Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Tiêu Cửu Uyên dẫn Bạch diệu cùng vài tên thủ hạ vào cửa Nguyệt Lâm điện.

Nhưng đám người Bạch Diệu đứng ở cửa lớn, không vào trong.

Bởi vì đứng ở cửa lớn tiện lợi nhất, trong chú ý tới động tĩnh của vương gia, ngoài có thể gọi thủ hạ tiến vào giúp vương gia nhà mình bất cứ lúc nào. 

Trong đại điện, Tiêu Cửu Uyên đi thẳng vào trong, nhìn thấy bên điện đặt một cái bàn tròn, trên bàn tròn bày biện mấy thứ đồ ăn, còn bày một bầu rượu.

Tiêu Cửu Uyên nheo mắt lại nhìn, chẳng lẽ tân đế thật sự chỉ đơn thuần tuyên hắn tiến cung tỏ rõ sự áy náy với hắn.

Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn người ngồi đưa lưng về phía hắn, mặt hướng bên trong, chậm rãi nói: “Thần tham kiến hoàng thượng.” 

Người đưa lung về phía hắn từ từ quay mặt lại, kết quả không phải tân đế mà là nữ nhi của Nam Dương vương Dung Kỳ.

Dung Kỳ mặc quần áo trắng muốt, tóc búi cao, nhìn phía sau như một nam nhân. Nhưng vừa xoay người lại, Tiêu Cửu Uyên liền nhận ra nàng ta là Dung Kỳ.

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi, đôi mắt lạnh lùng tỏa ra hàn khí. 

“Hoàng thượng đâu?”

“Biểu ca, là muội muốn gặp huynh nên cầu xin hoàng thượng giúp đỡ, huynh đừng trách hoàng thượng.”

Quanh thân Tiêu Cửu Uyên tỏa đầy sương lạnh, con ngươi vô cùng âm trầm nhìn Dung Kỳ, cười lạnh ra tiếng. 

“Xem ra Tiêu Thiên Dịch vẫn còn để ý tới Vũ Nhi cho nên liên thủ với Dung Kỳ ngươi đúng không?”

Dung Kỳ không trả lời câu hỏi của Tiêu Cửu Uyên mà đứng lên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chấp niệm.

“Biểu ca, huynh biết không? Từ lúc còn rất nhỏ muội đã thích huynh, hồi đó hạ độc Linh Nghi quận chúa, lừa huynh, thật ra là bởi vì muội thích huynh. Tại sao huynh lại không cảm nhận được?” 

“Nhiều năm như vậy, vì muội muốn xứng với huynh, ở Linh Sơn môn cố gắng tu luyện, cố gắng luyện đan, cố gắng khiến bản thân mạnh mẽ hơn, chỉ vì để xứng với huynh.”

“Nhưng tại sao, tại sao huynh lại thích Vân Thiên Vũ kia? Nàng ta có gì tốt, trước đây là hạng người vô năng, gần đây mới có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt thôi. Tại sao nam nhân các huynh lại mê mẩn như vậy?”

Dung Kỳ nói xong, khuôn mặt lãnh ngạo hiện đầy tức giận, đồng mâu hiện lên sự ghen ghét. 

Nàng ta hoàn toàn không cho Tiêu Cửu Uyên cơ hội nói chuyện, lại tiếp tục nói.

“Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy? Muội thích huynh nhiều năm như vậy, sao huynh lại nhẫn tâm tàn nhẫn tổn thương muội?”

“Biểu ca, bây giờ muội cho huynh một cơ hội, chỉ cần huynh lấy ta, hai chúng ta lại tốt như trước đây. Nếu không thì…” 

Dung Kỳ hơi nhếch khóe miệng, khuôn mặt bất giác trông vô cùng dữ tợn.

Nàng ta trở nên xấu xí như vậy, Tiêu Cửu Uyên đến liếc mắt cũng ghét bỏ, lạnh lùng mở miệng nói: “Nếu không ngươi muốn thế nào?”

“Muội không có được cũng không thể để người khác có được. Hơn nữa, đây là lần cuối cùng muội cho huynh cơ hội. Nếu huynh không quý trọng, muội cam đoan sau này sẽ khiến huynh sống không bằng chết.” 

“Nếu không thể yêu, vậy thì hận đi.”

Dung Kỳ hung dữ nói.

Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Ngươi xứng để cho ta hận sao? Ngươi cho là ta coi trọng ngươi như vậy sao?” 

Tiêu Cửu Uyên vô cùng xem thường, thực không hiểu đầu nữ nhân này để làm gì, không yêu được liền hận.

Nàng ta xứng sao?

“Xem ra biểu ca từ chối cơ hội này.” 

Dung Kỳ ngoan cố nói, Tiêu Cửu Uyên đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, quát lạnh: “Đồ không biết liêm sỉ, muốn đàn ông đến điên rồi, vội vàng dâng tới cửa như vậy, thật sự muốn chết.”

Hắn vừa dứt lời, xoay mình rút cây thương dài nhắm thẳng Dung Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui