Thứ Nữ Hữu Độc

Các quý tộc Đại Lịch thích đi đến bãi săn, nhưng ở Việt Tây các quý tộc lại thích hướng thảo nguyên săn thú. Thảo nguyên Việt Tây ở phía tây, đi qua toàn bộ Đại Đô, lại liên tục đi qua mười bốn thành trấn mới đến nơi. Vì một lần săn thú muốn mặc sơn càng lĩnh, hơn một ngàn người phải cưỡi khoái mã đi hơn một tháng, chi phí tiêu hao khổng lồ không nói, con người cũng mệt mỏi ngã ngựa. Lạ nhất là, Việt Tây binh hùng tướng mạnh, nhưng thảo nguyên cũng không phải của Việt Tây, mà là của bộ lạc Liệt Hỏa. Thủ lĩnh bộ lạc này, mọi người đều gọi hắn là Đại Quân thảo nguyên, nhiều năm trước tổ tông hắn bắt đầu không ngừng cống nạp Việt Tây, hắn vừa mới kế thừa hãn vị, thống nhất mười bảy bộ lạc thảo nguyên. Lúc tuổi trẻ khí thịnh cũng từng không đồng ý cuộc sống phụ thuộc, vì thế đã phát động chiến tranh quy mô lớn. Năm mươi vạn thiết kỵ Việt Tây cùng ba mươi vạn sói kỵ binh thảo nguyên liều mạng một hồi, kết quả là lưỡng bại câu thương.

Lúc đầu, Đại Quân còn cảm thấy trận chiến này thật đáng giá, nhưng sau này hắn mới phát hiện, kỳ thực hắn cũng không thắng lợi. Bởi vì bộ lạc hắn, con dân hắn đều bị tổn hại thảm trọng trong trận chiến này. Nhưng năm mươi vạn đại quân Việt Tây bị giết hai mươi vạn nhân, sau mười ngày ngắn ngủi liền tập kết rất nhiều quân đội. Hắn rốt cục ý thức được, Việt Tây so với bọn hắn cường đại không chỉ ở địa thế phì nhiêu, tiền tài không đếm xuể, mà còn có mấy trăm vạn thần dân, điểm cuối cùng này, hắn vô luận như thế nào đều không có biện pháp theo kịp. Vì thế hắn bắt đầu giống như các tiểu quốc chung quanh, hàng năm thượng cống Việt Tây, cống phẩm đều là tuấn mã tốt nhất trên thảo nguyên, ngưu dương, da lông. Hoàng đế Việt Tây hồi đáp hắn cũng phong phú vô cùng, cũng đủ cho bọn họ vượt qua mùa đông giá lạnh, hai bên quan hệ dần dần tốt lên. Mà địa điểm hoàng thất Việt Tây săn bắn, cũng chọn thảo nguyên phiến mờ mịt này, mang ý nghĩa chính trị, thật sự là ý vị sâu xa.

Trải qua nhiều ngày lặn lội đường xa, Hoàng đế rốt cục đã tới thảo nguyên, Đại Quân sớm đã tập kết ở thảo nguyên, mười dư danh hãn vương, người người tinh thần chấn hưng, cao hứng phấn chấn nghênh đón bọn họ. Một phen hàn huyên qua lại, Hoàng đế cùng Đại Quân nghị sự trong lều trại, những người khác bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời.

Lí Vị Ương xuống xe ngựa, thắt lưng nhẹ nhàng lười nhác, lần này Quách phu nhân không cùng đi, nhưng ba ca ca cùng phụ thân nàng đều đi cùng. Trường hợp thế này, phủ Tề Quốc Công vô luận thế nào cũng không thể vắng mặt. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, những chú chim thảo nguyên líu ríu bay về phía bầu trời, Lí Vị Ương ánh mắt dõi theo chúng thích thú. Nàng sinh ra đã sống ở thành thị, chưa từng thấy cảnh thương mang đại địa như vậy. Trên bầu trời bao la, màu xanh lam cùng xanh tươi kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ, đưa mắt nhìn không thấy điểm dừng, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Quách Trừng mỉm cười nhìn về phía nàng nói: "Dù mẫu thân khuyên lâu như vậy, muội cũng không nghe nương ở nhà, rốt cuộc là vì sao?"

Lí Vị Ương chớp chớp mắt nói: "Cơ hội tốt như vậy, một năm bất quá chỉ có một lần, ở lại Đại Đô nặng nề đó làm gì? Huống chi tất cả gia hộ không phải đều có rất nhiều nữ quyến đi theo sao?"

Quách Trừng cười gật gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, săn bắn nhiều anh hùng tài tuấn, không biết từ khi nào, nữ tử quý tộc Việt Tây thích lựa chọn giai tế tại nơi săn bắn như vậy. Ca đã nói chuyện cùng mẫu thân, nếu bây giờ muội nhìn trúng người nào, liền giúp muội giật dây bắc cầu." Hắn lời nói còn chưa dứt, lại nghe thấy bên cạnh ho khan một tiếng, Quách Đôn đã đi tới, hắn trừng mắt nhìn Quách Trừng liếc một cái nói: "Tam ca, ca thường ngày là một người thông minh, sao giờ lại không thông suốt như vậy? Ca còn nói thêm gì nữa, Húc Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tốt nhất là bớt gây chuyện đi."

Quách Trừng nghe vậy mỉm cười, không biết vì sao quay đầu nhìn về phía Quách Đạo, Quách Đạo dắt một con ngựa đi đến bên cạnh bọn họ, cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì, Quách Trừng khẽ thở dài nói: "Húc Vương không nhỏ mọn như vậy." Trong lòng hắn lại mơ hồ cảm thấy Lí Vị Ương lần này đi theo bọn họ tới thảo nguyên là có mục đích khác, nhưng đến cùng là tới làm gì đây?

Ngay lúc này, có vài người trẻ tuổi đi lại chào hỏi. Cầm đầu là một người tác phong nhanh nhẹn, diện mạo hiên ngang, không phải Bùi Huy thì là ai đây? Bùi Huy mặt mang ý cười nói: "Quách tam công tử, chúng ta ngay tại khu vực săn bắn này so tài cao thấp một phen, không biết ý các vị thế nào?" Hắn nói thập phần hòa khí, nhưng lãnh ý trong ánh mắt cũng không thể bỏ qua. Phía sau Bùi Huy còn có ba tiểu nam tử, tuổi cũng không lớn, dung mạo cùng hắn có vài phần tương tự, đều là anh tuấn ngất trời, nhưng là mỗi người mỗi vẻ, tuyệt đối sẽ không khiến cho người ta lầm lẫn, đó là ba đệ đệ của Bùi Huy, Bùi Hiến, Bùi Bạch và Bùi Dương.

Nghe Bùi Huy nói như vậy, Bùi Dương nhỏ tuổi nhất lập tức nhìn về phía ba huynh đệ Quách gia, ánh mắt thập phần khiêu khích. Lí Vị Ương đưa mắt nhìn lại, Bùi Dương cao lắm là mười lăm sáu tuổi tuổi, nhìn qua thập phần bưu hãn, ngón tay ôm lấy chủy thủ khéo léo, theo nhịp của phản xạ ánh mặt trời lên mặt Lí Vị Ương, mang theo sẳng giọng hàn mang.

Quách Trừng theo bản năng bước lên chắn trước mặt Lí Vị Ương. Bùi Dương lại mỉm cười nói: "Thế nào? Quách tam công tử sợ rồi sao?"

Quách Trừng cười nhẹ nói: "Ai chẳng biết bốn vị công tử Bùi gia văn võ song toàn, nhất là Bùi Dương Bùi công tử am hiểu nhất là bắn cung, có Bách bộ xuyên dương. Tài thiện xạ mỹ danh, Quách Trừng không dám cùng các vị đối địch." Hắn vừa nói vừa chặn tầm mắt Bùi Dương nhìn về phía Lí Vị Ương.

Bùi Dương tuổi tuy nhỏ, tính tình lại thập phần bưu hãn, hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại càng làm càn, hắn nghe Bùi Bảo Nhi khóc kể hết thảy chuyện phát sinh, biết nữ hài này chính là thiên kim Quách gia, sớm hận không thể dùng chủy thủ của mình rạch mấy đao trên mặt nàng mới hả giận. Bùi Bảo Nhi là tỷ tỷ hắn, so với hắn lớn hơn hai tuổi, nhưng từ nhỏ quan hệ với hắn thập phần tốt. Ngày đó Bùi Bảo Nhi khóc sướt mướt trở về, bị cha mẹ hung hăng trách cứ một chút, Bùi Dương không biết phát sinh sự tình gì liền an ủi nàng, Bùi Bảo Nhi kể hết cho hắn nghe, cũng đem hết thảy tội trạng đổ lên người Lí Vị Ương, hắn sao có thể không oán hận nàng đây? Càng nghĩ đến lúc Lí Vị Ương đối mặt Bùi gia, vẻ mặt không chút áy náy, hắn lửa giận càng thiêu đốt.

Ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên người mấy công tử Bùi gia, không khỏi lạnh lùng cười. Giữa bốn người, Bùi Huy lớn tuổi nhất, vẻ mặt cũng trấn định nhất. Bùi Hiến dung mạo rất giống Bùi Huy, một khuôn mặt tuấn tú phá lệ khiến nữ tử yêu thích, nhưng trong ánh mắt hắn đã có một khối màu trắng, đúng là kia khối màu trắng ế, khiến cho cả người hắn càng thêm vẻ âm lệ, có chứa một loại hơi thở khó lường. Còn Bùi Bạch lại một bộ dáng cười hì hì, phảng phất như không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí quỷ dị chung quanh, thoạt nhìn tầm thường. Mà Bùi Dương là tức giận nhất, chủy thủ trên tay hắn đưa qua đưa lại, bộ dạng như vận sức chờ phát động.

Quách Đôn cười lạnh một tiếng nói: "Có gì sợ đâu, chúng ta ở khu vực săn bắn rất tiện."

Bùi Huy vừa chắp tay liền cười nói: "Một lời đã định, cáo từ." Nói xong mang theo ba người kia rời đi.

Quách Đôn lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, quay đầu nhìn Quách Trừng liếc mắt một cái nói: "Nghe nói Bùi Bảo Nhi lần này cũng tới."

Quách Trừng cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ta là nàng, cả đời sẽ ngây ngốc ở trong phòng không bao giờ để ai nhìn thấy nữa, ngàn dặm xa xôi như vậy chạy tới đây, không biết rắp tâm làm gì."

Quách Đôn là người phúc hậu, khó được ngữ mang châm chọc nói: "Nói không chính xác chính là phá bình phá quăng ngã, dù sao bị mất mặt quăng về nhà rồi nàng còn sợ cái gì, rõ ràng định trên thảo nguyên này tìm quý tộc mà gả, đỡ phải trở về bị người ta cười nhạo."

Lí Vị Ương cũng nở nụ cười, từ chối cho ý kiến. Lúc này Quách Đạo khiển ngựa đi tới, đôi mắt sáng ngời đảo qua mặt Lí Vị Ương, lập tức nhìn về phía lều trại Bùi gia cách đó không xa, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Nghe nói Bùi Bảo Nhi có một vị bằng hữu, là tiểu công chúa trên thảo nguyên, cũng là nữ nhi sủng ái của Đại Quân, cho nên nàng đi theo không chỉ đến săn bắn, mà còn là đến kết bạn. Thế tử Ba Đồ của thảo nguyên từng đã nhìn trúng Bùi Bảo Nhi, muốn nàng làm thế tử phi, Bùi gia đương nhiên không đồng ý, tìm mọi cách từ chối không nói, sau này vẫn là vị A Lệ công chúa này phát ra tì khí, mới khiến Ba Đồ thế tử buông tha."

Lí Vị Ương nghe vậy nhìn Quách Đạo liếc mắt một cái, nàng không biết tin tức của Ngũ ca linh thông như thế. Quách Đạo bắt gặp ánh mắt của nàng, ánh mắt trong phút chốc càng trở nên sâu thẳm, hắn nhìn về phía cách đó không xa, chậm rãi nói: "Theo ta thấy, người Bùi gia cũng không phải đơn giản như thế, lúc này đây săn bắn vẫn nên cẩn thận, đừng khiến phụ thân thêm phần phiền toái." Ba huynh đệ Quách gia trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

Quách Trừng gật đầu nói: "Cũng tốt, một lát tới lúc săn bắn, ca sẽ không ra trận, ở lại bảo hộ Gia nhi."

Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Muội êm đẹp ngồi trên khán đài cần bảo hộ cái gì, ba ca ca giải quyết không xong, sẽ chỉ khiến người Bùi gia cảm thấy chúng ta luống cuống, cũng không phải hình tượng tốt đẹp gì."

Quách Trừng sửng sốt, lập tức có chút do dự nhìn về phía Lí Vị Ương nói: "Nhưng là mẫu thân phân phó..."

Lí Vị Ương lắc lắc đầu: "Bên người muội đã có Triệu Nguyệt, ca nên đi xuống hàng đi, khó có được cơ hội này, cho người Bùi gia thấy chúng ta lợi hại thế này, đây mới là mục đích các ca đến đây."

Quách Trừng thật không ngờ Lí Vị Ương lại nói như vậy, nhìn nàng ánh mắt kiên quyết, Quách Trừng trong lòng càng kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, muội muội này ít khi có vẻ mặt như thế.

Quách Đôn lại thập phần cao hứng nói: "Được, chúng ta cùng nhau du ngoạn, ta không tin lại thua bốn thằng nhóc Bùi gia kia!" Hắn nói chuyện thập phần thô lỗ, thanh âm ở trên thảo nguyên rất nhanh liền bị gió thổi tan tác.

Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, ở nàng xem ra, thừa hành chính sách ẩn nhẫn của Quách gia e là quán triệt không nổi nữa, bởi vì người Bùi gia không phải ngươi nhường hắn thì hắn sẽ thu liễm. Bọn họ chỉ sẽ ngày một nghiêm trọng, nghĩ cách quấy rầy ngươi, chọc giận ngươi. Một khi đã như vậy, không cho bọn hắn thấy điểm lợi hại của mình, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng ngươi là quả hồng nhuyễn. Đúng lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng tê dài, lập tức có người thổi bay ngưu giác hào, Quách Trừng trong mắt sáng ngời, tinh thần chấn hưng, xoa tay nói: "Săn bắn sẽ bắt đầu, hôm nay là trận đầu."

Lí Vị Ương cười nói: "Các ca đi thôi, Triệu Nguyệt cùng muội ở một bên xem là được."

Vừa rồi sau khi tiếng ngưu giác hào vang lên, bốn phương tám hướng truyền ra tiếng kèn, như cùng nó hô ứng, nhóm kỵ binh theo tứ phía nổi trống như pháo, phất cờ hò reo. Trên thảo nguyên mờ mịt hoang dã, ẩn chứa vô số lộc, mi, chương, hùng, hổ, báo tử, sài lang, diều hâu đang chờ đợi, một tiếng kèn này khiến đám mãnh thú đang ẩn náu chốn mậu lâm phong thảo sợ hết hồn, bắt đầu hoảng loạn, liền chạy loại chung quanh tường cao. Trong nhóm hoàng tử, rõ ràng là Tần Vương dũng mãnh nhất, hắn mang theo một đám hộ vệ mang cung cài tên, giết được nhiều đến cả người cũng nhuốm máu. Vô số con mồi bị bọn họ chém vào huyết nhục mơ hồ, chui vào bụi cỏ giãy dụa gào thét, không lâu sau, phía sau ngưa Tần Vương treo đầy con mồi, mọi người nhìn thấy săn bắn phấn khích như vậy không khỏi phục hồi tinh thần, tiếng reo hò bạo khởi mãnh liệt, mỗi người đều vung tay hô to: "Giết chết nó! Giết chết nó!" Thanh âm bọn họ chấn điếc phát hội, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, hiển nhiên là thập phần kích động.

Lí Vị Ương xa xa nhìn lại, thấy Tấn Vương bên kia cũng không hề có động tĩnh. Người khác đều nói là võng khai mở ra một mặt, hắn lại mở ra tới ba mặt, tùy ý để dã thú trốn mất dạng. Cứ như thế, có dã thú bị người ta làm hoảng sợ không lối thoát chui vào lưới, hắn chỉ bắt giữ chứ không bắn chết. Hành động như vậy, thật không biết nói là nhân từ thế nào, vẫn là không chút để ý, cái gì cũng đều không thèm để ý.

Lí Vị Ương nhìn thấy không khỏi hơi hơi cười, ánh mắt của nàng xẹt qua cả Tần Vương cùng Tấn Vương, ngược lại nhìn về phía Thái tử. So sánh với Tần Vương dũng mãnh, công phu kỵ xạ của Thái tử hiển nhiên cũng không lợi hại như thế, cũng may hộ vệ bên người hắn đều là nhất đẳng, thay hắn bắt giết không ít con mồi, không bao lâu hắn cũng thu hoạch rất phong phú.

Tĩnh Vương Nguyên Anh vừa mới bắt đầu không bao lâu, liền bị Tần Vương lôi kéo tỷ thí, giờ phút này là dở khóc dở cười đi theo phía sau Tần Vương, lập tức cũng là chiến công luy luy. Ánh mắt Lí Vị Ương cuối cùng mới nhìn hướng về phía Nguyên Liệt, lại thấy hắn là Vương gia động tác chậm chạp nhất, ngồi trên ngựa hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết nhìn gì, ánh mắt của nàng nhìn về phía cung tiễn Nguyên Liệt đang nhắm đến, chỉ là một con thỏ. Lí Vị Ương bật cười nói: "Triệu Nguyệt, ngươi xem chủ tử ngươi hôm nay thế nào, hết nhìn đông tới nhìn tây, là bộ dáng muốn săn bắn sao?"

Triệu Nguyệt nhìn nửa ngày cũng không rõ sao lại thế này, không khỏi thấp giọng nói: "Tiểu thư, nô tì cũng không rõ, Húc Vương điện hạ đây là thế nào?"

Lí Vị Ương lại nhìn Nguyên Liệt liếc mắt một cái, đã thấy hắn bỏ lại con thỏ, mũi tên ngược lại đối hướng về phía một tiểu hồ ly cả người tuyết trắng, nhưng không chờ hắn bắn xong, một con sói nhỏ người bụi mao bị đại đội người ngựa ép tới, Nguyên Liệt trong mắt sáng ngời, như là phát hiện cái sự vật ngạc nhiên, lập tức liền đuổi theo tiểu sói.

Lí Vị Ương nhìn thấy, không khỏi nở nụ cười: "Ta thấy hắn như là muốn săn sủng vật mới đúng."

Triệu Nguyệt cũng nhìn thấy, mỉm cười nói: "Khó trách nô tỳ nghe đại ca nói Húc Vương điện hạ đang tìm đồ chơi cho tiểu thư."

Lí Vị Ương trong lòng lược qua không biết là dạng cảm xúc gì, bất quá nhàn nhạt nói: "Một lát là con thỏ, một lát là hồ ly, một lát lại là sói, hắn thật đúng là không có lập trường."

Triệu Nguyệt mỉm cười nói: "Đã muốn dẫn về cho tiểu thư khẳng định là không thể bắn chết, mà tình hình hỗn loạn lúc này, nhóm động vật nhóm đều thất kinh, muốn bắt sống là khó khăn nhất."

Lí Vị Ương gật gật đầu, nhìn Nguyên Liệt cưỡi ngựa đuổi theo tiểu sói, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Nếu hắn thật sự bắt được một con sói, ta mang về chẳng phải sẽ khiến mẫu thân sợ hãi sao, ngươi có thấy tiểu thư nhà ai ngày ngày ôm một con sói con không?"

Triệu Nguyệt thè lưỡi nói: "Đúng vậy, tâm tư Húc Vương điện hạ thật đúng là nghĩ không tới."

Trên thực tế, mục tiêu của Nguyên Liệt là săn một con thỏ nhỏ mang về cho Lí Vị Ương chơi đùa, nhưng hắn lại thấy con hồ ly, hắn nghĩ khí chất Lí Vị Ương đúng là không thích hợp ôm một con thỏ yếu đuối, nàng giảo hoạt như hồ tuyển vậy tiểu hồ li không phải rất tốt sao? Mà hắn còn chưa động thủ, liền nhìn thấy đầu kia một tiểu sói ánh mắt lóe u quang, ánh mắt ấy lập tức khiến hắn nhớ tới ánh mắt Lí Vị Ương khi tức giận, hắn nghĩ nếu bắt con sói này, nuôi lớn còn có thể giúp Vị Ương làm chó trông cửa, sao lại không làm? Hắn lập tức bỏ lại hồ ly, chạy theo sói, nhưng sói một là tốc độ rất nhanh, hai là lại bị kinh sợ, một đường chạy đến chỗ sâu trong thảo nguyên.

Nguyên Liệt cưỡi bạch mã, giống như điện lướt ngang qua mặt cỏ, hộ vệ bên người hắn dàn ra vòng vây lớn chặn đầu kia. Nhưng vào lúc này, đối diện lại có một nhóm người ngựa băng ngang, ngạnh sinh sinh ngăn trước mặt bọn họ! Nguyên Liệt kéo dây cương, ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phương.

"Không cho ngươi động thủ, đây là con mồi của ta!" Thủ lĩnh đối phương la lớn!

Nguyên Liệt nheo mắt, đối mặt đám người mặc khôi giáp kia, thủ lĩnh người kia trên đầu tết hơn mười bím tóc, mái tóc thượng triền đầy màu vàng chuông, trên trán còn đeo dây đai buộc đầu, đai buộc đầu được khảm cáp đản đại đá quý, dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy. Xem ra này người thân phận không giống người thường, hơn nữa hắn không phải người Việt Tây.

"Lớn mật! Dám cùng thế tử chúng ta tranh cướp con mồi." Bên người kẻ đó sớm đã có hộ vệ lớn tiếng quát.

Thế tử? Nguyên Liệt nheo mắt, hắn rốt cục đã biết người đối diện kia là ai, năm tử trẻ tuổi này chính là con lớn mà Đại Quân thảo nguyên sủng ái nhất, thế tử Ba Đồ hùng dũng bưu hãn.

Cung tiễn trên tay Ba Đồ vận sức chờ phát động, hắn liếc mắt nhìn Nguyên Liệt, đắc ý nói: "Mặc kệ ngươi là loại người nào, con mồi này là ta nhìn trúng trước, ngươi tặng cho ta!" Lúc này hộ vệ bên người hắn đã vây quanh tiểu sói. Nguyên Liệt lạnh lùng cười, ánh mắt lượng chói mắt: "Sao? Con mồi trên thảo nguyên từ khi nào đã thành của ngài? Thế tử thật đúng là ương ngạnh."

Ba Đồ đắc ý nở nụ cười, hộ vệ bên người hắn cũng cười theo, đá quý trên trán chiết xạ ánh mặt trời, làm cho người ta cảm thấy một trận đẹp mắt, hắn cười lạnh nói: "Phiến thảo nguyên này đều là của ta, con mồi trên thảo nguyên tự nhiên cũng là của ta! Ngươi là từ chỗ nào chạy đến cẩu này nọ, dám giành con mồi với ta!"

Trên thực tế, Nguyên Liệt một thân kỵ trang thoạt nhìn cùng quý tộc Việt Tây tầm thường không có gì khác, hơn nữa Ba Đồ từ trước đã gặp qua các hoàng tử Việt Tây, trong ấn tượng của hắn, trong lưu quyền quý Việt Tây căn bản không có nhân vật Nguyên Liệt này, cho nên cũng không đem hắn để vào mắt. Nghĩ đến cũng là, quý tộc Việt Tây tầm thường làm sao có thể cùng con trai Đại Quân thảo nguyên tranh đoạt con mồi?

Trong con ngươi Nguyên Liệt tránh qua một tia âm lãnh quang mang, nâng mi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: "Ba Đồ, lúc ta săn thú cũng không thích người khác quấy rầy, nhân lúc ta còn chưa tức giận, ngài cũng nên cút đi!"

"Ngươi nói cái gì?" Ba Đồ không khỏi thay đổi sắc mặt, trên thảo nguyên cho tới bây giờ không ai dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn tức giận nói: "Thằng nhóc này thật là ăn gan hùm mật gấu!" Hắn lập tức giục ngựa về phía trước, đánh mất cung tiễn, giơ lên trường tiên quất roi về phía Nguyên Liệt, nhưng Nguyên Liệt động tác so với hắn nhanh hơn, giục ngựa đi lên, một cước đá văng Ba Đồ khố hạ liệt mã, ngựa kia rống dài một tiếng, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng, đạp đá không ngừng, không ngừng phun hơi thở, bắt đầu trở nên lồng lộn bất an. Ba Đồ dù sao cũng là dũng sĩ, hắn mất thật nhiều công phu mới trấn an con ngựa, trừng mắt nhìn Nguyên Liệt lớn tiếng nói: "Ngươi là tạp chủng phương nào!?"

Hai chữ tạp chủng này rõ ràng khiến Nguyên Liệt cảm thấy không vui, ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén, cưỡi ngựa chậm rãi đi lên: "Con trai Đại Quân thảo nguyên sao lại không hiểu quy củ như vậy, tạp chủng là để ngươi kêu sao? Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn, xem ngươi đã trên chọc vào loại người nào?" Hắn nói vừa xong, đã chộp cho Ba Đồ một chưởng, Ba Đồ không có phòng bị, cả người chật vật từ trên ngựa lăn xuống, không dám tin té trên mặt đất, lăng lăng ngửa đầu nhìn Nguyên Liệt. Nguyên Liệt trên ngựa trên cao nhìn xuống nhìn hắn cười lạnh nói: "Trở về nói với phụ thân ngươi, là Húc Vương Nguyên Liệt khi dễ ngươi, kêu hắn đi thỉnh Hoàng đế trách phạt ta!"

Ba Đồ lập tức nhảy lên, hắn cũng mặc kệ Húc Vương Nguyên Liệt là cái quỷ gì, tên người này hắn chưa từng nghe qua! Hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại, lớn tiếng ra lệnh cho hộ vệ: "Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn!"

Nhưng vào lúc này, hộ vệ bên cạnh Nguyên Liệt đã rút kiếm trên yên ngựa ra, đặt trên cổ Ba Đồ. Ba Đồ chưa từng nhận qua khuất nhục như vậy, hộ vệ đi theo bên cạnh hắn cũng là quá sợ hãi, ai chẳng biết Ba Đồ chính là người thừa kế phiến thảo nguyên này, có ai dám vô lễ như vậy trước mặt hắn đâu? Dù là Thái tử Việt Tây, tranh thủ tình cảm Đại Quân thảo nguyên, cũng nhiều lần tỏ vẻ lễ ngộ cùng ưu đãi. Mà nam tử tự xưng Húc Vương trước mắt này, lại rõ ràng không đem người thảo nguyên để vào trong mắt.

Hộ vệ kinh hoảng nhìn nhau, trong đó một người bước lên lớn tiếng nói: "Ngươi là thân vương Việt Tây? Vị này là thế tử của Đại Quân thảo nguyên chúng ta, ngươi vạn vạn không thể tổn thương hắn, bằng không Hoàng đế các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nguyên Liệt lại đột nhiên cười to một tiếng, trướng kiếm của hắn vút tiếng gió hướng về đỉnh đầu Ba Đồ bổ xuống, hộ vệ bên cạnh kinh hô: "Dừng tay!"

Ba Đồ hoảng sợ ngã ngồi dưới đất, hộ vệ thậm chí chưa kịp cứu hắn, ánh mắt của hắn trở nên càng hoảng sợ, chỉ cảm thấy trên đầu chợt lạnh, cơ hồ cho rằng bản thân cũng bị tước rơi đầu, nhất thời ngừng hô hấp, theo bản năng vươn tay sờ sờ, mới phát hiện mái tóc tỉ mỉ dưỡng nhiều năm thế mà lại bị đối phương tước một nửa. Hắn mất hết thể diện, gân xanh trên trán nhanh chóng nổi lên, giận tím mặt.

Kiếm phong Nguyên Liệt lạnh lẽo vỗ bẹp bẹp trên đỉnh đầu trống trơn của hắn, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nhớ kỹ, lần sau không nên đắc tội người không nên đắc tội! Còn nữa, tiểu sói kia..."

Ba Đồ cảm nhận được trong mắt Nguyên Liệt phát ra sát ý, hắn ý thức được đối phương cũng không phải đùa với hắn, thật sự là đã động sát tâm. Ba Đồ không phải kẻ ngu dốt, hắn lập tức nén giận, đổi ngữ thanh nói: "Là ngươi, tiểu sói kia của ngươi, tặng cho ngươi!"

Nguyên Liệt nở nụ cười, ánh mắt xẹt qua một tia trào phúng, lạnh giọng nói: "Cút."

Ba Đồ lập tức nhảy dựng lên, ôm đầu chạy nhanh, hộ vệ của hắn sửng sốt một chút, lập tức cưỡi ngựa đuổi theo nói: "Thế tử, thế tử, ngựa của người!" Nguyên Liệt đứng tại chỗ, ánh mắt u lãnh nhìn bóng lưng Ba Đồ liếc mắt một cái. Triệu Nam bên cạnh cưỡi ngựa đến nói: "Điện hạ, sự việc này nên xử lý thế nào."

Nguyên Liệt cười nhẹ nói: "Đuổi theo bắt cho được tiểu kia, cái khác không cần ngươi quản."

Ánh mắt Triệu Nam xẹt qua một tia sầu lo, Ba Đồ dù sao cũng là con trai Đại Quân thảo nguyên, Nguyên Liệt rõ ràng không có đem đối phương để vào mắt. Hơn nữa, mệnh lệnh chủ tử là tất cả, hắn chỉ có thể vâng lời vô điều kiện. Lập tức, nhóm hộ vệ quây thành một vòng, bao vây tiểu sói.

Mà lúc này ở khu vực săn bắn phía trên, nhóm hoàng tử đang trong lúc tranh đoạt, ánh mắt mọi người dần dần dừng ở trên người Bùi gia cùng Quách gia. Quách Trừng ban đầu săn thú rất tốt, đột nhiên một con ngựa chạy vội, che trước mặt hắn, Quách Trừng giương mày, đối phương đúng là Bùi gia nhị công tử Bùi Huy. Bùi Huy tươi cười đầy mặt nói: "Quách công tử, thi một lần chứ?"

Quách Trừng lạnh lùng nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Được, không cần lãng phí khí lực, một lần định thắng thua đi!"

Bùi Huy gật đầu, mỉm cười như một vị công tử tao nhã: "Chúng ta bắt đầu đi."

Lúc này, hai huynh đệ Quách gia đều tụ lại, mà ba người Bùi gia cũng giục ngựa nhi lập, ẩn ẩn đuổi theo Bùi Huy. Bùi Huy thét dài một tiếng, cưỡi ngựa nhanh như điện chớp, truy đuổi một con nai, lúc này, mục tiêu của hắn và Quách Trừng là coi ai bắn cung trúng đầu nao trước. Vài người bất tri bất giác ở bên trong đã làm thành một vòng lẩn quẩn, nai kia bước tới bước lui cũng không thể thoát ra. Mỗi lần Quách Trừng bắn tên đều bị Bùi Huy nửa đường chặn lại, mà ý đồ tới gần con nai kia của Quách Đôn cũng bị Bùi Dương nhìn thấy, nháy mắt lắc mình xẹt qua.

Quách Đạo cười lạnh một tiếng, lại giơ cung tiễn lên, mạnh mẽ bắn ra, mắt thấy tên kia cách con nai không tới mười thước, lại bị Bùi Dương bắn tên mãnh liệt đụng vào, nhất thời trật phương hướng, bỗng chốc đâm xuống mặt đất.

"Tam ca, ca lên đi!" Quách Đôn lớn tiếng hô.

Hắc mã Quách Trừng tốc độ khó có thể truy kích con nai kia lộc, đã là lắp cung tên, vận sức chờ phát động! Xa xa mọi người nhìn thấy Quách Trừng đã là thắng lợi trước mắt, không khỏi cao giọng cổ vũ, lúc này Quách Trừng lại cảm thấy trong áo phát lạnh, bỗng nhiên cảm thấy một trận tiếng gió sắc bén truy đuổi đến, hắn quay đầu, lập tức cả kinh, trong chớp mắt tâm niệm nhanh quay ngược trở lại, hắn cả người ngửa ra sau trên lưng ngựa, kham kham tránh khỏi mũi tên này. Mà người bắn tên, không phải Bùi Huy thì là ai đây?

Huynh đệ Quách gia sắc mặt trầm xuống, cái này không phải săn bắn, mà là tử chiến, Bùi Huy vừa rồi rõ ràng là muốn lấy mạng Quách Trừng. Quách Đôn tức giận nói: "Các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì!"

Bùi Huy lạnh lùng cười nói: "Trên khu vực săn bắn, đao kiếm vô tình, ánh mắt các ngươi vẫn là nên phóng lượng một chút, ngàn vạn không nên che trước mặt ta, bằng không một tên này, đã có thể không tha cho các ngươi." Hắn nói những lời lãnh khốc, trên mặt mang theo tươi cười. Người xa xa không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ cho rằng mũi tên kia của Bùi Huy là hướng về con nai. Chỉ có Quách Trừng mới biết, vừa rồi cái chết cận kề hắn cỡ nào.

"Ngươi thật sự là ngoan độc!" Quách Đôn lớn tiếng hô.

"Ngoan độc hay không có gì quan trọng, chỉ cần thắng là được không phải sao." Bùi Hiến giục ngựa đi lên, tươi cười thập phần âm lãnh.

Quách Đôn sắc mặt giận dữ, sắp sấn tới, lại bị Quách Đạo vỗ vỗ bả vai. Quách Đạo ở một bên lạnh giọng nói: "Bọn họ có thể như thế, chúng ta không thể sao, đây sẽ không còn là khu vực săn bắn gì nữa, mà là sinh tử chi tranh." Huynh đệ hai người trao đổi một cái biểu cảm. Nhưng vào lúc này, bọn họ thấy ngựa Bùi Huy đã đuổi con nai, sắp bắn tên, Quách Đôn tự động giục ngựa tiến lên, ngăn cản Bùi Dương, Quách Đạo lấy một địch hai, ngăn cản Bùi Hiến cùng Bùi Bạch, chỉ còn duy nhất Bùi Huy hướng nai kia mà chạy vội đi, Quách Trừng cười lạnh một tiếng, cưỡi ngựa theo sát. Lúc này, nai kia thừa dịp bọn họ tranh đoạt trong nháy mắt hướng thảo nguyên chỗ sâu chạy vội đi, Bùi Huy cười lạnh một tiếng, chấp khởi trường cung bắn ra. Ai biết một lát sau, cung tiễn hắn bắn lên, không biết sao trong nháy mắt trong tay chỉ còn lại có tên mà không thấy cung. Hắn lập tức kéo nhanh dây cương, con ngựa cao cao đứng thẳng lên, hắn mới phát hiện, cung của hắn trong nháy mắt đã bị tên của Quách Trừng bắn hạ, bàn tay thoát ly nhanh như chớp. Mà giữa lòng bàn tay hắn đã là máu tươi đầm đìa, nếu hắn không mau né tránh, tên đó hẳn đã bắn về phía thắt lưng hắn!

"Ngươi âm hiểm lắm!" Bùi Huy lớn tiếng nói.

Một câu này của hắn khiến Quách Trừng nở nụ cười, Quách Trừng mỉm cười nói: "Cái này cũng là học hỏi Bùi gia các ngươi."

Trên thực tế, kỹ thuật của Quách Trừng cùng Bùi Huy là kẻ tám lạng người nửa cân, bọn họ hai người đều được danh gia kỵ xạ truyền thụ, lại đều từng ở trên chiến trường lịch lãm qua, đương thời chính là cao thủ kỵ xạ. Lúc này tại đây trên khu vực săn bắn đương nhiên là kỳ phùng địch thủ, khó phân cao thấp, vừa rồi Quách Trừng bị Bùi Huy chiếm nhất quân, giờ phút này tự nhiên muốn hòa nhau nhất thành.

Bùi Huy lạnh lùng cười, nhìn thoáng qua cung tiễn bản thân, hung hăng quăng nó trên mặt đất, từ một bên sau mông ngựa, rút ra trường cung, hắn cười lớn nói: "Nai chạy rồi, Quách tam công tử đuổi theo đi."

Quách Trừng sửng sốt một chút, nhìn từ trên xuống dưới Bùi Huy, mà Bùi Huy hàm chứa ý cười điềm đạm, phảng phất là một bộ xem kỹ ánh mắt. Quách Trừng thầm nghĩ, không hổ là Bùi Huy, bị người nhục nhã như vậy cũng không thất thố. Hắn lãnh đạm cười nói: "Trận này nếu là người khác thì không xứng làm đối thủ của ta, ngươi tới đi." Nói xong, hắn đã tùy tay đánh ngựa, phi nhanh về phía trước chạy đi.

Bùi Hiến, Bùi Bạch vừa rồi đều Quách Đạo ngăn lại, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp phá vây, giờ phút này lại gặp được Bùi Huy tiếp tục đuổi về phía trước, Bùi Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Quách Đạo liếc mắt một cái, quay đầu ngựa chạy vội đuổi theo về phía trước. Bùi Hiến lại nhìn Quách Đạo liếc mắt một cái, tựa tiếu phi tiếu nắm trụ dây cương nói: "Sư đệ, đã lâu không gặp." Quách Đạo nhìn xa xa theo hướng huynh trưởng rời đi, cũng không thèm nhìn Bùi Hiến, thanh âm nhàn nhạt không có cảm tình: "Sư huynh, đã lâu không gặp, bệnh tình tốt chứ."

Bùi Hiến có tật ở mắt, sự việc này ai cũng biết, nhưng Quách Đạo biết là bởi vì bọn họ là huynh đệ đồng môn, theo học cùng một vị danh sư.

Bùi Hiến cười nhẹ nói: "Cuối cùng vẫn còn sống, sợ là khiến sư đệ ngươi thất vọng rồi."

Quách Đạo tươi cười như thường, không lộ ra biểu cảm tức giận, trên thực tế hắn cùng Bùi Hiến chẳng những không là kẻ thù, lúc còn nhỏ bọn họ cùng nhau học nghệ, vẫn là bằng hữu thân thiết. Khi đó Bùi Hiến thân thể không tốt, chẳng phải học võ tài liệu, cho nên luôn bị các sư huynh đệ khác khi dễ, còn Quách Đạo lại là cá tính bất hảo, không nghe dạy bảo. Hai người thế mà lại ngoạn đến cùng đi, trở thành bằng hữu thập phần tốt. Có một buổi tối, Quách Đạo lại làm sai, bị sư phụ đuổi hạ sơn suốt đêm, hắn một mình lạc trên núi, lui vào tảng đá trong động, đói sắp chết, còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cha mẹ Quách gia. Nhưng khi hắn tỉnh lại, lại nhìn thấy gương mặt Bùi Hiến, không khỏi giật mình. Bùi Hiến thế mà lại đuổi theo hắn xuống núi, lúc tìm được Quách Đạo, Quách Đạo chỉ còn lại nửa cái mạng, cả người đói khát sắp chết.

Bùi Hiến đỡ hắn xuống núi, nhưng lại đụng phải bầy sói. Bùi Hiến lúc đó cao lắm chỉ mới mười tuổi, võ công mỏng manh, thân thể cũng không tốt, bị sói cắn một ngụm, xém chút chết oan chết uổng, vốn hắn có thể bỏ Quách Đạo một mình chạy trốn, nhưng lại cõng Quách Đạo trên lưng, một đường theo triền núi đi xuống. Đến khi sư phụ trên núi hối hận, lại phái sư huynh đệ tìm bọn họ trở về, bọn họ hai người mới miễn cưỡng còn sống. Từ đó, Quách Đạo liền xem Bùi Hiến là bằng hữu tốt nhất, bởi vì Bùi Hiến thân thể không tốt, cá tính lại lãnh đạm, cho nên thật sự bị sư huynh đệ lạnh nhạt, vì thế Quách Đạo liền đem chủy thủ của bản thân đưa cho hắn, hơn nữa nói, nếu ai dám khi dễ hắn, liền là địch nhân của chính mình. Vì che chở Bùi Hiến, hắn cùng các sư huynh đệ đánh nhau vô số lần, vài lần còn bị trọng thương. Nguyên nhân vì như thế, hai thiếu niên kết hạ tình bạn thâm hậu phi thường.

Nhưng khi bọn hắn xuống núi mới đột nhiên hiểu ra, hoá ra Bùi gia cùng Quách gia từ lâu cũng quan hệ khắc sâu, nhưng không phải bằng hữu, mà là tử địch. Từ ngày đó, hai người không hẹn mà cùng làm bộ như không hề quan biết. Đối với Quách Đạo mà nói, hắn không quên Bùi Hiến kia một lần xả thân cứu giúp, còn đối với Bùi Hiến hắn cũng không thể quên năm đó Quách Đạo duy hộ với hắn. Nhưng thế thì sao, bằng hữu là bằng hữu, tử địch chính là tử địch, đây là thù hận gia tộc. Cho nên, bọn họ chỉ có thể là địch nhân, chứ không có khả năng là huynh đệ, càng không thể là bằng hữu.

Giờ đây, lúc Bùi Hiến gặp lại Quách Đạo cũng đã xác nhận. Bùi Hiến lãnh đạm nói: "Nhị ca ta nhất định phải giết muội muội ngươi."

Quách Đạo đột nhiên trầm mặc, thật lâu sau, bên môi lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi nói: "Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào thương hại muội ấy."

Bùi Hiến ánh mắt lạnh như băng nhìn Quách Đạo liếc mắt một cái nói: "Nếu là ta, ta cũng muốn giết nàng." Quách Đạo tươi cười thập phần bình tĩnh, hắn nhìn Bùi Hiến liếc mắt một cái nói: "Ta đây chỉ có thể giết ngươi." Bùi Hiến mỉm cười, từ khi xuống núi hắn đã biết tình nghĩa bọn họ sớm muộn cũng sẽ có ngày này, Bùi Hiến cười lạnh một tiếng, giục ngựa giơ roi nói: "Vậy hãy chờ xem đi."

Quách Đạo nhìn chăm chú bóng lưng hắn rời đi, thật lâu sau không hề cử động, đến khi Quách Đôn theo sau lưng vỗ vỗ bờ vai của hắn, lớn tiếng nói: "Ngươi thất thần làm cái gì, còn không đuổi theo!"

Quách Đạo mỉm cười, xa xa nhìn thoáng về hướng Lí Vị Ương, ngữ khí thập phần lạnh nhạt: "Ngươi đi đi, bên muội muội không có ai bảo hộ, ta lo lắng, ta phải đi về đây." Nói xong, hắn không nhìn về phía Quách Đôn, mà giục ngựa xoay người hướng ngoài tràng chạy tới. Quách Đôn nhìn hắn, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Bên này Quách gia cùng Bùi gia càng đấu hừng hực khí thế, Lí Vị Ương đều theo dõi. Nàng biết, Quách Bùi hai nhà đấu nhiều năm như vậy, mặc kệ là ở trên triều đình hay ở khu vực săn bắn, đều là thế lực ngang nhau, ai cũng không thể làm gì được ai. Nhưng hành vi Nguyên Liệt lần trước đã triệt để chọc giận Bùi thị, nàng đoán rằng, đối phương ít ngày nữa sẽ có điều động. Chỉ là, bọn họ sẽ làm như thế nào thôi. Đúng lúc này, đột nhiên có một thiếu nữ đi đến trước mặt Lí Vị Ương, vênh váo tự đắc nói: "Ngươi chính là Quách Gia?"

Lí Vị Ương ngẩng đầu, liếc mắt một cái, thiếu nữ kia phảng phất đứng trong ánh mặt trời, làm cho người ta cảm thấy chói mắt. Thiếu nữ mặc váy đỏ tươi, khăn thúc thắt lưng màu trắng ở bên hông, phía dưới là làn váy rộng, trên chân còn mặc một đôi giày da nai. Trên thân giỏi giang ngắn gọn, vạt áo váy lại thập phần rộng rãi, tiện cho việc đi nhanh nhảy lấy đà cùng cưỡi ngựa, rõ ràng là bộ dạng nữ hài thảo nguyên. Da thịt nàng phơi hồng nhuyễn ngọc, ánh mắt đại đại, thập phần trong suốt, mi mày linh động, điểm khác với các tiểu thư Việt Tây là, tóc nàng đen dài rối tung, trên kết sao kim linh nho nhỏ, trong lúc đi, kim linh khẽ vang đinh đinh đang đang.

Lí Vị Ương không trả lời nàng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua ánh mắt đối phương, lại nhìn về phía khu vực săn bắn cách đó không xa. Thiếu nữ không khỏi vỗ vỗ bàn tay của mình nói: "Ngươi không nghe thấy lời nói của ta sao?"

Lí Vị Ương nghe vậy, đôi mắt đen hơi chuyển nói: "Nghe thấy, chẳng qua ta không có hứng thú với người không lễ phép."

Trên người Lí Vị Ương là váy nhuyễn yên la ti, dưới ánh mặt trời có một loại hoa quang nhàn nhạt, phảng phất một tầng vàng nhạt ánh mặt trời sương mênh mông thiếp trên thân, nhìn thấy gợi chút đẹp mắt. Thiếu nữ này nghe vậy, lập tức nhảy dựng lên, trên mặt tức giận đến đỏ bừng nói: "Ngươi nói ai không lễ phép!"

Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Trước khi hỏi tên người khác, không phải nên tự giới thiệu sao?"

Thiếu nữ kia xoa thắt lưng, khuôn mặt tức giận nói: "Ta là công chúa A Lệ, ngươi phải hành lễ với ta."

Lí Vị Ương khóe môi thoáng hiện lên ý cười lãnh đạm, ngữ khí thập phần đạm mạc: "Công chúa công chúa thảo nguyên, cũng không phải hoàng thất Việt Tây chúng ta. Chờ người ngày nào đó gả vào Việt Tây, trở thành hoàng tử phi, ta lại hướng ngươi hành lễ cũng không muộn."

A Lệ lập tức đứng lên, nàng chán ghét nhất người khác nhắc tới chuyện đám hỏi, mà Lí Vị Ương rõ ràng biết nàng đau đớn, đâm một nhát rất chuẩn, nàng nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi nghĩ mình là ai!"

Lí Vị Ương mỉm cười, chậm rãi nói: "Như vậy ngươi lại cho rằng bản thân mình là ai?" A Lệ vừa muốn trách cứ, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm dễ nghe, phảng phất mang theo lời nói không rõ châm chọc: "A Lệ công chúa, ta đã sớm nói với ngươi, tiểu thư Quách gia này, ai cũng không thể trêu vào."

Lí Vị Ương nhìn theo hướng phát ra tiếng, mỹ nhân kia vòng eo tinh tế, dung mạo tuyệt mỹ, không phải Bùi Bảo Nhi thì là ai. Lí Vị Ương ánh mắt chậm rãi trở nên trào phúng, nói: "Bùi tiểu thư hưng trí tốt như vậy, cũng chạy đến thảo nguyên này, ngươi là vì săn bắn, hay là vì hòa thân. A, hay là Bùi gia muốn đem ngươi gả đến thảo nguyên làm vương phi." Lời này thập phần khắc nghiệt, Bùi Bảo Nhi nhất thời giận dữ nói: "Quách Gia ngươi không cần xảo miệng, ngươi cho đây là đâu! Là nơi ngươi có thể tùy tiện giương oai sao!"

Lí Vị Ương thở dài một tiếng nói: "Ta không chọc người, có người cố tình đến trêu chọc ta, A Lệ công chúa, đem chó điên nhà ngươi trở về đi."

A Lệ sửng sốt, nàng nhìn nhìn Lí Vị Ương, lại nhìn Bùi Bảo Nhi, có chút không rõ rốt cuộc đối phương đang nói ý gì, nàng tâm nhãn thẳng thắn, bất quá là bị Bùi Bảo Nhi xúi giục, muốn nhìn người trong lòng Tĩnh Vương Nguyên Anh kết quả là bộ dáng gì.

Nếu Lí Vị Ương giống Bùi Bảo Nhi là đại mỹ nhân, A Lệ công chúa còn cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại nhìn thấy, Lí Vị Ương này dung sắc thanh tú, ánh mắt lãnh đạm. Nàng thật sự nghĩ không ra, Tĩnh Vương Nguyên Anh nhiệt tình sáng sủa, sao lại coi trọng Lí Vị Ương, chẳng lẽ theo như lời Bùi Bảo Nhi, là vì nàng xuất thân Quách thị sao. Đúng vậy, Quách gia là mẫu tộc của Tĩnh Vương, hắn sẽ tìm kiếm vương phi trong mẫu tộc cũng không có gì kỳ quái, nhưng A Lí công chúa từ ba năm trước sau khi nhìn thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh liền đối với hắn nhất kiến chung tình, hạ quyết tâm phải gả cho hắn. Đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện một Lí Vị Ương, nàng làm sao có thể cam tâm. Cho nên, nàng giơ roi chỉ hướng Lí Vị Ương nói: "Ngươi đứng lên, chúng ta tỷ thí, nếu ngươi thắng, ta liền đem Tĩnh Vương điện hạ tặng cho ngươi, còn nếu ngươi thua, ngươi hãy ngoan ngoãn rời khỏi ngài ấy, cũng đừng mơ tưởng vị trí Tĩnh Vương phi."

Lí Vị Ương nghe vậy sửng sốt, lập tức tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía A Lệ nói: "Tĩnh Vương phi, ta sao? A Lệ công chúa có phải hiểu lầm gì không, Tĩnh Vương chỉ là biểu huynh của ta mà thôi."

A Lệ không kiên nhẫn nói: "Ta mặc kệ, ngươi mau đứng lên! Theo ta ra đấu, mặc kệ là cưỡi ngựa săn thú hay trèo cây, ta đều sẽ thắng ngươi. Dù nữ tử Việt Tây các ngươi hội cầm kỳ thư họa, ta cũng đều biết, tuyệt sẽ không bại dưới tay ngươi!"

—— Lời tác giả ——

Biên tập: ta xem trên người Bùi Hiến cùng Quách Đạo, nghe thấy được hương vị gian tình.

Tiểu tần: phi! Cái này thuần ngôn tình.

Biên tập: ta nhìn thấy một hình tượng miêu tả văn của ngươi là loli thân nữ vương tâm nữ chủ cùng thái thân đế vương tâm nam chủ tạo thành tử thần thể chất khang phục đoàn bước trên tăng đại thế giới cá nhân bình quân thổ địa giữ lấy lượng vĩ đại lữ trình cái gì... (ta thật edit không nổi, mọi người thông cảm, ai biết chỉ giùm ta)

Tiểu tần: ﹁_﹁


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui