Thứ Nữ Hữu Độc

Mà Tưởng Nam là loại người nào, sẽ cam tâm chịu thua sao? Hắn cười lạnh: “Răng sắc lưỡi nhọn, cũng chỉ xuất thân tiện nhân.”

“Tiện nhân có hai loại. Một loại là xuất thân như thế, nhưng không nề hà bất cứ chuyện gì. Mà loại còn lại thì tự cho mình là đúng, rỗi việc lại cứ thích đi tìm việc! Gọi là muốn bị coi thường.” Lí Vị Ương cười rất ngây thơ, phù hợp với thiểu nữ ở độ tuổi của nàng.

Tưởng Nam không giận mà cười, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng hẳn lên: “Lí Vị Ương, hộ vệ của ngươi võ công không tồi.”

Lí Vị Ương vốn định xoay người lên xe ngựa, nghe thấy câu này, động tác ngừng lại, Triệu nguyệt từ phía sau lưng này bước ra: “Người làm đại ca ta bị thương là ngươi?!”

Biểu cảm của Tưởng Nam có thể gọi là nụ cười mỉm tàn nhẫn: “Chỉ để lại chút kỷ niệm nho nhỏ, nếu không phải hắn chạy quá nhanh, một chân đã phải để lại.”

Triệu Nguyệt nắm tay lại thật chặt, Lí Vị Ương nói: “Lui xuống!” Triệu Nguyệt cắn răng, cuối cùng không dám phát giận. Lí Vị Ương nhìn Tưởng Nam nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Tưởng Nam lạnh lùng nhìn nàng: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhớ lấy thân phận của mình, đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi!”

“Ví như cái gì?” Lí Vị Ương nhướng mày.

Tưởng Nam chậm rãi nói: “Trong lòng ta và ngươi đã rõ ràng, ngươi một thứ xuất nho nhỏ lại có lá gan đối phó với huynh tỷ con vợ cả, lá gan đủ lớn, còn dám phái người ám sát huynh trưởng của mình, có thể nói tàn nhẫn cực điểm. Nếu ngươi không biết thu tay, đừng trách ta nói cho phụ thân ngươi biết, cho ông ta biết ngươi đã làm những gì! Đến lúc đó mọi thứ ngươi khổ tâm kinh doanh sẽ hỏng bét toàn bộ!”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Nhanh đi nói đi, chậm chân có thể không nói được nữa.”

Tưởng Nam nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

Tươi cười của Lí Vị Ương rất hoà thuận: “Ngươi đi nói với phụ thân chuyện huynh trưởng bị người ta ám sát, ta cũng phải đi nói cho bệ hạ biết, người Tưởng gia không có thánh chỉ đã một mình rời khỏi nơi trấn thủ, ngươi nói xem, một gia tộc nội đấu, một chống đối thánh chỉ, là ta chết trước hay là ngươi chết trước!”

Tưởng Nam nắm chặt roi ngựa, gần như muốn vung tay đánh, hắn không thể không kiềm chế phẫn nộ của mình, bởi vì cũng những lời này Tam ca hắn đã từng cảnh cáo một lần! Đây cũng là nguyên nhân Tưởng gia không thể không ẩn nhẫn! Lúc nhận được thư mật, phụ thân phái người trở về nghĩ cách cứu viện, cũng may hắn tự mình đi trước, bằng không Lí Mẫn Phong nhất định chết trên tay thích khách võ công cao cường! Lúc đó hắn muốn giết thích khách kia diệt khẩu, ai ngờ Triệu Nam lại chạy thoát! Cứ như vậy, Tưởng gia để lại nhược điểm, không thể trị tội Lí Vị Ương!

Tưởng Nam giận dữ trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì, chậm rãi nói: “Lí Vị Ương, trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một tiểu sửu (tên hề) nhảy tới nhảy lui.”

Lí Vị Ương bật cười: “Ồ, ta là tiểu sửu sao?”

Nhớ lại lời Lí Mẫn Phong nói, Lí Vị Ương có qua lại thân mật với Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc, tươi cười của Tưởng Nam mang theo vài phần ác ý: “Một đồ hạ lưu thứ xuất, được cái chức Huyện chủ, được mặc quần áo, trang sức xinh đẹp, được người khác khúm núm thì cho rằng mình lên trời. Ngươi diễn quá nhiều, quên mất bản thân là ai… lại có ý đồ thấy người sang bắt quàng làm họ, đúng là làm người khác ghê tởm! Ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi chỉ là nha đầu rửa chân, nếu ta nhân lúc không có người một kiếm giết ngươi, cũng chẳng có ai ra mặt cho ngươi đâu!” Tưởng Nam cười lạnh nói, “Ngươi tốt nhất nên thông minh một chút.”

“Vậy… ngươi còn chờ gì nữa?” Mắt Lí Vị Ương trong như nước nhìn hắn, giọng nói mềm nhẹ lại khinh thường, “Ngươi có thể một kiếm giết ta! Nhưng mà, ngươi tốt nhất nên nhớ lại, Tưởng gia là loại gia đình gì, Lí gia là loại gia đình gì, an nguy của ta lớn, hay là bê bối thiếu tướng quân Tưởng gia vô duyên vô cớ giết biểu muội lớn hơn, trong lòng Võ Uy tướng quân nên suy nghĩ cho rõ ràng...”

Tưởng Nam sửng sốt. Hắn nghĩ Lí Vị Ương là nữ nhân, cho nên lấy uy danh trên chiến trường của mình để hù doạ nàng. Ai ngờ, nàng thông hiểu rõ ràng, so với hắn còn hiểu chi tiết hơn!

Hắn tức giận, một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói gì.

“Nếu như Nam biểu ca muốn giết ta, ta cũng không có ý kiến gì, mà ta thỉnh thoảng phải tiến cung chép Kinh Phật cho Thái hậu, nếu ta xảy ra chuyện, Thái hậu hỏi đến cũng không dễ trả lời. Ồ đúng rồi, lúc gặp Hoàng đế cùng Thái hậu, nhớ đừng nhắc đến Đại tỷ, bọn họ không thích Đại tỷ lắm…” Lí Vị Ương dịu dàng cười nói mấy câu, đột nhiên mắt nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, sau đó nàng nhanh nói, “Ta phải đi thỉnh an quý nhân, không thể bồi chuyện.” Nói xong, nàng nhanh chóng đi về phía trước. Vừa đi vừa làm tóc và xiêm y của mình rối loạn, bày ra bộ dáng kinh hoảng, không biết phải làm gì.

Tưởng Nam giật mình nhìn nàng chạy nhanh qua, hành lễ trước xe ngựa quý giá đẹp đẽ cách đó không xa, sau đó không biết nói gì, nàng ta được lên xe ngựa, hắn nheo mắt lại, cho dù đi xe ngựa ở Hoàng cung nhưng cũng có sự phân biệt, xe ngựa kia rõ ràng là… Qua một lúc lâu, hắn vừa định rời đi thì có thái giám lại gần nói: “Võ Uy tướng quân, Công chúa cho mời.”

Tưởng Nam sửng sốt, lập tức xuống ngựa, nhanh chóng bước qua, trịnh trọng hành lễ: “Tưởng Nam tham kiến Công chúa.”

Rèm che được cung nữ kéo lên, lộ ra khuôn mặt của người bên trong, quần áo gấm hoa, gương mặt nhìn có vẻ tiều tuỵ, gương mặt này, chính là Vĩnh Ninh Công chúa, nàng nhìn Tưởng Nam, sắc mặt hơi khó coi. Còn Lí Vị Ương chỉ lặng lẽ ngồi một bên, bả vai run run, như đang khóc thút thít.

Chuyện gì thế này? Tưởng Nam cảm thấy không thích hợp lắm.

Vĩnh Ninh Công chúa lạnh lùng nói: “Thường nghe nói người Tưởng gia anh tài, hôm nay ta đã được kiến thức, trước cửa Hoàng cung lại dám rút kiếm giết người, đúng là làm người khác giận sôi!”

Tưởng Nam ngây ra, sau đó ánh mắt mờ mịt hung dữ dừng ở chỗ Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương nâng mắt, trên khuôn mặt thanh tú có sự sợ hãi, nước mắt vòng quanh thể hiện sự bất an, thần thái yếu đuối đáng thương, như bị oan ức rất lớn. Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tưởng Nam, nàng càng sợ hãi, lặng lẽ nấp sau lưng Công chúa.

Tưởng Nam kinh ngạc vô cùng, hắn đã nhìn rõ bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng cùng không hề sợ hãi khi gặp biến cố của Lí Vị Ương, hiện tại mang dáng vẻ này, như thể thay đổi thành một người khác. Nàng ta là con hát (đào kép, diễn viên) trời sinh sao? Vừa rồi nàng ta còn làm hắn á khẩu không thể nói gì, mà quay người đã kể chuyện này với Vĩnh Ninh Công chúa, còn mang dáng vẻ oan ức động trời, thế này – sao trên đời lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy?!

Hắn tức đến mức trái tim cũng run run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui