Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

U Minh lầu.

Chỉ nghe tên thôi cũng khiến người khác thấy sợ, lại càng không muốn đi vào trong, toàn bộ đều tối thăm thẳm, giống như đang đi vào một khách điếm ma.

Ai nấy đều có một loại cảm giác không dám thở mạnh, nhưng mặc dù như vậy, khách điếm cũng đã chật cứng người. Tuy rằng nơi này giống khách điếm ma, nhưng dù sao vẫn tốt hơn ở bên ngoài. 

Đoàn người của Lạc Li vừa đến, trong lầu vốn vắng vẻ đột nhiên có một thân ảnh lóe sáng xuất hiện.

Người này sắc mặt trắng bệch, thân hình thấp bé, bỗng nhiên xuất hiện đã dọa người khác nhảy dựng, mà người này hù dọa người khác như vậy, chẳng những không cảm thấy áy náy, còn đắc ý cười hắc hắc, tính tình vô cùng cổ quái.

Lạc Li cũng không tức giận, nhanh chóng lấy ra một viên tín vật nói: "Lúc trước ta đặc biệt kêu người đặt trước mười gian phòng ở chỗ này, không biết hiện tại có thể vào ở được chưa?" 

Tên tiểu quỷ kia nhận tín vật, nhìn một chút rồi nói: "Đi thẳng hướng đông đến lầu hai, sau đó hướng nam có mười gian phòng, đó chính là phòng của mọi người."

Tên tiểu quỷ nói xong phất tay, hành lang lầu một liền xuất hiện một cầu thang hướng về phía trước, sau đó tiểu quỷ này cũng không thèm nhìn đám người Lạc Li, xoay người rời đi.

Lạc Li xoay người nhìn mọi người nói: "Lúc trước ta đã truyền tin cho người nơi này, bảo bọn họ đặt trước mười gian phòng ở đây, chúng ta lần này đến đây vừa đúng mười người, một người ở một phòng, bây giờ mọi người cùng nhau đi lên lầu chọn một gian đi." 

Lạc Li nói xong nhìn Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên cũng không thèm nhìn gã, hắn liếc mắt nhìn Vân Thiên Vũ, sau đó đi lên lầu.

Vân Thiên Vũ đi theo hắn lên lầu, đám người Đào Yêu ở phía sau nhìn cảnh tượng như vậy thì vô cùng buồn bực, lại nhất thời không thể nói ra.

Chỉ là sau khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lên lầu, Phượng Vô Nhai ở phía sau cũng mang theo thuộc hạ lên lầu, lúc này sắc mặt Lạc Li khó coi, mười người mười gian phòng, tên này cũng đi lên thì làm sao chia. 

Lạc Li đưa tay ra ngăn Phượng Vô Nhai lại: "Xin lỗi, chỗ của chúng ta không có phòng của ngươi."

"Ta đi chung với bọn họ, chúng ta là năm người phân đội nhỏ, nếu ngươi mời Viêm Thiên ở nơi này, ta tất nhiên cũng phải ở nơi này, nếu như ngươi không đồng ý cho ta ở, bọn họ cũng sẽ không ở."

Lạc Li nghe y nói xong, thiếu chút nữa đã tức chết, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên ở phía trước thì phát hiện hắn dường như không nghe thấy, chỉ đưa Vân Thiên Vũ đi lên lầu hai. 

Lạc Li muốn nói gì đó, Phượng Vô Nhai sớm đã đẩy gã ra, mang theo đồng bọn đi lên lầu hai.

Đội viên ở phía sau Lạc Li rốt cuộc nhịn không được nổi giận.

"Lão đại, bọn họ quá kiêu ngạo rồi, tại sao chúng ta phải nhường nhịn bọn họ như vậy." 

"Nếu bọn họ muốn phân năm người thành một đội nhỏ thì cứ để bọn họ tạo đội đi, ta cũng muốn xem bọn họ dựa vào cái gì để tồn tại được ở Kim Giác Châu, chẳng lẽ chỉ bằng mấy linh tướng sao?"

"Ngươi cần gì phải để ý tới bọn họ."

Lạc Li cười khổ, thật ra gã cũng không muốn quản đâu, nhưng mấu chốt thân phận của Viêm Thiên thì đặt ở chỗ nào đây, gia chủ trong gia tộc đã hạ lệnh rõ ràng, bảo gã chăm sóc tốt Viêm Thiên. Gã có thể làm gì nữa đây? 

"Được rồi, chúng ta đi lên đi, đừng cãi nhau nữa, để tránh ồn ào đến người khác."

Đám người Đào Yêu nghe thấy như vậy thì không dám lên tiếng nữa. Bên trong Kim Giác Châu là ngọa hổ tàng long, sơ sẩy một cái, trêu chọc đến đại nhân vật không nên trêu chọc thì bọn họ có thể sẽ xui xẻo, cho nên mấy người bực mình đi thẳng đến lầu hai.

Lạc Li ở phía sau đội ngũ, ánh mắt u ám ngẩng đầu nhìn lên lầu hai. 

Thật ra Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ còn có Phượng Vô Nhai cũng không chiếm phòng của người khác.

Tiêu Cửu Uyên hiếm lắm mới có lòng tốt để Cổ Dao ở cùng một phòng với hắn, Cổ Dao nhường lại phòng cho Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai mang theo đồng bọn ở chung một gian phòng.

Kết quả là bọn họ cũng không chiếm dụng phòng của người khác. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui