Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Nhưng hắn không có cử động gì hết, khiến cho trái tim Vân Thiên Vũ lập tức sợ hãi.

Đôi mắt nàng biến thành màu đen, thân thể run rẩy.

Diệp Gia sợ hãi nhanh chóng đỡ nàng: “Vũ Mao, Vũ Mao.”

Giọng nói lập tức đánh thức Vân Thiên Vũ.

Nàng tiến lên, nhào tới lay lay người Tiêu Cửu Uyên: “Tiêu Cửu Uyên, huynh mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”

Đáng tiếc, cho dù nàng có lay như thế nào, Tiêu Cửu Uyên cũng không động đậy chút nào.

Vân Thiên Vũ hoảng sợ vươn tay, cẩn thận kiểm tra hơi thở của Tiêu Cửu Uyên.

Cuối cùng lại phát hiện ra hắn không còn hơi thở nữa.

Lúc này Vân Thiên Vũ chỉ càm thấy cả cơ thể mình lạnh đi.

Sau đó nàng khóc.

Mặc dù lúc đầu nàng gặp chuyện khó khăn nàng cũng không khóc.

Nhưng bây giờ nàng không thể khống chế được mà khóc lên.

“Tiêu Cửu Uyên, huynh là tên khốn kiếp, mau tỉnh lại đi, ta không muốn, ta không muốn mất huynh, huynh tỉnh dậy cho ta.”

Vân Thiên Vũ vừa lay vừa kêu to, sau đó dường như nàng nhớ ra cái gì đó, lấy nhanh ngân châm ra đâm vào sinh tử huyêt của Tiêu Cửu Uyên.

“Huynh không được chết, tuyệt đối không được chết.”

“Ta phải cứu huynh, ta nhất định phải cứu được huynh.”

Nhưng cho dù là nàng dùng kim đâm như thế nào, Tiêu Cửu Uyên cũng không động đậy chút nào.

Dường như hắn sẽ đã rơi vào thế giới của mình.

Trong hành lang mật thất, Diệp Gia và ba linh thú nhìn nàng như vậy, trong lòng khó chịu không nói ra được.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân, Tiêu Dạ Thần dẫn theo Cảnh thân vương Tiêu Phong Doanh chạy tới.

Vừa nhìn thấy bộ dạng Tiêu Cửu Uyên, lấy thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Vân Thiên Vũ.

Trong đầu Tiêu Dạ Thần vàng lên một tiếng ầm, lẽ nào cửu hoàng thúc của gã đã chết.

Lần này Tiêu Dạ Thần cũng có cảm thấy không chịu nổi, thân thể mềm nhũn suýt chút nữa ngả xuống đất.

“Cửu hoàng thúc.”

“Cửu hoàng thúc.”

Một cảnh bi thương trong mật thất.

Mặt khác động tĩnh ở nơi này kinh động đến Bạch Diệu và Hắc Diệu đang lục soát bên kia.

Hai người vội dẫn thủ hạ chạy tới, chờ đợi nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Cửu Uyên.

Trong đầu mọi người vang lên một tiếng ầm.

Tất cả đều hóa đá.

Sau đó mọi người đều quỳ xuống.

Qua một lúc sau, dường như Bạch Diệu nhớ ra cái gì đó, chạy nhanh tới, cúi người kiểm tra mạch tượng giữa đầu Tiêu Cửu Uyên, sau đó gã nhìn về phía Vân Thiên Vũ và mọi người trong hành lang nói:

“Mọi người đừng quá đau buồn, vương gia nhà ta cũng chưa chết đâu.”

“Chưa chết sao?”

Vân Thiên Vũ kinh ngạc, Tiêu Dạ Thần cũng kinh ngạc. Ngay cả đám người Hắc Diệu cũng kinh ngạc.

Bạch Diệu trầm giọng nói: “Vương gia nhà ta đã tu luyện Quy Tức Linh Công, đây là một loại công phu có thể khiến người ta giả chết, trên thực tế căn bản là người không chết, Linh Nghi quận chúa người sờ huyệt vị chỗ ót này đi, có thể cảm nhận chỗ này có một chút khí nóng, đây chính là công dụng thần kỳ của Quy Tức Linh Công.”

“Đây là ngài ấy muốn đợi chúng ta tìm thấy ngài ấy cho nên mới dùng Quy Tức Linh Công, nghe nói Quy Tức Linh Công có thể đảm bảo cho ngài ấy ba ngày không có chuyện đáng ngại gì, ba ngày sau sẽ tỉnh lại.”

Vân Thiên Vũ lập tức lấy lại tinh thần, cả người cũng cũng tỉnh táo lại, nhào nhanh tới người Tiêu Cửu Uyên, đôi tay mảnh khảnh sờ vào ót Tiêu Cửu Uyên, quả nhiên có thể cảm nhận ót của hắn có một tia nhiệt truyền tới, như có như không.

Nói cách khác Tiêu Cửu Uyên cũng chưa chết, hắn dùng Quy Tức Linh Công bảo vệ cơ thể cả mình, như vậy bọn họ mới có thời gian tìm hắn.

Nếu như hắn không dùng Quy Tức Linh Công, phong bế cơ quan mật thất, chẳng mấy chóc sẽ chết.

Vân Thiên Vũ nhịn không được bật cười: “Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên huynh là tên khốn kiếp, thật sự làm ta sợ muốn chết...”

Tiêu Dạ Thần sau lưng Vân Thiên Vũ cũng không nhịn cười được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui