Thứ Nữ Hữu Độc

Lí Vị Ương mỉm cười: “Không biết Võ Uy tướng quân lại được coi là cái gì?”

Nam tử cười lạnh một tiếng: “Lí Vị Ương, ngươi quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu, dám nói chuyện với ta như vậy!”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Nam biểu ca, biểu ca chỉ là tướng quân tam phẩm, ta lại là Huyện chủ nhị phẩm, nhìn thấy ta không hành lễ thì thôi, còn kiêu ngạo ngang ngược như vậy, biểu ca vứt hết phẩm cấp tôn ti lên chín tầng mây rồi sao?”

Tưởng Nam ngẩn ra trong chốc lát, rồi lập tức cười nhạt.

Lí Vị Ương không nói sai, nàng là Huyện chủ nhị phẩm, luận phẩm cấp đúng là cao hơn một bậc so với Võ Uy tướng quân tam phẩm, hai người gặp mặt, tất nhiên hắn phải hành lễ, nhưng Tam phẩm của hắn là quân công thật sự, hoàn toàn không giống với phẩm cấp của nữ tử đạt được, huống chi nữ tử Đại Lịch rất ít người nhờ công lao mà đạt được vinh quang, cho nên ngay từ đầu Tưởng Nam thật sự không nhớ ra. Hơn nữa hiện tại không phải là gặp mặt theo lễ nghi, tướng quân không cần hành đại lễ, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, cho nên Tưởng Nam không hề có ý xuống ngựa hành lễ, ngược lại ngồi trên cao cúi xuống nhìn Lí Vị Ương, mặt có chút kiêu căng: “Lí Vị Ương, nhãn lực của ngươi không tồi, chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt.”

Lí Vị Ương cười, người trước mắt này là con trai thứ tư của Tưởng Húc, Tưởng Nam, tướng mạo kế thừa sự xuất chúng cao quý của người Tưởng gia, hơn nữa tuổi còn trẻ đã mặc khôi giáp của tướng quân tam phẩm, toàn bộ Đại Lịch chỉ có một mình hắn.

Từ trước, nàng đã rất thích Tưởng Tứ công tử luôn chinh chiến bên ngoài này.

Trong ấn tượng của nàng, năm người con trai trẻ tuổi của Tưởng gia, trầm ổn nhất là Tưởng Đại công tử, âm trầm nhất là Tưởng Nhị công tử, thông minh nhất là Tưởng Tam, thiện chiến nhất lại là Tưởng Nam xếp thứ tư, bỏ qua Ngũ công tử Tưởng gia thần bí chưa từng nói chuyện thì Tưởng Tứ tuổi còn trẻ mà lại nổi tiếng nhất.

Đương nhiên, nếu Tưởng Tứ không có vận mệnh được thần tiên ưu ái, hắn sẽ chỉ là hạng người xuất thân phú quý bình thường, ngây ngốc sống hết cả đời. Nhưng mà hắn lại sinh ra ở Tưởng gia, cho nên từ nhỏ đã đi theo phụ thân, thứ được nhìn, được nghe nhiều nhất chính là binh pháp. Tám tuổi Tưởng Húc đã dẫn hắn lên chiến trường, ban đầu tuổi còn nhỏ không ai cho ra trận, hắn một mình ở lại trong trướng, mọi người thấy hắn một đứa bé tám tuổi bướng bỉnh lại có thể tự chơi ngoan ngoãn thì cảm thấy rất tò mò, sau này mới phát hiện hắn một mình trong trướng chơi cờ, sử dụng tay trái đấu với tay phải. Cho đến khi Tưởng Nam mười ba tuổi mới từ từ đi vào tầm mắt của mọi người, tài năng quân sự của hắn chính là được rèn luyện từ các ván cờ. Có thể nói một quân đi sai cả bàn cờ hỏng. Những điều này được Tưởng Nam vận dụng rất thuần thục trên chiến trường, thuận buồm xuôi gió. Không chỉ lấy công làm thủ, thận trọng, cân nhắc thật kỹ từng nước cờ, còn trong tác chiến không vội không chậm, biểu hiện phong phạm đại tướng rất tốt. Năm đó Tưởng Húc xuất chinh Mân Dương, có lần phản quân thừa dịp Tưởng Húc cùng những người khác không có ở đây tập kích quân trướng trong đêm, ai ngờ Tưởng Nam đã sớm dẫn người mai phục, một lưới bắt hết quân địch, sau đó hắn lợi dụng đêm đen, dẫn quân đánh lén các cứ điểm phản quân xung quanh thành Mân Dương, một đêm hạ bốn cứ điểm. Hửng đông, hắn hạ lệnh đẩy tù binh phản quân xông lên phía trước, quân đội của mình đi theo sát phía sau, tấn công chín cứ điểm còn lại của phản quân, cho đến khi thi thể chất thành núi cao, nước sông khô cạn bên ngoài thành Mân Dương. Chính vì trận chiến này, Tưởng Nam một đêm thành danh. Nhưng để cho người khác bội phục không chỉ có tài năng quân sự của hắn, càng quan trọng hơn, mỗi lần hắn tác chiến đều xung phong đi đầu, sách cổ nói: nhà binh tối kị một mình xâm nhập, nhưng những lời này không đúng với Tưởng Nam, hắn am hiểu nhất là lấy ít thắng nhiều, hơn nữa mỗi khi gặp kẻ địch mạnh hơn mình mấy chục lần thậm chí hai mươi lần thì càng phấn khích tấn công, trầm ổn ứng đối, vận dụng binh lực, đánh đâu thắng đó! Bởi vậy, tuổi còn trẻ đã được Hoàng đế phong làm Võ Uy tướng quân, có thể được xưng là tướng soái kỳ tài nổi tiếng thiên cổ.

Tưởng Nam đã ưu tú như thế, càng miễn bàn đến ba vị ca ca khó lường của hắn, Tưởng gia này không biết đời trước đã thắp bao nhiêu nén hương mà nam tử từng người đều xuất chúng. Trong lòng Lí Vị Ương cảm thán, nàng thật sự không muốn liên quan đến toàn nhà dũng mãnh này, nhưng có nhiều người lập trường từ nhỏ đã nhất định phải đối địch, ví như nàng và Lí Trường Nhạc, ví như Thác Bạt Ngọc cùng Thác Bạt Chân, đời này nhất định phải đứng ở hai phía đối lập, không chết không ngừng. Nghĩ đến đây, nàng phân phó thái giám đứng cách đó không xa: “Lại đây, thay ta đỡ xa phu sang bên kia.” Bốn ma ma đi cùng xe đều ở lại ngoài cửa cung, trên đường lớn này chỉ có một người đánh xe cùng hai nha đầu Bạch Chỉ Triệu Nguyệt, mà lúc này Bạch Chỉ căng thẳng sợ hãi nói không ra lời, bàn tay Triệu Nguyệt bất giác đặt ở bên hông, sau đó mới nghĩ ra từ lúc bước vào Hoàng thành, kiếm đã phải đặt ở bên ngoài, nhất thời chán nản.

Thái giám đứng xa xa sợ hãi nhìn thoáng qua Tưởng Nam, không dám nói một câu.

Lí Vị Ương cất cao giọng nói: “Không nghe thấy sao?”

Thái giám hiếm khi gặp nữ tử mang sắc mặt nghiêm nghị lời nói sắc bén, lại còn có một tia cảnh cáo, hắn giật mình, theo bản năng chạy lại đỡ người đánh xe, kéo sang bên cạnh bôi thuốc.

Lí Vị Ương lúc này mới nhìn thoáng qua Tưởng Nam, đối phương đang nhìn thẳng vào nàng. Trong mắt hắn thật ra còn có một tia tán thưởng chính hắn còn không phát hiện ra – nàng ta thật sự dũng mãnh hiếm thấy. Rất nhiều nam nhân tự khoe dũng mãnh, hy vọng nữ tử bên người lúc nào cũng phải mềm mại yếu đuối, để lòng tự tin của hắn được mở rộng, nhưng còn nam tử trái tim cứng rắn như đá thì lại tán thưởng nữ tử dũng mãnh giống hắn, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy lạc thú khi chinh phục. Tưởng Nam ở trên chiến chường khá lâu, trong lòng rất chán ghét mấy loại tiểu thư nhu nhược, nhất là vị biểu muội khuynh quốc khuynh thành nhà mình, gió thổi qua cũng run ba lần, nhưng Lí Vị Ương, tuổi còn trẻ mà trong nhu có cương, rất thú vị. Chỉ có điều, xuất thân quá đê tiện, đê tiện đến mức hắn nói một lời với nàng cũng cảm thấy nhục nhã.

“Vì sao ngươi không trả lời ta?”

Lí Vị Ương nở nụ cười, trong tươi cười mang theo ba phần trào phúng: “Nam biểu ca, không biết biểu ca chặn xe ngựa của ta, là định chặn đường ăn cướp hay là mượn cơ hội dạy dỗ, nếu là vế trước, mời biểu ca xem lại địa điểm! Nếu là vế sau, mời biểu ca tự suy nghĩ xem có đúng quy cách hay không! Nếu là Đại cữu cữu nhất phẩm Đại tướng quân thì thôi, biểu ca một võ tướng Tam phẩm, có tư cách gì diễu võ dương oai ở đây?! Đây là đường lớn của Hoàng cung, biểu ca nghĩ đây là cái chợ sao?”

Tưởng Nam từ lúc sinh ra đã được coi là thiên chi kiêu tử (con của ông trời), hơn nữa tuổi trẻ thuận buồm xuôi gió, cả đời trưởng thành trong tiêu điểm của mọi người, luôn được tiếng vỗ tay cùng ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh, chưa từng có ai dám lấy những gì hắn luôn kiêu ngạo để cười nhạo hắn – Lí Vị Ương là người đầu tiên. Ngẫm lại, Tướng quân của hắn là quân công thật sự, Lí Vị Ương chỉ dựa vào lời ngon tiếng ngọt để đổi lấy Huyện chủ nhị phẩm, thật sự làm võ tướng như hắn khó có thể tiếp nhận, nhưng không thể tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, cho dù hắn có thân phận cao quý nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt Lí Vị Ương xuất thân đê tiện, đây là hiện thực tàn khốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui