Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Trên bờ, Điêu Gia nhìn thấy chủ tử lại có bộ dạng hòa hợp với tên nam nhân độc ác này liền cảm thấy sốt ruột lo lắng trong lòng, không muốn, nó không muốn tên nam nhân ác độc này và chủ tử hòa hợp.

Điêu Gia nhìn Vân Thiên Vũ đang nhắm mắt ngâm mình trong hồ nước nói: “Chủ tử, chủ tử, chúng ta đã nói sẽ đoạn tuyệt với tên nam nhân này. Đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt. Từ nay về sau không thèm để ý đến hắn nữa.”

Điêu Gia dùng sức nói với Vân Thiên Vũ, kêu lên không ngừng. 

Tiêu Cửu Uyên vốn đang nghĩ xem nên xử lý thái tử thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu không ngừng của Điêu Gia, Tiêu Cửu Uyên liền bị thu hút sự chú ý quay đầu nhìn về phía Điêu Gia.

Tuy hắn nghe không hiểu Điêu Gia nói gì, nhưng đại khái có thể chắc chắn nó không nói điều gì hay ho.

Khuôn mặt Tiêu Cửu Uyên đầy lạnh lùng, môi hơi cong lên cười lạnh, chậm rãi nói: “Xem ra bổn vương vương thật sự có thể được ăn món óc chồn hấp rồi.” 

Cùng với lúc hắn nói Điêu Gia kêu lên một tiếng, vụt.

Chạy trốn rất nhanh.

Chạy ra thật xa, leo lên cây đại thụ gần đó rồi mới dám gào lên: “Đừng tưởng Điêu gia ta sợ ngươi, Điêu Gia ta đại nhân đại lượng, còn nữa ngươi cứ chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ xử lý ngươi.” 

Hắn nói xong lắc mình liền đi, không dám ở lại, dường như sợ nếu ở lại chỉ cần một giây phút thôi sẽ bị thành món óc hấp.

Ngạo Minh và Tiểu Anh ở phía sau ngơ ngác nhìn về phía tên ngốc  chạy còn nhanh hơn thỏ kia, còn nói là xử lý người ta.

Đã nói là báo thù mà chạy còn nhanh hơn thỏ. 

Vân Thiên Vũ nhìn thấy Điêu Gia chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên nói: “Ngạo Minh, các ngươi mau đi trông chừng nó, đừng để nó gây rắc rối.”

“Vâng.” Ngạo Minh và Tiểu Anh lắc mình đuổi theo Điêu Gia.

Ở phía sau Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên đang đứng trên bờ nói: “Người đấy, đến cả con chồn cũng không buông tha.” 

“Nếu ta không buông tha cho nó, nàng tưởng nó còn sống chắc?"

Được rồi, Vân Thiên Vũ không nói, nàng biết Tiêu Cửu Uyên nói không sai, với tính tình của hắn, Điêu Gia có thể sống đến bây giờ, quả thật là vì hắn buông tha cho nó, bằng không Điêu Gia sớm đã bị giết chết.

Ở trên bờ, Tiêu Cửu Uyên nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Vân Thiên Vũ ở dưới hồ, không khỏi đau lòng nói: “Nàng không sao chứ, sắc mặt thật khó coi.” 

Hắn vừa nói xong, Vân Thiên Vũ liền rùng mình, cảm thấy cái lạnh từ lòng bàn chân hướng lên trên, lạnh quá đi mất.

Có điều thôi tình tán trên người nàng gần như đã được loại bỏ.

Vân Thiên Vũ phào nhẹ nhõm, nhưng món nợ hôm nay nàng sẽ nhớ kỹ. 

Tiêu  Thiên Ngự phải không? Cứ đợi đấy cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để yên.

Vân Thiên Vũ muốn xoay người bay lên không, ào một tiếng, từ hồ nước nhảy lên bờ.

Khi nàng vừa rời khỏi mặt nước, thân hình Tiêu Cửu Uyên tựa như ánh sáng bay lên giữa không trung, sau đó ôm lấy nàng hướng về bờ hồ. 

Đợi đến khi hai người hạ xuống đất, Tiêu Cửu Uyên đưa tay lên liền có một luồng lam linh cường đại ở trong lòng bàn tay hắn, sau đó hắn nhấc tay lên dùng lam linh bao quanh người Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ cảm thấy quanh người có một luồng khí nóng chuyển động, cái lạnh bị xua tan, cơ thể ấm lên từng chút một.

Không những làm ấm người mà ngay cả quần áo cũng được Tiêu Cửu Uyên dùng linh lực hong khô. 

Đợi đến khi người của Vân Thiên Vũ ấm lên, y phục được hong khô rồi.

Tiêu Cửu Uyên thu tay lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đêm đã khuya rồi, ta đưa nàng về phủ An thân vương, còn chuyện xử lý thái tử cứ giao cho ta.”

“Không, đây là chuyện của ta, ta có thể tự xử lý.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui