Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Điêu Gia và Tiểu Anh cũng không khỏi gật đầu, rất tuyệt, rất tuyệt.

Hơn nữa người này hiểu chuyện hơn so với nam nhân độc ác kia, còn biết nấu cơm ngon cho họ ăn.

Chỉ cần điểm này thôi, y đã hơn đứt nam nhân độc ác kia rồi. 

Điêu Gia liều lĩnh nói thầm với Vân Thiên Vũ khen ngợi Phượng Vô Nhai.

Không phải vì nó thích Phượng Vô Nhai mà bởi vì nó ghét Tiêu Cửu Uyên cho nên tình nguyện thiên vị Phượng Vô Nhai: “Chủ tử, người nam nhất tốt nhất thế gian đó, phải ra tay giữ lấy nếu không sẽ bị người khác cướp mất.”

Điêu Gia vừa ăn vừa nói, Vân Thiên Vũ vỗ vào đầu nó. Ăn của ngươi đi. 

Phượng Vô Nhai nhìn mọi người trong sảnh, không nhìn được cười rộ lên.

Xem ra cố gắng của y không hề uổng phí.

Thật ra từ nhỏ y đã biết nấu ăn, hơn nữa rất thích nấu ăn, dường như đây là một sự hứng thú bẩm sinh. 

Bây giờ nhìn thấy món ăn bản thân mình làm được người khác đón nhận, Phượng Vô Nhai cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trong sảnh mọi người ăn rất vui vẻ.

Bên ngoài, có một bóng dáng bay tới, đáp xuống trong sảnh. 

Nhìn thấy mọi người trong sảnh vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên Tiêu Cửu Uyên cảm thất rất gai mắt, đặc biệt là cảnh tượng vui vẻ kiểu này, khiến trái tim hắn trầm xuống.

Đáng tiếc người trong sảnh không hề để ý tới tâm trạng của hắn.

Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên thấy Tiêu Cửu Uyên tới, gọi: “Tiêu Cửu Uyên, người đã ăn chưa? Nếu chưa ăn thì lại đây ăn chút gì đi, không ngờ Phượng Vô Nhai lại còn biết nấu ăn, hơn nữa nấu rất ngon đó.” 

Trái tim Tiêu Cửu Uyên càng lắng xuống, hắn cố gắng không để lộ ra ngoài, chỉ từ từ nói: “Không cần, bổn vương đã ăn rồi.”

Phượng Vô Nhai bên này cũng khẽ cười nói: “Ăn rồi thì tốt quá, bổn quân cũng không chuẩn bị cho ngươi.”

Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, sau đó quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vũ Mao, ta có việc muốn thương lượng với ngươi, là chuyện về thái tử.” 

Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, Vân Thiên Vũ liền buông đũa xuống, nhận nước súc miệng từ Diệp Gia, súc miệng xong mới bước tới trước mặt Tiêu Cửu Uyên: “Bây giờ tình hình thế nào, hoàng thượng nói sao?”

Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn Vân Thiên Vũ, sau đó nhìn mọi người trong đại sảnh nói: “Chúng ta tìm chỗ để nói chuyện.”

“Được.” 

Vân Thiên Vũ liền cất bước đi ra ngoài, sắc mặt Phượng Vô Nhai ở đằng sau trầm xuống, nhanh chóng đi theo.

Tiêu Cửu Uyên duỗi tay ra, ngăn cản Phượng Vô Nhai, từ từ nói: “Ngươi hãy thu dọn bàn đi, sắp xếp đồ ăn, tốt xấu gì cũng phải làm dọn sạch sẽ chứ.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong xoay người nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đi thôi.” 

Đôi mắt sắc sảo của Phượng Vô Nhai ánh lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.

Trái lại Vân Thiên Vũ rất không nể mặt, quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Làm phiền ngươi.”

Phượng Vô Nhai lập tức lắc đầu: “Không sao, ngươi đi làm việc đi.” 

Đợi hai người đi khỏi, Tiểu Linh Đang nhanh chóng bước tới: “Ca ca, muội giúp ca ca dọn dẹp, ca ca nhanh chóng đi tìm họ đi, tuyệt đối không thể để Vân tỷ tỷ rơi vào nanh vuốt ác quỷ của Ly thân vương gia.”

Mọi người trong sảnh đều nhăn mặt lại.

Mặt Phượng Vô Nhai đầy suy tư, nghĩ ngợi làm thế nào để đến đó một cách danh chính ngôn thuận. 

Bên ngoài, Vân Thiên Vũ dẫn Tiêu Cửu Uyên đi tới phòng khách bên cạnh.

Hai người vào trong, Vân Thiên Vũ vội vàng hỏi Tiêu Cửu Uyên: “Có chuyện gì vậy? Hoàng thượng trong cung có ý định gì, có hạ lệnh cho hình bộ thẩm tra vụ án này không.”

Toàn thân Tiêu Cửu Uyên trở nên lạnh lẽo, nhíu chặt mày, bình tĩnh lắc đầu: “Không có, ta thấy ý hoàng huynh là muốn bảo vệ thái tử, thái tử bây giờ đang bị giam ở hình bộ.” 

“Vừa nãy ta đã bảo người tung tin đồn, nói hoàng thượng muốn bảo vệ thái tử, ta nghĩ dân chúng nhất định sẽ náo loạn, hoàng huynh dưới áp lực của bách tính sẽ phải nghiêm trị thái tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui