Thứ Nữ Hữu Độc

Triệu Nguyệt ở trên cao liếc mắt nhìn Lí Vị Ương nở nụ cười, quả nhiên tiểu thư đoán không sai. Nàng phi thân từ xà nhà xuống, động tác mau lẹ kinh người, lướt đi như bóng ma, trong nháy mắt đã đứng vững vàng trước cửa sổ.

Lúc này hơn mười người bên ngoài sớm lấy ra binh khí, Trầm Hương lặng lẽ thực hiện một động tác, nói với bọn họ rằng người bên trong tắt đèn, đã bước vào giấc ngủ, đúng là thời cơ tốt để động thủ. Chỉ cần bọn họ vọt vào, nhanh chóng khống chế nha đầu biết võ công, sau đó lấy dây thừng thít chết Lí Vị Ương thì sẽ thành công.

Nhưng mà vừa mới đẩy cửa đã nghe thấy tiếng ép hỏi lạnh lùng: “Các ngươi là ai?!”

Lí Vị Ương đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt sáng như tuyết trắng nhìn chằm chằm đám hắc y nhân, không hề có một tia e ngại.

Trầm Hương đi đầu hơi ngây người, Lí Vị Ương không hề sợ hãi, điều này sao có thể ——

“Thế nào, thiếu gia các ngươi sợ ta như vậy, sợ đến mức mạo hiểm giết ta ngay tại đây?” Trong mắt Lí Vị Ương có sự trào phúng. Giọng nói của nàng lạnh như băng lại mang theo sự kiều mỵ kỳ lạ chỉ thuộc về thiếu nữ.

“Giết nàng!” Trầm Hương quyết định thật nhanh lập tức ra lệnh!

Mấy người vốn bị Lí Vị Ương chưa ngủ làm phát hoảng gần như quên mất mục đích của mình bỗng tỉnh táo lại, giơ cao binh khí, ánh sáng lạnh phản chiếu ra bốn phía như thuỷ triều, từng gợn sóng dũng mãnh đánh tới. Nhưng ngay tại giờ phút này, vô số bóng đen từ ngoài phòng, cửa sổ, trên xà nhà, phía sau giường nhảy ra, lặng yên không một tiếng động vây quanh hơn mười hắc y nhân, trong lúc hốt hoảng, bọn họ phảng phất nghe thấy nữ tử mềm giọng lẩm bẩm: “Đêm hôm phá giấc ngủ của người khác, đúng là rất đáng ghét…”

Sáng sớm hôm sau, theo ước hẹn trước đó, Tưởng Nguyệt Lan đến gõ cửa phòng Lí Vị Ương, lúc này người Tưởng gia đều túc trực bên linh cữu ở đại sảnh, cả đêm không ngủ, tuy Lí Vị Ương trên danh nghĩa là ngoại tôn nữ, nhưng thật ra vẫn là người ngoài, nàng không chủ động nói thì cũng không ai yêu cầu nàng phải canh giữ không được ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau nàng vẫn phải đến linh đường.

Tưởng Nguyệt Lan hít sâu một hơi rồi mới phân phó nha đầu bước lên gõ cửa, cho rằng đương nhiên sẽ thấy cảnh người chết, nàng nhắm hai mắt lại, Huyện chủ thật có lỗi, tuy ta với ngươi không có thù hận, nhưng lập trường khác biệt, nếu ta đứng về phía ngươi tương lai sao có thể dựa vào Tưởng gia?! Cho nên, đành phải xin lỗi.

Cánh cửa nhẹ nhàng hé mở, sau đó lại phát sinh chuyện khiến nàng hoảng sợ vô hạn. Từ trong phòng một nha đầu xinh đẹp đi ra, dịu dàng nói: “Phu nhân.”

Hai chữ này như tấm bùa đòi mạng, Tưởng Nguyệt Lan hoảng sợ cực độ, lui về phía sau một bước, cả người ngã xuống bậc thềm.

“Mẫu thân! Người làm sao vậy?!” Lí Trường Nhạc cũng khẩn cấp chạy tớ, vừa đến hành lang đã thấy cảnh này, vội vàng đỡ lấy đối phương, trong lòng trách cứ Tưởng Nguyệt Lan nhát gan, chỉ có mấy người chết mà cũng bị doạ thành thế này, vừa định ngẩng đầu quát nha đầu của Tưởng Nguyệt Lan không chăm sóc chủ mẫu cho tốt thì nhìn thấy gương mặt Bạch Chỉ cười dịu dàng, lập tức kinh hoảng ngây người.

“Phu nhân, Đại tiểu thư, nhị vị làm sao vậy?” Dáng vẻ như gặp quỷ, Bạch Chỉ bổ sung thêm trong lòng, trên mặt lại cố ý để lộ sự kinh ngạc.

Lí Trường Nhạc giật mình: “Ngươi… Ngươi… Ngươi sao——” sao không chết đi?! Điều này sao có thể?!

Nhưng mà chuyện làm nàng càng không dám tin tiếp tục phát sinh, Lí Vị Ương một thân đồ tang trắng, thản nhiên từ trong phòng đi ra. Lúc này không khí hoa viên lẫn với mùi hương bùn đất, bầu trời như được tẩy sạch, lam nhạt u tĩnh, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Lí Vị Ương, đôi mắt nàng trong trẻo chớp động, phản chiếu mọi thứ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này trái tim Lí Trường Nhạc bất giác đập thật mạnh trong lồng ngực!

Lí Vị Ương vẻ mặt không vui: “Bạch Chỉ, mẫu thân và Đại tỷ đến sao không mời vào phòng ngồi?!” Giọng nói của nàng thật mềm mại, khuôn mặt bình đạm như hoa xuân, sáng lạn vô cùng.

Ban đầu Lí Trường Nhạc phát run vì sợ hãi, trong nháy mắt nàng cho rằng mình đang nằm mơ, sau đó cảm thấy thứ đi ra nhất là hồn quỷ, cuối cùng, nàng bắt đầu nghi ngờ Tưởng Hoa không động thủ! Một loạt đấu tranh tư tưởng phát sinh chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Lí Trường Nhạc biến đổi vài lần, mà dù thế nào vẫn không khống chế được chân tay đang phát run.

Đúng lúc này, Tưởng Hoa cũng chậm rãi đi tới, hắn đã chuẩn bị tâm lý, bởi vì tối hôm qua Trầm Hương không dẫn người đến bẩm báo lại với hắn, chỉ đối phó với ba thiếu nữ… Tuy trực tiếp giết chết dễ dàng hơn nhưng không thể để lại vết thương quá rõ ràng, cho nên Tưởng Hoa tính toán qua, thít chết một Lí Vị Ương, cùng lắm chỉ mất một canh giờ là có thể xử lý sạch sẽ, mà đến tận hửng đông hắn vẫn chưa nhận được tin tức gì, thế này thật không bình thường. Thật vất vả chờ đến khi được ra khỏi linh đường, hắn lập tức đến chỗ này, hắn muốn đích thân xem!

Nhưng đến lúc hắn nhìn thấy Lí Vị Ương sắc mặt bình tĩnh vẫn còn sống, trái tim hắn trầm xuống thật sâu.

“Haizz, Vị Ương chỉ chậm trễ có một lát, chẳng những kinh động mẫu thân và Đại tỷ, ngay cả Tam công tử cũng bị phiền hà, thật sự có lỗi.” Lí Vị Ương dáng vẻ áy náy.

Lí Trường Nhạc cắn chặt môi: “Ngươi… hôm qua ngủ ngon giấc không?”

Lí Vị Ương thở dài: “Đương nhiên không ngon.”

Tưởng Hoa cẩn thận nhìn, lại nghe thấy nàng ta nói tiếp: “Ngoại tổ mẫu qua đời, muội nên đến linh đường canh giữ một tối mới phải, bằng không trong lòng luôn thấy bất an, trằn trọc không yên. Mà dù sao, quang cảnh nơi này tốt lắm, yên ắng, nha đầu lại hầu hạ tỉ mỉ cẩn thận ——” nói đến nha đầu, nàng đột nhiên lộ ra vẻ thắc mắc: “Lại nói, sáng sớm tỉnh dậy đã không nhìn thấy nha đầu tên Trầm Hương, đúng rồi, mọi người có nhìn thấy nàng ấy không?”

Tưởng Hoa xem như người duy nhất có thể giữ được sự trấn định ở hiện trường, nhưng gân xanh trên mặt vẫn mờ ẩn nhảy lên. Hắn buông mắt, hít sâu một hơi, áp chế kinh hoảng ngắn ngủi trong lòng. Lại ngước mắt, ánh mắt đã trở lại tự nhiên mà xa cách: “Nha đầu kia nhất định chạy đến chỗ nào nhàn hạ rồi, đợi ta phân phó người đi tìm, hiện tại đến đại sảnh đi.”

Nói xong, hắn rời viện này đầu tiên, hắn thậm chí không cần liếc mắt nhìn vào phòng, bởi vì hắn biết, nơi đó nhất định sạch sẽ như chưa có gì phát sinh. Lí Vị Ương, hắn tự cho rằng mình nhìn thấu nàng ta, mà thực tế chỉ rõ, hắn chưa từng hiểu biết nha đầu tâm cơ thâm trầm này! Không, có lẽ hắn nên suy xét, cư xử với tiểu cô nương này như đối thủ của mình, chứ không phải chỉ là một chướng ngại vật! Hắn chưa từng đối mặt với thiếu nữ làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! Hắn mỏi mắt mong chờ, rốt cuộc ai mới là người cười đến cuối cùng!

Lí Trường Nhạc và Tưởng Nguyệt Lan liếc nhau, Tưởng Nguyệt Lan miễn cưỡng cười: “Vị Ương, chúng ta đến đại sảnh trước.” Sau đó lôi kéo Lí Trường Nhạc, nhanh chóng rời đi không quay đầu lại.


Bạch Chỉ hừ một tiếng: “Bọn họ sợ hãi, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy chúng ta chết thảm, đúng là xứng đáng…”

“Đúng, tiết mục hay thật, nhìn thấy Đại tiểu thư cả mặt trắng bệch như nuốt phải ruồi bọ…” Triệu Nguyệt đồng ý cùng cười.

Lí Vị Ương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chỉ thế là xong sao? Không, nàng còn có đại lễ muốn đưa cho bọn họ!

Đến cửa đại sảnh, trong đại sảnh vốn vang lên tiếng kêu khóc nỉ non thưa thớt nhẹ nhàng, mà lúc nhìn thấy Lí Vị Ương bỗng trở nên dày đặc mà cao vút. Lí Vị Ương mắt ngơ tai điếc, chậm rãi đi lên, trịnh trọng dâng một nén hương, người Tưởng gia cả đám đồ tang, ánh mắt phức tạp nhìn nàng chằm chằm, nàng lại coi như không thấy.

Giữa đám người thù hận nàng, Lí Vị Ương lại có thể lộ ra vẻ mặt bình tĩnh như vậy, tạm thời không nói đến nàng thật sự không sợ hãi hay cố làm ra vẻ, nhưng cũng đủ làm người Tưởng gia thấy kinh ngạc. Nhưng điều chân chính làm bọn họ kinh ngạc vẫn chưa đến, ngay lúc mọi người nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, đột nhiên một người mặt cắt không còn giọt máu xông vào: “Không xong rồi! Không xong rồi!”

Tưởng Húc đứng lên trước, nhíu mày: “Sao lại ồn ào trên linh đường?!”

Người tới mồ hôi đầy đầu, chính là quản gia Tưởng phủ, hắn hoảng sợ nói: “Diêu đại nhân —— chỗ Diêu đại nhân xảy ra chuyện!”

Tưởng Húc Tưởng Hoa liếc nhìn nhau, không dám chậm trễ, nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh, mọi người thấy thế vội vàng theo sau.

Bạch Chỉ nhỏ giọng: “Tiểu thư, chúng ta đi không?”

Lí Vị Ương nhướng mày: “Đi, sao không đi? Vở kịch hay như vậy, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”

Người Tưởng gia đến khách phòng Diêu Trường Thanh ngủ lại nhìn thấy Diêu đại nhân luôn chú trọng sạch sẽ chỉnh tề đầu chưa búi, chân trần đứng trước cửa, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhìn cảnh này, Tưởng Húc vội vàng đi lên: “Diêu đại nhân đây là —— “

Diêu Trường Thanh không nói gì, nâng tay chỉ vào phòng, Tưởng Húc nhíu mày, nhìn theo hướng hắn chỉ…

Đưa mắt nhìn vào, trên bàn tứ bảo đầy đủ (bút, giấy, nghiên, mực), bên trái tủ đặt một bình sứ thanh hoa, cắm nhành hoa lan vẫn còn nở rộ, cảnh tượng vốn an tường giống sáng sớm thường ngày, nhưng trên đất, trên bàn, khung cửa sổ, thậm chí trên giường lại vương đầy thi thể, hơn nữa điều làm người khác cảm thấy sợ hãi là thi thể nữ nhân trên giường kia, hình như đôi mắt chưa nhắm lại, nhìn chằm chằm vào một chỗ. Mọi người liếc vào chỉ cảm thấy gió lạnh thổi đến, không dám cất lời, xương cốt toàn thân run rẩy. Tưởng Lan đi phía sau Tưởng Húc cách đó không xa hét lên một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh, nha đầu vội vàng đỡ lấy. Lí Trường Nhạc liếc mắt với Tưởng Nguyệt Lan, từ trong mắt đối phương thấy được sự hoảng sợ.

Tưởng Húc nổi giận: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?!”

Diêu Trường Thanh cũng trợn mắt há mồm, lúc này mới lấy lại tinh thần: “Sáng sớm ta tỉnh giấc đã nhìn thấy người trên giường giơ đoản kiếm muốn giết ta, ta dùng sức đánh trả, cánh tay nàng ta lại đứt đoạn…” Lúc hắn nói chuyện vẻ mặt phảng phất như đang còn nằm mơ.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, Diêu đại nhân ở lại Tưởng gia, sáng sớm tỉnh lại đã có người tới ám sát? Đúng là rất nghiêm trọng! Tưởng Húc vội vàng nói: “Đêm qua ai gác đêm, sao có thể phát sinh chuyện này?!”

Quản gia lúng lúng: “Lão gia, nô tài đã hỏi hộ vệ, không ai phát hiện có chỗ dị thường!”

Mặt Tưởng Hoa trắng bệch, hắn thật sự không thể ngăn được sự khiếp sợ, những người chết trong phòng rõ ràng là tử sĩ hắn phái đi, tính cả Trầm Hương tổng cộng mười một người, tất cả đều ở đây! Sao lại thế này! Trong nháy mắt hắn nghi ngờ đám ngu xuẩn này đi nhầm phòng, vào đúng phòng Diêu Trường Thanh! Nhưng mà sao có thể?! Lí Vị Ương ở nhà trong, Diêu Trường Thanh ở ngoại trạch, tám cây gậy tre đánh không đến, rốt cuộc những người này sao lại ở đây?!

Không bao lâu sau, khám nghiệm tử thi hoang mang đi đến, hắn nhận được tin tức Diêu đại nhân ở Tưởng gia bị ám sát! Nghe vậy tay chân hoảng loạn, nhưng khi đến nơi phát hiện Diêu đại nhân không có thương tích, chỉ hơi kinh hoảng, Diêu Trường Thanh lạnh lùng nói: “Thất thần gì nữa! Còn không mau đi khám nghiệm!”

Khám nghiệm tử thi lập tức đi vào, mọi người thấy hắn cuộn tay áo lên, sờ nắn cánh tay bả vai người chết, rồi đến đầu. Xác chết đã cứng ngắc từ lâu, vì để thấy rõ mặt đành phải đặt thi thể lên ghế dựa, Lí Vị Ương quay đầu đi, phảng phất như không đành lòng nhìn, Tưởng Hoa bên cạnh nhìn nàng chằm chằm, nếu không có người ở đây, hắn thật muốn níu chặt Lí Vị Ương hỏi cho rõ ràng, con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!

Bạch Chỉ kinh hoảng kêu một tiếng: “Kia không phải là Trầm Hương sao?”

Mọi người sắc mặt biến đổi, nhất là Diêu Trường Thanh, lập tức truy hỏi: “Ngươi biết nàng ta?”

Bạch Chỉ lộ ra nét mặt không hiểu ra sao: “Nàng ấy là nha đầu Tưởng gia! Ngày hôm qua mất tích, nghe nói luôn hầu hạ ở Tưởng gia —— “

Giờ khắc này, sắc mặt Tưởng Hoa khó coi vô cùng, còn Diêu Trường Thanh thì âm trầm nhìn người Tưởng gia.

Một lát sau, người khám nghiệm tử thi đi ra, cung kính hành lễ, sau đó nói: “Máu đã khô, thân thể cứng ngắc, xem ra nhất định chết đêm khuya hôm qua.”

Diêu Trường Thanh gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Đêm qua bọn họ tới giết ta, nhưng chưa kịp ra tay đã mất mạng, thật kỳ lạ.”

Lí Vị Ương thở dài: “Diêu đại nhân, chứng tỏ đại nhân có ông trời phù hộ, không biết ai giúp đại nhân loại trừ tai hoạ này. Dù sao, những người này bỗng dưng chết trong phòng làm người khác cảm thấy thật kỳ quái.”


Diêu Trường Thanh nghe xong hai hàng mày nhíu chặt: “Đêm hôm qua ta rõ ràng đã sai người trông coi cửa viện, những người này rốt cuộc vào bằng cách nào?!”

Khám nghiệm tử thi lại nói: “Thuộc hạ kiểm tra vách tường, cửa sổ, cửa thông gió, không hề có dấu vết để lại, đúng là rất kỳ quái —— không biết nhà Tưởng đại nhân có cửa bí mật không…”

Phàm là thế gia đại tộc, gia phái trăm năm, thường trong nhà đều có đường ngầm, đây cũng không phải là điều bí mật, như ở Lí gia đằng sau núi giả có đường ngầm nối thẳng đến phòng trong, chuyện này chỉ có một số người biết, hơn nữa tuyệt đối không lộ ra bên ngoài. Khám nghiệm tử thi dè dặt nói xong, trong lòng sợ hãi, loại chuyện này không tới phiên hắn nhiều lời nhưng vụ này trọng đại, không thể không hỏi!

Tưởng Húc biến sắc: “Trong khách phòng căn bản không có cánh cửa bí mật, càng không có đường ngầm, ra vào phòng này ngoài cửa phòng không còn đường nào khác!”

Hắn nói chắc như đinh đóng cột, Lí Vị Ương lại nhếch môi, nâng mắt thấy Tưởng Hoa sắc mặt ngưng trọng, lập tức thản nhiên nói: “Tam thiếu gia làm sao vậy? Bị doạ sợ sao?”

Tưởng Hoa ngẩng đầu lên nhìn nàng ta chằm chằm, trong mắt lộ ra sự phức tạp vô hạn, hắn thật muốn biết, rốt cuộc Lí Vị Ương làm cách nào đưa những người đó đến phòng Diêu Trường Thanh lặng yên không một tiếng động! Bên ngoài nhiều hộ vệ như vậy, nàng ta làm cách nào giết người rồi đưa đến nơi này?! Quả thật không thể tưởng tượng được! Không, mọi chuyện phải nghĩ từ đầu, Lí Vị Ương đã có thể thoát chết, vậy nhất định đã sớm an bày người bảo vệ, mà những người này vào bằng cách nào?! Hay nàng ta biết đường ngầm Tưởng gia ở đâu?! Không thể tin nổi!

Tưởng Húc cũng nghĩ tới vấn đề này, nếu như có người dùng đường ngầm thông đến khắp nơi của Tưởng gia để tiến vào, vậy thì ai đã để lộ ra mật đạo? Ông cắn răng: “Diêu đại nhân bị kinh sợ, ta lập tức an bày phòng khác!”

Diêu Trường Thanh nghĩ thầm đâu chỉ là kinh sợ, chuyện này nhất định phải bẩm báo với bệ hạ, một đêm hơn mười người chết trong phòng hắn, hơn nữa một người trong đó là nha đầu Tưởng gia… Hắn gần như nghi ngờ người Tưởng gia cố ý muốn giết chết hắn để che giấu chân tướng cái chết của Tưởng lão phu nhân, lại không biết bị ai ngăn cản, nhưng mà tâm tư Tưởng gia thật sự quá ác độc!

Thật ra, nếu Tưởng gia muốn giết Diêu Trường Thanh nhiều sát thủ như vậy sao có thể chẳng hiểu ra sao chết trong phòng hắn? Điểm đáng ngờ rõ ràng thế mà Diêu Trường Thanh lại coi như không thấy, hắn chỉ nghĩ, nếu không có sự bao che cùng ngầm đồng ý từ Tưởng gia, những người này chắc chắn không thể vượt qua thật nhiều hộ vệ bên ngoài để tiến vào phòng, hiện tại Tưởng gia còn làm bộ làm tịch không biết trước mặt hắn, đúng là to gan lớn mật! Nhưng hiện tại hắn không thể rời đi ngay lập tức, bằng không sẽ thể hiện hắn đang sợ sệt ——

“Lập tức dọn dẹp phòng sạch sẽ!” Tưởng Húc lớn tiếng quát, xoay người nói với Diêu Trường Thanh, “Diêu đại nhân, mời.”

Sắc mặt Diêu Trường Thanh đặc biệt khó coi: “Làm phiền.” Hắn quyết định lập tức hạ lệnh tất cả cao thủ trong phủ Kinh Triệu Doãn đến canh giữ, tuyệt không để Tưởng gia có cơ hội ra tay! Một ngày mười hai canh giờ nhìn chằm chằm Tưởng gia! (Một canh giờ ở cổ đại bằng hai tiếng ở hiện đại)

Tất cả mọi người kinh hoảng rời đi, chỉ có Tưởng Hoa đi đến trước mặt Lí Vị Ương, đột nhiên dừng chân, chậm rãi nói: “Ngũ đệ ta, có phải ở trong tay ngươi?”

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Tam công tử nói xem?”

Trong nháy mắt Tưởng Hoa đã khẳng định được suy đoán của mình, “Mật đạo nơi này, là hắn nói với ngươi?”

Vẻ mặt Lí Vị Ương bình thản, Tưởng Hoa nhìn thấy thì tức giận đến cực điểm, “Ta và Ngũ thiếu gia là bạn tốt, Ngũ thiếu gia nói với ta một ít bí mật cũng không có gì kỳ quái, không phải sao?”

“Chuyện này Ngũ đệ tuyệt đối không nói ra bên ngoài! Ngươi đã làm gì hắn?!” Khuôn mặt tuấn mỹ của Tưởng Hoa biến thành dữ tợn trong khoảnh khắc.

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Tam thiếu gia đúng là đã coi trọng ta, ta một thiếu nữ tay trói gà không chặt có khả năng làm gì Ngũ đệ của thiếu gia?”

Tưởng Hoa hiển nhiên không tin, những nữ tử trước kia hắn từng gặp chưa từng có kẻ giết nhiều người như vậy xong còn có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với hắn, cho dù những người đó không phải nàng tự tay giết chết, nhưng cũng là nàng ta ra lệnh! Nữ tử này, quả thật làm người khác giận sôi! Lúc này hắn đã không nhớ đến là mình phân phó những người đó đi hiến mạng, ngược lại đổ hết mọi tội lỗi lên người Lí Vị Ương!

Bạch Chỉ thấy trong mắt Tưởng Hoa lộ ra sát ý, trong lòng sợ hãi, mà vẫn dũng cảm đứng chắn trước mặt Lí Vị Ương, hai hàng mày Tưởng Hoa khẽ nhướng, ý lạnh trong mắt bắn ra bốn phía, Bạch Chỉ sợ hãi bất giác lui về phía sau một bước. Lí Vị Ương đỡ lấy Bạch Chỉ, dịu dàng nói: “Không sao, chẳng lẽ ngươi lo lắng Tam công tử sẽ động thủ với ta ở đây sao? Diêu đại nhân vẫn còn ở Tưởng gia đấy thôi!”

Tưởng Hoa hơi nghiến răng, phàm là đấu tâm, cần phải nắm tâm lý của đối phương trong tay, hắn vốn cho rằng mình nhìn thấu Lí Vị Ương, giờ mới phát hiện, bản thân chỉ nhìn thấy một góc của núi băng —— trong lòng hắn dâng lên cơn ớn lạnh. Một lúc lâu sau mới đề cao tinh thần: “Chẳng lẽ ngươi đã giết hắn?”

Lí Vị Ương bật cười: “Tam công tử nói ta giết Ngũ công tử?” Nói xong trong mắt nàng lướt qua sự trào phúng, “Không, Tưởng Thiên đã cứu mạng đệ đệ ta, cho nên ta không những không giết hắn mà còn có thể đối xử tử tế với hắn, hiện tại có lẽ hắn đang ngủ rất ngon, Tam thiếu gia không cần lo lắng, khi nào ta bình an rời khỏi Tưởng gia, Ngũ công tử sẽ bình an trở về.”

“Ngươi cho rằng dùng tính mạng Ngũ đệ có thể uy hiếp được ta ——” Tưởng Hoa chỉ lạnh lùng nhìn nàng, thiếu nữ trước mắt trên người mặc đồ lễ màu lam mộc mặc lại có vẻ sáng chói hơn người, không ai có thể tưởng tượng được tâm tư nàng ta lại lợi hại như thế.

Lí Vị Ương cười càng thong dong: “Ta chưa từng uy hiếp Tam công tử, là do Tam công tử hỏi ta trước, Ngũ công tử có trong tay ta hay không, ta mới nói ta mời hắn đến làm khách mà thôi. Tam thiếu gia đừng hiểu lầm, ta rất hiếu khách, Ngũ công tử muốn ở lại mười ngày nửa tháng hoặc một năm đều được hết. À, đúng rồi, sáng nay ta còn chưa dùng bữa, đi trước vậy, cáo từ.” Nói xong thì mỉm cười dẫn Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ thản nhiên rời đi.

Quản gia bên cạnh luôn chỉ huy người xử lý thi thể, lúc này bước ra thấy Tưởng Hoa còn đứng yên tại chỗ, tiến lại gần vừa định hỏi chuyện thì phát hiện trên thái dương hắn lộ ra mạch máu cùng gân xanh khẽ nảy.

Quản gia nhìn năm vị thiếu gia Tưởng gia lớn lên, biết Tam thiếu gia là người cực kỳ nội liễm, dáng vẻ lúc này, hiển nhiên là tức giận tích tụ trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Tam thiếu gia có sao không?”


Tưởng Hoa nhẹ giọng đáp: “Không sao.”

“Nhưng mà —— “

Tưởng Hoa vẫn lạnh lùng nhìn bóng lưng Lí Vị Ương đang dần đi xa, cho đến khi không thấy gì nữa mới thôi, quản gia đợi hồi lâu mà không dám mở miệng, nghe thấy hắn thở ra một hơi thật dài mới thấp giọng nói: “Tam thiếu gia, những người trong phòng…”

Tưởng Hoa nghe câu này, quay đầu lại thật dứt khoát, quản gia thấy trong đôi mắt lạnh lùng của hắn tản ra ngọn lửa u ám, sợ tới mức nuốt lại nửa câu còn lại chưa kịp nói. Tưởng Hoa trừng mắt nhìn ông ta, vung tay đưa ra sách lược: “Trước tìm nơi an trí đi.”

Quản gia lập tức sai người lấy vải bố bao lấy sát thủ nâng ra ngoài, Tưởng Hoa nhìn qua càng thêm tức giận, mười một người này là cao thủ đứng đầu hắn cẩn thận bồi dưỡng, vậy mà lặng yên chết đi giữa đêm hôm thậm chí không nghe thấy tiếng động gì —— dù sao, chung quy cũng phải trách chính hắn, để giết chết Lí Vị Ương, hắn sai người lặng lẽ điều hộ vệ nơi đó đi chỗ khác. Hiện giờ nhìn mấy thi thể, trong mắt hắn có sát khí chợt loé, trong giây lát đã biến mất, nhẹ nhàng nói với quản gia: “Quy củ trong phủ các ngươi hiểu chưa?”

Quản gia vội vàng đáp: “Nô tài đã hiểu, tuyệt đối không có lời đồn đãi gì truyền ra ngoài.”

Tưởng Hoa không nói gì nữa, xoay người rời đi, bước chân vừa vội vừa mau, tuỳ tùng Ngô Phong đi phía sau chạy chậm hơn vài bước thở hổn hển nói: “Thiến gia… Tam thiếu gia…”

Tưởng Hoa đột nhiên nặng nề đánh một chưởng lên vách tường, Ngô Phong phát hoảng, quỳ rạp xuống: “Thiếu gia bớt giận.”

Tưởng Hoa đứng một lát mới nói: “Cút.”

“Nhưng mà…” Ngô Phong do dự.

“Mau cút đi!” Tưởng Hoa mạnh chân đạp hắn, hắn thuận thế lăn một vòng trên đất rồi mới đứng lên, dè dặt nhìn, chậm rãi lui xuống. Tam thiếu gia chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy, không, có thể nói, mọi chuyện trên đời đều nằm trong tay thiếu gia, chưa từng có thứ gì không khống chế được!

Tưởng Hoa đứng một mình, đầu ong ong, Lí Vị Ương chết tiệt! Sao nàng ta có thể không chết! Ngũ đệ sao có thể nằm trong tay nàng ta! Hắn tin rằng cho dù Lí Vị Ương tra tấn dã man, Tưởng Thiên là người biết nặng nhẹ tuyệt đối không nói chuyện Tưởng gia với đối phương, nhưng ngoại trừ khả năng này hắn thật sự không thể giải thích những người đó bị giết chết lặng yên không một tiếng động như thế nào! Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt Lí Vị Ương cười khanh khách cùng nụ cười lạnh như gió thổi mây trôi. Hắn lảo đảo đi vài bước, trong lòng như có một ngọn lửa cháy bén thật khó chịu, cuối cùng hạ quyết tâm nhất định phải xác thực tội danh mưu sát cho Lí Vị Ương, nhân cơ hội này trừ khử tai hoạ! Thật ra hắn không cần phải sốt ruột như vậy, một khi phu nhân Quốc công hạ táng, chân tướng chuyện này sẽ không bao giờ có người biết, Lí Vị Ương chung quy vẫn mang tội danh mưu sát ngoại tổ mẫu, thân bại danh liệt! Chỉ cần chờ đợi mà thôi!

Trong thời gian tang lễ, Diêu Trường Thanh bắt đầu dồn sức tìm kiếm chứng cứ trong phủ, hiện tại hắn đã hoàn toàn đứng về phía Lí Vị Ương, mặc kệ nhìn thế nào đều cảm thấy người Tưởng gia vô cùng khả nghi, nhưng hắn cẩn thận điều tra đám sát thủ, ngoại trừ Trầm Hương, trên người những người khác không tìm thấy chút manh mối nào, hắn lại tra hỏi mỗi nô tỳ, kiểm nghiệm mỗi vật phẩm vẫn không có kết quả, biện pháp duy nhất có lẽ chỉ còn khám nghiệm tử thi, nhưng mặc kệ hắn thuyết phục ra sao, người Tưởng gia một mực kiên trì không cho, hắn cũng chẳng còn cách nào.

Tin tức phu nhân Quốc công đột nhiên tạ thế trong tiệc chúc thọ bỗng chốc kinh động toàn Kinh đô, từ sáng sớm tại đường cái ngoài cửa Tưởng phủ xe ngựa và kiệu lớn chật kín. Cạnh xe và kiệu đều treo đèn lồng bằng lụa trắng,bên trên viết chữ “Điện” (cúng, tế) thật lớn màu lam, khách nhân vẻ mặt nghiêm túc mang theo lễ cúng đến cửa. Người Tưởng gia mặc đồ tang bận rộn đến chân không chạm đất, đưa từng người khách đến bái lễ, Diêu Trường Thanh thấy cảnh này đương nhiên không thể quấy rầy người ta, đành trơ mắt nhìn từng ngày trôi qua lòng càng thêm sầu lo.

Bệ hạ đã hạ chỉ phải phá án trong vòng mười ngày, cứ kéo dài xuống đợi qua mười mười ngày hắn nhất định phải đưa Lí Vị Ương về phục lệnh, một tiểu thư yếu đuối lại còn là chị vợ hắn, tuy hắn xưa nay thiết diện vô tư, chấp pháp theo lẽ công bằng, nhưng cũng không muốn chưa lấy được lão bà về đã đắc tội với người Lí gia, thật sự không biết phải xử lý thế nào mới tốt.

Hôm nay là ngày phát quan, chỉ cần qua hôm nay, tội danh mưu sát của Lí Vị Ương sẽ bị chứng thực. Diêu Trường Thanh lo lắng nhìn thoáng qua Lí Vị Ương lại không hề thấy sự bi thương hay lo âu trên mặt nàng, nàng chỉ thật hờ hững an tĩnh, ánh mắt thản nhiên giống những khách nhân khác đến phúng viếng vậy, không nhận ra điều gì khác thường.

Diêu Trường Thanh buồn bực, tiểu thư này vì sao không nóng lòng tẹo nào? Chẳng lẽ nàng ấy không biết qua hôm nay mọi chuyện xong hết rồi sao?

Tám tôi tớ định nâng quan tài đặt lên vai, người Tưởng gia một thân đồ tang dựa theo tập tục thì phải khóc rống lên. Đúng lúc này chuyện lạ phát sinh, tám tráng hán lại không nâng nổi quan tài, cố sức vài lần mà quan tài đặt trên ghế dài không hề động đậy. Tưởng Húc nhíu mày, một quan tài cùng lắm chỉ trăm cân, vóc người phu nhân Quốc công nhỏ, cộng lại chắc chắn không quá hai trăm cân, tám người chia đều ra mỗi người phải nâng chẳng bao nhiêu cân, đâu ra đạo lý nâng không nổi.

Trong số tân khách một người đi ra, toàn thân đạo phục, chính là Chu Thiên Thọ gần đây được Hoàng đế quý trọng, hắn sắc mặt nghiêm nghị: “Đây là phu nhân Quốc công không muốn rời đi, phải khóc lớn hơn!”

Bình thường người nhà phải khóc đến chết đi sống lại, khóc đứt từng khúc ruột gan là tốt nhất, đương nhiên là có lý do, khóc lớn để người chết nhìn thấy mềm lòng làm quan tài nâng lên được.

Lí Vị Ương nhìn Tưởng Lan cùng các nữ quyến gần như khóc không nổi nữa, đã đổi thành gào khan, cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn quan tài kia mang theo sự trào phúng. Bình thường người có tuổi luôn chuẩn bị trước quan tài. Quan tài ban đầu phu nhân Quốc công chuẩn bị luôn đặt tại biệt viện Tưởng gia, ai ngờ lúc lấy về người Tưởng gia lại phát hiện trong quan tài xuất hiện rất nhiều mối, cứ thế làm hỏng mất quan tài gỗ lim tốt nhất, cho nên nhất thời không biết tìm ở đâu để thay thế? Cũng may Tôn tướng quân ôn hoà nhã nhặn, chủ động nhường lại quan tài chuẩn bị trước cho mẫu thân nhà mình, dự đoán Tôn lão phu nhân còn khoẻ khoắn hơn một năm rưỡi không vấn đề gì.

Bề ngoài là vậy, nhưng thật ra lai lịch quan tài này không đơn giản như thế. Đầu tiên Lí Tiêu Nhiên đến Tôn gia nói rằng mình có một bộ quan tài tơ vàng gỗ lim tốt nhất, chuẩn bị trước cho Lí lão phu nhân sau trăm tuổi dùng, hiện tại Tưởng gia xảy ra chuyện này, ông cảm thấy đương nhiên nên tận tâm, cho nên nguyện ý tặng quan tài cho Tưởng gia, nhưng vì hai nhà có hiềm khích, cho nên mới nhờ Tôn gia tặng hộ. Tôn tướng quân dù sao cũng là võ tướng làm sao nghĩ đến chuyện Lí Vị Ương động tay động chân ở quan tài? Lập tức không chút do dự gánh lấy danh vọng người tốt, vui vẻ đi đến Tưởng gia.

Lúc này, người Tưởng gia thấy Chu Thiên Thọ nói thế càng lớn tiếng khóc. Tám người lại nâng, chẳng ngờ lần này quan tài không những không nâng được mà vừa nhấc lên dây thừng bên dưới đã đứt đoạn, quan tài rầm một tiếng đổ về ghế dài, tiếng khóc người Tưởng gia bỗng chốc ngưng bặt, mọi người trợn mắt há mồm, đây là chuyện trước giờ chưa từng có!

Tưởng Hoa nhìn chằm chằm dây thừng cột quanh quan tài, trong lòng dâng lên nghi ngờ, dây thừng này to chừng ngón tay cái, sao có thể đứt đoạn?

Mọi người nghị luận ào ào: “Phu nhân Quốc công rõ ràng không muốn đi!” “Đúng vậy! Chẳng lẽ có điều gì muốn phân phó người trong nhà sao?” “Khó nói lắm! Bà ấy chết oan uổng, chưa biết chừng là muốn báo thù rửa hận!” “Kỳ lạ thật, trăm năm qua chưa từng nghe có chuyện thế này!”

Ở dân gian, nếu hai nhà nảy sinh mâu thuẫn sẽ có một phương thức mắng rất ác độc, nguyền rủa người chết nhà ngươi không có ai nâng, ý tứ rằng nhà ngươi nhân duyên không tốt, chết đi cũng không ai quan tâm. Còn có lời ác hơn là: người chết nhà các ngươi nâng không ra, chính là mắng chửi nhà các ngươi là mồ mả, người chết chỉ có đến mồ mới không thể nâng ra ngoài. Tất cả mọi người lý giải như vậy, thấy tình cảnh này đều hoảng sợ nhìn quan tài.

Lí Trường Nhạc ban đầu khóc to nhất hai tròng mắt mở to gần như sắp rơi xuống đất! Nàng nắm chặt tay Tưởng Nguyệt Lan, hiển nhiên vô cùng sợ hãi!

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Cậu, chỉ sợ ngoại tổ mẫu có oan khuất gì chưa sáng tỏ! Theo Vị Ương thấy cần phải khai quan khám nghiệm tử thi mới là điều nên làm!”

Mặt Tưởng Húc trầm xuống không nói gì, Tưởng Hải giận tím mặt: “Lí Vị Ương, rốt cuộc ngươi có ý gì! Nhất quyết muốn khai quan khám nghiệm!”

Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Diêu đại nhân, ngài thấy sao?”

Diêu Trường Thanh lạnh mặt: “Đại công tử, ta tin Lí tiểu thư vô tội, nếu Lí tiểu thư thật sự có tội vì sao muốn khai quan khám nghiệm?”


Tưởng Hải hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

Tưởng Húc sắc mặt ám trầm: “Diêu đại nhân, quấy nhiễu vong linh gia mẫu, thứ lỗi chúng ta thật sự không làm được, nếu Vị Ương muốn chứng minh mình vô tội thì nên tìm biện pháp khác đi!” Nói xong lại ra lệnh cho tám tôi tới cầm lấy gậy lớn, tổng cộng mười sáu người cột chắc rồi lại nâng quan tài, cố gắng gần một canh giờ, mọi người dùng hết sức lực cuối cùng mới nhấc được quan tài lên.

Tưởng Húc thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lí Vị Ương lại chỉ lạnh lùng nhìn, lộ ra nụ cười như có như không.

Người Tưởng gia lại khóc lớn, đây gọi là khóc đưa tiễn linh cữu, thứ nhất là thể hiện sự bi thương, thứ hai để quỷ hồn chú ý đi theo quan tài. Mười sáu người nâng quan tài rời khỏi ghế dài, rắc rắc vài tiếng, hai cây gỗ lớn nâng quan tài bỗng chốc gãy mất, quan tài nặng nề rơi xuống đất.

Rơi xuống thật mạnh, làm mọi người mở to hai mắt. Quan tài sao có thể nặng như vậy! Chẳng lẽ thật sự bị ma quỷ quấy phá?! Ma quỷ mang oán khí nặng như vậy trước giờ chưa từng gặp qua, nhiều nhất chỉ báo mộng cho người nhà lúc ban đêm hoặc đi ra doạ người. Làm sao gặp qua quỷ nháo loạn giữa ban ngày ban mặt, có thể thấy là oan khuất vô cùng!

Trong thời gian ngắn, tiếng nghị luận gần như át hẳn tiếng người nhà Tưởng gia: “Tưởng đại nhân hay vẫn khám nghiệm đi!” “Đúng vậy, tình hình này không đúng lắm! Lão phu nhân có oan khuất!” “Đúng đúng đúng, chỉ sợ hung thủ không phải Tam tiểu thư, lão phu nhân đây là không muốn oan uổng người tốt!” “Mau khám nghiệm đi, tuy rằng quấy nhiễu vong linh nhưng chung quy tốt hơn để hung thu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” “Cho dù có cúng bái oan khuất cũng không mất đi, nhanh khám nghiệm đi thôi!”

Biện pháp siêu độ là tốt nhất, nhưng tốn nhiều thời gian, ngắn cũng ba ngày, dài có khi bảy bảy bốn mươi chín ngày. Vấn đề lập tức nảy sinh, giữa mùa hè, đừng nói bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà chỉ ba ngày thi thể đã thối rữa rồi, cho nên chỉ còn cách khai quan khám nghiệm tử thi, rửa sạch oan khuất cho phu nhân Quốc công, tự nhiên mọi thứ sẽ tan thành mây khói.

Lời nói của những người này làm sắc mặt Tưởng gia càng lúc càng khó coi, quan tài để đây, nâng là nâng không nổi, giữa ngày hè, tuy dùng băng gìn giữ nhưng để vài ngày thi thể vẫn sẽ thối rữa, nếu dưới tình huống như vậy bọn họ còn kiên trì theo ý mình đúng là làm người khác nghi ngờ!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, giữa ban ngày ban mặt làm sao tin được có chuyện này. Đám người hầu đều hoang mang lo sợ, hiện tại không ai dám nâng cũng không dám tiến lên phía trước, đứng từ xa nhìn lại.

Chu Thiên Thọ lạnh lùng nói: “Tưởng đại nhân, ta khuyên ông đừng cố chấp! Nếu cứ khăng khăng một mực mới là trái với hiếu đạo! Trái với ý trời!”

Tưởng Húc không nói ra lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm quan tài kia, thật lâu sau vẫn trầm mặc.

“Vẫn nên khai quan đi!” Lúc này, Thái tử từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt ngưng trọng.

Mọi người lập tức hành lễ, Thái tử lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, sau đó Thái tử nhìn quan tài nói: “Phụ hoàng biết có chuyện kỳ lạ thế này, đặc biệt lệnh cho ta đến xem.”

Tưởng Húc giật mình, tin tức sao có thể truyền nhanh như vậy?! Cùng lắm mới qua nửa canh giờ đã truyền tới Hoàng cung, Hoàng đế theo dõi Tưởng gia ngay từ đầu hay hiện tại chuyện này cả thành đều biết?! Ngay lúc ông do dự, Thái tử đã khó xử nói: “Phụ hoàng có khẩu dụ, nếu quả thật không nâng được, chứng minh có oan khuất, nhất định phải khai quan.”

Thực ra hắn vốn định vào cung làm Hoàng đế hạ chỉ xử tử Lí Vị Ương bị nghi ngờ lớn nhất, nhưng Liên phi ở bên cạnh lại nói đến tin tức này, rằng quan tài phu nhân Quốc công không nâng ra được, lại thêm mắm dặm muối hung thủ nhất định là người khác, Hoàng đế lập tức thay đổi chủ ý, để Thái tử đến khai quan khám nghiệm… Thái tử mờ ẩn cảm thấy có chỗ không đúng, lại không thể cự tuyệt, lập tức cầm roi thúc ngựa chạy đến đây.

“Bệ hạ đã có khẩu dụ, Tưởng đại nhân vẫn nên tuân chỉ đi.” Chu Thiên Thọ lạnh lùng nhìn ông ta.

Tưởng Húc vẫn không chịu buông tay, chỉ vì ông cảm thấy Lí Vị Ương ép bọn họ làm vậy, mở quan tài nhất định không phải chuyện tốt! Thái tử nhìn Chu Thiên Thọ hỏi: “Đạo trưởng, ngài cảm thấy nên làm thế nào?”

Chu thiên thọ cười nhẹ: “Chờ ta nghe rõ ràng lời nói của phu nhân Quốc công!”

Mọi người như ngừng thở, mắt không chớp nhìn Chu Thiên Thọ bước từng bước đến gần quan tài, thở sâu một hơi, sau đó lấy thanh kiếm gỗ trong tay áo, nhắm hai mắt lại: “Lập tức tuân lệnh!” Mọi người đứng bên cạnh thấy hắn lẩm bẩm gì đó, sau đó đặt hai ngón tay lên kiếm, rồi vẽ kết giới trên quan tài, lúc này mới khẽ quát một tiếng, giọng điệu rất giống lão phu nhân, ngay cả tiếng nói cũng rất giống: “Con thân là đích tôn Tưởng gia, lại không báo thù rửa hận cho mẫu thân, quả thật tội không thể tha thứ!”

Đủ loại giả thiết lúc trước đến giờ cuối cùng cũng có định luận, mọi người ồ lên, có giật mình có phẫn nộ có tò mò có sợ hãi, dù sao không ai không kinh ngạc, lập tức có người cao giọng nói: “Khai quan! Mau khai quan!” “Đúng vậy, mau khai quan đi!” “Không thể để lão phu nhân chết oan uổng! Nhất định phải tra ra hung thủ!” “Không nghe lão phu nhân nói sao, không khai quan khám nghiệm mới là đại bất hiếu!”

Tưởng Húc quay đầu nhìn khắp xung quanh thấy đám người rối loạn, căn bản không thể biết là ai nói, nhưng mấy tiếng nói này như truyền từ khắp nơi đến, có nam nữ già trẻ, căn bản không thể phân rõ!

Lí Tiêu Nhiên bước ra: “Khai quan khám nghiệm đi, đây cũng là ý của phu nhân Quốc công.”

Lí Mẫn Đức trong đám người một thân đồ lễ màu lam, từ xa gật đầu với Lí Vị Ương, Lí Vị Ương buông mắt xuống, nở nụ cười lạnh nhàn nhạt: Buộc ta phá huỷ âm mưu của các ngươi ngay giữa đám đông đại đường, cho dù thân bại danh liệt cũng không thể trách ta!

Đến mức này, người Tưởng gia không thể ngăn cản khai quan nữa! Tưởng Húc im lặng đứng sang một bên, người Tưởng gia khác sắc mặt khó coi cực đoan! Nhất là Lí Trường Nhạc, càng trừng mắt nhìn quan tài kia, nàng không biết, nếu quan tài thật sự mở ra sẽ xảy ra chuyện gì! Nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi đến muốn ngất xỉu, nhưng trước mặt mọi người nàng chỉ có thể nắm thật chặt khăn tay, gần như không nói nổi một chữ, nhưng thực ra, nàng hận không thể gào thét ầm ĩ!

Quan tài dài ước chừng sáu thước, cao hai thước, không đóng đinh mà chỉ dùng giấy dầu thật dài bao quanh vài vòng. Diêu Trường Thanh dùng sức đẩy, phát hiện quan tài rất nặng, một người không dễ mở ra, hắn lập tức phất tay phân phó người đến nâng quan tài.

“Bắt đầu kiểm nghiệm đi!” Diêu Trường Thanh bình tĩnh ra lệnh.

Tất cả mọi người mở to hai mắt xem, cảnh tượng kỳ lạ như vậy trăm năm khó gặp! Tưởng Hoa lại chỉ nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, gắt gao nhìn nàng, như muốn nhìn ra một đoá hoa trên mặt nàng, hắn có thể đoán được, quan tài phảng phất như một cái hòm chứa tai hoạ, một khi mở ra nhất định sẽ tạo thành đả kích lớn với Tưởng gia… Nhưng hiện tại hắn nhất thời không nghĩ được biện pháp để ngăn cản!

—— Lời tác giả ——

Biên tập: Thông Thảo nhà ta càng lớn càng giống cây hành T_T

Tiểu Tần: Ngay cả trồng xương rồng còn trồng chết *khuôn mặt thống khổ nhìn ngươi* ==.

(Thông Thảo là một loại cây mà thuốc đông y chuyên dùng, nó còn có tên là võng văn thảo)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận