Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Hắn thầm nói trong lòng, lần này đi đến núi Phượng Hoàng vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn nhất định sẽ trở lại không hề sứt mẻ gì, bởi vì người hắn thích, người hắn yêu còn đang chờ hắn.

"Vũ nhi, bảo trọng, chờ ta về kinh."

Hắn nói xong lại ôm chặt Vân Thiên Vũ một lúc, cuối cùng nghiêng mình từ trong xe ngựa nhảy ra ngoài. 

Tiêu Cửu Uyên không dám ở lại lâu hơn nữa, bởi vì hắn sợ nếu bản thân ở lại lâu hơn sẽ không nỡ bỏ đi, lại sợ bản thân không kiềm chế được sẽ đồng ý đưa Vũ nhi đi cùng đến núi Phượng Hoàng.

Nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không nên trì hoãn nữa.

Tiêu Cửu Uyên lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, ra lệnh cho Bạch Diệu ở bên ngoài: "Bạch Diệu, lần này ngươi dẫn người ở lại, phụ trách bảo vệ Linh Nghi quận chúa." 

Bạch Diệu tâm địa tương đối tinh tế, đầu óc vô cùng linh hoạt, để gã ở lại bảo vệ Vân Thiên Vũ hắn rất yên tâm.

Hắc Diệu vẻ mặt quẫn bách, được rồi, gã biết chủ tử muốn nói đến chuyện lần trước gã trông coi Linh Nghi quận chúa không tốt, còn để nàng bị Nam Chiêu thái tử cướp đi.

Bạch Diệu lên tiếng đồng ý. 

Vân Thiên Vũ lại không đồng ý: "Không được, huynh đưa Bạch Diệu đi theo, để Hắc Diệu ở lại bảo vệ ta đi."

Tiêu Cửu Uyên còn muốn nói gì đó, Vân Thiên Vũ đã kiên định nói: "Quyết định như vậy đi, huynh đưa Bạch Diệu đi đến núi Phượng Hoàng, Hắc Diệu dẫn theo người bảo vệ ta."

Trong lòng Hắc Diệu vô cùng cảm động, gã âm thầm hạ quyết tâm, lần này gã nhất định phải bảo vệ Linh Nghi quận chúa cho tốt. 

Tiêu Cửu Uyên nhìn sắc mặt của Vân Thiên Vũ, sau đó lại nhìn sang Hắc Diệu, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc: "Hắc Diệu, lần này nếu ngươi lại để Linh Nghi quận chúa xảy ra chuyện, xem bổn vương xử lý ngươi thế nào."

"Vâng, vương gia."

Tiêu Cửu Uyên xoay mình leo lên ngựa, hạ lệnh: "Lập tức đưa Linh Nghi quận chúa tiến cung." 

Thị vệ điều khiển xe ngựa của Ly vương phủ lập tức quay xe lại, đánh ngựa đi vào cung.

Phía sau Tiêu Cửu Uyên ngồi ở trên ngựa, đôi mắt đen hiện lên vẻ không nỡ, cứ luôn đưa mắt nhìn xe ngựa, đợi đến khi xe ngựa chạy rất xa mới quay đầu ngựa, mang theo người xuất kinh đi đến đại doanh Tây Sơn, điểm binh Long Lân quân, lại đi đến nơi đóng quân đại doanh điểm mười vạn binh mã, ngay trong đêm nhổ trại đi đến núi Phượng Hoàng.

Ở đây Tiêu Cửu Uyên dẫn đại quân đi đếnc núi Phượng Hoàng. 

Mặt khác, Vân Thiên Vũ đưa đám người Hắc Diệu đi đến cung của thái hậu.

Thái hậu quả thật hôn mê rồi, chẳng những hôn mê, hơn nữa còn nôn ra máu.

Lần này tình trạng nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, thái hậu rõ ràng là bị kích động. 

Vân Thiên Vũ nhớ những lời Tiêu Cửu Uyên nói lúc trước, trong lòng thái hậu đã tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ dường như lại nghiêm trọng rồi, đây là xảy ra chuyện gì chứ.

Chẳng lẽ hoàng thượng đã nói gì khiến thái hậu bị kích động.

Vân Thiên Vũ nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là khả năng này, nàng vô cùng oán giận hoàng đế. 

Nhưng lúc này cứu thái hậu quan trọng hơn, phải biết rằng Tiêu Cửu Uyên rất hiếu thuận, nếu như thái hậu xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ rất đau lòng, cho nên nàng nhất định phải chữa khỏi bệnh cho thái hậu nương nương.

Vân Thiên Vũ nghĩ như thế, liền lấy ngân châm bắt đầu đâm huyệt cho thái hậu.

Chủ yếu là xua tan uất khí trong lòng thái hậu nương nương, đợi sau khi ngân châm đâm huyệt, nàng lại lấy đan dược bên trong Phượng Linh giới ra, đút vào miệng thái hậu. 

Sau khi thái hậu ăn đan dược, quả nhiên đã tỉnh lại, sắc mặt dễ nhìn rất nhiều.

Nhưng bà ta tỉnh dậy lại không nói gì, chỉ biết rơi lệ.

Một bộ dạng sống không còn ý nghĩa gì nữa, thương tâm đau lòng. 

Cuối cùng sau khi nghe Vân Thiên Vũ khuyên giải, tâm trạng của thái hậu mới tốt hơn một chút.

Vân Thiên Vũ bởi vì lo lắng cho bệnh của thái hậu, cho nên vẫn luôn ở lại trong cung cùng thái hậu, chớp mắt đã được ba ngày.

Ba ngày này, nàng vừa dùng ngân châm đâm huyệt cho thái hậu, lại vừa sắc thuốc cho thái hậu uống, cuối cùng còn chuẩn bị nước thuốc trong bồn tắm cho thái hậu ngâm mình. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui