Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Tuy đã đồng ý song Phượng Vô Nhai vẫn vội nói thêm: "Muội vào ngũ phong với đám Tiểu Linh Đang đi, ngũ phong trong Lăng Vân tông khá hơn chút đỉnh, còn ta vào nhất phong."

Sau khi Phượng Vô Nhai sắp xếp xong, Hồng Cô vội lên tiếng: "Ma Quân đại nhân, người là nam nhân, không thể vào nhất phong Độc Long được..."

Phượng Vô Nhai nhìn Hồng Cô bằng ánh mắt sâu xa, lạnh lùng buông lời: "Chẳng phải chỉ là nữ nhân thôi sao?" 

Y thuận miệng nói một câu mà khiến Hồng Cô và đám thủ hạ phía sau sợ hãi cực độ.

Ý của chủ thượng là người sẽ dịch dung thành nữ nhân xâm nhập vào nhất phong sao? Phải biết rằng thường ngày hễ ai bảo chủ thượng giống nữ nhân thì người đó nhất định sẽ sống không bằng chết.

Nhưng giờ chủ thượng lại muốn dịch dung thành nữ nhân! Quá kinh hoàng! 

Hồng Cô đưa mắt nhìn Vân Thiên Vũ đứng cạnh Phượng Vô Nhai, lòng chua chát vô hạn. Xưa nay các vị trưởng lão trong Ma Ảnh cung đều chấm nàng ta cho chủ thượng, nào ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, hơn nữa trông chủ thượng cũng có vẻ say mê nàng ta lắm. Nhưng Hồng Cô chẳng thấy nữ nhân này có gì đáng để người ta say mê cả.

Nàng ta nghĩ mà căm hận hết sức, song vẫn không để lộ ra ngoài: "Chủ tử, làm vậy không ổn lắm."

Phượng Vô Nhai lạnh lùng trừng mắt, Hồng Cô nín thít hết dám hó hé. 

Y hạ lệnh: "Ngươi lập tức đưa chúng ta lên núi."

Dù có không ít cao thủ trấn giữ bên ngoài năm ngọn núi nhưng núi Quỷ Vương trải rộng nhường ấy, muốn lên đó cũng không phải việc gì khó.

Hồng Cô đáp lời, nhanh nhẹn đi trước dẫn đường, cả đoàn người bám theo sau nàng ta nhằm hướng Lăng Vân tông mà đi. 

Rớt lại sau cùng, Tiểu Linh Đang hối hả rảo bước cho kịp Vân Thiên Vũ, túm tay nàng lắc lắc: "Vân tỷ tỷ, Hồng Cô chỉ là thủ hạ của ca ca muội thôi, tỷ đừng nghĩ lung tung nhé."

Vân Thiên Vũ đã nhìn thấu tâm tư của Tiểu Linh Đang, có vẻ như nha đầu này muốn nàng lấy ca ca của mình, dọc đường không giây phút nào là không cố tạo ấn tượng tốt cho ca ca trước mặt nàng.

Nhưng giờ nàng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện khác, chỉ muốn cứu nghĩa phụ ra, quyết không thể để người gặp chuyện gì. 

Vừa nghĩ Vân Thiên Vũ vừa giơ tay cóc trán Tiểu Linh Đang một cái: "Muội đấy!"

Hồng Cô đi trước dẫn đường, khóe mắt liếc thấy vẻ thân thiết của Tiểu Linh Đang và Vân Thiên Vũ, nàng ta không khỏi thấy đắng lòng. Nàng ta nịnh nọt nha đầu kia bao nhiêu năm ròng mà chẳng đổi được sự yêu quý, giờ thì hay rồi, nha đầu đó lại chạy đi lấy lòng nữ nhân khác.

Nàng ta hết nhìn trái ngó phải, lại trông trên dòm dưới nhưng thật tình vẫn không thấy đâu điểm đặc biệt ở nữ nhân này. 

Hồng Cô đi trước lẹ làng dẫn đường, thời gian sau đó mọi người đều im lặng, men theo con đường núi gồ ghề dựng đứng đi đến Lăng Vân tông.

Trong số năm ngọn núi của Lăng Vân tông, ngũ phong là cách xa ngọn núi chính nhất. Nhìn từ xa trông chẳng khác nào một đám mây lơ lửng đằng chân trời.

Toán người Hồng Cô và Phượng Vô Nhai đưa bọn Vân Thiên Vũ và Tiểu Linh Đang vào trong ngũ phong. 

Vốn dĩ Phượng Vô Nhai còn muốn đưa họ vào tận bên trong nhưng đã bị Vân Thiên Vũ ngăn lại: "Thôi, mọi người đến nhất phong đi, chuyện ở đây giao cho chúng ta được rồi. Nếu có chuyện muốn tìm ta, ngươi cứ phái người đưa tin, tin đưa tới..."

Vân Thiên Vũ bỗng ghé lại gần Phượng Vô Nhai, nhỏ giọng thì thầm mấy câu.

Phượng Vô Nhai lập tức gật đầu: "Được, ta biết rồi." 

Thoạt trông quan hệ của hai người vô cùng thân thiết. Lòng Hồng Cô lại dậy nỗi buồn bực.

Trên thực tế chỉ là do Vân Thiên Vũ sợ người khác nghe được mà thôi. Trao đổi cách thức liên lạc xong, nàng nhanh chóng lui lại, quay người thẳng tiến ngũ phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui