Thứ Nữ Song Sinh

Nhị di nương tự mình trở về viện, hung ác mắng Dịch Cẩn An một trận: “Con
muốn phấn hương thì nói với nhị di nương là được, làm gì phải sai nha
hoàn giở trò lén lén lút lút như vậy? Chắc chắn tí nữa tứ di nương và
ngũ di nương sẽ thầm mắng con không được dạy bảo, mẹ con đã mất, con lại do ta nuôi dưỡng, là máu thịt của ta, chẳng lẽ ta có thể để con thiếu
thốn?”

Dịch Cẩn An bĩu môi, không nói gì, khi nhị di nương mắng
chửi phê bình người khác nhất định không được cãi lại, đây là kinh
nghiệm nàng ta đúc kết ra được qua nhiều năm, vì vậy chỉ không ngừng gật đầu dạ vâng. Nhị di nương thấy dáng vẻ nàng ta ngoan ngoãn, trong lòng
cũng bình tĩnh lại, đều nói con người khác sinh không bằng thân sinh của mình, nhưng bà cũng không để trong lòng. Bây giờ, quyền quản nhà bị
thái thái thu lại, nếu không có ai bên cạnh, cuộc sống sau này trong
Tướng phủ cũng không dễ dàng.

Lại dạy dỗ thêm một lát nữa, sau đó nói vài lời dễ nghe với Dịch Cẩn An rồi nhị di nương để nàng ta ra
ngoài. Ma ma thiếp thân an ủi: “Di nương đừng lo lắng, đại tiểu thư sẽ
nhớ kỹ lòng tốt của ngài.”

“Hi vọng là vậy!” Nhị di nương chậm
rãi mở miệng, thở dài một hơi. Bà nhìn bầu trời, không khỏi lắc đầu một
cái, cảm thấy những ngày an bình như cách mình ngày càng xa.

Dịch Cẩn Ninh đang ngoan ngoãn chép kinh Phật, chép tới chép lui một hồi đột nhiên nghĩ đến đại phu nhân. Từ lúc sống lại tới nay, trừ cập kê hôm đó nàng vẫn chưa gặp lại đích mẫu, nghĩ vậy liền cầm kinh Phật lên chuẩn
bị tới Phật đường thăm bà, thuận tiện thỉnh giáo bà đạo lý của kinh
Phật.

Phật đường là một viện nhỏ được xây dựng đặc biệt, bên
trong vô cùng an tĩnh, có hương vị của đàn hương, là nơi tốt để thanh
tu. Bên trong đích mẫu đang yên lặng quỳ trước tượng Phật niệm kinh,
Dịch Cẩn Ninh không quấy rầy bà, chỉ ngồi một bên im lặng chờ. Nàng biết lúc này đích mẫu đang chuyên tâm cầu phúc cho đại ca, nàng không muốn
quấy rầy.

Năm nay đích mẫu đã ba mươi bốn tuổi, bà gả cho Dịch
Trường Hoa đã mười tám năm rồi, lại sống ở Phật đường mười ba năm, vì
quanh năm lễ Phật nên khuôn mặt đẹp đẽ càng lộ vẻ hiền hoà, bà đọc kinh
văn xong đứng dậy nhẹ giọng nói: “Ninh Nhi!”

Hai chữ Ninh Nhi này tựa như một ly trà ấm áp, hơi ấm thấm vào tận trái tim Dịch Cẩn Ninh.
Thời gian trôi qua đã lâu mà bà vẫn có thể gọi chính xác tên của nàng?
Sáu năm rồi, trọn vẹn sáu năm nàng không bước chân vào Phật đường, cũng
không gần gũi với mẫu thân, cũng chỉ vì tứ di nương nói bà mới là người
nuôi nàng lớn khôn. Trước giờ, trong nhà ngoại trừ Tiểu Đào ra, khi nàng một thân một mình không hề có ai nhận ra nàng qua một cái liếc mắt,
ngay cả bà nội yêu thương của nàng, có đôi khi Dịch Cẩn An đi vấn an
cũng sẽ gọi sai thành tên nàng. Phụ thân Thừa Tướng của nàng càng không
cần phải nói, nếu gặp phải một trong hai tỷ muội các nàng nhất định sẽ
gọi sai.

Khoé mắt Dịch Cẩn Ninh ươn ướt, nhào vào trong ngực bà: “Mẫu thân!”

Ở trong nhà này, người thân chân chính thương yêu nàng chỉ có một mình
mẫu thân. Nàng nhớ, khi còn bé tính tình nàng bướng bỉnh, thường xuyên
trốn học không muốn học chung với các tỷ tỷ và muội muội, là mẫu thân

cầm tay nàng tự mình dạy nàng học, thư pháp của nàng, hoạ kỹ của nàng,
cầm nghệ của nàng, vũ đạo của nàng, không có thứ gì là không do mẫu thân dạy. Nàng còn nhớ rõ, hồi bé khi bị thương, tứ di nương chỉ biết mắng
nàng, thế nên mỗi lần như vậy nàng đều chạy tới Phật đường, mẫu thân sẽ
cho nàng nụ cười thoải mái và vòng ôm ấm áp, để nàng quên đi tất cả đau
đớn.

Kiếp trước, nàng không hiểu được những thứ này đều phải trả
giá, mà chỉ cho rằng đó là những chuyện đích mẫu nên làm và nàng cũng cứ thản nhiên đón nhận. Khi đích mẫu chết là ngày nàng và tỷ tỷ về lại
mặt, khi đó mẫu thân bệnh nặng, tỷ tỷ vì tận hiếu nên tự tay bón mẫu
thân uống thuốc. Nhưng thật không ngờ rằng đó là lần cuối cùng nàng gặp
mặt bà.

Nàng ngẩng mặt lên, sống mũi chua xót, Dịch Cẩn Ninh cười: “Mẫu thân lại đang cầu phúc cho đại ca sao?”

“Đúng vậy, mỗi ngày phu nhân đều cầu phúc cho thiếu gia, nhiều năm rồi nhị
tiểu thư không tới, chắc là quên rồi?” Hạ ma ma mang cơm canh tới, cười
nhẹ nói. Vị ma ma này đi theo bên cạnh mẫu thân đã lâu, tính tình kích
động dễ nổi giận của bà bớt đi không ít.

Đại phu nhân liếc mắt
oán trách bà, sau đó nói với Dịch Cẩn Ninh: “Đã đến đây rồi, ta thấy con cũng chưa dùng bữa trưa, vậy ở đây dùng cơm đi!”

Dịch Cẩn Ninh
đồng ý, liền cùng mẫu thân và Hạ ma ma ngồi xuống dùng cơm chay đơn
giản. Vì đã thật lâu rồi không ăn cơm chay nên nàng cảm thấy hết sức
ngon miệng, liền ăn thêm một chén cơm, còn không ngừng khen ngợi: “Hạ ma ma thật có tay nghề, làm đồ ăn ngày càng có sắc có hương!”

Hạ
ma ma thu dọn bát đũa, vui vẻ nói: “Ngài ấy, chỉ bết vỗ mông ngựa, nhưng thật đáng tiếc mông ngựa của bà già này ngài vỗ không được rồi, thức ăn này không phải lão nô làm, thức ăn hôm nay là do phu nhân dậy sớm chuẩn bị, lão nô chỉ phụ trách hâm nóng rồi mang lên thôi.”

Đích mẫu
vừa giúp đỡ dọn dẹp vừa nói: “Ngây người trong phật đường đã lâu, tay
nghề bị chậm lụt rồi, hôm nay không có việc gì nên xuống bếp thử tay
nghề, chờ đến khi Hồng Nhi trở về ta sẽ…” Bà nói xong rốt cuộc hốc mắt
đỏ lên không nói được nữa.

Dịch Cẩn Ninh ôm bà vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Mẫu thân, ca ca sẽ khoẻ lên thôi!”

Đã từng như vậy, mẫu thân đã từng ôm nàng như này, nói cho nàng biết: “Sẽ
tốt lên thôi”. Bây giờ nàng cũng muốn che chở mẫu thân, cho bà cảm giác
ấm áp, nàng vỗ nhẹ lưng bà, cảm giác ấy thật ấm áp.

“Đúng rồi,
mẫu thân rời khỏi Phật đường đi, trong nhà cần người, Ninh Nhi cũng cần
người.” Dịch Cẩn Ninh dẫn dắt từng bước: “Không phải người luôn muốn
biết vì sao chân của ca ca lại gãy sao? Chỉ có ra ngoài mới có thể giúp
ca ca tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho ca ca.”

Kiếp trước,
nàng nghe nói chân của ca ca bị gãy là do có người đẩy xuống vách núi,
chỉ là người đó là ai nàng vẫn chưa có cơ hội điều tra. Hiện tại, nàng

đã sống lại, nhất định nàng phải làm chỗ dựa cho mẫu thân, đòi lại công
bằng cho ca ca.

Nàng lại tiếp: “Mẫu thân, Ninh Nhi nên lấy lại
công bằng cho ca ca, nhưng trong nhà không ai giúp con. Di nương, tỷ tỷ, muội muội, tất cả bọn họ đều ức hiếp con, con chỉ có một thân một mình, căn bản không thể thành sự, mẫu thân…”

Không phải An Mộng Nhi
không muốn giúp con trai lấy lại công bằng, không phải muốn buông tay
chuyện tìm ra hung thủ cho con trai, chỉ là bà… không thể đi ra, vì một
lời thề. Bà từng thề, ngoại trừ những ngày đặc biệt bà tuyệt đối không
bước ra khỏi cửa Phật đường dù chỉ một bước. Trừ phi đích thân người nọ
trực tiếp ra lệnh để bà ra ngoài.

Hạ ma ma khó xử nhìn Dịch Cẩn
Ninh: “Nhị tiểu thư, phu nhân đã thề không tự ý ra khỏi Phật đường, trừ
phi đích thân lão gia mời phu nhân ra ngoài, nếu không lời thề độc sẽ
báo ứng lên người thiếu gia.”

Dịch Cẩn Ninh trừng to mắt: “Thề độc?”

“Khiến chân thiếu gia vĩnh viễn không thể tốt lên, đời đời kiếp kiếp bị đau ốm hành hạ!” Giọng nói Hạ ma ma hơi nghẹn ngào: “Là đích thân lão gia và
nhị di nương ép phu nhân thề độc, lão gia nói trừ phi ngài tự mình mời
phu nhân rời khỏi phật đường, nếu không phu nhân vĩnh viễn không được
tuỳ ý ra ngoài, cả đời phải ở đây.”

Dịch Cẩn Ninh sửng sốt, chẳng lẽ mẫu thân và phụ thân từng có một đoạn đầy đau khổ?

“Mẫu thân, người yên tâm, phụ thân sẽ đích thân tới mời người ra!”

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho mẫu thân được ra ngoài, nhất định.

Đi từ trong Phật đường ra ngoài, lòng Dịch Cẩn Ninh yên bình không ít. Từ
khi sống lại tới nay, nàng luôn mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy tỷ tỷ song
sinh của nàng tự tay bóp cổ nàng, mơ thấy Chương Dẫn Giác trái ôm phải
ấp để nàng quỳ trên đất hầu hạ hắn, mơ thấy vẻ mặt chán ghét của Mạc Dật Hiên…

Nàng đưa tay ôm trán, chẳng lẽ đây là điềm báo? Chẳng lẽ chuyện của kiếp trước lại lặp lại lần thứ hai?

Không! Nàng tuyệt không cho phép! Muốn ngăn chặn bi kịch lặp lại lần nữa,
chuyện đầu tiên nàng phải làm chính là mời mẫu thân ra ngoài, chỉ có mẫu thân ở đây nàng mới không phải một thân một mình.

Đúng lúc nàng
đang suy nghĩ lo trước tính sau thì một tràng cười truyền đến, thì ra
các tỷ muội đang say mê soạn nhạc trong đình ở hậu viện. Dịch Cẩn Ninh
không muốn nhập hội cùng bọn họ liền đi đường vòng, nhưng từ trước đến
giờ sự việc luôn không theo ý người.


“Ơ, kia không phải là nhị
đường muội sao? Nghe nói tỷ tỷ nàng trộm phấn hương của di nương, bây
giờ vẫn bị nhốt ở trong phòng chép kinh phật!”

Bước chân Dịch Cẩn Ninh dừng lại.

Giọng nói cợt nhả thoát ra từ trong miệng đích nữ của đại phu nhân chi thứ
hai, tên là Hương Ngưng, giỏi nhất là châm biếm người khác.

“Thứ
nữ vẫn là thứ nữ, chi chính thì sao? Do di nương sinh thì chính là đồ hạ tiện bại hoại, ngay cả nhà mình cũng đi trộm, đúng là không có giáo
dưỡng.”

Người vừa nói chuyện là Lam Hân - đích nữ của chi
thứ ba, thích thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa. Nàng ta thấy chi thứ
hai mở đầu liền không nhịn được đế thêm đôi câu. Các tỷ muội khác cũng
cười khẽ chờ xem kịch vui.

Đáng tiếc, Dịch Cẩn Ninh là ai chứ?
Nàng không thèm đoái hoài tới những đích nữ hoang tưởng tự đại này, chỉ
ngoan ngoãn coi như không nghe thấy gì, tiếp tục đi đường của nàng, dù
sao cũng không phải nói nàng.

“Đứng lại, ai cho ngươi đi? Đường
tỷ nói chuyện với ngươi đấy, sao lại không có phép tắc thế hả, ngươi
không biết phải đáp lễ à?” Dịch Hương Ngưng thấy nàng rời đi vội hét
ngừng, bày ra dáng vẻ ta đây, cao cao tại thượng của dòng đích nữ.

Dịch Cẩn Ninh không thể làm gì khác hơn ngoài việc đáp lại: “Chào các vị tỷ
tỷ, Cẩn Ninh còn có việc, không quấy nhiễu nhã hứng của mọi người, cáo
từ!” Nói xong lại đi về phía trước.

Từng muội muội đầu cao hơn một chút kéo nàng lại: “Không cho ngươi đi, tai ngươi bị điếc hả?”

Những cô gái này ăn no không có việc gì làm sao? Thấy nàng rất dễ bắt nạt?
Dịch Cẩn Ninh lập tức hất tay muội muội đang giữ nàng ra, suýt nữa hất
nàng ta ngã vào trong hồ sen.

Nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi nhìn cho rõ, đây là Tướng phủ, nếu làm ta mất hứng, cẩn thận ta nói bà nội
đuổi tất cả các ngươi ra ngoài.”

Những người đó lập tức im bặt,
tuy phụ thân của họ là anh em ruột của Thừa tướng nhưng anh em ruột cũng có lúc tính toán với nhau, huống chi Dịch lão phu nhân không phải là bà nội của các nàng, tóm lại ăn nhờ ở đậu là không tốt. Dịch lão phu nhân
từng nói nếu ai dám gây chuyện ở Tướng phủ sẽ lập tức đuổi ra ngoài. Phụ thân các nàng chỉ có chức quan nhỏ, một vài người còn không có, phải
dựa vào cây to phủ Thừa Tướng này, cả nhà mới được vinh quang, bọn họ dù chết cũng sẽ không rời khỏi.

Dịch Cẩn Ninh lại trừng mắt nhìn
các nàng, hất đầu rời đi, phút cuối lúc rời đi vẫn không quên châm chọc: “Một bất tài ăn cơm miễn phí, gửi người nơi xa còn không biết thận
trọng!”

Các ngươi nói ta không có giáo dưỡng, ta liền nói các ngươi không đứng đắn, ai sợ ai chứ?!!

Chúng tỷ muội hai mặt nhìn nhau, đây là Dịch Cẩn Ninh sao? Không phải nàng
rất dịu dàng sao? Rõ ràng trong ánh mắt vừa rồi của nàng mang theo thần
sắc ngoan tuyệt, nào có chút gì gọi là dịu dàng? Nhất định họ không nhìn lầm. Xem ra sau này nên ít chọc giận nàng thì hơn.

Dịch Cẩn Ninh vừa trở lại phòng đã tìm áo choàng, nàng phải ra ngoài. Nàng gọi Tiểu
Đào sau đó vội vã lên xe ngựa tới hẻm nhỏ ở phía Tây Nam.


Xe ngựa chạy nhanh đến một hẻm nhỏ vắng vẻ, Dịch Cẩn Ninh cầm áo choàng được
Tiểu Đào đỡ xuống xe, rẽ vào một viện trong hẻm nhỏ đó. Nàng nhớ, kiếp
trước ở nơi này có một vị thần côn, thật ra ông ta cũng có chút bản
lãnh, tốt hơn mấy tên lăn lộn giang hồ để mưu sinh rất nhiều, chỉ là
không biết bây giờ ông ta còn ở đó không.

Tiểu Đào tiến lên gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh mơ hồ không nghe rõ: “Ai vậy?”

Gõ cửa một lúc lâu vẫn không có ai tới mở cửa, đợi được một lúc Dịch Cẩn
Ninh mới nghe thấy tiếng bước chân, người tới mở cửa là một ông lão
nhếch nhácluộm thuộm. Ông ta như có thâm ý liếc nhìn Dịch Cẩn Ninh một
cái, sau đó mời nàng vào trong, cánh cửa rách nát bị đóng lại kêu két
một tiếng. Còn người ở bên trong nói những gì thì không ai biết được.

Đến buổi tối, Tướng phủ bị quỷ ám.

Cả phủ gà bay chó sủa, trong sân đầy gián đầy chuột, cóc, rết. Thật vất vả mới dọn dẹp sạch sẽ, nửa đêm có người thức dậy đi tiểu thì phát hiện
ngoài cửa sổ có một bóng trắng bay qua. Hắn sợ tới mức nén nước tiểu trở lại, cả người run rẩy hét to: “Có quỷ!!!”

“Tên nô tài chết bầm,
nửa đêm không ngủ còn mò mẫm ồn ào cái gì?” Khuôn mặt nhị di nương khó
lắm mới tốt lên, bây giờ mới có cơ hội nghỉ ngơi vậy mà lúc này lại có
tên nô tài chết tiệt không có mắt nhìn, vẻ mặt bà tràn đầy thù địch nhìn người nọ, làm hại bà ngủ không ngon thì cứ cẩn thận cái đầu.

Những người khác cũng không tin trong phủ xảy ra chuyện ma quái, rối rít trách mắng người nọ bị quỷ doạ.

Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, lại có một bóng trắng bay tới, toàn
bộ mọi người trong phủ đều bị doạ sợ, cùng la lên: “Có quỷ!”

Dịch Trường Hoa cũng nửa tin nửa ngờ, trong lòng thầm nghĩ có người giở trò
quỷ, hay là… Ông hét lên: “Đừng có lén lén lút lút, đi ra đây!”

Những người khác cũng thêm lòng can đảm gào theo: “Đúng vậy, đi ra đây, giả quỷ thì có bản lãnh gì?”

“Vù vù…” Đúng lúc này, ngoại trừ bóng trắng ra còn có tiếng gió rít âm trầm như tiếng quỷ kêu khóc, lại như tiếng oan hồn đòi mạng.

Những
người liên can nơm nớp lo sợ, trong tay đám nha đinh, sai vặt đều có vũ
khí phòng thân, có người cầm gậy gộc, có người cầm búa rìu, có người cầm đao, run rẩy quây thành một vòng tròn bảo hộ chủ ở giữa, đám nha hoàn
nhát gan dán đầy bùa chú trên người.

Lại khua khua gõ gõ một hồi
rồi vội vàng kết thúc, toàn bộ Tướng phủ cả đêm không ai dám ngủ, trừ
những người bên trong Phật đường.

Dịch Cẩn Ninh cũng không dám
ngủ, nàng ngồi ở bên cạnh Dịch lão phu nhân, đôi tay ôm cánh tay bà,
toàn thân run lẩy bẩy. Không ai phát hiện ra dưới mí mắt đang rũ xuống
kia, trong đôi mắt phượng hẹp dài của nàng có một tia sáng lướt qua
nhanh chóng.

Có người đưa ra ý kiến ngày mai mời đạo sĩ tới trừ tà.

Dịch Trường Hoa chấp thuận, ông cũng cảm thấy trong phủ có quá nhiều vong hồn chết oan, nên cúng bái cầu siêu tử tế một phen.

Trong Tướng phủ, đèn dầu sáng rực, toàn bộ người trong phủ đều ngồi trong đại sảnh cho đến khi trời sáng.

- Hết chương 6 -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận