Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Kỳ thành cách kinh thành không xa lắm, mọi người ngồi xe ngựa,hai ngày là đến Kỳ thành.

Quả nhiên Kỳ thành không hổ danh là thành phố hoa của Đông Ly quốc, mọi người đều cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng.

Với lại cách xa kinh thành, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng thoải mái, ai nấy cũng hết sức phấn chấn chỉ chỉ chỏ chỏ rất náo nhiệt... 

Xe ngựa đi thẳng đến biệt viện Kỳ thành của Tiêu Cửu Uyên.

Người trong biệt viện đã sớm nhận được tin Tiêu Cửu Uyên đưa người tới, cho nên đã sớm chuẩn bị.

Bọn họ vừa đến là được sắp xếp ổn thỏa cho từng người. 

Sau bữa tối, mọi người cùng nhau đi dạo đường hoa náo nhiệt nhất, bởi vì Tiêu Lăng Phong lớn tuổi cho nên không đi.

Đám người Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu cũng đi, nhưng đám người lại bị cảnh Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ liếc mắt đưa tình làm cho cả người đầy thương tích.

Cuối cùng mọi người tự chia ra, không đi theo Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ. 

Nhưng tuy là mọi người chia ra, nhưng cũng vẫn duy trì một khoảng cách gần Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.

Bất cứ lúc nào cũng bảo vệ tốt chủ tử của mình và Linh Nghi quận chúa.

Ba linh thú thì lại được vui chơi thỏa thích. 

Tiểu Anh thân là một con phượng hoàng, nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp, trong phút chốc bị say đắm, lát sau đứng cạnh hoa hải đường hỏi Ngạo Minh.

“Báo ca, thấy ta đẹp hay hoa hải đường đẹp?”

Ngạo Minh trực tiếp quăng cho nó một ánh mắt kinh thường, quay đầu nhìn chỗ khác, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nó. 

Tiểu Anh đau lòng trong giây láy, chuyển phương hướng: “Điêu Gia, ngươi thấy hoa đẹp hay là ta đẹp?”

“Người còn yêu kiều hơn hoa.”

Điêu Gia vẻ mặt tốt bụng nói. 

Tiểu Anh lập tức vui vẻ, nhanh vỗ cánh, tạo dáng, thể hiện mình quả thật xinh đẹp hơn so với hoa rất nhiều.

Đáng tiếc Điêu Gia lại nói một câu: “Nhưng cái này không liên quan tới ngươi đâu, ngươi chỉ là một con chim tạp nham.”

A, a, trái tim Tiểu Anh tan nát rơi xuống đất. 

Lại cũng không muốn để ý tới hai kẻ này nữa, không hiểu được vẻ đẹp của Tiểu Anh.

Một ngày nào đó sẽ tìm được một người nào đó hiểu được vẻ đẹp của Tiểu Anh.

Vân Thiên Vũ ở phía sau nhìn thấy Tiểu Anh u oán, vừa cười vừa nói: “Tiểu Anh cũng không phải là chim tạp nham, Tiều Anh là một con phượng hoàng đẹp, tương lai sẽ thành mỹ nữ đẹp hơn Điêu Thuyền.” 

Tiểu Anh nghe xong kích động, vẫn là chủ tử hiểu người ta nhất.

Nó vẫn vỗ cánh nhanh bay về phía trước mặt Vân Thiên Vũ.

“Chủ tử, chủ tử, người ta quyết định lấy thân báo đáp.” 

Tiêu Cửu Uyên mất hứng nói, những linh thú khác nói hắn nghe không hiểu, nhưng Tiều Anh là Vẹt nên hắn nghe hiểu hết, cho nên hắn lập tức đen mặt, sau đó giơ tay ném thẳng con vẹt đang vui mừng lên mặt đất...

“Lấy thân báo đáp, đến lượt ngươi sap? Ông đây đã sớm lấy thân báo đáp rồi.”

Nói xong, hắn bá đạo vươn tay nắm tay Vân Thiên Vũ kéo đi một mạch. 

Tiểu Anh bị ném trên đất, đập cánh kêu to: “Tiểu Anh cũng sẽ không bao giờ yêu, sau này sẽ không yêu.”

Điêu Gia không nhìn nổi, đi tới giơ móng vuốt táng nó bất tỉnh.

Sau đó tha nó ném lên người Ngạo Minh. 

“Trời ạ, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.”

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đi phía trước quay lại nhìn tình huống phía sau, vẻ mặt không nói gì, chỉ hơi giật giật khóe miệng.

Đồng thời trong lòng cũng nói thầm một câu, tội nghiệp Tiểu Anh. 

Tiêu Cửu Uyên thấy Vân Thiên Vũ chỉ chú ý ba con linh thú, nhanh quay đầu nàng nói.

“Bây giờ nàng nên quan tâm suy nghĩ ta, chứ không phải ba cái thứ kia.”

Được rồi, ngay cả linh thú người này cũng ghen. 

Vân Thiên Vũ cong khóe miệng, không để ý tới ba linh thú nữa, lực chú ý chuyển đến đường phố hoa lệ Kỳ thành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui