Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Lông mày hẹp dài của Tiêu Cửu Uyên hơi nhướn lên: "Sau này nàng đi đâu nhất định phải nói cho ta biết một tiếng, bằng không ta sẽ lo lắng cho nàng."

"Ta biết rồi."

Vân Thiên Vũ thật sự đã quên, bằng không nàng sẽ nói với Tiêu Cửu Uyên một tiếng rồi, nàng thấy Tiêu Cửu Uyên không vui, kéo tay hắn đung đưa qua lại. 

"Được rồi, lần sau ta nhất định sẽ nói chàng biết. Chàng đừng giận nữa, đúng rồi, lần này chàng vào Tu Linh tháp có phải lại tăng cấp rồi không/"

Tiêu Cửu Uyên gật đầu: "Lại tăng một bậc, bây giờ ta là tam tinh linh vương."

Sau khi lên linh vương, để tăng một cấp dường như rất khó, không dễ như các cấp bậc của linh tướng. 

Vân Thiên Vũ mặc dù không tu luyện đến cấp bậc linh vương, nhưng nàng hiểu đạo lý này.

Linh lực tu luyện càng lên cao càng khó, có người mấy chục năm đều dừng lại ở một cấp, tu luyện không đi lên. Đây đều là chuyện rất bình thường. Tiêu Cửu Uyên chỉ vài ngày liền tăng lên một cấp đã vô cùng lợi hại rồi.

"Rất tốt, lại tăng thêm một cấp." 

Vân Thiên Vũ vui vẻ thay Tiêu Cửu Uyên, nhưng bản thân Tiêu Cửu Uyên lại không vui nổi. Bởi vì hắn hận không thể một ngày mạnh mẽ lên, như vậy có thể bảo vệ Vũ nhi rồi.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra núi, chỉ là mới đi vài bước, phía trước có mấy người vội vàng chạy tới.

Người chạy tới là người của Viêm Minh, Vân Thiên Vũ cũng quen, người tới nhanh chóng mở miệng nói: "Lão đại, có vài người của chúng ta bị người của Tử Môn đả thương." 

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lập tức đen lại, u ám nhìn người kia nói: "Tại sao người của Tử Môn lại đánh người của chúng ta?"

"Một đệ tử của Viêm Minh chúng ta thích một nữ đệ tử của Tử Môn, vốn hai người không có việc gì, nhưng không biết tại sao hai người xảy ra hiểu lầm, nữ nhân đó nói đệ tử của chúng ta trêu chọc nàng ta, ô nhục nàng ta, cho nên người của Tử Môn tụ tập thành một nhóm lớn đánh người của chúng ta, sau đó đả thương vài đệ tử của chúng ta."

Tiêu Cửu Uyên vừa nghe thấy như vậy, sắc mặt lập tức đen lại, sau đó trầm giọng nói: "Mối quan hệ của hai người kia thật sự tốt, hay là chỉ trêu ghẹo người ta?" 

Nếu như trêu ghẹo người ta, đến hắn cũng muốn đánh.

Người tới bẩm báo nhanh chóng lắc đầu: "Chính là bởi vì mối quan hệ của hai người kia thật sự tốt, cho nên người bị đánh mới cảm thấy oan uổng, hắn ta oan chết mất, cũng không hiểu tại sao nữ đệ tử kia lại trở mặt với hắn ta, hơn nữa còn vì vậy mà bị đánh."

"Đi, chúng ta đi xem thử." 

Mọi người ra khỏi rừng, đi thẳng đến Viêm Minh.

Trong phòng nghị sự của Viêm Minh, mấy người bị thương đang ngồi chờ.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng tiến lên kiểm tra cho bọn họ, ngoại trừ người trong cuộc bị thương tương đối nặng, người khác cũng không nặng lắm, chỉ là bị thương ngoài da. 

Vân Thiên Vũ cho bị thương nặng ăn đan dược, sau đó bôi một ít thuốc cho người bị thương nhẹ. Mọi người đều khá hơn một chút.

Cuối cùng mọi người nhìn Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên nhìn người trong cuộc, trầm giọng nói: "Ngươi xác định vốn có giao tình rất tốt với nữ đệ tử kia, sau đó hôm nay nàng ta trở mặt gọi người đánh các ngươi?"

"Đúng vậy, vốn tình cảm rất tốt, kết quả chính nàng nói ta trêu ghẹo nàng, gọi người đến đánh ta." 

"Đúng vậy, chúng ta vốn đi khuyên bảo, kết quả cũng bị đánh."

"Người của Tử Môn bọn họ rõ ràng là xem thường chúng ta."

"Đúng rồi, gần đây cũng không thấy bọn họ hoạt động, kết quả các ngươi biết không? Nghe nói lão đại Tử Dực kia không ở trong học viện, đi ra ngoài rèn luyện rồi, mấy ngày hôm trước hắn đã trở lại." 

"Lần này hắn vừa về đã xảy ra chuyện này, đây rõ ràng là hắn nhằm vào Viêm Minh chúng ta."

Tiêu Cửu Uyên sắc mặt u ám trầm giọng nói: "Lập tức triệu tập mọi người của Viêm Minh đi đến Tử Môn, ta muốn người của Tử Môn cho người của Viêm Minh ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho lão đại Tử Dực của bọn họ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui