Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Nam Chiêu công chúa cố gắng chịu đựng: “Ngươi không có mắt sao? Bưng ly trà cũng bưng không xong.”

Tỳ nữ lại xin lỗi: “Xin lỗi, thực sự ta không cố ý.”

Nam Chiêu công chúa đứng lên, một bên váy ướt sũng, không thể mặc được nữa. 

Tình hình xảy ra ở đây có người nhanh chóng bẩm báo với hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương dẫn người tới: “Tiện tỳ, ngươi làm việc kiểu gì vậy, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, người đâu, kéo xuống đánh hai mươi trượng.”

“Vâng, thưa hoàng hậu nương nương.”

Có người lôi nô tỳ đã hất nước xuống. Hoàng hậu lại nhìn Nam Chiêu công chúa nói: “Quần áo của công chúa ướt rồi, sợ là không thể mặc được nữa, thế này đi, ta bảo người đưa công chúa tới thiên điện đổi bộ khác, được không?” 

Nam Chiêu công chúa nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý, nàng ta cũng không thể mặc quần áo ướt. Hoàng hậu lập tức dặn dò người đưa nàng ta tới thiên điện đổi bộ khác. Cách đó không xa, Nam Chiêu thái tử đã nhìn thấy hết, hơi nheo mắt lại, cảm giác chuyện đêm nay không hề đơn giản. Đang yên đang lành lại có người đổ trà vào người Lam Khanh. Việc này chắc chắn có ẩn tình bên trong, cho nên gã phái người âm thầm bảo vệ Lam Khanh. Để tránh nảy sinh thêm rắc rối. Nam Chiêu thái tử lập tức sắp xếp ba thuộc hạ âm thầm bảo vệ Nam Chiêu công chúa, không cho bất cứ ai lại gần, tránh nàng ta bị trúng kế. Thuộc hạ nhận lệnh rời đi.

Nam Chiêu thái tử ngẩng đầu tìm Vân Thiên Vũ. Nhưng tìm lại không thấy Vân Thiên Vũ đâu nữa.

Trái tim Nam Chiêu thái tử trầm xuống, Linh Nghi quận chúa đâu, nàng sẽ không động thủ tính kế Lam Khanh chứ.Nam Chiêu thái tử nghĩ, lập tức bảo người ra ngoài xem, nhưng bên triều thần Đông Ly quốc lại vây quanh gã nói chuyện. Nam Chiêu thái tử muốn thoát thân cũng không được. Chỉ có thể trông cậy vào thuộc hạ của mình có thể bảo vệ Lam Khanh. 

Vân Thiên Vũ nhân cơ hội đông người, lặng lẽ rời khỏi Vinh Càn cung, đi tới thiên điện. Nàng và Diệp Gia vừa tới thì thấy hai bóng đen bay tới. Vân Thiên Vũ kinh ngạc, công kích theo bản năng, không ngờ giọng nói vang lên: “Vũ Nhi, là ta.”

Vân Thiên Vũ nghe được giọng của Tiêu Cửu Uyên dừng tay lại. Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần vội chạy tới. Đợi hai người lại gần, Vnaa Thiên Vũ mới khẽ nói: “Sao hai người cũng tới đây?”

Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng, cười vì nhìn thấy dáng vẻ của nàng. Hai ngày rồi, đã hai ngày không nhìn thấy nàng… Vì không có nàng bên cạnh cho nên hắn cảm thấy buồn chán, vô vị, tình trạng như vậy chưa bao giờ có. 

Tiêu Cửu Uyên giơ tay nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ: “Ta lo cho nàng, cho nên tới xem sao, đi thôi.”

Hắn nói xong cười, vẫn là có nàng bên cạnh là an toàn nhất. Tiêu Cửu Uyên dẫn Vân Thiên Vũ tới thiên điện. Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia cũng đi ở phía sau cách họ không xa, để không gian cho Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.

Thật ra ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Cửu Uyên làm mọi người không chịu nổi. 

Họ không muốn bị hành hạ một ngàn lần, cho nên tự động tách ra. Tiêu Cửu Uyên không để ý tới cảm nhận Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia, hắn nắm tay Vân Thiên Vũ đi tới sau thiên điện Vinh Càn. Sau khi tới phía sau thiên điện Vinh Càn, Tiêu Cửu Uyên khẽ ôm lấy Vân Thiên Vũ nhảy lên cây đại thụ gần đó, hai người ngồi xuống để xem kịch hay. Những người khác tự động tránh càng xa càng tốt. Không muốn để mắt và tai bị đầu độc. Lúc này Nam Chiêu công chúa đang tức giận vô cùng, không ngừng mắng mỏ tỳ nữ bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui