Thứ Nữ Yểu Điệu

Doãn Thiên Lương nhịn không được, trợn to mắt nhìn Doãn Thiên Lăng, nghiệt duyên, nàng cũng không có đạp phải bài tiết của người khác như thế nào lại đạp trúng cục phân của t*ng trùng Phù Phong vậy?

“Lương Nhi?” Trạm Vương phi gọi nàng, Doãn Thiên Lương làm biểu tình giống như kinh sợ dị thường.

“Lương Nhi, ngươi thích Thế Lễ hay là Thừa Dục?” Doãn Thiên Lăng hỏi, cười.

Doãn Thiên Lương lắc đầu, sau đó cúi đầu. Thích cái quỷ ấy, cũng không phải là chọn ăn KFC hoặc là MacDonald.

“Đều không thích?” Giọng Trạm Vương phi nghi ngờ, đoán chừng theo như bà nhớ thì tiểu khuê nữ của bà mặt phải đỏ bừng, nghiêng đầu bỏ chạy.”

“Ta không thích ai.” Doãn Thiên Lương nói.

“Lương Nhi à, mẫu thân nhìn, đứa nhỏ Thế Lễ rất tốt, chững chạc, thực tế. Thừa Dục mặc dù cũng tốt, nhưng có chút có quá nhiều nữ nhân thích, người cứ nói đi?” Trạm Vương phi nói.

Nói các ngươi sẽ nghe à?


“Vậy do phụ thân mẫu thân làm chủ.” Doãn Thiên Lương nói. Tám chín phần mười là kín đáo đem Doãn Thiên Lương đưa cho đá cẩm thạch.

“Tốt, Lương Nhi thật ngoan.” Trạm Vương phi cười nói.

Sau đó Doãn Thiên Lương lại bị đuổi đi, trước khi đi Trạm Vương phi còn nói ngày mai đưa nàng vào cung đi xin chỉ.

Ăn rồi tiêu hóa cơm tối không tốt, Doãn Thiên Lương còn chống cằm suy nghĩ có muốn rời nhà trốn đi. Hương Châu vẫn còn dọn dẹp phòng trước sau như một. một tiếng của Thanh Thúy để cho Doãn Thiên Lương phục hồi tinh thần lại: “Thế nào Hương Châu?”

“Không có gì, Quận chúa, một đồng tiền bị rơi.” Hương Châu cười nói.

Đồng tiền?

“A, cho ta mượn dùng một chút.” Doãn Thiên Lương nói, ném ra đồng tiền lại tiếp được, trong lòng cầu nguyện không muốn là chữ không muốn là chữ, mở tay ra, là mặt chữ. Lại ném lại lần nữa, vẫn là chữ.

“Quận chúa, ngài làm cái gì vậy?” Hương Châu hỏi.

“Không có gì, xem một chút đoán có đúng hay không.” Doãn Thiên Lương nói. Cư nhiên đều là chữ, đó chính là không có chạy trốn.

Không chạy? Chấp nhận gả cho đá cẩm thạch? Lại chống cằm nhắm mắt lại nghĩ đá cẩm thạch, nói thật nam nhân này dáng dấp thật đúng muốn thân nhỏ có người nhỏ muốn thân cao có người cao, mặc dù miệng đều mím giống như vỏ chai, nhưng tuyệt đối không làm trở ngại mỹ quan, dáng người coi như tương đối khá. Còn bên trong? Đều là bạn tốt của Doãn Thiên Lăng và t*ng trùng động vật, nghe nói còn không có giấu nhau cái gì, đoán chừng là đã đùa giớn với nhau từ khi mặc tã, đó chính là nói, cho dù nhân phẩm kém cũng sẽ không kém hơn so với Doãn Thiên Lăng và t*ng trùng động vật, hơn nữa còn có một chỗ tốt nhất ... hắn sẽ không có bỏ em gái của bạn rốt đi? Như vậy suy tính tổng hợp tới lui thì cũng không tệ lắm, cái khác muốn địa vị cao có địa vị cao, lương có lương cao hơn, trình độ học vẫn cũng cao đi, đó chính là tam cao tài giỏi đẹp trai, tính thế nào cũng không tệ.

Nhưng cứ như vậy gả cho?

Cmả giác có chút không cam lòng. Nàng biết nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, giống như đã cẩm thạch vậy tám thê tử chín thiếp và mua mấy bộ y phục cũng không sai biệt lắm, cái này có vẫn đề ... mặc dù nàng không thích bàn chuyện về người khác, có thể tiếp nhận nam nhân không quen biết kết hôn sinh con, nhưng nếu như người đàn ông đó muốn ở trong chăn liên tục chiến đấu ở các chiến trường thì chớ bàn luận, nàng thích sạch sẽ, chịu không nổi mùi của nữ nhân khác tới ô nhiếm mình.

Nghĩ như vậy, hình như gả đi cũng không phải là chuyện tốt. Bởi vì muốn nam nhân như vậy từ một ... mà ... Cuối cùng thủ thân như ngọc giống như những cô gái ở thanh lâu giữ vững băng thanh ngọc khiết là một việc khó khăn.

“Quận chúa, thời gian không còn sớm, ngài nên ngủ.” Tiểu Đào nói.


Doãn Thiên Lương bò vào chăn, ngủ đi ngủ đi, không chừng nửa đêm có thần tiên báo mộng cho nàng nói cho nàng biết phương pháp thoát thân đó.

Sự thật chứng minh giống như Doãn Thiên Lương là loại người “thích ứng trong mọi tình cảnh” nên không lọt vào mắt xanh của ông trời, lúc sáng sớm nàng thức dậy trí nhớ vẫn còn là trí nhớ đó, đoán chừng một câu trở về cũng không tăng lên.

Nếu không có thần tiên báo mộng, Doãn Thiên Lương quyết định sẽ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, dù sao ở cỗ đại cũng như vậy, coi như không lấy chồng là đá cẩm thạch, đàn ông khác cũng như nhau, còn không nếu như chọn cái nhìn thuận mắt chút tài sản cũng không tồi. Ăn xong điểm tâm, vợ chồng Trạm vương mang theo nàng vào cung.

Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu đều ở đây, cũng cảm thấy rất hứng thú nhìn Doãn Thiên Lương, Thanh Uyển công chúa đứng bên người Thái hoàng thái hậu, một cái nhìn như khoét Doãn Thiên Lương, nếu ánh mắt là dao găm, Doãn Thiên Lương đoán trừng bị nàng ta lăng trì hai vòng rồi.

Trong khi bị lăng trì, thái giám nói Vân Trung quận vương cùng Thái Vương phi đến thỉnh an, Thái hoàng thái hậu truyền. Doãn Thiên Lương rất muốn xem một chút đá cẩm thạch có vẻ mặt gì, bất quá nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy cũng không thể nào lộ ra chút sơ hở nào, nhìn hắn cũng đã hết sức ... nếu như hai người bọn họ bất hạnh bị loạn chút bởi lời Uyên Ương phổ.

Nàng đang suy nghĩ xem nên lừa gạt các lão thái thái này như thế nào, lại nghe được lão thái thái mở miệng để cho tiểu bối bọn họ ra ngoài. Doãn Thiên Lương ước gì đâu, chuyện nàng ghét nhất là đi họp, so với đi họp chuyện ghét hơn chính là dự thính hội nghị... chỉ có dự thính rồi biến mất quyền lợi có biểu quyết.

Thanh Uyển công chúa ở phía trước, đá cẩm thạch ở giữa, Doãn Thiên Lương sau cùng, ra khỏi điện, mặt trời chói lọi.

“Quân ca ca.” Ra khỏi cửa điện Thanh Uyển quay đầu tới một câu như vậy, Doãn Thiên Lương chợt cảm thấy tê tê, cái âm nhỏ nhẹ, mang theo chút yếu ớt trộn lẫ chút tức giận, tỷ lệ vừa vặn, đến nàng cho là đá cẩm thạch cùng Thanh Uyển ngươi anh ta anh.

“Công chúa có gì phân phó?” Đá cẩm thạch nói.


“Quân ca ca, ngươi muốn kết hôn với nàng ta ...?” Nói xong, hướng ngón tay ngọc hơi xanh nhằm ngay Doãn Thiên Lương.

“Cha mẹ chi mệnh.” Đá cẩm thạch nói. (ý anh nói là ý của cha mẹ, ta để nguyên như vậy).

“Quân ca ca, ngươi không thể cưới nàng.” Thanh Uyển nói.

“Đây là chuyện của ta, cônh chúa quản được rộng rồi.” Đá cẩm thạch nói. Khí thế này ... liền xông ra câu rất “ông cụ”, ấn tượng của Doãn Thiên Lương cho hắn tăng thêm một phần.

“Ngươi có biết hay không, hôm qua Vọng Phi ca ca tới cầu xin bà nôi cùng mấu hậu cũng muốn cười nàng ?” Thanh Uyển nói.

Sau đó cúi đầu, Doãn Thiên Lương cảm thấy một đạo ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới, bất quá thời gian quá ngắn.

“Đó là chuyện của Thừa Dục.” Đá cẩm thạch nói.

Doãn Thiên Lương vô cùng buồn cười, người anh em này nói chuyện thật nghẹn người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận