Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Vân Thiên Vũ gắt gao siết chặt bàn tay, sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng thầm nguyền rủa không thôi.

Gia tộc Thanh Long, một đám người chết tiệt, tại sao không mau đi chết đi, đi chết hết đi.

Trong phòng khách, Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ đã tái nhợt đi mà vô cùng đau lòng, y vội nhìn sang muội muội Tiểu Linh Đang của mình, quát. 

“Tiểu Linh Đang, muội biết rõ quan hệ của Tiêu Cửu Uyên và Vũ Nhi mà, vì sao còn muốn ngáng đường chứ, huynh ra lệnh cho muội lập tức hủy hôn, lập tức giải thích cho Tiêu Cửu Uyên muội không phải người yêu của hắn, người hắn thật sự thích là Vũ Nhi.”

Bầu không khí trong phòng khách đột ngột trở nên ngộp ngạt, Tiểu Linh Đang chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Nhai phía đối diện.

Tiểu Linh Đang khẽ cắn môi, ủy khuất vô cùng nói: “Ca ca, muội thích hắn, cho nên xin ca ca thành toàn cho muội đi.” 

Nàng ta nói xong cũng không thèm nhìn thái độ của Phượng Vô Nhai mà trực tiếp quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, quỳ gối cầu khẩn trước mặt Vân Thiên Vũ.

“Vân tỷ tỷ, thật ra trước đây muội đã thích Ly thân vương gia rồi, nhưng bởi vì thân phận của hắn cao cao tại thượng, cho nên muội không dám mơ tưởng đến hắn, nhưng hiện tại hắn đã quên Vân tỷ tỷ rồi, người hắn thích là muội, cho nên muội xin Vân tỷ tỷ hãy thành toàn cho muội.”

“Vân tỷ tỷ, không phải ta muốn cướp người của tỷ, nhưng nếu hắn nhớ rõ tỷ là người yêu của hắn thì muội tuyệt đối sẽ không xen vào, nhưng hiện tại hắn chẳng những đã quên mất tỷ mà còn tưởng rằng muội mới là người hắn thích, mấy ngày nay hắn thường xuyên tới tìm muội, đối xử rất tốt với muội cho nên muội mới không thể khống chế được tình cảm của mình.” 

“Vân tỷ tỷ, xem như nể mặt mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta trước đây, xin tỷ hãy thành toàn cho muội đi.”

Tiểu Linh Đang nói xong liền dập đầu.

Bên trong phòng khách, ánh mắt Phượng Vô Nhai đã muốn bốc hỏa, y xông tới duỗi tay kéo Tiểu Linh Đang dậy, sau đó gắt gao mắng. 

“Tiểu Linh Đang, lập tức nói rõ ràng chuyện này với Tiêu Cửu Uyên, không cho phép muội thầm thương trộm nhớ hắn, không cho phép muội gả cho hắn, có nghe hay không, có nghe rõ hay không?”

Tiểu Linh Đang bật khóc.

“Ca ca, muội thích hắn, vì sao huynh lại đối xử với muội như vậy, muội nói nếu hắn vẫn còn thích Vân tỷ tỷ như trước kia thì muội sẽ không mơ tưởng đến hắn, nhưng quan trọng là hắn đã quên Vân tỷ tỷ rồi, không hề nhớ nàng là ai, hiện tại người hắn thích là muội, chẳng lẽ như vậy muội lại không thể gả cho hắn sao? Hơn nữa Vân tỷ tỷ có thể gả cho hắn sao.” 

“Người của gia tộc Thanh Long tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra đâu, nếu bọn họ biết Vân tỷ tỷ muốn gả cho hắn thì Vân tỷ tỷ nhất định phải chết.”

Ánh mắt Phượng Vô Nhai tràn ngập sự tức giận, y siết chặt bàn tay đến nổi nổi cả gân xanh, y rất muốn tiến đến và đấm muội muội mình một quyền, đánh cho Tiểu Linh Đang tỉnh ngộ.

Nhưng Phượng Vô Nhai không làm như vậy, Vân Thiên Vũ đột nhiên âm trầm cất tiếng: “Ta không tin, ta không tin hắn đã quên ta.” 

Vân Thiên Vũ cắn răng phun ra từng chữ.

Trong thời khắc này nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình trở nên kiệt quệ, ngồi bất động trên ghế dựa.

Lòng nàng không những lạnh đến tê tái mà còn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. 

Nàng làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Ý chí của Vân Thiên Vũ đột nhiên suy sụp hẳn.

Thậm chí nàng còn cảm thấy chết mới là cách giải thoát duy nhất. 

Vì sao nàng lại trở nên như vậy?

Vân Thiên Vũ từ từ khép mi, mơ mơ hồ hồ dựa vào ghế dựa, không suy nghĩ mà cũng bất động.

Trong phòng khách, Tiểu Linh Đang nhìn Vân Thiên Vũ như vậy thì liền muốn nói nhưng chính lúc đó. 

Ngoài cửa có tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, Hoàng Phủ công tử tới thăm người.”

Nha hoàn vừa dứt lời thì bầu không khí trong phòng lại càng trở nên trầm mặc.

Vân Thiên Vũ lòng quặn đau, hắn quả thật đã quên nàng rồi sao? Nếu như không thì sao lại có thể thư thái đến thăm Tiểu Linh Đang như vậy chứ. 

Ha ha ha, đây đúng là một trò cười mà.

Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhếch môi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui