Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Bên ngoài phủ thái tử, lão bách tính đều vô cùng kinh ngạc thầm thì.

Phượng Vô Nhai là ai? Không biết được, nhưng Linh Nghi quận chúa thật lợi hại, thậm chí bằng hữu bên cạnh cũng rất lợi hại, sau này bọn họ nên cẩn thận một chút.

Đúng vậy, những tin đồn sáng nay họ không thể bàn tán nữa. 

Trong tức khắc, không ai dám bàn tán về chuyện Vân Thiên Vũ quyến rũ thái tử nữa.

Sắc mặt thái tử Tiêu Thiên Ngự vô cùng khó coi, hít thở không thông, nhìn Vân Thiên Vũ không ngừng hét lên: “Vân Thiên Vũ, ngươi còn không bảo họ dừng tay lại, nếu không bổn cung sẽ tiến cung bẩm báo với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ha ha, vậy ta đợi tới lúc hoàng thượng không tha cho ta.” 

Vân Thiên Vũ không hề nói quá, nếu năng lực của nàng không đủ mạnh, có lẽ nàng sẽ kiêng dè, nhưng bây giờ nàng không sợ hoàng đế.

Hôm nay Phượng Vô Nhai đã nói nàng và y là bằng hữu, tin rằng hoàng đế cũng không dám ra tay tính kế với nàng.

Cho nên nàng không hề sợ thái tử. Huống hồ bây giờ nàng có lý do xử lý tên tiện nam này. 

Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi thì đột nhiên trên đường phố có tiếng vó ngựa dồn dập, một đối quân tinh nhuệ nhanh chóng đi tới.

Nam tử dẫn đầu, một thân cẩm y, khí phách vô cùng phóng khoáng, chớp mắt đoàn người đã tập trung trước phủ thái tử.

Cả đoàn người lập tức xuống ngựa. Thái tử Tiêu Thiên Ngự vừa thấy có người tới, nhanh chóng hét to: “Cửu hoàng thúc, cứu ta.” 

Gương mặt Tiêu Cửu Uyên  tuấn mỹ, không hề dao động, chỉ đôi mắt sa sầm nhìn Tiêu Thiên Ngự, từ từ cong môi cười lạnh.

Tiêu Thiên Ngự nhìn thấy hắn cười như vậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sau đó gã nhanh chóng quay đầu nhìn Đỗ Giang.

Cuối cùng tay chân gã run rẩy, cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng. 

Đỗ Giang, thực ra Đỗ Giang không phải bị Vân Thiên Vũ bắ mà là bị Tiêu Cửu Uyên bắt, cho nên Đỗ Giang đã nói hết những chuyện gã làm với Tiêu Cửu Uyên.

Hôm nay Vân Thiên Vũ mới có thể đến phủ làm loạn như vậy. Đây là tự cho họ cái cớ để để xử lý gã mà.

Tiêu Thiên Ngự mềm nhũn ra, mắt tối sầm lại, gã hổn hển lắc đầu, gã không muốn bị thê thảm như vậy. 

Lúc này người phía sau Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng bước tới, lại là hình bộ thượng thư đại nhân.

Hình bộ thượng thư đại nhân nhanh chóng mang ý chỉ nhìn thái tử nói: “Thái tử điện hạ, có người chặn kiệu của Ly thân vương gia, kiện thái tử ngược đãi hài tử, bổn quan phụng mệnh trên đến lục soát phủ thái tử.”

Sắc mặt thái tử trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. 

Gã không ngờ Tiêu Cửu Uyên lại đào cho gã một hố to như vậy.

Gã có thể chắc chắn, Tiêu Cửu Uyên đã biết được chuyện hắn ngược đãi hài tử từ miệng Đỗ Giang.

Không, gã không thể để cho họ lục soát phủ thái tử. Thái tử sắp ngất xỉu, nhưng lại lấy hết sức bình sinh, quát to: “Ai dám lục soát.” 

Tiêu Cửu Uyên giơ thánh chỉ trong tay lên và nói: “Thái tử điện hạ, bổn vương tiến cung xin thánh chỉ, hoàng thượng cũng đã đồng ý.”

Đương nhiên trước đó hoàng thượng không hề tin lại có chuyện thái tử ỷ thế ngược đãi hài tử.

Tiêu Cửu Uyên nói với hoàng thượng, vì muốn chứng minh thái tử trong sạch, không làm ảnh hưởng tới thanh danh của thái tử, cho nên nhất định phải lục soát phủ thái tử, như vậy là có thể chứng minh được sự trong sạch của thái tử. Hoàng đế liền hạ ý chỉ. 

Thái tử nhìn thấy thánh chỉ trong tay Tiêu Cửu Uyên, rốt cuộc không chịu nổi mà ngất xỉu.

Thuộc hạ phủ thái tử sợ tới mức hét to: “Điện hạ, điện hạ.”

Đáng tiếc không ai quan tâm đến sự sống chết của thái tử. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui