Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Tiếng bàn luận không ngớt ở dưới lầu vọng tới, rất nhiều người suy đoán thân phận của Tiêu Cửu Uyên, nhưng đoán mãi vẫn chưa đoán ra.

Vân Thiên Vũ lặng yên không nói tiếng nào, sau khi ăn cơm xong định đứng lên xuống lầu vào nghỉ trong xe ngựa.

Đột nhiên Tiêu Cửu Uyên ở sau lưng lên tiếng: “Có khi xe ngựa được đưa tới chuồng ngựa để rửa sạch rồi, ngươi muốn qua đêm ở chuồng ngựa sao.”

Vẻ mặt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên ở phía sau lưng.

Tiêu Cửu Uyên tháo mặt nạ màu bạc ra, mặt nạ đã che mất đi ngũ quan tuấn tú của hắn, nhưng lại tạo ra cảm giác vô cùng thần bí, đôi mắt đen nháy phía sau mặt nạ, tỏa ra sự lạnh lùng sâu sắc. Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn thong dong lãnh đạm, giống như một bậc đế vương hắc ám. Môi của hắn cong lên, lạnh lùng nhìn Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ nhướn mày, tức giận nói: “Vậy vương gia biết họ sẽ đưa xe ra chuồng ngựa để rửa sạch, sao không nhắc họ một tiếng, hay là vương gia có lòng tốt muốn nhường phòng cho cho ta, tự đến chuồng nghỉ ngơi.”

Tiêu Cửu Uyên cười khẩy, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Ngươi có gì đáng giá để khiến bổn vương phải hi sinh, ngươi nói thử xem.”

Vẻ mặt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, nàng nói hắn cũng không tin, nàng nói nữa làm gì. Dọc đường nàng không nói nhiều với Tiêu Cửu Thiên bởi vì nàng biết Tiêu Cửu Uyên không tin nàng, nghi ngờ nàng, cho nên nói nhiều sai nhiều, nàng chỉ cần nói đớn giản, hắn cũng nghĩ ngợi rất nhiều.

Vậy thì nàng nói nhiều làm gì, cần gì phải chuốc thêm phiền phức.

Vân Thiên Vũ định xoay người ra ngoài, Tiêu Cửu Uyên lại lạnh lùng cười lớn: “Ngươi định nhân cơ hội này ra ngoài sắp xếp sao?”

Vân Thiên Vũ dừng bước, quay lại nhìn nhìn Tiêu Cửu Uyên, gương mặt lạnh lùng: “Vương gia, rốt cuộc thì muốn thế nào, nào, người nói cho ta nghe xem.”

Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ nói một cách chậm rãi: “Thật ra ngươi có thể nói cho bổn vương biết thân phận thật sự của ngươi, và sự xuất hiện bất ngờ của người là vì chuyện gì? Chỉ cần ngươi nói rõ ràng, bổn vương đảm bảo sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

Vân Thiên Vũ đen mặt lại, không thể nói được gì nữa. Bởi vì chuyện nàng giấu giếm Tiêu Cửu Uyên mặt nàng đã tốt hơn, cho nên hắn mới nghi ngờ nàng, bây giờ hắn không còn tin nàng nữa, một lòng cho rằng nàng là một người đầy mưu mô. Bây giờ nàng nói thêm cũng vô dụng.

Vân Thiên Vũ im lặng, không nói gì nữa, nhưng nàng cũng không thể ra ngoài.

Cuối cùng tực giận đứng giữa phòng, hỏi Tiêu Cửu Uyên: “Vậy vương gia nói đi, đêm nay ta ngủ ở đâu đây.”

Tiêu Cửu Uyên tiện tay chỉ xuống đất, sau đó hắn đứng dậy đi vào giường bên trong.

Vân Thiên Vũ nhìn xuống sàn nhà trước mặt, ý của Tiêu Cửu Uyên là đêm nay cô ngủ trên sàn nhà sao? Hắn còn là nam nhân sao?

Vân Thiên Vũ buồn rầu ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Tiêu Cửu Uyên, người không phải là nam nhân sao? Sao lại để nữ nhân ngủ trên mặt đất, còn mình ngủ trên giường.”

Nàng vẫn biết Tiêu Cửu Uyên không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng mấu chốt là để nữ nhân ngủ trên sàn nhà nhà có phải là quá máu lạnh không.

Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Đối với một người không rõ lai lịch, bổn vương làm như vật đã rất tử tế rồi.”

Nếu dựa theo tính cách trước kia của hắn, sẽ thực sự sai người kéo nàng xuống, hành hạ bằng đại hình, xem nàng có thể kiên trì được không.

Nhưng với Vân Thiên Vũ vẫn luôn xảy ra bất ngờ, hắn không thể hạ lệnh bảo người làm kéo nàng xuống dùng đại hình.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tiêu Cửu Uyên tức giận không thể nói thành lời, đối với những người không rõ lai lịch lại còn vừa đánh vừa mắng hắn, hắn lại có thể dễ dàng bỏ qua đến tận bây giờ.

Nghĩ vậy Tiêu Cửu Uyên không thể kiềm chế được tức giận, nằm trên giường, toàn thân toát ra sự lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui