Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Trong phủ An thân vương, sắc mặt của mọi người đều vô cùng khó coi, Tiêu Lăng Phong tức giận muốn chửi ầm lên.

Nhưng vẻ mặt Vân Thiên Vũ không có gì thay đổi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn của phủ An thân vương, chậm rãi mở miệng: “Mở cửa ra.”

Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần nghe xong liền không đồng ý. 

Nếu mở cửa lúc này thì đám dân chúng đang mất hết lý trí kia nhất định sẽ ra tay đối phó với Vân nha đầu.

Nếu Vân nha đầu đánh nhau với bọn họ, chắc chắn sẽ chọc giận tất cả bách tính của Đông Ly quốc.

Như vậy, thanh danh của nàng sẽ bị hủy hoại. 

Cho nên bọn họ không muốn cho nàng ra ngoài, chuyện này cứ để bọn họ xử lý là được rồi.

“Vân nha đầu, việc này cứ giao cho chúng ta xử lý được không? Con đừng đi ra ngoài, để tránh bọn chúng làm con bị thương.”

“Tiểu cô cô, hay là người đừng ra ngoài nữa, đám dân chúng đang mất hết lý trí, nếu người ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách ra tay đối phó với người.” 

Vân Thiên Vũ cau mày lại: “Nếu ta không ra ngoài, bọn họ sẽ không chịu để yên, yên tâm đi, ta đã có cách đối phó với bọn họ, mọi người đừng lo lắng.”

Vân Thiên Vũ nhấc chân đi ra ngoài, Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc đi theo ngay sau nàng, những người còn lại cũng đi theo.

Có điều trong lòng Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần vẫn vô cùng lo lắng. 

Quân Hạo Thiên mở miệng nói: “Mọi người đừng lo, sẽ không có việc gì đâu, chúng ta sẽ bảo vệ Vũ nhi.”

Tiêu Lăng Phong cuối cùng không nói gì nữa.

Võ công của trang chủ Thiên Mộc sơn trang rất cao cường, nếu ông ta đã nói sẽ bảo vệ Vân nha đầu thì chắc chắn Vân nha đầu sẽ không sao. 

Ngoài cửa phủ An thân vương càng ngày càng đông người, rất nhiều người đang điên cuồng la hét, mắng chửi.

Dường như chỉ cần Vân Thiên Vũ đi ra là ngay lập tức sẽ giải quyết được tất cả sự hỗn loạn trong kinh thành.

Bây giờ kinh thành đang bị bao vây, chỉ cần giao Vân Thiên Vũ ra, Nam Dương vương sẽ lui quân, bọn họ sẽ được an toàn. 

Mọi người đều nghĩ như vậy.

Vốn dĩ bọn họ tưởng Vân Thiên Vũ không dám đi ra, không ngờ cuối cùng nàng lại dám ra ngoài.

Vân Thiên Vũ lạnh lùng đứng trước của lớn phủ An thân vương, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn bao quanh người nàng khiến nàng càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt thản nhiên nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt đang ở ngoài cửa vương phủ. 

Tuy nàng không nói gì nhưng toàn thân toát lên vẻ uy nghi khiến bọn họ không dám khinh thường nàng.

Trước cửa phủ An thân vương lập tức im lặng, cho đến khi trong đám người có người kêu lên: “Linh Nghi quận chúa, Nam Dương vương muốn ngươi ra khỏi thành, ngươi mau đi ra đi, như thế chúng ta mới được an toàn.”

“Đúng vậy, ngươi hãy nhanh chóng ra khỏi thành, hay là ngươi gả cho thái tử Nam Chiêu đi.” 

“Như vậy thì Đông Ly quốc chúng ta sẽ không sao rồi.”

“Đúng, đúng.”

Đám dân chúng càng nói càng kích động, bọn họ sớm đã không còn kiêng dè Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ không nói lời nào, Tiêu Lăng Phong ở phía sau nàng tức giận xông ra lớn tiếng quát: “Các ngươi nói gì thế, cái gì mà bắt Linh Nghi quận chúa ra khỏi thành, bây giờ Nam Dương vương đang bao vây thành nhằm tạo phản, có liên quan gì đến Vân nha đầu.”

Tiêu Lăng Phong vừa dứt lời, dân chúng liền la hét ầm ĩ.

Rất nhiều người căn bản không tin vào chuyện đó. 

Đang yên đang lành Nam Dương vương tạo phản làm gì.

Không, sẽ không đâu.

Nam Dương vương làm như vậy chắc chắn là để ép Vân Thiên Vũ ra mặt, y làm như vậy để bảo vệ quận Thanh Bình. 

“Không đúng, ngươi nói không đúng.”

“Nam Dương vương đưa Linh Nghi quận chúa đi đến quận Thanh Bình là để giữ được quận Thanh Bình, để dân chúng quận Thanh Bình không bị nước nhấn chìm.”

Tiêu Lăng Phong còn muốn nói gì đó nhưng Vân Thiên Vũ đã đưa tay ra ngăn lại, không cho Tiêu Lăng Phong tức giận với đám dân chúng đang điên cuồng không biết phải trái này, bây giờ căn bản không thể nói lý với bọn họ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui