí Trường Nhạc mất đi lý trí, hương Đậu khấu có tác dụng thúc tình, chỉ có điều đối với Thác Bạt Chân người có ý chí kiên định mà nói thì quá nhẹ không hữu hiệu. Lí Vị Ương nhớ lại, đồ ăn Thác Bạt Chân yêu thích nhất là bánh Bát Bảo, dùng cỏ Linh Chi, Đầu Khỉ (một loại tầm gửi), Ngân Nhĩ, Ngân Hạnh, Mộc Nhĩ, Tung Cô, Nấm hương, Phục linh chế thành bánh, có hiệu quả trị liệu, bổ gân, linh hoạt, nâng cao tinh thần, tốt cho thân thể, nhưng Ngân Hạnh trong đó kết hợp với hương Đậu khấu sẽ gia tăng tác dụng thúc tình của hương Đậu khấu, thậm chí tạo thành hiệu quả mê hoặc cực hạn. Quan trọng nhất, nước hương Đậu khấu vừa mới phun lên, hương khí nồng nặc bay vào mũi, nhưng chỉ chốc lát sau, hương Đậu khấu bắt đầu tiêu tán, căn bản không để lại dấu vết gì, Lí Vị Ương nhẩm tính canh giờ, lệnh cho Triệu Nam động tay động chân lên chậu hoa, đến lúc này làm sao tra ra cái gì. Nhưng mà ban đầu Lí Vị Ương muốn bộ dáng Lí Trường Nhạc quần áo không chỉnh tề bị người khác nhìn thấy thôi, chỉ cần một trong hai người trúng chiêu, thì trò diễn này sẽ có biện pháp diễn tiếp. Ai ngờ ngay cả Thác Bạt Chân cũng không khống chế được, xem như thu hoạch ngoài ý muốn.

“Tam điện hạ, điện hạ đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sợ hãi.” Biểu cảm của Lí Vị Ương rất vô tội, ánh mắt chớp sáng, nhưng lúc này bên trong lại ẩn chứa sự rét lạnh thấu xương, Thác Bạt Chân nhìn nàng chằm chằm, nếu không có nhiều người ở đây, chỉ sợ hắn đã tiến lên lôi trái tim của nữ tử này ra xem rốt cuộc nó có phải là màu đen hay không!

Lí Trường Nhạc khóc rống lên: “Phụ thân, người phải tin tưởng con, nhất định là Lí Vị Ương động tay chân!”

Lí Vị Ương thở dài: “Đại tỷ, muội biết tỷ và Tam điện hạ chữ tình khó kìm nén, nhưng tỷ vạn lần không nên làm ra loại chuyện này trong thời kỳ tang lễ của mẫu thân, huống chi Ngũ điện hạ đối xử với tỷ một tấm chân tình, tỷ làm như vậy tương đương với việc giẫm nát trái tim điện hạ, nhục nhã điện hạ, Lí gia chúng ta là thế gia thi thư, phụ thân là quan thanh liêm, danh vang thiên hạ, nếu để người khác biết người có một nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy, tỷ nghĩ về sau phụ thân thống lĩnh bách quan như thế nào? Đối mặt với bệ hạ như thế nào đây? Cả Tam điện hạ nữa, tỷ định đẩy Tam điện hạ vào con đường bất nghĩa sao!”

Trong thời kỳ tang lễ lại nháo loạn ra vụ tai tiếng này, một khi lan truyền ra ngoài, không chỉ Lí Trường Nhạc phải chết, mà ngay cả Thác Bạt Chân cũng sẽ vô cùng xui xẻo, đừng nói đến ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ ngay cả vị trí Hoàng tử có giữ được hay không cũng khó nói. Lí Vị Ương chính vì biết điều này, cho nên mới thiết lập cạm bẫy.

Lí Trường Nhạc hận không thể bước lên cào nát mặt Lí Vị Ương, nhưng nàng rất rõ ràng, mình càng kinh hoảng càng dễ bị đối phương nắm được tử huyệt, vì thế gắng sức bình tĩnh lại: “Lí Vị Ương ngươi đừng nói năng bậy bạ, ta tuyệt đối không làm loại chuyện này, tất cả là do ngươi oan uổng ta! Ngươi ghen tỵ ta mỹ mạo hơn ngươi được phụ thân yêu quý, cho nên lúc nào cũng đối địch với ta! Hôm nay rõ ràng ngươi cố ý dẫn ta đến đây, lại dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó hại ta mất đi lý trí, ngươi cho rằng như vậy phụ thân sẽ thích ngươi, ta sẽ triệt để mất đi tất cả có đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không để cho ngươi đạt được mục đích! Phụ thân! Phụ thân, người nhất định phải tin tưởng con, con tuyệt đối không làm loại chuyện này! Ngũ điện hạ, điện hạ giúp ta, điện hạ giúp ta đi, ta bị người khác hãm hại!”

Lí Trường Nhạc than thở khóc lóc, yếu đuối đáng thương gục trước mặt Thác Bạt Duệ.

Theo bản năng Thác Bạt Duệ định nâng nàng đứng lên, Lí Vị Ương lại lạnh nhạt nói: “Đại tỷ, sao tỷ cứ luôn miệng nói rằng người khác oan uổng tỷ, chuyện nam nữ hoan ái không thể miễn cưỡng. Nếu tỷ thích Tam điện hạ thì sớm nói ra, cần gì phải liên luỵ Ngũ điện hạ vô tội!”

Thác Bạt Duệ ngẩn người, hai mắt lập tức nổi lên tia máu, hắn đột nhiên nghĩ ra mình bị người khác lợi dụng, mà người lợi dụng hắn, chính là nữ tử tuyệt sắc yếu đuối đáng thương trước mắt, hắn vốn thật tâm hướng về nàng, hiện giờ chỉ có cảm giác bị người khác lừa gạt, loại cảm giác này so với mây đen đầy đầu đờ người vừa rồi càng không thể chịu đựng nổi, làm hắn lộ ra sự tàn bạo ác độc! Hắn thu lại đôi tay định đưa ra, phẫn hận quay đầu đi, trong lòng thề rằng, mối nhục ngày hôm nay lúc khác sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần! Sau đó, hắn không hề liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc một lần, quay đầu bước đi.

Lí Trường Nhạc vừa nhìn thấy tình hình này, ý thức được mỹ nhân kế đã mất hiệu lực, cả người cảm thấy lạnh lẽo, lập tức nhào qua cầm lấy vạt áo Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân! Con vô tội, người cứu con!”

Lí Tiêu Nhiên nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh băng trước giờ chưa từng có, phảng phất như đang nhìn một người chết.

Lí Trường Nhạc cả người phát run, không ngừng phát run, Lí Tiêu Nhiên chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình…

Thác Bạt Chân lạnh lùng nhìn, chuyện hôm nay đối với hắn mà nói chính là đả kích rất lớn, trong thời kỳ tang lễ phu nhân Lí Thừa tướng một Hoàng tử phát sinh chuyện cẩu thả với con gái nhà người ta, Hoàng đế nhất định sẽ chán ghét mình, vất vả bao nhiêu năm có thể bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát, Lí Vị Ương à Lí Vị Ương, nàng đúng là rất tàn nhẫn độc ác!

Lí Vị Ương đã nhận ra tầm mắt của hắn, quay đầu lại, vẻ mặt rất vô tội, mà ánh mắt lạnh băng, không mang chút độ ấm nào.

Từ trong ánh mắt kia Thác Bạt Chân không hề thấy sự sợ hãi cùng chột dạ, lửa giận vô danh trong lòng hắn bỗng chốc dâng lên cao, nếu không có Lí Tiêu Nhiên ở đây, hắn nhất định sẽ bắt lấy nữ nhân này hỏi cho rõ ràng! Nhưng mà hiện tại hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn biết chuyện này nếu xử lý không tốt, mình sẽ gặp phiền toái lớn, cho nên hắn chỉ thản nhiên nói: “Lí Thừa tướng, hiện giờ đang là tang lễ của Lí phu nhân, rất nhiều chuyện không thể đưa ra bàn luận, chờ tang lễ qua đi, ta tự nhiên sẽ cho ông một lời giải thích.”

Lí Tiêu Nhiên mắt lạnh nhìn Thác Bạt Chân, tuy đối phương là Hoàng tử, nhưng trong thời kỳ tang lễ làm ra loại chuyện không có đạo đức này, những ngày lành của hắn cũng chẳng còn bao nhiêu, ông chỉ muốn bẩm báo chuyện này với Hoàng đế – không, mình không thể làm như vậy, bởi vì dù sao Lí Trường Nhạc cũng là nữ nhi Lí gia, mất thanh danh của nó thì thôi, chứ không thể liên luỵ đến toàn bộ Lí gia! Nghĩ đến đây, Lí Tiêu Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân nói: “Được, thần chờ lời công đạo của điện hạ!”

Thác Bạt Chân gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi, Lí Trường Nhạc vừa thấy hắn định đi, sợ quá mức, muốn bắt lấy tay áo hắn, đáng tiếc bước chân của Thác Bạt Chân rất nhanh, căn bản không cho nàng cơ hội, hiện tại hắn bất chấp mọi thứ, phải nhanh chóng nghĩ cách bịt miệng Ngũ Hoàng tử! Không để cho chuyện này truyền ra ngoài!

Lí Vị Ương nhìn bóng lưng của hắn, cười lạnh một tiếng, vừa rồi nàng phái hai huynh muội Triệu Nam Triệu Nguyệt đi ngăn cản ám vệ của Thác Bạt Chân, mới thuận lợi dẫn Lí Tiêu Nhiên cùng Ngũ Hoàng tử bước vào, chỉ sợ việc đầu tiên Thác Bạt Chân đi ra ngoài chính là xử trí toàn bộ đám ám vệ đó! Đương nhiên, nàng không hy vọng chỉ dựa vào chuyện này có thể phá huỷ Thác Bạt Chân, dù sao trong tay hắn cầm không ít nhược điểm của Ngũ Hoàng tử, luôn có biện pháp làm cho Thác Bạt Duệ câm miệng, nhưng Thác Bạt Duệ nhất định sẽ hận hắn, lực lượng vốn định đối phó Thái tử và Thất Hoàng tử toàn bộ được chuyển sang đối phó hắn, nói vậy thời gian tới Thác Bạt Chân tuyệt đối không được hài lòng như ý.

Lí Trường Nhạc chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng như thế, nàng không ngốc, biết điều tiếp theo chờ nàng là gì! Cho nên nàng không ngừng cầu xin Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, con bị oan, người tin con đi!”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đại tỷ, chuyện tới nước này, tỷ khỏi cần nói những lời vô vị, hiện giờ tang lễ mẫu thân còn chưa kết thúc, tân khách đều chờ bên ngoài, nếu tỷ còn tiếp tục khóc sướt mướt, khó chắc rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không truyền ra ngoài.”

Lúc này Lí Trường Nhạc đã phẫn hận đến cực điểm, nàng đứng bật dậy: “Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, ta nhất định phải nói với ngoại công…” (ông ngoại)

“Đại tỷ, tỷ mang họ Lí, sao luôn miệng nói đến Tưởng gia!” Vẻ mặt Lí Vị Ương không hề thay đổi, “Tỷ phải biết rằng, chuyện Lí gia đều do phụ thân và lão phu nhân làm chủ, không tới phiên người khác xen vào!”

Lí Trường Nhạc không suy nghĩ được gì nữa, lao lên định tát Lí Vị Ương. Nhưng bàn tay của Lí Tiêu Nhiên lại nhanh hơn, cả người nàng ngã sang bên cạnh, bị đánh lệch cả mặt, hai mắt mở to không dám tin nhìn Lí Tiêu Nhiên.

Lí Tiêu Nhiên hung tợn nói: “Ngươi ở lại trong phòng này cho ta, không có sự phân phó của ta, không ai được thả nó ra ngoài!” Nói xong, ông bước nhanh ra khỏi phòng, không hề quay đầu liếc nhìn Lí Trường Nhạc.

Lí Trường Nhạc khóc rống lên.

Lí Vị Ương nhìn nàng ta, cười nhẹ: “Đại tỷ, tỷ nên khóc lớn hơn chút nữa, như vậy mới phù hợp với hình tượng nữ nhi có hiếu của tỷ, ai da, sao muội lại quên mất, tỷ đã không còn là nữ nhi có hiếu nữa, tỷ sốt ruột mong ngóng được gả ra ngoài, mong ngóng đến phát điên rồi mới đúng. Cũng phải thôi, ba năm sau không biết đã là tình cảnh gì, coi như tỷ ra quyết định trước cho bản thân, chỉ có điều hơi mất thân phận một chút.” Giọng điệu của nàng mang theo sự khiêu khích cùng ác ý vô tận, vào tai Lí Trường Nhạc thì tràn ngập hương vị vui sướng khi người khác gặp hoạ, Lí Trường Nhạc bất chấp, đứng lên: “Lí Vị Ương, ngươi tiểu tiện nhân, vì sao ngươi lúc nào cũng đối địch với ta!”

Lí Vị Ương giọng nói ngọt ngào, tươi cười ấm áp: “Đại tỷ, chắc hẳn tỷ không nhớ rõ chuyện xưa của chúng ta.”

Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: “Chẳng có chuyện gì liên quan đến ta hết! Do tự ngươi xui xẻo, ai bảo sinh vào tháng hai, sao có thể trách chúng ta!”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Đại tỷ, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm. Hai mẹ con tỷ làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, tự trong lòng tỷ biết rõ ràng.”

Lí Trường Nhạc thật sự không thể kiềm chế được nữa, lại hùng hổ lao lên, hôm nay bằng bất cứ giá nào nàng nhất định phải giáo huấn Lí Vị Ương! Nhưng chưa đợi nàng đến gần quần áo của Lí Vị Ương thì đã bị Triệu Nguyệt không biết xuất hiện phía sau Lí Vị Ương từ lúc nào đá văng ra xa, Lí Trường Nhạc sao ngờ Triệu Nguyệt đột nhiên xuất hiện, càng không ngờ đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy, nàng dù sao cũng là khuê tú không ra khỏi cửa, đột nhiên bị đá mạnh, lập tức ôm bụng, phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.

Lí Vị Ương lạnh nhạt nhìn nàng ta, nói: “Đại tỷ, tỷ cứ hưởng thụ thoải mái đi.” Nói xong, dẫn theo Triệu Nguyệt rời khỏi phòng khách.

Cách phòng khách không xa, Thác Bạt Chân vẫn chưa rời đi mà đứng khoanh tay dưới tàng cây hoa đào. Gần đây đã vào xuân, trời ấm áp, hoa đào nở rộ, một cơn gió thổi qua, màu hồng bay lả tả, rơi xuống đầy đất, cũng có vài cánh hoa thưa thớt rơi trên tóc, vai hắn, như đang nhỏ máu. Ánh mắt hắn, phảng phất mang theo ý hận vô tận, gần như muốn xé tan Lí Vị Ương. Lí Vị Ương nhìn thấy bộ dáng của hắn, chỉ mỉm cười, hành lễ từ xa, xoay người nhanh chóng rời đi.

Lí Vị Ương bước ra khỏi viện, chợt nghe thấy Triệu Nguyệt khẽ rên một tiếng, quay đầu lại mới phát hiện tay áo nàng ấy đã bị kiếm chém mất một nửa, Lí Vị Ương dịu dàng nói: “Vừa rồi ngươi vất vả rồi.” Mười bảy tên ám vệ bên người Thác Bạt Chân không phải ngồi không, nghĩ qua cũng biết huynh muội này đã tốn bao nhiêu công sức mới ngăn cản được bọn họ nửa khắc, nhưng thời gian ngắn như vậy cũng đủ để Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy tất cả.

“Tiểu thư đã phân phó, nô tỳ phải vượt lửa qua sông cũng nhất định làm được.” Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nhanh về bôi thuốc với huynh trưởng đi.”

Triệu Nguyệt hỏi: “Tiểu thư tiếp theo định làm gì, chúng ta có phải nên tìm cách lan truyền tin tức ra ngoài?”

Lí Vị Ương chậm rãi lắc đầu: “Cho dù là Tam Hoàng tử hay phụ thân, đều không cho phép chuyện này lan truyền ra ngoài, nhưng sự thật chính là sự thật, phụ thân có giấu diếm thế nào, cũng không thể không thừa nhận hành vi bê bối của Lí Trường Nhạc trong thời kỳ tang mẹ.”

Triệu Nguyệt có chút không hiểu, cho nên nàng hỏi luôn: “Vậy vừa rồi vì sao tiểu thư không để cho nhiều người nhìn thấy —— “

Lí Vị Ương lắc đầu: “Phòng khách tiếp đãi khách quý, người bình thường sao có thể bước vào? Phụ thân đi vào là tự nhiên, Thác Bạt Duệ là do ta dẫn đến, những người khác không có lý do gì đến đây, nếu làm quá phô trương, sẽ bị người khác nghi ngờ, ngược lại mất nhiều hơn được.” Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía Hà Hương viện, nói: “Hiện tại, ta nên đến gặp lão phu nhân.”

Triệu Nguyệt ngẩn ra, lập tức quay người nhìn theo, trong lúc tang mẹ làm chuyện cẩu thả cùng người khác, nếu để cho lão phu nhân coi trọng quy củ biết được, Lí Trường Nhạc chỉ có đường chết!

—— Lời tác giả ——

Được rồi, ta đã trở về, nhanh đến ôm hôn đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui