Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến Vân Thiên Vũ không vui, trong lòng lại oán hận người của Thanh Long thế gia.

Sở dĩ Vũ nhi muốn vào cảnh địa tử vong, hoàn toàn là hành động đi vào chỗ chết, thật ra chính nàng cũng biết trong đó nguy hiểm rất lớn, nhưng nàng thà dốc hết toàn lực mạo hiểm cũng không muốn trải qua tháng ngày bị người khác đuổi giết.

Mà hắn sở dĩ lựa chọn đi vào cảnh địa tử vong, chính là vì đối đầu với Thanh Long thế gia, lúc này hắn vô cùng oán hận và chán ghét người của Thanh Long thế gia. 

Nếu như năng lực của hắn mạnh lên, hắn sẽ rời khỏi Thanh Long thế gia, thành lập thế lực riêng của hắn và Vũ nhi, từ nay về sau không còn chút liên quan đến Thanh Long thế gia nữa.

Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, bưng chén rượu lên nhìn Vân Thiên Vũ: "Vũ nhi, nàng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt."

Vân Thiên Vũ cười khẽ: "Yên tâm đi, không có chuyện gì làm khó được ta đâu." 

Nàng từ đông đại lục chuyển tới tây đại lục, lại từ Bạch Hạc thành đi tới học viện Thiên Kình, ở trong đó có biết bao gian khổ, bây giờ còn có gì có thể làm khó được nàng chứ. Không phải chỉ là một cảnh địa tử vong nho nhỏ sao? Nàng không hề lo lắng.

Ba người vừa ăn vừa uống, sau đó tự trở về phòng ngủ của mình.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ba bóng người nhảy ra khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ ở củaTư Không viện trưởng. 

Đợi đến lúc bọn họ đi đến thì Tử Dực cũng đã đến.

Lúc gã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai thì làm như không thấy, nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ lại hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

Bởi vì lúc trước Tử Dực đã ra tay giúp đỡ, cho nên Vân Thiên Vũ cũng gật đầu lại với gã, xem như chào hỏi. 

Mọi người cùng nhau nhìn Tư Không viện trưởng.

Tư Không viện trưởng nhìn mấy người bọn họ, sau đó thở dài một hơi, cuối cùng trầm giọng nói: "Chỉ mong lần này tất cả các ngươi đều có thể thuận lợi vượt qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, nếu như có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, tu vi linh lực của các ngươi sẽ rất cao. Đi thôi, ta đưa bọn ngươi đi vào cảnh địa tử vong."

Tư Không viện trưởng phóng ra ngoài, phía sau mấy bóng người lắc mình đi theo, nhưng Vân Thiên Vũ lại được Tiêu Cửu Uyên đưa theo. 

Mọi người đi theo Tư Không viện trưởng đến cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình.

Cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình đồng thời cũng là cấm địa ở trong núi sâu hoang vu, bốn phía có trưởng lão phòng thủ, đệ tử vào núi rèn luyện thì không được vào chỗ này.

Nhưng hôm nay viện trưởng hạ lệnh cho trưởng lão mở ra cảnh địa tử vong, cho nên đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ mới có thể thuận lợi đi vào cảnh địa tử vong. 

Cảnh địa tử vong quả nhiên danh bất hư truyền, mọi người vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng rống hung ác của ma thú, còn có hơi thở chết chóc, cảnh địa bên trong có một sự hoang vắng, chỉ là vừa nhìn thấy cảnh địa đã khiến trong lòng người ta sinh ra e sợ. Đồng thời bên trong cảnh địa còn bao phủ một tầng khí màu đỏ, càng khiến người khác cảm thấy bất an.

Tư Không Lâm đi phía trước dẫn đường, lão chậm rãi nói: "Bây giờ các ngươi đổi ý còn kịp, nếu bây giờ không đổi ý, đi vào cảnh địa tử vong thì có thể không kịp nữa rồi."

Viện trưởng nói xong, ba nam nhân cùng nhau nhìn về phía Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ nhướn mày bất mãn nhìn ba nam nhân: "Mọi người nhìn ta làm gì, ta tuyệt đối sẽ không đi ra đâu."

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai vô cùng lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, bọn họ không thể nói gì nữa.

Tư Không Lâm thấy thái độ của mọi người vẫn kiên định như trước, lão cũng không thèm nói nữa. 

Thật ra lão cũng không lo lắng cho Bùi Khê lắm, bởi vì lão cảm thấy Bùi Khê hẳn là người cao nhân nào đó chuyển thế, một khi đã thế thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui