Thứ Nữ Sủng Phi

Liễu thị nhất án, qua hơn hai tháng ồn ào náo động cuối cùng lấy việc bãi quan Liễu Thế Thanh làm kết cục, Phong Thành Vũ miến đi chức vị Doanh Tả tướng quân của hắn, cũng phạt ba năm bổng lộc, bế môn tư quá, lúc này cái việc tác động một chút cũng không có mấy người bị án tử, đều được hắn trọng nã nhẹ tha.

Song vô luận là tiền triều hay hậu cung đều đã sáng tỏ, Liễu gia đã mất đi sự sủng ái của Hoàng đế.

Cuộc sống cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, trong nháy mắt Lý Viên cũng đã mang bầu hơn chín tháng.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, tà dương như máu, gió đêm từ từ thổi qua, Lý Viên đang nửa nằm nửa tựa trên giường gỗ tử đàn bỗng nhiên ai ai thở dài.

“Chủ tử?” Cẩm Tú ở một bên phụng bồi lập tức đứng lên: “Chẳng lẽ là có khó chịu?” kể từ khi Lý Viên ở vào thời kỳ sau của mang thai, nàng cũng trở nên thần kinh nhạy cảm, chỉ có chút gió thổi cỏ lay cũng khiến nàng trở nên bất chợt kinh hãi.

Lý Viên lắc đầu ý bảo mình không có chuyện gì, nhẹ nhàng sờ lên bụng đang nhô lên cao cao, nàng bây giờ cũng tiến vào trạng thái “chứng tiền sản lo âu”, một mặt nàng lòng tràn đầy mãn ý chờ đợi tiểu hoàng tử ra đời, nhưng mặt khác nàng vô cùng sợ sinh con, ở nơi này không có mổ đẻ, không có phòng cấp cứu, nàng sinh con cùng liều mạng cũng giống nhau, vạn nhất lúc sau có một cái gì không may, Lý Viên gắt gao cắn môi dưới.

Cẩm Tú sau khi cẩn thận nhìn Lý Viên một chút xác định là nàng không có sao, mới chậm rãi thở ra một hơi, cười nói: “Chủ tử nếu là thấy nóng, nô tỳ liền dùng khăn lau cho người nhé”. Hiện tại là lúc giữa hè, nên Lý Viên cũng là đặc biệt cực khổ.

Không để ý gật đầu, Cẩm Tú liền cầm khăn ướt cho nàng lau mặt.

“Ngươi nói, đứa nhỏ này rốt cuộc lúc nào thì đi ra ngoài a?” Lý Viên không khỏi phiền não hỏi.

“Thái y nói sinh kỳ của người chính là ở mấy ngày này, chủ tử không nên gấp gáp, đến lúc a, tiểu chủ tử tự nhiên sẽ đi ra”.

Cái này dĩ nhiên nàng biết a! Lý Viên vẻ mặt mệt mỏi bĩu môi, thầm nghĩ: “Nói cũng như chưa nói”.

Có thể là trong bụng hài tử cũng nghe thấy Lý Viên “ái đích hô hoán” cho nên một buổi chiều ngày kia liền chính thức chuẩn bị đi đến thê giới này.

Trong giấc mộng Lý Viên cảm thấy bụng vừa kéo vừa đau.

Nàng liền cắn răng một lát, nhưng là đau đớn này càng ngày càng lợi hại, kêu rên một tiếng, Lý Viên mở miệng kêu lên: “Cẩm Tú”.

Cẩm Tú canh giữ ở trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, lập tức nhảy lên, nàng liền vén trướng lên một chút.

“Chủ tử!”

Lý Viên chịu đựng đau đớn hít thở sâu mấy cái: “Ta đau bụng, thật giống như là muốn sinh”.

Cẩm Tú nghe xong trên mặt quýnh lên, lập tức cất giọng hô: “Dung mama”.

Dung mama vừa đi đến, thấy tình huống của Lý Viên trong lòng liền hiểu rõ, nàng vẻ mặt trấn định phân phó Cẩm Tú: “Nhanh đi chuẩn bị nước nóng, rồi đi đến phòng bên cạnh lấy đồ dùng chuẩn bị cho sinh sản kiểm tra một lần”.


Dung mama chỉ huy nhược định nhanh chóng khiến cho Cẩm Tú bình tĩnh lại, nàng gọi Xuân Hoa đến để nàng coi chừng phòng sinh dùm, lại để cho Tiểu Hỉ Tử đi báo cho Hoàng thượng cùng truyền Triệu ngự y.

Sau khi làm xong những chuyện này, Cẩm Tú nhớ tới đi vào bên trong phòng theo Dung mama cùng nàng lau người, thay y phục cho Lý Viên.

Lý Viên cố nén một cỗ đau đớn trong bụng truyền tới, không biết tại sao lúc này trong lòng nàng lại bình tĩnh ngoài dự tính, cũng không có cái loại kinh hoảng sợ hãi như trong tưởng tượng của nàng.

“Cẩm Tú ngươi bưng cho ta một chén cháo gà tới” Lý Viên ách một tiếng khàn giọng nói: “Đừng quên thêm một, không, hai trứng gà”.

Ăn no mới có khí lực để sinh a!

Bên này Lý Viên ở trong chăn bị cái bụng giày vò, bên kia Phong Thành Vũ sau khi nhận được tin tức lập tức ném tấu chương trong tay, nhanh chóng chạy tới.

Hắn vừa mới đi tới đại môn của Lang Huyên các, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Lý Viên, trong lòng nhất thời cả kinh, cũng chẳng quan tâm cái gì khác, vén rèm lên đi vào trong phòng.

“Ô ô.......Thật nóng a!” Lý Viên dùng sức le lưỡi, một bộ dạng ta thật đau quá a.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!” Dung mama cùng Cẩm Tú thấy Phong Thành Vũ đột nhiên xuất hiện liền quỳ xuống lạy nói.

Lúc này Lý Viên mới nhìn thấy Phong Thành Vũ đang cứng ngắc đứng tại cửa, nàng hướng về phía hắn khẽ mỉm cười nói: “Người đã đến rồi!”

Phong Thành Vũ từng bước bước tới vẻ mặt không đổi ngồi xuống bên cạnh Lý Viên, nhíu mày nói: “Không phải nói là muốn sinh sao?”

“Là muốn sinh!” Lý Viên trầm trọng gật đầu, nàng vẻ mặt nghiêm túc sờ sờ bụng mình nói: “Nô tỳ hiện tại thật vô cùng vô cùng đau a”.

Phong Thành Vũ trên mặt giả bộ bình tĩnh lập tức biến mất, hắn liền mở miệng kêu người đi tới.

“Hoàng thượng” Lý Viên ngăn trở hắn nói: “Dung mama nói, muốn sinh còn phải chờ một chút thời gian nữa, nô tỳ bây giờ còn có thể chịu đựng được”.

Phong Thành Vũ nhìn bộ dạng nàng xốc xếch trán đầy mồ hôi, trong lòng lại càng thêm cuống cuồng.

“Hoàng thượng” Lý Viên nhìn vẻ mặt “mây đen áp đỉnh”, không khỏi biến thành nước mắt giàn giụa, nàng vươn một cánh tay ra nắm thật chặt cánh tay của hắn: “Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ vẫn có chút sợ”.

“Ngươi sợ cái gì, trẫm là chân long thiên tử tự có trời cao bảo hộ, ngươi nhất định sẽ bình an vô sự”.

Ngươi là chân long thiên tử, ta thì không phải, cái kia trời cao gì cũng không nhất định sẽ thuận tay phù hộ ta a.

Song Lý Viên cũng chỉ là ở trong lòng phát tiết tâm tình thôi!


Đến gần lúc hừng sáng, nàng chân chính bắt đầu phát động.

Nằm ở trên giường sản phòng, Lý Viên chăm chú gắt gao nhìn trướng trăm tử lưu hoa trên đầu, cảm thụ được phía dưới giống như vĩnh viễn khồng dừng lại đau đớn.

“Nương nương! Người đừng nóng vội, còn một lúc nữa” Dung mama thanh âm trầm ổn nói: “Hiện tại nhất định phải bảo tồn thể lực, đến lúc chân chính sinh còn phải dùng lực”.

Lý Viên bây giờ hết thảy hành động đều nghe theo chỉ huy, nàng chịu đựng đau đớn xuất phát từ tâm can này, nhắm thật chặt hai mắt lại, hít vào.... Thở ra.... Hít vào.... Thở ra.

Thật đau quá.

Ngoài phòng sinh, Phòng Thành Vũ ngồi trên ghê khắc hoàng lê, cúi đầu, vô ý thức xoay tròn ngọc ban chỉ trên ngón cái.

Cung nhân hầu hạ ở bên ngoài đều nín thở yên lặng, không dám phát ra một chút điểm âm thanh.

“Trời cao phù hộ, Bồ Tát phù hộ” một bên Lý Đại Hải không khỏi luôn miệng thì thầm trong lòng: “Phù hộ nương nương bình an vô sự, tiểu chủ tử bình an vô sự”.

Thời gian từng lúc từng lúc lại qua đi, trong phòng sinh thanh âm của Lý Viên lúc to lúc nhỏ, thực làm cho người ta lo lắng không thôi.

Cơn đau bụng sinh từ trong bụng truyền đến xâm nhập từng tế bào thần kinh của nàng, làm cho nàng lúc thì thanh tỉnh lúc thì hôn mê.

Mái tóc đen nhánh của nàng đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính thật chặt trên khuôn mặt, ngón tay nàng gắt gao kéo thật chặt đệm giường phía dưới, chịu đựng đau đớn dường như vĩnh viễn không dừng lại này.

“Đem nương nương đỡ dậy” Dung mama hướng về phía Cẩm Tú sắc mặt trắng bệch nói: “Để cho nương nương xuống mặt đất đi vài vòng”.

Lý Viên bị Cẩm Tú cùng mấy bà đỡ vừa đỡ vừa đứng trên mặt đất, cảm giác đau lại càng nhiều thêm, nàng căn bản là không thể dựa vào sức lực của chính mình mà bước được một bước.

“Nương nương... Đi vài bước... Đi vài bước” Dung mama đỡ cánh tay của Lý Viên nói.

Lý Viên gắt gao cắn môi dưới, từ từ đi lên phía trước một bước, cơ hồ là sau mỗi một bước đều phải dựa trên người Cẩm Tú nghỉ ngơi một lát.

Một vòng một vòng cơn đau bụng sinh xâm nhập tất cả thần kinh của Lý Viên, nàng tâm mắt mơ hồ nhìn về địa phương không biết tên phía trước, trong lòng cũng đang không ngừng tự nói với bản thân mình, bước xa hơn trước một bước, bước xa hơn trước một bước.

Qua một lúc thật là lâu, Dung mama cho rằng đã đến lúc đó đi! Nàng đỡ Lý Viên lại một lần nữa nằm thẳng xuống trên giường.


“Nương nương dùng sức, lại dùng sức một chút” không biết qua bao lâu sau, Dung mama cúi người xuống giữa hai chân Lý Viên, gấp giọng nói: “Cung khẩu đã mở ra, bây giờ nghe nô tỳ chỉ thị, liền——-hô hấp——-dùng sức——-hô hấp———dùng sức”.

Lúc này Lý Viên đã đau đến không biết mình ở chỗ nào rồi, nàng theo bản năng nghe lời Dung mama nói, dùng tất cả ý chí không ngừng dùng lực.

Thời gian từng lúc từng lúc trôi qua.

Đang ở thời điểm nàng cho là mình sẽ đau chết mất, Dung mama lại phát ra âm thanh vui mừng: “Nương nương lại dùng lực, lại dùng lực, đã thấy đầu của hài tử rồi”.

Cẩm Tú đồng dạng gấp giọng nói: “Chủ tử nhẫn nhịn một chút nữa, tiểu chủ tử lập tức đi ra”.

“Hài tử lập tức liền đi ra” những lời này cho Lý Viên một cỗ lực lượng khổng lồ, nàng dùng hết toàn thân cao thấp sức lực, ở bên trong xương chậu một trận đau nhức dường như bị xé rách, nàng cảm thấy trong bụng liền được buông lỏng, trong nháy mắt tất cả đau đớn liền ngừng.

“Oa oa.... Oa oa..... Oa oa......”

Từng tiếng khóc tê tâm phế liệt vang vọng khắp căn phòng.

Lý Viên ý thức bắt đầu từ từ biến mất, nàng tựa hồ nghe thấy Cẩm Tú ở bên tai nàng lớn tiếng nói gì đó, song nàng thật sự là quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.

Hài tử của ta rốt cục đã ra đời rồi sao?

Lý Viên khóe miệng mỉm cười nhắm hai mắt lại, mặc cho bóng tối bao phủ ý thức của mình.

Nàng cũng không rõ rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, chẳng qua là sau khi tỉnh lại hết sức yếu ớt, đầu tiên nhìn thấy chính là một bóng lưng màu vàng.

“Hài tử.....” thanh âm của nàng khàn khàn mà suy yếu.

Phong Thành vũ nghe được động tĩnh trên giường, nhíu mày nói: “Tỉnh?”

“Hài tử” Lý Viên ánh mắt giống như cao su nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào trong ngực Phong Thành Vũ.

Phong Thành Vũ hướng trước giường đi tới, đặt một bao đỏ hồng trên tay xuống bên cạnh Lý Viên.

Đây chính là hài tử của nàng sao? Lý Viên kích động nhìn cái vật nhỏ hồng phấn này cùng quả cầu giống nhau, đây chính là nàng hoài thai mười tháng, hài tử cùng nàng huyết mạch tương liên ư? Trong mắt Lý Viên hiện ra một tầng nước mắt, chưa bao giờ có tự hào cùng mừng rỡ trong trái tim nàng như lúc này.

Lý Viên giống như là ham thích, làm sao đều cảm thấy nhìn không đủ, cái tiểu bảo bối này thật xinh đẹp a! Đôi mắt đang nhắm mắt thật chặt, cùng một cái mũi nhỏ thật là cỡ nào xinh đẹp a.

Lý Viên vuốt ve hài tử một lúc, nhưng ngay sau đó tựa hồ nhớ ra một chuyện gì đó liền đẩy tã lót qua hai bên.

“Là một công chúa” Phong Thành Vũ nhẹ nhàng nói.

Lý Viên cả thân mình cứng đờ, sững sờ.

Thật lâu sau, trong phòng truyền đến từng tiếng khóc bị đè nén đến cực điểm.


“Khóc cái gì?” Phong Thành Vũ ngồi xuống bên cạnh Lý Viên một tay ôm hài tử ở trên giường.

“Thật xin lỗi.... Thật xin lỗi.... Thật xin lỗi....” Nàng vươn tay ra gắt gao túm chặt một góc vạt áo của hắn, khóc lóc khiến cả người run rẩy: “Ta để cho ngươi thất vọng rồi”.

Lý Viên so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng người nam nhân này cỡ nào khát vọng nàng có thể sinh hạ nam tử, nhưng là.....Nhưng là..... Nàng cuối cùng lại để cho hắn thất vọng.

“Khóc cái gì! Đừng khóc!” Phong Thành Vũ nhìn Lý Viên oa oa khóc lớn, bất đắc dĩ giơ tay áo lên tùy tiện lau mặt nàng, vừa lau còn vừa ghét bỏ nói: “Thật là! Bẩn chết!”

Thật là bẩn sao? Lý Viên bỗng chốc ngồi dậy, như vậy thẳng tắp lao vào trong ngực Phong Thành Vũ.

“Này! Không được đè vào hài tử!” Phong Thành Vũ gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, đưa tay ra đẩy nàng.

Không biết làm sao Lý Viên này chính là loại keo da trâu, chẳng những đẩy không ra thoáng cái còn chen vào lồng ngực hắn.

Phong Thành Vũ không thể làm gì khác là tay trái ôm nữ nhi, tay phải ôm nương của nữ nhi.

Lý Viên hai tay ôm lấy cổ hắn thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chôn ở trong lồng ngực của hắn.

“Khóc cái gì! Hài tử sau này lại sinh là được” Phong Thành Vũ hướng về phía Lý Viên ở trong ngực vẫn khóc không dứt, tức giận nói.

Lý Viên giơ lên khuôn mặt như mèo nhỏ, ngẩng đầu nhận thức sự chân thực của người nam nhân trước mắt này.

Phong Thành Vũ bị ánh mắt nàng làm cho giật mình, làm cho trong lòng một trận không được tự nhiên, hắn nhíu mày nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Lý Viên lắc đầu, đôi mắt to hàm lệ xóa bỏ đi nghi ngờ nhìn hắn.

“Hoàng thượng” sau một lúc lâu nàng nhẹ nhàng gọi.

“Cám ơn ngươi”

Cám ơn ngươi, thật cám ơn ngươi, Lý Viên ở trong lòng nghĩ tới, không ai biết ở trong thời gian nàng mang thai, trong lòng nàng rốt cục nhận bao nhiêu áp lực, Phong Thành Vũ mong đợi, cả triều đình mong đợi, thậm chí mong đợi của cả thiên hạ đều rơi vào trong bụng của nàng, bọn họ đều mở to mắt trông đợi nàng có thể sinh ra nam tử.

Bao nhiêu lần nửa đêm nàng tỉnh mộng nước mắt ướt đẫm áo, nàng luôn nghĩ đến nếu sinh ra bào thai này là nữ thì nên làm cái gì, vừa nghĩ tới bộ dáng thất vọng cực điểm của Phong Thành Vũ, Lý Viên trong tâm liền đau đớn không dứt.

“Hoàng thượng......” Lý Viên nhìn dung mạo tuấn tú của hắn, từng chữ từng chữ nói: “Nô tỳ sau này nhất định sinh ra nam tử cho hoàng thượng”.

“Nói nhảm.....” Phong Thành Vũ vẻ mặt cực kỳ khinh thường lạnh lùng khẽ hừ: “Vậy còn phải nói———-thật là ngu ngốc”.

Lý Viên nhìn cái bộ dạng hà khắc trước sau như một, không biết tại sao trong bụng nhưng lại tràn đầy vui mừng cùng ngọt ngào, nàng nhìn Phong Thành Vũ, lại nhìn hài tử trong ngực hắn.

Chỉ cảm thấy mình giờ phút này vô cùng vô cùng hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận