Trong phòng bệnh.
Giản Úc vẫn còn đang hôn mê, an tĩnh mà nhắm mắt nằm ở trên giường bệnh.
Không biết qua bao lâu, Lục Chấp mở ra cửa phòng bệnh, đi vào, sau đó đi từng bước một tới bên cạnh giường bệnh.
Mỗi một bước đi đều rất nặng nề.
Rốt cuộc, hắn cũng đi tới được giường bệnh.
Lục Chấp nhìn Giản Úc nằm trên giường bệnh, hai mắt đen tràn đầy đau đớn không thể tiêu tan được.
Hắn ngồi xuống mép giường, sau đó duỗi tay sờ vào gương mặt của Giản Úc, muốn chạm vào cậu, chứng minh hiện tại cậu vẫn còn đang tồn tại.
Nhưng mà, tay hắn vươn ra vẫn còn đang run rẩy.
Cuối cùng, Lục Chấp khắc chế mà thu hồi tay.
Hắn sợ mình quấy nhiễu Giản Úc.
Hắn thu hồi tay, gắt gao mà nắm chặt.
Trong đôi mắt của hắn che kín tơ máu, mỗi một lần hít thở đều vô cùng áp lực.
Lục Chấp ở mép giường của Giản Úc ngồi thật lâu, hận không thể cứ ngồi như vậy bên cạnh Giản Úc, thẳng cho đến thiên hoang địa lão.
Hắn chưa từng có loại cảm thụ này, cả người như đã tới được điểm giới hạn, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, đại não cũng trống rỗng.
Hắn chỉ có thể nhìn Giản Úc, cách Giản Úc càng gần hơn một chút, loại tình huống này mới có thể giảm bớt, nếu không, hắn cũng không biết chính mình sẽ làm ra hành động điên cuồng gì nữa.
Nhưng mà cuối cùng, Lục Chấp vẫn dùng năng lực khắc chế lớn nhất đời này của mình, từ giường bệnh của Giản Úc đứng lên.
Hắn muốn đi tìm phương pháp để chữa bệnh cho Giản Úc.
Cho dù như thế nào, hắn nhất định phải làm cho Giản Úc khoẻ lại.
Tính của hắn chính là như vậy, cứng rắn lại lý trí, cho dù trời có sụp xuống, việc của hắn, cũng chính là nghĩ cách nâng trời lên, mà không phải là ngồi ở một chỗ lãng phí thời gian.
Lục Chấp nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, đi tìm viện trưởng của bệnh viện.
Hắn đi vào văn phòng viện trưởng, biểu tình trầm trọng đến đáng sợ.
Viện trưởng nhìn thấy hắn tiến vào, không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên nói: "Lục tổng, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"
Thanh âm Lục Chấp bình tĩnh lại khắc chế, đã không còn thất thố như vừa nãy nữa, hắn hỏi viện trưởng: "Có chuyên gia nào đang nghiên cứu về loại tình huống của Giản Úc hay không? Trong nước cũng tốt, hay ngoài thế giới cũng được, tôi đều có thể dùng số tiền lớn mời bọn họ về."
Viện trưởng ở lĩnh vực y học vẫn rất có thành tựu, nhân mạch của ông cũng rộng.
Ông nghe xong lời nói của Lục Chấp. suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra cũng không phải không có. Nhưng mà tình huống của Giản tiên sinh quá mức đặc thù, cái gì cũng không kiểm tra ra được, chỉ sợ......"
Lục Chấp trầm giọng đánh gãy ông: "Kiểm tra không được thì tiếp tục kiểm tra."
Viện trưởng nghe ngữ khí trịnh trọng như thế của Lục Chấp, ông hơi ngẩn ra vài giây, sau đó nói: "Được, vậy cứ theo như ý của Lục tổng mà làm thôi."
Đứng ở lập trường của viện trưởng, một mặt, tất nhiên ông cũng muốn trị bệnh cứu người, mặt khác, Lục Chấp mỗi năm đều quyên tặng cho bệnh viện bọn họ vô số thiết bị y tế sang quý vô cùng, cho dù là có qua có lại thì viện trưởng cũng nên tỏ vẻ một chút.
Lục Chấp trầm giọng nói: "Làm phiền rồi. Chờ Giản Úc tốt hơn, tôi tất nhiên sẽ có trọng báo."
Nói xong, hắn lại cùng viện trưởng bàn thêm một ít công việc cụ thể, sau đó mới rời khỏi văn phòng.
Lục Chấp ra khỏi văn phòng của viện trường, liền liên hệ với người làm của biệt thự, bảo bọn họ đưa thuốc bổ của Giản Úc lại đây.
Trước đó vài ngày đều là hắn tự về biệt thự để lấy, nhưng hiện tại hắn một bước cũng không muốn rời khỏi bệnh viện, hắn cần phải thời thời khắc khắc chú ý tới tình huống thân thể của Giản Úc.
Thời gian trôi qua đến chạng vạng, rốt cuộc Giản Úc cũng từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.
Mặt trời vào mùa đông không quá nóng, lúc này đã chậm rãi từ trên cao hạ xuống, chỉ còn một ít dư quang xuyên thấu qua cửa kính tiến vào trong phòng.
Những sắc màu ấm áp đó chiếu lên người của Giản Úc, khiến đuôi mắt của cậu chứa đựng ánh sáng ấm áp đó, đôi mắt cũng có những vụn sáng nhỏ.
Cả người mang theo một loại xinh đẹp ốm yếu.
Cậu vừa mới tỉnh lại, thông thường đại não đều là mông lung hỗn loạn, tầm mắt cũng không có tiêu điểm.
Cậu phí một chút thời gian mới nhớ được, lúc ngủ trưa cậu đột nhiên đau đầu, sau đó liền ngất đi, bất tỉnh nhân sự, mãi cho đến bây giờ mới tỉnh lại.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Lục Chấp cầm theo một hộp giữ ấm, từ bên ngoài đi vào.
Giản Úc chậm rì rì mà nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ý thức được người tiến vào là Lục Chấp, cậu nhợt nhạt mà cười một cái.
Lục Chấp nhìn Giản Úc hơi hơi cong mắt.
Nụ cười ấm áp như vậy, sáng ngời như vậy,
Nhưng mà.....Giản Úc lại không thể sống quá một năm.
Trong nháy mắt Lục Chấp nắm chặt hộp giữ ấm trong tay, tim như bị dao cắt.
Hắn ngừng tại chỗ một hai giây, mới một lần nữa cất bước đi tới bên cạnh giường bệnh, tận lực lấy trạng thái bình thường đối mặt với Giản Úc.
Giản Úc không phát hiện Lục Chấp khác thường, cậu nhìn thoáng qua hộp giữ ấm nói: "Đây là thuốc bổ sao?"
Từ khi cậu được Lục Chấp đưa về Vân Kinh, liền bắt đầu uống thuốc bổ lại.
Đối với cái này, Giản Úc đã sớm thành thói quen.
Lục Chấp khắc chế tinh thần, lúc này mới mở miệng: "Ừ, trừ cái này ra, còn có canh xương hầm mà dì Trương nấu."
Nói xong, hắn ngồi xuống mép giường bệnh của Giản Úc, mở hộp giữ ấm ra, đem thuốc bổ bưng ra tới.
Giản Úc thấy thế, theo bản năng mà chuẩn bị lấy tay nhận lấy.
Lục Chấp lại tránh đi tay của cậu, thanh âm nặng nề nói: "Tôi đút cho em."
Giản Úc nhẹ nhàng cười khẽ: "Hiện tại trạng thái của tôi đã khôi phục không ít, có thể tự mình uống được."
Nếu không, cái gì cũng cần phải để Lục Chấp đút cho, cứ như cậu đặc biệt vô dụng vậy.
Nhưng mà, Lục Chấp lại kiên trì nói: "Để tôi đút cho em."
Giản Úc nhận thấy được Lục Chấp hình như có chút khác thường.
Tuy rằng ngày thường Lục Chấp cũng đối với cậu rất tốt, nhưng lúc này, lại có một loại cảm khác không nói nên lời ở trong đó.
Trong một khoảng khắc, Giản Úc đều đã cho rằng có phải Lục Chấp đã biết chuyện cậu bị bệnh nan y rồi không, nếu không, sao trong mắt Lục Chấp lại ẩn ẩn có một loại trầm trọng bi thương như thế?
Giản Úc không biết bản thân suy đoán có đúng hay không.
Dù sao từ đầu tới cuối cậu cũng chưa nói với Lục Chấp chuyện mình bị bệnh nan y, sao đột nhiên Lục Chấp lại biết được?
Chẳng lẽ bởi vì thân thể của cậu quá kém, nhóm bác sĩ đã phỏng đoán ra được cái gì, sau đó nói cho Lục Chấp?
Giản Úc không biết tình huống đã thành cái dạng gì, cậu cũng không có khả năng chủ động đi hỏi Lục Chấp, nếu không, không phải cậu sẽ bị bại lộ sao?
Lúc này, Lục Chấp đã bưng chén thuốc, đưa tới bên miệng của cậu rồi.
Giản Úc chỉ có thể ngừng suy nghĩ, bắt đầu uống thuốc.
Lục Chấp nhìn Giản Úc ngoan ngoãn uống thuốc, đôi mắt đen nhánh của hắn cuồn cuộn cảm xúc kịch liệt.
Trước đó hắn có hỏi qua Giản Úc, hỏi có phải cậu biết được tình trạng thân thể của chính mình hay không.
Lúc ấy, Giản Úc cũng không có trả lời.
Hiện tại xem ra, Giản Úc nhất định biết chút gì đó, cho nên cậu mới có một ít hành động khác thường như vậy, như là không từ mà biệt.
Hiện tại Lục Chấp đã biết có khả năng Giản Úc giấu diếm sự tình, nội tâm lại càng thêm đau đớn.
Nếu như Giản Úc vẫn luôn biết chính mình không thể sống quá một năm, vậy những ngày trước đó cậu làm như thế nào mà vượt qua? Có phải mỗi một ngày đều đang đếm ngược, chờ đợi tử vong dần dần đến gần không?
Mỗi ngày Giản Úc đều là bộ dáng mi mắt cong cong, thoạt nhìn như là đặc biệt vui vẻ, nhưng thật ra có phải cậu đang cảm thấy sợ hãi hay không?
.......
Lục Chấp không dám nghĩ tiếp nữa.
Hễ cứ nghĩ nhiều thêm một chút, trái tim của hắn giống như đều đang nhỏ máu.
Giản Úc uống xong thuốc bổ, ngẩng đầu lên, như là cảm thấy đắng quá, cậu nhíu chặt mày.
Lục Chấp khắc chế cảm xúc của mình, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, lột vỏ kẹo ra, rồi đút cho Giản Úc: "Nào."
Giản Úc ngậm lấy viên kẹo trái cây kia, cuối cùng cũng cảm thấy cả người như sống lại.
Lục Chấp đem giấy gói kẹo kia ném vào trong thùng rác, sau đó nói với Giản Úc: "Kế tiếp, tôi sẽ an bài các bác sĩ đến từ khắp nơi trên thế giới đến chữa bệnh cho em. Bọn họ đa số đều đã từng nghiên cứu tình huống của em rồi, nhất định sẽ nghĩ ra được phương án trị liệu cho em."
Giản Úc vốn đang cảm thụ vị ngọt của kẹo, nghe vậy, hơi ngơ ngẩn mà nhìn về phía Lục Chấp.
Lục Chấp vậy mà tìm các chuyên gia trên toàn thế giới tới sao?
Sau một lúc lâu, cậu nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, không cần phải phiền toái như vậy đâu."
Cậu còn có mấy tháng nữa là chết rồi, cậu không muốn nỗ lực của Lục Chấp trở nên uổng phí.
Lục Chấp nhìn cậu thật sâu: "Giản Úc, em thật sự biết được tình huống thân thể của mình phải không?"
Tuy rằng là hỏi cậu, nhưng ngữ khí lại là khẳng định chắc chắn.
Giản Úc nghe vậy, nhanh chóng rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của Lục Chấp.
Vì sao đột nhiên Lục Chấp lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ bác sĩ đã nói cái gì cho Lục Chấp rồi sao?
Giản Úc không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cậu vừa không dám hỏi Lục Chấp, cùng không dám trả lời câu hỏi của hắn.
Trong lòng cậu có chút hoảng loạn, hai tay đang đặt ở trên chăn cũng không tự chủ được mà nắm chặt lại, đầu ngón tay đều có chút trắng bệch.
Lục Chấp thấy dáng vẻ này của Giản Úc, hắn không nỡ tiếp tục ép hỏi cậu.
Dù sao, hắn đã biết được tình huống thân thể của cậu, hơn nữa cũng sẽ nhất định nghĩ cách chữa khỏi cho cậu.
Chẳng sợ tán gia bại sản, hắn cũng không tiếc.
Lúc Giản Úc đang không biết phải làm sao, đột nhiên tay của cậu bị Lục Chấp cầm lấy.
Cậu ngước mắt lên nhìn Lục Chấp, sau đó tầm mắt không kịp phòng ngừa mà đâm vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Chấp.
Lục Chấp nhìn cậu thật sâu, sau đó hắn nhấn mạnh từng chữ nói: "Giản Úc, đừng sợ, có tôi ở đây rồi, em tin tưởng tôi được không?"
Mỗi chữ của hắn rất nặng nề, mỗi một chữ đều là lời hứa hẹn vô cùng trang trọng.
Giản Úc chậm rãi gật đầu một cái: "Vâng."
Cho dù cuối cùng cậu cũng không thể trị khỏi được, nhưng có Lục Chấp bên cạnh, cậu cái gì cũng không còn sợ nữa.
-
Lục Chấp xử lý sự tình vĩnh viễn đều là sấm rền gió cuốn.
Huống chi, việc này còn liên quan đến thân thể của Giản Úc.
Sau khi viện trưởng đề cử một ít chuyên gia y học có liên quan, Lục Chấp lập tức phái người đi mời những chuyên gia đó, trực tiếp dùng chuyên cơ đưa những vị đó đến Vân Kinh.
Rất nhanh, mười mấy người chuyên gia y học từ các nơi trên thế giới đều hội tụ ở Vân Kinh.
Bọn họ đều là nhóm người đứng đầu trong ngành, chủ yếu chính là đối với loại tình huống như của Giản Úc đã từng có nghiên cứu nhất định.
Sau khi tiến hành kiểm tra thân thể của Giản Úc một phen, có một chuyên gia nước ngoài trong đó đưa ra nhận xét, có khả năng thần kinh não bộ của Giản Úc xuất hiện dị thường.
Trong não bộ của một người luôn đầy ắp các loại dây thần kinh, nghiên cứu của con người về vấn đề này hiện tại mới chỉ là một phần nổi của tảng băng trôi, có rất nhiều nan đề còn chưa có hoàn toàn giải quyết được.
Có rất nhiều căn bệnh liên quan tới thần kinh não bộ đều không thể kiểm tra ra nguyên nhân, chẳng hạn như đau đầu, một khi bị đau nửa đầu, cả người đều khó chịu muốn chết, nhưng ngoại trừ đau đầu ra, còn sẽ có rất nhiều biến chứng khác, như là sợ ánh sáng, sợ âm thanh, cùng với ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình trạng nôn mửa, tiêu chảy....và nhiều loại tình huống khác.
Nhưng mà, đối với chứng bệnh đau nửa đầu này, giới y học đến nay vẫn không có biện pháp giải quyết, thậm chí thuốc điều trị tương ứng cũng đều không có.
Chuyên gia nước ngoài này nói, trước đây hắn đã từng nhận một ca bệnh tương tự như tình huống của Giản Úc, ca bệnh kia chính là do thần kinh não bộ xảy ra vấn đề, nhưng mà vẫn luôn không tìm được nguyên nhân gây ra bệnh.
Chẳng qua tình huống của Giản Úc hiển nhiên so với ca bệnh kia phức tạp hơn nhiều, cũng khó giải quyết hơn, vì rất khó giải thích được vì sao thân thể của cậu lại lấy tốc độ nhanh chóng mà suy yếu đi như vậy.
Mười mấy vị bác sĩ hợp thành một đoàn đội chuyên gia, cùng với viện trưởng bệnh viện cùng nhau thảo luận phương án điều trị cho Giản Úc.
Thời gian cấp bách, mỗi một bác sĩ đều lên mười hai phần tinh thần, ngày đêm thay ca, giành giật từng giây mà tiến hành giám sát thân thể của Giản Úc.
Loại bệnh liên quan đến thần kinh dị thường này, đều phải chờ đến khi phát tác bệnh trạng, mới có thể nhìn thấy được môt chút manh mối.
Trong phòng bệnh.
Giản Úc ngồi dựa vào trên giường bệnh, đang từng ngụm từng ngụm mà ăn cháo Lục Chấp đút cho cậu.
Giản Úc ăn xong một ngụm cháo, thừa dịp được nghỉ, cậu dò hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, hình như thật sự tới rất nhiều bác sĩ."
Những vị bác sĩ đó sẽ thay phiên nhau tiến hành kiểm tra nghiên cứu đối với thân thể của cậu, sau đó không ngừng ghi chép gì đó.
Lục Chấp gật đầu nói: "Ừ, bọn họ đều do tôi mời đến."
Giản Úc nhấp môi: "Gần nhất có phải anh rất mệt hay không?"
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ phải vội chuyện của tập đoàn, Lục Chấp còn muốn cùng những chuyên gia đó trao đổi, trừ cái này ra, hắn còn phụ trách chăm sóc Giản Úc nữa.
Có thể nói cả một ngày, hắn căn bản không có cơ hội để thở dốc một chút nào, mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng.
Giản Úc đối với việc này rất là áy náy.
Nếu không phải thân thể của cậu dù làm thế nào cũng không tốt hơn được, Lục Chấp cũng không đến mức phải vất vả như vậy.
Mấu chốt nhất chính là, Giản Úc lo lắng những vất vả này của Lục Chấp đều sẽ hóa thành công dã tràng.
Lục Chấp nghe được lời nói của Giản Úc, hắn duỗi tay qua sờ nhẹ lên gương mặt của cậu, sau đó nói: "Tôi không mệt, hy vọng duy nhất của tôi chính là em có thể khoẻ lên."
Hắn nhìn về phía Giản Úc bằng ánh mắt chuyên chú lại thâm tình, bên trong như chứa đựng vô hạn yêu thương.
Giản Úc có chút khổ sở mà mím môi.
Sao Lục Chấp phải đối tốt với cậu như vậy chứ, chỉ cần Lục Chấp đối xử với cậu không tốt một chút, thì cậu cũng sẽ không phải khổ sở như vậy.
Buổi tối, bệnh của Giản Úc lại tái phát lần nữa.
Đầu của cậu choáng váng từng đợt, sau đó toàn thân không ngừng đổ mồ hôi lạnh, rất nhanh, tóc mai trên trán của cậu đã bị làm ướt một mảng.
Lục Chấp nhanh chóng ấn chuông đầu giường.
Đoàn đội chuyên gia lập tức hành động, vài vị bác sĩ nối đuôi nhau mà vào, nâng Giản Úc tiến vào phòng cấp cứu, bắt đầu thực thi phương án trị liệu của bọn họ.
Sự thật chứng mình, khả năng rất cao bệnh của Giản Úc có liên quan đến thần kinh não bộ.
Lần phát bệnh này của cậu, đã kiểm tra ra thần kinh não bộ có dao động bất thường.
Nói cách khác, não bộ của cậu có thể đã xuất hiện dị thường, cho nên mới ảnh hưởng tới vận hành của các cơ quan trong cơ thể.
Nhưng lý luận là một chuyện, thực tế phải giải quyết như thế nào lại là một chuyện khác.
Đoàn đội chuyên gia đã mơ hồ có phương hướng giải quyết, nhưng vẫn không biết cụ thể nên trị liệu như thế nào.
Thần kinh não bộ của con người quá phức tạp, muốn hoàn toàn trị liệu được một chỗ nào đó, nói dễ hơn làm?
Nhưng mà, nếu bọn họ đã được mời bằng một số tiền lớn tới đây, tự nhiên cũng phải đem hết toàn lực ra để giải quyết.
Nhóm bác sĩ bắt đầu tiến hành điều trị thăm dò cho Giản Úc.
Bởi vì không có tiền lệ để làm theo, cho nên quá trình này đã khẳng định là sẽ nhấp nhô.
Về phần bản thân Giản Úc, ở trong quá trình trị liệu này, càng là thống khổ gấp bội.
Bốn phía của cậu được bố trí đủ loại dụng cụ, trên mỗi một cái dụng cụ đều có các con số kiểm tra, không ngừng đo lường biến hóa của thân thể cậu.
Giản Úc luôn ở trong trạng thái mê mang, căn bản không biết nhóm bác sĩ đang làm cái gì.
Cậu chỉ biết cậu thật sự khó chịu, cậu nằm ở trên giường điều trị không thể động đậy, giống như toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau, hơn nữa là cái loại đau đớn như có vô số mũi kim hướng về phía cậu mà đâm tới tấp, lại giống như có dòng điện lưu chạy xuyên qua cơ thể......
Trán của Giản Úc không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, cậu đau đến hôn mê, sau đó lại đau tới tỉnh lại.
Cậu muốn thét chói tai, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra nổi.
Cậu một lần lại một lần cảm thấy có phải bản thân đã tới địa ngục rồi hay không, chứ sao trên đời này lại có loại tra tấn cực hình như vậy được?
........
Giản Úc không biết cậu vượt qua mấy tiếng đồng hồ đó như thế nào, cậu chỉ biết giữa chừng, nhóm bác sĩ tạm thời ngừng điều trị cho cậu.
Sau đó, hình như Lục Chấp đi vào.
Một khắc nhìn thấy Lục Chấp, đôi mắt Giản Úc có ánh sáng mong manh, cậu gian nan nhìn về phía Lục Chấp mà vươn tay, sau đó cầu cứu hắn: "Lục tiên sinh, tôi không trị nữa.......Cầu xin anh, tôi không trị nữa........ có được không?"
Quá khó tiếp thu rồi.
Cậu giống như sắp phải chết rồi.
Cả người Giản Úc đều như đang hôn mê, mơ mơ màng màng, cậu cảm giác Lục Chấp nắm chặt tay của cậu, nhưng căn bản không có đáp ứng thỉnh cầu của cậu.
Hình như môi Lục Chấp mấp máy gì đó.
Nhưng mà, lỗ tai Giản Úc như đang từng đợt nổ vang, cậu căn bản không nghe được Lục Chấp đang nói cái gì.
Cậu chỉ biết gắt gao mà nắm chặt tay của Lục Chấp, nước mắt từng giọt từng giọt mà lăn xuống dưới, cậu khóc nức nở cầu xin Lục Chấp: "Lục tiên sinh....... anh mau mang tôi rời khỏi đây được không? Tôi cầu xin anh..... Tôi không muốn trị nữa......"
Nhưng mà cuối cùng, Lục Chấp lại buông tay của cậu, sau đó rời đi.
Trong nháy mắt kia Giản Úc đau khóc thành tiếng, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Vì sao Lục Chấp lại mặc kệ cậu?
Rõ ràng cậu đã khó chịu như vậy rồi.
Giản Úc khóc đến không dừng được.
Mấy vị bác sĩ lại lần nữa tiến lên, tiếp tục điều trị cho cậu.
Giản Úc lại lần nữa trải qua tra tấn giống như luyện ngục lần nữa.
Ý thức của cậu hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Cậu bắt đầu hoài nghi vừa rồi có phải cậu căn bản không nhìn thấy Lục Chấp hay không, kia chỉ là hư ảnh khi cậu đang trong thống khổ cực độ mà ảo tưởng ra.
Nếu không, Lục Chấp vì sao không tới cứu cậu!
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Lục Chấp ngồi ở trên ghế dài, nhìn như bình thường, nhưng hai tay đặt ở đầu gối lại đang phát run.
Hắn vừa mới đi vào nhìn thoáng qua Giản Úc.
Ý thức của Giản Úc đều đang mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn vừa đi vào trong, ngay lập tức cậu đã vươn tay về phía hắn.
Thoạt nhìn Giản Úc cực kỳ khó chịu, cậu khóc đến thương tâm như thế, từng tiếng từng tiếng mà cầu xin hắn dẫn cậu rời đi.
Cố tình Lục Chấp lại không thể làm được cái gì, hắn không thể đáp ứng lời cầu xin của Giản Úc, chỉ có thể tiếp tục để cậu ở bên trong điều trị.
Một khắc Lục Chấp xoay người đi ra khỏi phòng cấp cứu, hắn nghe thấy tiếng khóc của Giản Úc ở phía sau, trái tim nháy mắt đau đến cực hạn.
Hắn khắc chế lại khắc chế, sau đó vẫn đi ra.
Lúc này, Lục Chấp ngồi trên ghế dài, thần sắc nặng nề như có thể nhỏ thành nước.
Lâm Bác Vũ xử lý xong việc của chính mình, hắn đi thang máy lên lầu, nhìn Lục Chấp ngồi ở chỗ kia, đi qua.
Hắn đi tới bên cạnh Lục Chấp, hỏi: "Giản Úc đang điều trị ở bên trong sao?"
Lục Chấp trầm mặc, không nói chuyện.
Lâm Bác Vũ nhìn thoáng qua đèn đỏ của phòng cấp cứu, sau đó nói với Lục Chấp: "Yên tâm đi, nhiều chuyên gia y học hàng đầu như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho Giản Úc."
Lúc này Lục Chấp rốt cuộc mở miệng, thanh âm của hắn lộ ra nghẹn ngào, nặng nề nói từng chữ: "Lúc Giản Úc điều trị rất khó chịu, em ấy hướng tôi cầu cứu, hy vọng tôi có thể dẫn em ấy rời đi."
Thần sắc Lâm Bác Vũ đổi đổi,thở dài nói: "Chuyện này không phải lỗi của cậu."
Trong mắt Lục Chấp ấn chứa cảm xúc vô hạn, hắn nhắm lại mắt, sau đó lại mở ra, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ rằng, có phải mình đã quá ích kỷ rồi không, một hai phải lưu lại Giản Úc, sau đó để em ấy trải qua những thống khổ khó có thể chịu đựng như vậy."
Nếu có thể, hắn hận không thể thay thế Giản Úc chịu đựng những loại tra tấn đó.
Chính là cố tình cái gì hắn cũng không làm được.
Lâm Bác Vũ nghe Lục Chấp nói, nhíu mày.
Hắn biết Lục Chấp rất coi trọng và thiên vị Giản Úc, không nghĩ tới Lục Chấp có thể làm được tới loại trình độ này. Rõ ràng Lục Chấp là vì điều trị cho Giản Úc, như thế nào bây giờ lại đem trách nhiệm ôm đến trên người của mình rồi?
Lâm Bác Vũ nhất thời không biết nói gì, sau một lúc lâu, hắn hỏi Lục Chấp: "Vậy không điều trị cho Giản Úc nữa sao?"
Ánh mắt Lục Chấp đen đặc, như là một đoàn sương đen không tan được, hắn trầm giọng nói: "Trị, hơn nữa phải trị khỏi bằng mọi giá."
Chỉ là, một khi hắn nghĩ tới Giản Úc ở trong phòng cấp cứu lúc nãy, liền lập tức đau lòng không thể hít thở nổi.
Lâm Bác Vũ biết giờ phút này nội tâm của Lục Chấp đang giãy dụa, vì thế hắn không nói chuyện nữa, chỉ đứng ở một bên.
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo bối Giản Úc rất nhanh sẽ khỏe lại thôi!