“Sang năm Lương Nhi cũng 15, ba nha đầu này cũng mau rời nhà, sau này cũng không còn người theo lão thái thái ta giải buồn rồi.” Lão thái thái tựa hồ rất thổn thức. Doãn Thiên Lương âm thầm bĩu môi, không cầm tốt bụng mang ta theo, ta có ở đó hay không ngươi cũng buồn bực.
“Ha ha, các nàng gả đi, Lăng Nhi cùng Lẫm nhi cũng nên cưới vợ sinh con, đến lúc đó còn làm phiền ngài.” Trạm Vương ha ha cười nói, liếc mắt nhìn con thứ Doãn Thiên Lẫm: “Chơi cũng chơi đã, nên nghĩ lại rồi.”
Doãn Thiên Lẫm chẳng qua là khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Doãn Thiên Lương len lén nhìn sang, người nhị ca này cùng quận chúa ngây ngô này giống nhau, cũng không thích cùng người khác nói chuyện, nghe nói chỉ thích âm luật thi văn, nhìn rất có phong cách thần tiên.
Lại nói chuyện phiến, lão thái thái rốt cục để cho các nàng đi ra. Doãn Thiên Lương đi cạnh bên người Trạm vương phi, trước sau như một cúi đầu. Nếu Tiêu Tương cùng mẹ mình đi bộ đã sớm thân thiết khoác lấy cánh tay, thế nhưng nàng không có hứng thú, người mẹ này cũng không phải của nàng.
“Lương nhi.” Trạm vương phi nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng.
“Mẹ?” Doãn Thiên Lương dùng giọng nói nghi vấn, lấy giản thiểu đọc nhấn rõ số lượng từng chữ.
“Ai, không có gì, Lương Nhi a, ngươi muốn vào kinh xem một chút không?” Trạm vương phi hỏi.
Doãn Thiên Lương lập tức lắc đầu, ở chỗ này cũng phải giả bộ khổ cực như vậy, còn phải vào kinh giả bộ ở trước một đám người thành tinh, nàng cũng không phải là diễn viên, nàng hiện tại nhiều lắm cũng coi là có khuôn mặt thần tượng - nếu như nói có người ái mộ.
Nhìn nàng lắc đầu, Trạm vương phi có bộ dạng thở phào nhẹ nhõm như chút được gánh nặng, Doãn Thiê Lương trong lòng buồn bực, bất quá cũng không lên tiếng, nguyên tắc của nàng cũng không hỏi xin.
Trở lại khuê phòng tiếp tục ngẩn người nhìn những cây trúc bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mặc dù tới đã nhiều tháng, vẫn còn khiếp sợ cuộc sống xa xỉ quyền quý của quan lại cổ đại, xem một chút gian phòng này, không cần nói đến lăng la tơ lụa, còn bày đầy vàng bạc ngọc ngà, nguy nga lộng lẫy, dùng tiền lương mấy đời của Tiêu Tương cũng không mua nổi, bất quá, sau khi tâm tình đã qua, nàng hiện tại rất muốn đến vùng ngoại ô, cuộc sống như vậy thật là đè nén, không thể đi dạo phố, không thể cười ha ha, không thể nói mập mờ buồn cười, không thể quanh minh chính đại hướng về phía trai đẹp bình phẩm từ đầu đến chân, không thể đánh lộn, không thể gầm thét, không thể làm hư hoa cỏ, không thể hút thuốc, không thể đeo trang sức giả --- --- trừ làm bộ, cái gì cũng không thể giả bộ. Còn tên của cái cô nàng này --- Doãn Thiên Lương, trời đầy mây dĩ nhiên lạnh.
Tiêu Tương không phải không nghĩ đến chạy, nhưng nói dễ vậy sao? Coi như nàng không có kiến thức lịch sử, nhưng ở xã hội hiện đại, con cháu các cán bộ cao cấp, cái nào không phải được bảo vệ đến giọt nước không lọt, huống chi chủ thể này còn là quận chúa nhà Thân Vương, so với một ít con em nhà cán bộ cao cấp lại càng cao hơn, hoàng đế đều là đường huynh của nàng (anh họ), nàng muốn chạy, đoán chừng đi ra cửa lớn được mười bước đã bị bắt trở lại rồi. Không phải không nghĩ tới nhảy tường, nhưng với độ cao của bức tường kia, nàng phải rút ra bao nhiêu lông chim dính lên cánh mới có thể bay ra ngoài được a, còn không bằng đào một cái hố lối thẳng ra ngoài tường tương đối bớt phiền phức.
Trọng yếu nhất, nàng vẫn chưa chạy, là bởi vì thức ăn nơi này quá tốt, so với tất cả các loại thức ăn nhanh, ăn chậm đều tốt hơn, đáng tiếc duy nhất chính là không cho ăn nhiều, quy củ thứ nhất, người nào thấy mọi tiểu thư ăn hai chén cơm đều không nháy mắt rồi, thứ hai, dạ dày của cô nàng Doãn Thiên Lương này nếu giải phẫu ra ngoài đoán chừng so với chim sẻ không sai biệt lắm, mỗi lần khi nàng hạ quyết tâm bất kể ánh mắt của người khác diễn một lần ăn uống quá độ, thì cái dạ dày nhỏ đó sẽ lấy phương thức kích thích thần kinh của nàng phát ra báo động “ngươi ăn nữa, ta sẽ nổ tung cho ngươi xem”, không đành lòng độc hại sinh linh, nàng đương nhiên phải câm mồm... dĩ nhiên, vâng, sự thật, nàng sợ thực sự nổ tung cũng không phải là ăn. Lão tổ tông không phải đã nói tích tiểu thành đại sao? Nàng cứ chầm chậm ăn, ăn vào nhất định sẽ được.
Không nghĩ tới cô nàng này là động vật ăn chay, đến nơi này kiêng không ăn thức ăn mặn, xem ra là “ngộ độc thức ăn”, loại bệnh này đoán chừng không có cách nào trị, hơn nữa nàng cũng không hi vọng chữa trị, sẽ để cho nàng bệnh đến thời kì cuối, chết chìm ở trong thức ăn ngon đi, Amen.
Cuộc sống của đại gia khuê tú không thiếu được cầm kì thi họa, vừa ngồi xuống lại bắt đầu ngây ngô, Hương Châu liền cẩn thận hỏi nàng có hay không nhàm chán, muốn đánh đàn, vẽ tranh, đánh cờ hay là đọc sách. Doãn Thiên Lương ngẩng đầu làm hình dáng ngây ngô, ánh mắt nháy nháy hai cái, nhìn như có cảm giác nàng đang nhớ lại vấn đề của Hương Châu sau đó tiến hành suy tư, kế tiếp làm như tình trạng mới tỉnh mộng đáp lại một câu: “Đọc sách đi.” Không phải là Doãn Thiên Lương (Tiêu Tương) không muốn chọn đánh đàn, đánh cờ hay vẽ tranh, mà thực sự là không có bản lãnh kia, chỉ sợ nàng vừa ra tay người ta phát hiện nàng là giả, vì vậy mấy tháng qua, Doãn Thiên Lương mỗi lần gặp vẫn đề này, đáp án đều là rập theo một khuôn khổ “đọc sách”, tuy nói mới đầu một chút chữ phổn thể không có nhận biết, nhưng thuận theo mấy tháng đi xuống cuối cùng cũng lăn lộn quen mặt chữ rồi. Thật ra thì nàng mấy lần cũng muốn hỏi xem có cái gì coi hay không, tiểu thuyết tình yêu, nhưng biết dân phong chỗ này thuần phác quá mức, nàng vẫn tính quên đi.
Hương Châu lấy cho nàng sách không phải là sách sử đã trải qua, còn tên mới nhìn đến để cho nàng muốn hô to “Nam nữ bình đẳng” cũng đem đốt thành tro: {Nữ giới},{Nữ tắc},{Liệt nữ truyền} linh tinh, hôm nay lấy ra chính là{Nữ giới}.
“Quyển này xem rồi.” Doãn Thiên Lương kéo kéo khuôn mặt bụ bẫm non nớt nói, bây giờ không có tiểu thuyết, cho bản nguyên khúc đời Đường cũng được a, nàng coi như khi tiểu học học ngữ văn không tốt rồi.
“Quận chúa, sách này xem mấy lần cũng tốt a, hôm nay thái quân không phải nói, sang năm quận chúa ngài cũng muốn xuất giá rồi đó.” Hương Châu yếu ớt cự tuyệt.
Doãn Thiên Lương bĩu môi, xem đi, ai sợ ai, coi như phái nữ khuất nhục lịch sử rồi.
Kết quả là, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, có thể nhìn thấy một người mặc áo lam, chải kiểu tóc tinh sảo, tay chống má nhỏ hơi thấp đầu, không khỏi muốn than thở. Trong cảnh xuân tốt đẹp, màu lam cùng với bàn tay trắng nõn trong cảnh xuân này cỡ nào hài hòa. Đến gần nàng phát hiện ra, động tác nhanh gọn lau chút nước miếng dính nơi khóe miệng, mãnh liệt mở trừng hai mắt để khôi phục tinh thần.
Thật vất vả Hương Châu cùng Tiểu Đào nói cho nàng biết lão thái quân truyền cơm. Doãn Thiên Lương nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, tốt.” Rốt cục cũng giải phóng, ai, nếu như một ngày có mười bữa cơm thì tốt, nàng cũng không cần nhìn những thứ đồ ngổn ngang này rồi.
Lại đến phòng lão thái quân, Doãn Thiên Lương mới ngồi gần bên người Vương phi. Mới vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng cười trong sáng, lập tức Doãn Thiên Lương cho là thực cảnh hội tụ của{Hồng lâu mộng} vào đó rồi, bất quá khá tốt, người tới là giống đực không phải là người trong lòng nàng thích nhất, Phượng Tả. Tốt, ngẩng đầu một chút xíu, xem một chút mỹ nam trong truyền thuyết rốt cuộc đẹp trai đến trình độ hiếm có gì, vì sao mấy người kia... dành riêng “phục vụ viên” nghe được tên của hắn cũng sẽ đỏ mặt.
Ngóng nhìn ngóng nhìn, khi thời điểm thấy người đầy phòng miệng đã từ từ toét đến mang tai rồi mà trai đẹp này vẫn chưa lộ diện, Doãn Thiên Lương không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ trai đẹp này là một ca ca ngón chân cái hoặc là ca ca ốc sên? Tốc độ cũng đủ chậm. Chợt nơi cửa ánh sáng chợt lóe, một bóng dáng khuất sáng xuất hiện tại cửa.