Thứ Nữ Hữu Độc

Nguyên Anh kế thừa dung mạo tuấn mỹ của từ hoàng thất Việt Tây, cộng thêm khí chất trầm ổn từ dòng họ Quách gia. Vì thế tuy là sinh ra đã thuộc hoàng tộc, nhưng tính tình không kiêu ngạo, ngày thường luôn cười tủm tỉm, gần gũi. Lí Vị Ương cảm thấy hắn là người rất thú vị. Nếu như nàng không có nhìn lầm trên mặt người này rõ ràng có nét lạnh lùng cùng khí phách. Ngày đó, những lời hắn nói là cố ý cảnh cáo nàng, cho dù nàng có mục đích gì cũng không được thương tổn tới Quách gia. Hơn nữa, sự quan tâm như vậy không phải là lo lắng cho chính mình, hắn là thật tâm muốn bảo hộ thân nhân. So với Thác Bạt Chân vô tình vô nghĩa, nam tử như vậy rõ ràng là đáng mặt nam nhi.

Nếu nghe theo Quách Huệ phi, gả cho Nguyên Anh, đối với Quách gia mà nói sẽ thân càng thêm thân, còn với nàng thì càng có cơ hội tiếp cận gần hơn với kẻ thù. Nếu là trước đây thì nàng sẽ không chút do dự dùng hết thảy thủ đoạn đi báo thù, thậm chí không tiếc lấy bản thân ra làm vốn đặt cược, nhưng hiện tại, không biết vì sao, nàng không có tâm tư đó.

Quách Huệ phi nhìn Quách phu nhân, cười nói: "Đáng lẽ chuyện này cũng không nên nói trước mặt đám trẻ, nhưng tỷ và ta thân thiết nên đành dứt khoát nói ra. Nguyên Anh tuy rằng là con ta, nhưng tỷ cũng nhìn hắn lớn lên, tật xấu của quý tộc đều không mắc phải. Sau này, nếu hắn dám khi dễ Gia nhi, ta nhất định trừng phạt hắn."

Lí Vị Ương lộ ra vẻ kinh ngạc, Quách Huệ phi cư nhiên nói như vậy... Nhưng mà, trừng phạt Nguyên Anh sao? Nàng nhìn thoáng qua con người nham hiểm đối diện kia, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Quách phu nhân cũng hiểu được ý tứ của Huệ phi, bà đối với Nguyên Anh quản giáo rất nghiêm khắc, đây là điều mọi người đều biết. Trước đây có một lần Nguyên Anh lén ra khỏi cung đi chơi, tuổi còn nhỏ đã biết xin thái phó nghỉ học, giấu diếm Quách Huệ phi. Về sau khi Quách Huệ phi biết, nhất thời cho rằng hắn ham chơi, liền ra lệnh thị vệ đưa hắn trở về cung. Hoàng tử Việt Tây và Đại Lịch không giống nhau, hoàng tử nơi này nếu phạm sai lầm, mẹ ruột cũng không thể tùy tiện đánh chửi bởi vì đã có thư đồng chịu trách nhiệm thay hắn chịu đòn. Nhưng thư đồng của Nguyên Anh lại là Quách Đôn của Quách gia, Quách Huệ phi tuyệt đối không muốn đánh hắn, vì thế không hề nghĩ ngợi liền hung hăng đánh Nguyên Anh. Quách Huệ phi không giống những cung phi yếu đuối khác, nàng xuất thân gia đình võ tướng. Bởi vì từ nhỏ thân thể đã không tốt, Trần lưu đại trưởng công chúa cố ý mời đến võ sư tốt nhất đến chỉ dạy bà võ nghệ, sau này tiến cung võ công bỏ phí. Đáng thương, Nguyên Anh dù bị đánh, cũng nhất định không chịu nói ra cung làm gì. Quách Huệ phi càng tức giận, đánh gãy cả cây roi bằng trúc, cuối cùng thậm chí còn kinh động đến Hoàng đế. Nguyên Anh ở trên giường nằm nửa tháng, đau đớn cũng không hề rên một tiếng, khi người khác nhìn hắn, trên mặt hắn liền liền cười hì hì như không có gì.

Đến ngày sinh của Quách Huệ phi, bà thấy Nguyên Anh chuẩn bị một pho tượng bạch ngọc Quan Âm, mới biết con đi ra ngoài là để chuẩn bị thọ lễ ình. Trong lòng hối hận rất nhiều, nhưng cũng cảm khái hài tử quật cường. Trên thực tế, Nguyên Anh có thể nói ra hết thảy, nhưng hắn chuẩn bị thọ lễ là vì mẫu thân, kiên trì chết sống không chịu nói chân tướng. Qua chuyện này có thể thấy, Nguyên Anh có tính cách kiên cường đến mức cực đoan.

Giờ phút này, Nguyên Anh nghe lời nói của Quách Huệ phi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười vừa phải, trong ánh mắt có vẻ đăm chiêu.

Lí Vị Ương bị hắn nhìn thấy, trong lòng có chút sợ hãi, nàng có một dự cảm, Nguyên Anh sẽ đồng ý hôn sự này, cho dù... chỉ là lấy nàng về nhà để trông chừng. Chẳng lẽ nàng không đáng tin như vậy? Rõ ràng nàng đã luôn nói, về sau mặc kệ là làm cái gì, đều sẽ tận lực chiếu cố Quách gia. Rõ ràng, trong lòng đối phương nghi ngờ rất nặng, cũng không tín nhiệm nàng.

Quách phu nhân không nghĩ tới Quách Huệ phi sẽ nói đến chuyện này, trong lòng thở dài. Vị muội muội này cái gì cũng tốt, trước mặt người ngoài đều khôn khéo nhưng với người trong nhà lại hoàn toàn không có chút phòng bị, nếu lúc khác nói với bà việc này, hai nhà lại gần một chút, tác hợp hai hài tử chẳng phải là rất tốt sao? Nhưng bây giờ vội vàng, sợ là Gia nhi mất hứng.

Kỳ thực, Quách phu nhân là nguyện ý, bởi vì bà quá yêu Quách Gia, sợ tương lai nàng sẽ gặp ủy khuất. Chung quy nữ nhi phải lập gia đình, bà không có khả năng giữ nàng cả đời, nhưng gả cho người khác, vạn nhất cuộc sống không hạnh phúc, bà sẽ đau lòng đến mức nào? Chỉ có Nguyên Anh sẽ không như vậy. Thứ nhất, Quách Huệ phi là em chồng, lại có cảm tình tốt, hay bao che khuyết điểm, Gia nhi gả đi, tuyệt đối sẽ không bị làm khó dễ. Thứ hai, Quách phu nhân nhìn thấy quá trình lớn lên của Nguyên Anh, có bản lĩnh, cá tính lại tốt, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn phát giận... Loại trượng phu này rất tốt.

Chỉ tiếc, Nguyên Anh sinh ra ở hoàng gia, tương lai nếu là... Trong lòng Quách phu nhân có chút tư tâm. Bà tình nguyện không có vinh hoa phú quý, chỉ muốn nhìn nữ nhi cả đời bình an. Cho nên, bà mỉm cười nói: "Xem muội kìa, sao phải nóng vội như vậy, Gia nhi mới vừa trở về không lâu mà!"

Vừa không lập tức từ chối, lại uyển chuyển đem việc hôn nhân hoãn lại, Quách phu nhân nói chuyện cũng rất có nghệ thuật. Quách Huệ phi thông minh, vừa nghe liền hiểu được, bà gật đầu, nói: "Đúng vậy, hai mẹ con tỷ vừa mới đoàn tụ, hiện tại xuất giá khẳng định là luyến tiếc, về sau bàn lại cũng được." Nói xong, bà quay đầu xem con trai mình nói: "Ta đã quyết định muốn thân càng thêm thân, con hiểu chưa?"

Bên trong lời nói mang theo một loại mệnh lệnh, rõ ràng là đang đùa. Nguyên Anh lập tức cười rộ lên, liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái, nói: "Con đã hiểu."

Bên trong ánh mắt hắn, ánh lên một điểm tựa tiếu phi tiếu, Lí Vị Ương lại cúi đầu, cố ý làm bộ như không rõ.

Quách Huệ phi nhìn hai người, trong lòng cảm thấy càng vui vẻ, liền nói với Quách phu nhân: "Ta đã sắp xếp xong mọi thứ, hai người hãy ngủ lại trong cung tối nay đi."

Lí Vị Ương nghe vậy, thoáng có chút giật mình. Đại Lịch không cho phép ngủ lại trong cung... Cho dù là nữ quyến cũng vậy, nhưng mà hiện tại xem ra, Việt Tây không có loại quy củ này. Quách Huệ phi thấy trên mặt nàng có nét kinh ngạc, liền cười nói: "Nếu là ngoại nhân tất nhiên không thể, nhưng con và tỷ tỷ là người thân của ta, ta cũng đã tấu rõ với bệ hạ, muốn lưu hai người lại mấy ngày, có cái gì không tốt sao?"

Lí Vị Ương cười cười, Quách phu nhân đáp ứng: "Ta sẽ ở lại trò chuyện cùng nương nương." Tuy rằng nói như vậy, kỳ thực bà sớm đã chuẩn bị mọi thứ để vào cung ở tạm, còn cố ý mang một cái rương đồ ở phía sau của xe ngựa, chẳng qua bà quên nói cho Lí Vị Ương biết mà thôi.

Quách phu nhân nghĩ ngợi, lại hỏi: "Dựa theo quy củ, chúng ta nên thỉnh an Bùi Hậu cùng các nương nương khác không?."

Quách Huệ phi nghe nhắc tới Bùi Hoàng Hậu, vẻ mặt tươi cười nhất thời lạnh xuống ba phần, nói: "Đại tẩu, chức vị của ta ở trong cung gần với Bùi Hậu, tỷ hoàn toàn không cần phải đi gặp cung phi khác, về phần Bùi Hoàng Hậu, bà ta sớm nói qua, nếu có người thân của cung phi vào cung, chỉ cần làm đúng quy củ, không cần bái kiến."

Lời này có vẻ khách sáo, nhưng thật ra Quách Huệ phi là cố ý "Chấp hành theo lời dặn". Lí Vị Ương bật cười, cô cô cá tính, thật đúng là cường ngạnh.

Quách Huệ phi giữ bọn họ lại dùng bữa, toàn là những món rất tầm thường. Quách Huệ phi thấy Lí Vị Ương thần sắc bình thường, cũng không có lộ ra bộ dáng đặc biệt kinh ngạc, trong lòng âm thầm gật đầu, càng thêm vừa lòng con dâu tương lai này, trong miệng liền chủ động giải thích, nói: "Gia nhi, thức ăn trong cung thật sự rất không hợp khẩu vị, ta thích những món dân gian hơn, con có để ý không?"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Nương nương, ở nhà con vẫn nghe mẫu thân thường xuyên nhắc tới ngài, nương nương thích ăn nhất là món cỏ linh lăng sao và thịt tứ hỉ viên, tuy rằng đều là tầm thường, nhưng lại ấm áp."

Người nhà Quách gia đều vô cùng thân thiết với nhau, cuộc sống gia đình cũng thập phần thoải mái, khó trách Quách Huệ phi không quên được cuộc sống lúc chưa xuất giá. Điểm này, Lí Vị Ương thật có thể thông cảm.

Thấy nàng nói thỏa đáng như vậy, Quách phu nhân vui mừng. Mà cách một cái bàn Nguyên Anh lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hiện tại, hắn cảm thấy nhìn không thấu nha đầu này. Đương nhiên, một nữ nhi phủ thừa tướng mà có thể có được ân sủng của hoàng gia, cuối cùng còn có thể đạt được phong hào quận chúa, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ không có ai như vậy. Cho nên, hắn luôn luôn cảm thấy tâm cơ của nàng rất sâu, muốn phòng bị tốt, tránh làm ra cái gì bất lợi cho Quách gia. Nhưng hiện tại xem nàng nói chuyện, không có gì đặc biệt, cũng thập phần chân thành, hoàn toàn không giống như loại nữ tử tâm cơ khó lường, lời ngon tiếng ngọt. Có lẽ, là chính hắn rất đa tâm...

Nguyên Anh cúi đầu, không thèm liếc Lí Vị Ương một cái.

"Đúng vậy, thức ăn trên bàn đều là món nương nương thích ăn trước kia." Quách phu nhân nói.

"Ai nói không phải đâu!" Quách Huệ phi không nói bởi vì người nhà mẹ đẻ đến thăm, cố ý phân phó chuẩn bị hơn bốn năm món ăn.

Lí Vị Ương liếc nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, nghe nói Bùi Hoàng Hậu thích xa xỉ, Quách Huệ phi lại thập phần đơn giản, là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, khó trách không vừa mắt nhau.

Sau khi ăn xong, Nguyên Anh liền cáo từ nói bản thân có việc, lưu lại lâu như vậy đã là rất khó. Quách phu nhân nhìn hắn đi xa, bất giác quay đầu nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, sắc mặt có một chút cổ quái.

Lí Vị Ương cố ý không chạm ánh mắt bà, khuôn mặt bình tĩnh.

Lúc này, Quách Huệ phi đứng lên, nói: "Đi. Chúng ta đi tản bộ."

Sau khi dùng ngọ thiện cần tiêu thực, đây là điều bình thường, nhưng Quách Huệ phi tản bộ cũng muốn Quách phu nhân và Lí Vị Ương đi cùng. Tản bộ từ sân phía Đông sang sân phía Tây, vừa đi vừa nói chuyện, không hề giống Lí Vị Ương lúc còn ở trong cung Đại Lịch, chỉ đi ngự hoa viên tản bộ, có thể thấy được hai quốc gia có rất nhiều quy củ bất đồng. Nếu Quách phu nhân trước đó không có dặn dò thì Lí Vị Ương thật sự sẽ không chắc mình biết phải làm thế nào.

Hai vị quý phu nhân tản bộ trong sân, Lí Vị Ương vẫn đứng trên bậc thềm nhìn hai bên bệ tường đá xanh trắng, trong lòng thầm nghĩ: Quách Huệ phi trưởng thành ở Quách gia, cuộc sống vốn rất tốt đẹp lại muốn đi vào cái địa ngục ăn thịt người không nhả xương này, cố gắng phải vượt qua mà tồn tại trong thâm cung... Thật không biết bà là người như thế nào. Đời trước Lí Vị Ương đã hưởng qua tư vị này, thấu hận cái cảm giác chờ đợi vô ích, cho nên, vô luận thế nào cũng không muốn trải qua lần nữa. Nguyên Anh thật là một mối hôn phối tốt, chỉ tiếc hắn xuất thân hoàng thất, tương lai phiền toái cũng rất nhiều, nàng không đồng ý lại mạo hiểm một lần nữa. Cho nên, đành phải phụ lòng Quách phu nhân mong đợi.

Lúc này, Quách Huệ phi đột nhiên quay đầu nhìn nàng: "Gia nhi đợi chúng ta thật sự là rất buồn, hay là lệnh cho gánh hát đến diễn xướng trong cung, chúng ta cũng cần náo nhiệt một chút."

Quách Huệ phi hoàn toàn là có ý tốt nên Lí Vị Ương không muốn cự tuyệt, vì thế gánh hát rất nhanh chóng đến viện của Quách Huệ phi. Ca xướng chỉ có một vài diễn viên nên nhìn rất chán, nhưng xem diễn cũng phải phụ thuộc vào tâm tình, tính tình Quách Huệ phi hào sảng lại cùng tẩu tử rất hợp ý, cho nên không khí càng thêm hòa hợp.

Giờ phút này, Húc Vương Nguyên Liệt đã vào cung, đương nhiên, hắn không thể công khai muốn đi gặp Lí Vị Ương, hắn tiến cung là đến chơi cờ cùng Hoàng đế. Lão thái giám Trương Trung dẫn đường, lén đánh giá vị tân nhiệm Húc Vương gia này. Húc Vương điện hạ tiền nhiệm đích xác là một lòng với bệ hạ, chưa từng mạo phạm thánh ý. Vào thời điểm bệ hạ chưa đăng cơ, từng có người nghĩ tới muốn ủng hộ Húc Vương đăng cơ, nhưng cho tới bây giờ ông không hề có ý tưởng làm Vua, ngược lại tận tâm tận lực phụ tá Hoàng đế hiện thời. So với Bùi tướng quân ỷ sủng mà kiêu, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Cho nên, mặc kệ là trên triều hay trong hậu cung, đều kính trọng hắn ba phần.

Nhưng mà khi tất cả mọi người cho rằng có thể chạm tay đến vương vị mà chỉ có trưởng tử của Húc Vương mới được kế thừa thì đột nhiên xuất hiện người này. Trương thái giám lén nhìn Nguyên Liệt liếc mắt một cái, bắt gặp đôi đồng tử màu hổ phách, thập phần loá mắt.

Đôi mắt Nguyên Liệt thoáng nhìn, liền thấy ánh mắt Trương thái giám kinh ngạc, trong miệng hỏi: "Trương công công nhìn cái gì?"

Trương công công dè dặt, cẩn trọng mở miệng: "Vương gia khí thế phi phàm, rất giống phong thái lão Vương gia năm đó, thật sự là trò giỏi hơn thầy, trong lòng nô tài không khỏi cao hứng..."

Lời nói này lừa quỷ cũng không tin tưởng được. Khóe miệng Nguyên Liệt hơi nhếch lên nhưng trong giọng nói lại có vài phần ấm áp: "Ồ? Thật không?"

Trong lòng Trương công công cũng tự nhủ, hắn cảm thấy tướng mạo Nguyên Liệt rất giống một người nào đó, nhưng rốt cuộc là giống ai? Ấn tượng mơ mơ hồ hồ chợt lóe mà qua, trong lòng đột nhiên lộp bộp, theo bản năng, liếc mắt nhìn về Nguyên Liệt. Không, tuyệt đối không có khả năng đó!

"Trương công công không chỉ là thái giám bên cạnh bệ hạ mà thôi, ta nghe nói năm đó còn hầu hạ Tê Hà công chúa." Nguyên Liệt không chút để ý, nói.

Mí mắt Trương công công nhảy dựng, nhìn xung quanh, trái phải đều không có người, nhẹ nhàng thở phào, nói nhanh: "Vương gia, lão nô biết ngài là tâm phúc của bệ hạ nhưng có một số người và một số việc trong cung là cấm kỵ." Cả Hoàng đế và hoàng hậu đều không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới người kia, không ngờ Nguyên Liệt không hề cố kỵ nhắc đến phong hào của người đó.

Tê Hà công chúa... Trong lòng Trương công công xẹt qua một bóng dáng xinh đẹp nhưng đơn độc, chỉ cảm thấy thân thể cứng đơ. Cho tới bây giờ, hắn không thể nào quên được tình cảnh ngày đó, lúc Tê Hà công chúa chết đi. Khi đó, tinh thần Tê Hà công chúa thật không ổn định, cho nên, thái giám cung nữ đều là thay phiên chăm sóc, luôn luôn dè dặt, cẩn trọng trông giữ. Đến một ngày, thần trí bà lại đột nhiên thanh tỉnh, còn cao hứng, cố ý thỉnh bệ hạ tới nói chuyện. Chỉ nói chuyện một lát, bệ hạ đã vui vẻ, bọn hạ nhân cho rằng bệnh tình công chúa đã có chuyển biến tốt, liền yên tâm rất nhiều. Cho nên, tối hôm đó, ai cũng không thể đoán trước chuyện như vậy lại có thể xảy ra. Ngày hôm sau, bệ hạ vừa tỉnh lại, liền nghe thấy có người thét chói tai "Không ổn rồi, người đâu tới mau, chết người, chết người...!" Hắn cuống quít đứng lên, lại phát hiện Tê Hà công chúa không có trong phòng, liền mang theo đám nô tài hoang mang tới hồ sen, chỉ thấy một đôi giày thêu xinh đẹp chỉnh tề bày biện bên cạnh hồ sen.

Tê Hà công chúa từng bước một ra khỏi tẩm cung, băng qua hoa viên, đến bên hồ sen. Công chúa mặc quần áo nàng thích nhất, chìm xuống hồ sen nở đầy hoa phù dung hồng nhạt, lúc vớt lên, trên mặt vẫn mang theo nét cười. Cảnh tượng này, chỉ sợ thấy qua cả đời đều không thể quên được. Thật sự là đáng sợ...

Bệ hạ trơ mắt xem nàng chết oan chết uổng, bộ dáng tỏ ra đau đớn đến tê tâm phế liệt, sau đó miệng phun ra một ngụm máu to...

Trương công công không dám nghĩ tiếp, chỉ nhìn Nguyên Liệt rồi lại một lần nữa dặn dò nói: "Vương gia, ngài đừng nhắc đến cái tên kia nữa, lão nô rất sợ hãi!"

"Thật không? Có gì đâu mà sợ hãi?" Nguyên Liệt cười rộ lên.

Trương công công lướt qua gương mặt Nguyên Liệt, trong lòng xẹt qua một tia ý niệm kỳ dị, rồi đột nhiên thanh âm giảm xuống: "Vương gia, nô tài nghe người ta nhắc tới, ngài lớn lên ở bên ngoài cung, không quay lại tìm người thân sao?"

Nguyên Liệt đánh giá vị thái giám thập phần khôn khéo này, thần sắc không thay đổi, nói: "Đúng vậy, thân thể ta không tốt, phụ thân liền cho ta ở bên ngoài dưỡng bệnh, tình huống trong phủ, ngươi nhất định cũng biết. Nếu trở về, ta sợ là không sống lâu như vậy."

Trước lời nói minh bạch này, Trương thái giám ngượng ngùng cười: quả thật là thế, lão Vương phi Hồ thị kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.

"Công công ở trong cung nhiều năm như vậy, chắc là biết không ít sự tình." Nguyên Liệt khẩu khí thật hiền hoà, giống như đang nói chuyện phiếm. Nhưng Trương thái giám lại có chút khẩn trương: "Lão nô tuổi đã cao, rất nhiều sự việc trong quá khứ đều quên mất rồi."

Dù hoàng thất Việt Tây nam tuấn nữ mỹ vô cùng diễm lệ, nhưng ai cũng kém vài phần so với vị Tê Hà công chúa trước kia. Đột nhiên Trương thái giám nghĩ đến, năm đó Tê Hà công chúa sinh hạ một đứa con, vừa sinh ra đã chết non, nếu còn sống, chắc hẳn cũng như vị Húc Vương trước mắt, là nhân vật tuấn mỹ phi phàm. Vừa quay đầu liền thấy Nguyên Liệt đang nhìn hắn, trong lòng Trương thái giám cả kinh, ánh mắt này, thần thái này, không chỉ giống người kia, mà còn có nhiều điểm giống đương kim thiên tử. Lão thiên gia! Chẳng lẽ năm đó đứa trẻ kia còn sống hay sao? Điều này sao có thể! Rõ ràng là hắn tận mắt nhìn thấy đứa trẻ kia tắt thở...

Nguyên Liệt mỉm cười, lão thái giám có thể sống đến bây giờ, nhất định là nhân vật láu cá, hắn cũng không vội vạch trần, thoải mái vòng vo, nói: "Bệnh đau đầu của bệ hạ, hai ngày nay còn đau nhiều lắm sao?"

Thần sắc Trương thái giám không thay đổi, trong lòng lại thả lỏng rất nhiều, nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, khi Vương gia hồi kinh, bệnh đau đầu của bệ hạ mỗi ngày một tốt hơn."

Tê Hà công chúa chết đi là một đả kích cực lớn đến Hoàng đế, hắn bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cảm thấy Tê Hà công chúa bị người khác mưu hại, tìm kiếm hung thủ khắp nơi, giết rất nhiều người trong cung, nhất thời dẫn tới tin đồn. Ngay cả đối phó với triều thần, tính tình hắn cũng là thay đổi khá nhiều, đang cười đùa bỗng ban chết cho công bộ Thượng Thư. Ngự sử Trung Thừa ngăn cản nói không nên dùng lễ nghi cao quý hạ táng Tê Hà công chúa, Hoàng đế bèn hạ lệnh đem hắn ngũ mã phanh thây; Ngô lâm tướng quân nghị luận Tê Hà công chúa sau lưng, bị Hoàng đế tự mình dùng tên bắn hơn trăm phát mà chết... Hoàng đế anh minh, chưa bao giờ làm ra sự tình hoang đường đáng sợ như vậy, thời gian đó, người người cảm thấy bất an, hoàng hậu cũng đóng cửa không ra. Nhóm phi tử trong cung cũng không dám đi thị tẩm, sợ lỡ lời một câu khiến Hoàng đế tức giận, sẽ nhận được kết cục thảm thiết.

Từ nhỏ Hoàng đế đã bị nhốt, thân thể không tốt lắm, hơn nữa thương tâm suốt qua một mùa đông lại hay tức giận, rốt cục cũng ngã bệnh. Đương nhiên, đó chỉ là lời giải thích đối với bên ngoài, sự thật là, năm đó Tê Hà công chúa không biết thế nào mà nhiễm cảm, sốt cao đột ngột, tính truyền nhiễm rất mạnh, rất khó khỏi hẳn, khiến người ta tránh không kịp. Nhưng Hoàng đế lại kiên trì muốn đích thân chiếu cố nàng, ít ngày sau, công chúa hết bệnh, nhưng hoàng đế lại đột ngột sốt cao, càng ngày càng nghiêm trọng. Trong cung điều trị cẩn thận, ba năm tròn đã qua, tinh thần Hoàng đế mới tốt lên một lần nữa, nhưng di chứng để lại là bệnh đau đầu. Một khi tức giận sẽ đau đầu kịch liệt, ba ngày ba đêm thống khổ, cho dù thái y châm cứu cũng không thể giải trừ thống khổ. Sau này hoàng hậu dâng lên băng tuyết hàn là món bảo vật gia truyền của Bùi gia mới miễn cưỡng giảm đau. Nhiều năm như vậy, bệnh đau đầu của Hoàng đế vẫn thường xuyên phát tác, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, có đôi khi lâm vào tình trạng điên cuồng, căn bản là không có biện pháp xử lý chính vụ...

Trương thái giám không dám nói nhiều lời thêm liền khuyên: "Vương gia nên nhanh chân lên, bệ hạ chờ ngài đã lâu!"

Nguyên Liệt không có phản ứng, Trương thái giám lén giương mắt, phát hiện Húc Vương điện hạ lại thất thần, nhìn về phía Trường Xuân Cung, nhưng cửa cung lại đóng, cái gì cũng nhìn không thấy, rốt cuộc là nhìn cái gì?

Trên đài đang diễn xướng đến khúc quan trọng, Lí Vị Ương phảng phất như tập trung xem, Quách Huệ phi phân phó người chuẩn bị hoa quả tươi mới, mang lên cho Lí Vị Ương.

Quách phu nhân lặng lẽ nói chuyện cùng Quách Huệ phi: "Muội ở trong cung, những ngày qua có sao không?"

Quách Huệ phi nhìn cung nữ ở bên, vẫy tay ý bảo các nàng đứng xa chút, cười cười, nói: "Tỷ xem, ta có chỗ nào không tốt?"

Quách phu nhân lắc đầu: "Lúc trước đại ca của muội có nói, muội nhất định không nên sống cuộc sống như vậy." Dừng một chút, lại lẩm bẩm nói: "Dựa theo tính tình của muội, thật sự là không thể nghĩ rằng có thể ở trong cung, ta còn tưởng rằng muội sẽ cùng Bùi Hoàng Hậu đấu đến nỗi ngươi chết ta sống." Mỗi lần bà tiến cung, Quách Huệ phi đều tỏ ra dường như không có việc gì, nhưng bà vẫn cảm thấy, cuộc sống này người bình thường khó có thể tồn tại, nếu là mình, sợ là sớm muốn nổi điên.

Quách Huệ phi ôn nhu nói: "Đúng vậy, trước kia đứa nhỏ đầu tiên của ta bởi vì bà ta hại mà chết non, lúc đó ta hận đến cực điểm, biết rằng mình không thể giống như ở Quách gia lúc trước, vô ưu vô lo qua ngày. Cho dù ta không lo lắng vì bản thân, cũng phải vì Quách gia, vì ta và cả đứa nhỏ sau này, vì thế, ta không thể không kiềm chế tính tình hỏa bạo, nhẫn nại cùng bà ta. Hai năm nay, trong lòng ta lại càng lo lắng, không trông cậy con ta đi tranh đoạt cái gì, nhưng người ta cũng không buông tha hắn..."

Quách phu nhân trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói: "Ta biết muội không hề muốn sống như vậy, vì Quách gia, đã ủy khuất muội."

Quách Huệ phi lơ đễnh nói: "Sao các người cứ thích nói như vậy, việc tiến cung này, là ta cam tâm tình nguyện." Bà liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái, đối phương hết sức chăm chú nhìn chằm chằm sân khấu kịch, không chú ý tới bọn họ, mới tiếp tục nói, "Lúc trước phụ thân cho ta vào cung, là để cân bằng với Bùi gia, ta vì gia tộc làm một chút việc, cũng là cam tâm tình nguyện. Huống hồ gả cho người như bệ hạ, nếu nói ủy khuất, chẳng phải là già mồm cãi láo sao?"

Bệ hạ đích xác tuấn mỹ bất phàm, tài trí hơn người, nhưng những năm gần đây, hỉ nộ vô thường, bệnh đau đầu càng trở nặng, căn bản rất giống người điên, hơn nữa hắn đối với Quách Huệ phi kính trọng có thừa nhưng không có ân ái, ở lại bên hắn, là hạnh phúc sao... Quách phu nhân thở dài, không lại nói nữa.

"Hoàng hậu giá lâm!"

Sắc mặt Quách Huệ phi cùng Quách phu nhân đồng thời biến đổi, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều có một tia khác thường. Huệ phi đoàn tụ cùng thân nhân, là lẽ thường, hoàng hậu chạy tới nơi này làm gì? Nhưng nói gì thì nói, lễ tiết không thể bỏ. Mọi người liền đứng dậy hành lễ, bộ dáng thập phần cung kính.

Thời điểm Lí Vị Ương nghe hoàng hậu đến, thân thể không tự chủ được run run một chút, không phải sợ hãi, mà là nội tâm hưng phấn lên. Nàng nghĩ đến bản thân vào cung, sẽ gặp được một người, cũng không ngờ nhanh như vậy đã gặp, hơn nữa cũng không hề chuẩn bị trước.

"Đứng lên đi." Thanh âm thập phần tươi trẻ, hơn nữa rất êm tai.

Mọi người nghe vậy, liền đứng lên nhưng vẫn cúi đầu.

"Khi nãy đứng từ đằng xa ta nghe thấy bên trong vườn vang lên tiếng chiêng trống, ta thích xem diễn xướng nên liền sang đây. Thật khéo là Quách phu nhân cũng ở đây." Bùi Hoàng Hậu nói.

Trong đầu Quách Huệ phi cười lạnh một tiếng, ngươi sớm đã nhận được tin tức, làm sao có thể không biết người nhà Quách gia đang ở nơi này! Nhưng trên mặt không lộ thanh sắc, nói: "Thật sự là trùng hợp, còn không mau mang ghế đến cho nương nương!" Các cung nữ bận rộn một hồi, Bùi Hoàng Hậu mới ngồi xuống.

Lí Vị Ương luôn cúi đầu, bộ dáng phảng phất là đang sợ hãi Bùi Hậu.

"Vị này chính là thiên kim Quách gia sao? Ta nhớ là ngươi vừa trở lại Đại Đô, đã quen chưa?"

"Đa tạ nương nương quan tâm, thần nữ đã quen rồi ạ." Lí Vị Ương không nhanh không chậm, chu đáo trả lời theo cấp bậc lễ nghĩa.

"Ừ..." Bùi Hoàng Hậu mỉm cười, "Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem."

Vừa nghe như thế, lập tức chân mày Quách phu nhân nhíu lên một chút, tuy nhiên hành động này không dễ phát hiện. Quách Huệ phi đánh mắt sang bà, ý bảo xem xem Bùi Hậu muốn làm cái gì đã rồi hãy lên tiếng.

Lí Vị Ương nghe vậy, liền ngẩng đầu lên, thấy trên tay Bùi Hoàng Hậu đeo vòng tay lưu ly nhiều màu, cổ tay áo chất liệu tơ vàng thiển màu ngà, dưới ánh mặt trời sáng lên rạng rỡ, còn đôi tay thì trắng nõn như ngọc. So với nàng, đúng là tuyệt sắc dung mạo. Ngũ quan của bà ta không có một điểm nào là không đẹp, không hoàn hảo, phảng phất là lão thiên gia tính toán rất tốt, ban cho Bùi hậu sắc đẹp không có một chút lệch lạc, có thể nói là hoàn mỹ. So với đệ nhất mỹ nữ Đại Lịch Lí Trường Nhạc năm đó, Bùi Hậu còn có vẻ ung dung đẹp đẽ hơn ba phần.

Bùi Hoàng Hậu buông chén trà, nhìn Lí Vị Ương chằm chằm, trên mặt luôn duy trì nụ cười, nhưng nếu cẩn thận đánh giá, sẽ nhận ra bên trong cặp mắt phượng kia huyết tinh đang lắng đọng, mà bên ngoài, chỉ là vẻ ôn hòa, sung sướng.

Trước tình cảnh như vậy, Lí Vị Ương chỉ cảm thấy máu huyết trong người đều đang run run, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, trên mặt nở nụ cười kính cẩn nghe, tùy ý để Bùi Hậu xem xét.

Lần đầu gặp mặt, Bùi Hoàng Hậu liền đã hiểu rõ, thiếu nữ trước mắt, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Bà ta cười nói: "Quả nhiên là tướng mạo tốt, khó trách Quách phu nhân xem như bảo bối, không để người khác dễ dàng gặp mặt!" Con ngươi sinh ra một tia châm chọc cực sâu thẳm, thoáng nhìn về phía Quách phu nhân.

Quách phu nhân mang theo ý cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tạ ơn nương nương khích lệ." Khuôn mặt tỏ vẻ đôn hậu, căn bản không nhận ra ý tứ trong lời nói của hoàng hậu.

Bùi Hoàng Hậu nặn ra một nụ cười nặng nề: "Một cô nương như vậy, muốn giữ cũng không giữ được. Hơn nữa, đứa nhỏ này và Huệ phi muội muội khi mới vào cung có vài phần tương tự, đều là phong cách quý phái." Thanh âm Bùi Hậu hàm xúc sâu xa: "Ánh mắt sâu sắc tươi đẹp như vậy, không biết đã làm bao nhiêu nam tử mê luyến?"

Quách Huệ phi không một biểu cảm, cười: "Hoàng hậu nương nương nói gì vậy, cá tính Gia nhi ôn nhu, cho tới bây giờ đều không rời khỏi nhà." Cái gì mà được người mê luyến, chỉ có những nữ tử lỗ mãng mới có thể làm ra chuyện mất mặt đó, ngươi cho là ai cũng như nữ nhi của ngươi - Lâm An công chúa hay sao?

"Ồ? Đến bây giờ vẫn chưa định hôn nhân sao?" Bùi Hậu tựa hồ cảm thấy hứng thú.

Quách Huệ phi nhàn nhạt cười nói: "Chuyện này... Bệ hạ từng nói qua, hôn sự của Quách Gia, tự mình quyết định. Không có ý chỉ của bệ hạ, chúng ta nào dám quyết định?" Giọng nói không mềm không cứng nhưng kiên định như cây đinh.

Ý tứ này là, hôn sự của chất nữ ta sẽ không phiền hoàng hậu nương nương lo lắng. Nếu là người khác, tuyệt đối không dám nói chuyện với Bùi Hậu như vậy, nhưng Quách Huệ phi cũng không phải người bình thường.

"Sợ là do Quách Gia yêu cầu quá cao. Nữ nhi đừng lưu giữ quá lâu, tránh cho tương lai việc hôn nhân sẽ khó khăn." Bùi Hậu cũng không tức giận, mỉm cười trả lời.

Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, nếu trong miệng người khác nói ra lời này, là quan tâm nàng, nhưng từ Bùi Hoàng Hậu nói ra, thật sự làm cho người ta có vài phần sợ hãi đến lông tơ dựng đứng. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Bùi Hoàng Hậu, lúc này mắt phượng cong cong cười rộ lên, nhưng lại mang theo một tia biến hoá khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui