Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Editor: LaOngDao142

Vân Thiên Vũ suy nghĩ, trên gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ, đồng mâu trong nháy mắt thoáng qua hốt hoảng, nhưng lại mím chặc đôi môi trơn bóng đỏ mọng, sau đó hít sâu, nàng làm tất cả giống như cố gắng trấn định.

Vẻ mặt nàng như vậy, không có tránh được ánh mắt của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên cười lạnh nhìn nàng, thì ra là làm bộ trấn định a, hắn đã nói đi, những chuyện này bất kể là nữ nhân nào nghe, cũng sẽ không thể mặt không đổi sắc.

"Cho nên ngươi ngoan ngoãn giao binh phù ra, chọn một cái chết nhẹ nhõm, còn không giao binh phù, thống khổ chờ chết đi."

Tiêu Cửu Uyên ngừng một chút sau lại tàn nhẫn nói: "Đúng rồi, nếu như ngươi không giao ra binh phù, coi như ngươi chết, bổn vương cũng không có ý định bỏ qua cho ngươi, bổn vương định đem thi thể của ngươi treo ngược ở cửa thành, phơi nắng ba ngày, để cho tất cả mọi người xem một chút kết quả đắc tội bổn vương."

Vân Thiên Vũ mặt đen như đáy nồi, thật muốn mắng to con người vong ân phụ nghĩa này.

Bất quá vẫn là nhịn được, mặt lạnh hỏi Tiêu Cửu Uyên: "Ly thân vương gia đây không phải là muốn cho ta chết."

"Đúng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc vô tình nói, tựa hồ hắn thật là một lòng muốn giết Vân Thiên Vũ.

Trên thực tế Tiêu Cửu Uyên cũng không có tính toán thật giết Vân Thiên Vũ, bởi vì ngày đó nàng quả thật đã cứu hắn, nhưng tử tội có thể miễn nhưng tội sống khó thoát.

Hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, dĩ nhiên Tiêu Cửu Uyên chắc chắn sẽ không nói cho nữ nhân này biết.

Vân Thiên Vũ nhìn nam tử ngồi ngay ngắn dưới ánh hoàng hôn, mặt mũi như ngọc châu hoàn mỹ, tràn đầy lãnh lệ, mắt phượng thâm thúy dày đặc sát khí, nàng nhìn tới nhìn lui, không có nhìn ra dáng vẻ hắn đang nói giỡn.

Cho nên nói, hắn là thật tính toán giết nàng.

Cái người không có lương tâm này, sớm biết ngày đó nàng cũng không trông nom gì tới hắn, trực tiếp một cước đem hắn đá xuống xe ngựa để cho những người đó giết hắn là tốt rồi.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ, mặt đen kịt, hạ quyết tâm, thôi, nàng vẫn nên nói ra thân phận của mình đi, tránh phải bị chết quá khó coi.

Vân Thiên Vũ há mồm: "Tiêu..."

Nàng nói còn không có nói ra, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân rối loạn, còn có loáng thoáng truyền tới tiếng ồn ào.

Ly thân vương phủ tựa hồ xảy ra chuyện gì.

Trong phòng giam vẫn ngồi ngay thẳng Tiêu Cửu Uyên đột nhiên đứng lên, dẫn Bạch Diệu cùng Hắc Diệu sãi bước đi ra ngoài cửa, vừa đi ra khỏi âm trầm quát hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm vương gia, có không ít cao thủ linh lực xông vào Ly thân vương phủ, thuộc hạ đang bắt những người này."

Tiêu Cửu Uyên vừa nghe, không khỏi mặt đen, xoay người nhìn Bạch Diệu nói: "Đem nữ nhân này trước tạm giam, quay lại thẩm vấn nàng, chúng ta trước đi xem một chút người nào xông vào Ly thân vương phủ."

Tiêu Cửu Uyên nhớ tới chuyện người Bắc Địch quốc ám sát Long Lân quân, sau khi hắn đã điều tra xong, những người đó là người của Tam hoàng tử  Bắc Địch quốc phái tới ám sát hắn.

Tam hoàng tử Bắc Địch quốc có ý định tranh vị trí thái tử, muốn kiến công lập nghiệp, cho nên liền phái nhóm lớn cao thủ tới ám sát hắn và Long Lân quân, hắn ta cho rằng hắn ta chỉ cần giết hắn và Long Lân quân, liền có thể đoạt được  vị trí thái tử Bắc Địch.

Đáng tiếc lại bị Tiêu Cửu Uyên tra xét rõ ràng, không chỉ như thế, còn vì vậy mất một mạng.

Tiêu Cửu Uyên phái ra thủ hạ tinh nhuệ nhất đi trước Bắc Địch quốc ám sát Tam hoàng tử, chẳng những giết chết Tam hoàng tử, còn đem thi thể Tam hoàng tử treo ở trên cửa thành Bắc Địch quốc.

Một đòn này làm kinh ngạc trên dưới  Bắc Địch quốc, trước mắt dân chúng Bắc Địch quốc gọi Tiêu Cửu Uyên là Quỷ Vương Địa phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui