Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Lâm Tâm Mộc cười nói: “Vân nha đầu, con đừng có coi thường súng đồng của sư phụ con, khẩu súng đó rất của ông ấy là vũ khí đệ nhất thiên hạ, rất lợi hại, cái này phải đợi tới khi tu vi linh lực của con đủ mạnh thì mới có thể sử dụng được như ý muốn, sau này có thể là vũ khí phòng thân rất lợi hại.”

Vân Thiên Vũ không kiềm chế được kinh ngạc, nhất là khi nghe sư mẫu nói về binh khí đệ nhất, là ý gì?

“Sư mẫu, cái gì gọi là binh khí đệ nhất.”

Vân Thiên Vũ hỏi xong, Lâm Tâm Mộc giải thích: “Binh khí chia làm binh khí phàm giới, binh khí địa giới, binh khí thiên giới còn có binh khí thánh giới, con không biết sao?”

Lâm Tâm Mộc đã ngủ say hơn hai mươi năm, có rất nhiều chuyện hiện nay không còn hiểu rõ.

Quân Hạo Thiên tiếp lời của bà ta, nói với Vân Thiên Vũ: “Binh khí con nhìn thấy đều là binh khí của phàm giới.”

“À…”

Vân Thiên Vũ kinh ngạc, không ngờ bản thân mình lại có thể nhìn thấy được binh khí, vậy binh khí lợi hại nhất thì lợi hại biết bao.

Vân Thiên Vũ sợ hãi thán phục, Quân Hạo Thiên lấy ở trong túi ra một một quyển bí quyết luyện khí công đặt vào tay Vân Thiên Vũ và nói: “Vân nha đầu, đây là hai quyển bí quyết luyện khí công, thời gian tới đây, con đừng luyện linh lực nữa, hãy luyện thêm khí công đi.”

Vân Thiên Vũ ngại ngùng nhận lấy, nàng vừa nhận được hai binh khí vô cùng lợi hại, nếu lại muốn thêm khí công, có phải là quá đáng hay không: “Sư phụ, con đã có hai binh khí, không thể lại lấy thêm nữa.”

Quân Hạo Thiên mỉm cười: “Nha đầu con đúng là không hề có lòng tham, được rồi, rất tốt, nhưng ta là sư phụ của con, tặng con cái gì con nhận là được. Đừng nói là binh khí nho nhỏ này, kể cả Thiên Mộc sơn trang sau này cũng là của con.”

Vừa nghe lời Quân Hạo Thiên nói, Vân Thiên Vũ khăng khăng lắc đầu: “Sư phụ, người yên tâm, con không bao giờ lấy Thiên Mộc sơn trang của người đâu.”

Quân Hạo Thiên liếc nhìn nàng: “Ta và sư mẫu của con không có con cái, chỉ có một mình con là đệ tử, con không cần Thiên Mộc sơn trang vậy ta giao cho ai đây.”

Quân Hạo Thiên nói xong, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn ông ta, trong lòng len lỏi cảm giác vô cùng ấm áp.

Lâm Tâm Mộc đứng bên cạnh đưa tay ra nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ nói: “Ta đã ngủ nhiều năm như vậy, không hề có con, sau này con chính là nữ nhi của chúng ta, cho nên của chúng ta cũng chính là của con.”

Một câu nói của chúng ta cũng là của con, thực sự rất ấm áp chạm tới đáy lòng của Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ không chịu được, đưa tay nắm lấy tay của Lâm Tâm Mộc: “Sư mẫu, sau này con sẽ hiếu kính với người và sư phụ.”

Quân Hạo Thiên hài lòng nở nụ cười, giơ tay đưa cho Vân Thiên Vũ hai quyển bí quyết: “Được rồi, nhận đi, chăm chỉ luyện tập, chờ một thời gian nữa, cơ thể của sư mẫu con khỏe lại, ta sẽ kiểm tra.”

“Vâng, sự phụ.”

Rốt cuộc Vân Thiên Vũ cũng nhận bí quyết luyện khí công.

Hình như Quân Hạo Thiên nhớ ra gì đó, lấy bí quyết luyện khí công đưa cho DIệp Gia: “Tu vi linh lực của ngươi không cao, đưa binh khí cho ngươi, ngươi cũng không thể dùng được, cho nên đưa cho ngươi một quyển bí quyết luyện khí công, ngươi phải cố gắng tu luyện thêm linh lực, chỉ cần tu vi linh lực tốt hơn thì có thể luyện khí công, còn về phần binh khí, nếu tu vi linh lực không đủ, thì không thể sử dụng được binh khí.”

Diệp Gia nghe Quân Hạo Thiên nói xong, lập tức cung kính gật đầu: “Tạ ơn sự chỉ dạy của Quân trang chủ, sau này ta sẽ nỗ lực tu luyện linh lực.”

“Ừm, đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Quân Hạo Thiên khen Diệp Gia, đưa cho nàng một quyển bí quyết luyện khí công.

Diệp Gia vui vẻ nhận lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui