Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

“Ha ha ha, mẫu hậu, người thật là sủng ái tiểu nhi tử của mình, có hắn Đông Ly ta mới có thể thiên thu muôn đời, như vậy vị hoàng đế này là con thì sao, vị hoàng đế này có ý nghĩa gì?”

“Hắn vừa ra đời, người cùng phụ hoàng đã yêu thương hắn mọi bề, cái gì tốt đều cho hắn, trẫm biết, nếu không phải lúc đó hắn quá nhỏ, ngay cả ngôi vị hoàng đế hai người cũng sẽ cho hắn.”

Thái hậu bị hoàng đế chọc giận đến mắt biến thành màu đen, người lung lay sắp đổ, mau chóng hít sâu, mới chống đỡ được. 

Bà ta tức giận chỉ vào hoàng đế mắng.

“Con nói hồ đồ cái gì vậy, phụ hoàng con và ta đối tốt với Uyên Nhi là vì nó nhỏ, hơn nữa nó từ nhỏ đã có thiên phú, chúng ta muốn nó giúp đỡ con, biết không?”

“Không cần, con không cần hắn giúp đỡ, người xem có khi nào hắn đặt hoàng huynh con đây vào mắt không, chuyên quyền độc đoán, cuồng vọng không kiềm chế được, muốn thế nào được cái đó? Vị hoàng đế này đương nhiên phải rất uất ức rồi.” 

“Còn nữa, các nhi tử của trẫm đều phải nhìn mặt hắn làm việc, hắn là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà nhi tử của hoàng đế còn phải nhìn sắc mặt vương gia, có phải chờ sau khi trẫm chết rồi, hắn muốn loại bỏ nhi tử của trẫm thì loại bỏ hay không? Như vậy giang sơn này của trẫm cuối cùng không phải thành của hắn sao?”

“Mẫu hậu, người  nói xem, người  nói xem.”

Thái hậu nghe hoàng đế nói, trong lòng cũng không chịu nổi. 

Nhưng bà ta nhanh chóng nhìn hoàng đế nói.

“Rất nhanh sẽ ổn thôi, hoàng nhi, con là đứa con ta và tiên đế thương nhất, chẳng lẽ chúng ta hại ngươi không thành, tiên đế truyền ngôi vị hoàng đế cho con, chẳng lẽ còn không đủ để chứng tỏ tiên đế thương con nhất sao?”

Thái hậu nói đến tiên đế, hoàng đế hơi có chút động lòng, bởi vì lão ta là do tiên đế tự tay dạy dỗ, cứ luôn để lão ta bên cạnh để dạy bảo. 

Cho nên hoàng đế rất có cảm tình với tiên đế.

Hiện giờ thái hậu nhắc tới tiên đế, hoàng đế tự nhiên động lòng, nhất thời im lặng.

Thái hậu còn nói thêm: “Về sau con đừng làm khó Uyên Nhi được không?” 

Thái hậu vừa nói lời này, sắc mặt hoàng đế lập tức lại khó coi, nói đi nói lại vẫn là vì của tiểu nhi tử thái hậu.

Nói nhiều như vậy không phải là vì để lão ta đừng làm khó tiểu nhi tử của bà ta sao?

Như vậy là thiên vị quá mức rồi. 

Trong lòng hoàng đế sinh ra oán khí, đồng thời cũng tò mò cái chết của phụ hoàng.

Đang yên đang lành tại sao cứ phải phong Tiêu Cửu Uyên làm thân vương, cho hắn hai mươi nghìn thân binh. Nếu như không có những thứ này, Tiêu Cửu Uyên có thể cuồng vọng tự đại như vậy sao?

Hoàng đế xoay người đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến thái hậu phía sau. 

Thái hậu tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, cuối cùng không chịu nổi ngất đi.

Cung nữ ngoài điện chạy vào, thấy thái hậu ngã trên mặt đất, hoảng sợ kêu to: “Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương.”

Ngoài điện, hoàng đế vẫn chưa đi xa, nghe được giọng của cung nữ, biết mẫu hậu bị tức giận đến bất tỉnh, vốn định quay đầu nhìn xem, nhưng lại nghĩ tới thái hậu một mực che chở tiểu nhi tử của bà ta. 

Hoàng đế tức giận kích động nghĩ, không phải người rất yêu tiểu nhi tử sao? Vậy hãy để cho tiểu nhi tử của người tới thăm người đi.

Nực cười! Hiện giờ tiểu nhi tử của người đuổi theo nữ nhân, bất chấp không quan tâm đến người.

Hoàng đế đi rồi. 

Không nói thái hậu bên này đã hôn mê, cung nữ thái giám vội tuyên ngự y.

Mặt khác, Tiêu Cửu Uyên mang theo vài tên thủ hạ, một đường đuổi theo đội ngũ của Nam Chiêu, ngăn cản xe ngựa của đám người Gia Cát Cẩn.

“Đứng lại.” 

Tiêu Cửu Uyên lạnh giọng quát chói tai, nhanh chóng dẫn người chặn đường Gia Cát Cẩn.

Trong một chiếc xe ngựa xa hoa đằng trước, Gia Cát Cẩn vén rèm nhìn ra ngoài, trên khuôn mặt nho nhã của gã hiện rõ vẻ sung sướng.

“Đây không phải Ly thân vương điện hạ sao? Không biết Ly thân vương gia gắt gao chạy tới ngăn xe ngựa của bổn thái tử làm gì?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui