Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Gia Cát Cẩn nói thẳng vào trọng tâm.

Cứ như vậy, dân chúng đứng xem đều gật đầu.

Đúng vậy, việc này không thể trách công chúa Nam Chiêu người ta được.

Người ta không hề biết người Ly thân vương gia thích là Linh Nghi quận chúa, nhưng bản thân Linh Nghi quận chúa trước đây lại kiên quyết đòi từ hôn, bây giờ lại thích Ly thân vương gia, như thế là thế nào.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ trở nên lạnh lùng, ám mắt tối sầm lại.

Khóe môi khẽ cong lên.

Quả nhiên Phó Cảnh Ngôn không hổ danh là chủ tịch một tập đoàn lớn, chỉ vài câu nói đã khiến công chúa Nam Chiêu đổi trắng thay đen.

Bên ngoài xe ngựa của Vân Thiên Vũ, Gia Cát Cẩn mở miệng nói: “Về phần hoàng muội của ta đã chặn đường Linh Nghi quận chúa hôm nay cũng chỉ là muốn nói chuyện rõ ràng với Linh Nghi quận chúa, đã là chuyện hòa bình giữa hai nước đều không thể nói chơi.”

Được lắm, Vân Thiên Vũ đã trở thành người cố tình gây sự.

Nhưng Vân Thiên Vũ không hề luống cuống mở miệng, nàng muốn xem xem Gia Cát Cẩn rút lui thế nào.

Gia Cát Cẩn lại lạnh lùng nói: “Linh Nghi quận chúa nếu không nên ra tay đánh người, còn dùng huyết bọ cạp với muội muội ta, hành động như vậy khiến người khác lạnh gáy, nhưng Nam Chiêu ta không muốn gây sự, cho nên việc này cứ vậy đi.”

Nói từ bỏ là phải từ bỏ bỏ sao.

Nam Chiêu thật sự là khiến người ta bực mình.

Thái tử Nam Chiêu thực sự khiến người ta tức giận mà.

Gia Cát Cẩn giơ tay ý bảo người đỡ Lam Khánh, công chúa Nam Chiêu tời đi. Lam Khanh được người đỡ dậy, nhíu mày tức giận, độc ác vô cùng.

Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Nàng ta không cam tâm.

Tại sao không thể hại được ả tiện nhân Vân Thiên Vũ này.

Nhưng lần này là một cơ hội.

Lam Khanh muốn nói chuyện nhưng lại bị người bên cạnh giữ lại. Người hầu thân cận Lam Khanh là người của thái tử điện hạ, mệnh lệnh của thái tử họ phải nghiêm túc chấp hành, cho nên người đỡ nàng dậy, không để nàng ta nhiều lời.

Lam Khanh cũng biết Gia Cát Cẩn cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, nếu còn tiếp tục gây sự, nhất định sẽ bị gã trừng trị nghiêm khắc.

Cho nên cuối cùng nàng ta ngậm chặt miệng, để tỳ nữ dìu đi.

Hơn nữa nàng ta cảm thấy huyết bọ cạp trong cơ thể như đang cắn xé máu của nàng ta, vô cùng đau đớn.

Trên gương mặt, mồ hôi lấm tấm, người cũng run lên không thể khống chế được.

Đoàn người Nam Chiêu quốc đang định rời đi.

Đáng tiếc Vân Thiên Vũ ở xe ngựa phía sau quay người lạnh lùng quát: “Ta xem hôm nay ai dám đi?”

Một lời nói khiến cho Gia Cát Cẩn dừng bước nhìn lại.

Lam Khanh cũng dừng bước quay đầu nhìn lại.

Vân Thiên Vũ nở nụ cười nhìn Gia Cát Cẩn: “Thái tử Nam Chiêu thật lắm chiêu trò, nói mấy câu đã đổ hết tội danh lên đầu quận chúa ta, nói gì mà công chúa Nam Chiêu một lòng vì dân, nói gì mà bổn quận chúa dùng huyết bọ cạp với hoàng muội của ngươi.”

“Xin lỗi, bổn quận chúa tuyệt đối không thừa nhận những chuyện này, đầu tiên người chặn xe người không phải là ta, là hoàng muội của ngươi, thứ hai ngươi nói ta dùng huyết bọ cạp với nàng ta, vì sao không điều tra rõ ràng, sao lại vội vã bỏ đi như vậy.”

Sắc mặt thái tử Nam Chiêu khẽ lạnh lùng nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Linh Nghi quận chúa, ngươi quá kiêu ngạo, rõ ràng ngươi dùng huyết bọ cạp với hoàng muội của ta, làm nó đau đớn, bây giờ chúng ta có lòng tốt không tính toán với người, ngươi lại dây dưa làm phiền, rốt cuộc ngươi muốn gì nào.”

Gia Cát Cẩn vừa dứt lời. Ngã tư phía sau xuất hiện tiếng vó ngựa, mấy bóng dáng đang phi nước đại.

Cầm đầu là một thân tử y trang phục Tiêu Cửu Uyên, phía sau còn có Tiêu Dạ Thần và còn đám người Diệp Gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui