Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Tiêu Cửu Uyên đau lòng khó chịu, ôm thái hoàng thái hậu gầy như que củi, đau buồn rơi lệ: "Mẫu hậu."

Trong tẩm cung, hai người Vân Thiên Vũ và Tiêu Dạ Thần yên lặng rơi lệ theo hắn.

Tiêu Cửu Uyên đau buồn trong chốc lát, biết lúc này phải làm chính sự, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Vũ nhi, ba ngày sau chúng ta thành hôn." 

Vân Thiên Vũ kinh ngạc: "Ba ngày sau thành hôn sao? Tại sao lại gấp như vậy."

Ba ngày sau thành hôn nàng cũng không phản đối, chỉ là tại sao lại gấp như vậy.

Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn thái hậu nằm trên giường, giọng nói hơi trầm xuống: "Đây là chuyện cuối cùng mà mẫu hậu làm cho ta." 

Thật ra nghĩ đến mẫu hậu vì hắn mà đã làm rất nhiều chuyện, chỉ là giống như lời bà ta nói, hắn và tiên đế khác biệt ở chỗ hắn không phải do bà ta sinh ra, cho nên khi hắn và tiên đế đối đầu nhau, bà ta chỉ có thể lựa chọn tiên đế, không có lựa chọn nào khác.

Nếu hắn là do mẫu hậu sinh ra, hắn tin rằng mẫu hậu nhất định sẽ không vứt bỏ hắn.

Mẫu hậu… 

Giờ khắc này Tiêu Cửu Uyên đã tha thứ cho thái hoàng thái hậu.

Trong tẩm cung, Vân Thiên Vũ đột nhiên hiểu ý của thái hoàng thái hậu là gì.

Nếu như bà ta đại tang, Tiêu Cửu Uyên thân là nhi tử của bà ta thì phải để tang một năm, như vậy đại hôn của bọn họ phải lùi lại, cho nên thái hậu mới có thể kiên trì chờ bọn họ hồi kinh, cũng bảo bọn họ ba ngày sau thành hôn. 

Trong lòng Vân Thiên Vũ nhất thời phức tạp, không nói được trong lòng có mùi vị gì, nói hận bà ta thì giờ khắc này cũng không còn hận nữa.

Nói không hận bà ta, nếu như để hoàng đế và Tiêu Cửu Uyên đối đầu nhau, thái hoàng thái hậu nhất định sẽ lựa chọn đứng ở bên cạnh hoàng đế.

Cho nên đây là một nữ nhân rất đáng thương. 

Vân Thiên Vũ suy nghĩ liền đống ý: "Được rồi, ba ngày sau thành hôn."

"Nhưng còn một chuyện phải xử lý."

Tiêu Cửu Uyên đứng dậy đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ và Tiêu Dạ Thần cũng đi theo hắn ra bên ngoài. 

Hai người nhìn thấy trong tay hắn cầm một tấm gấm tơ lụa minh hoàng, xem ra là ý chỉ thái hoàng thái hậu hạ cho hắn.

Không biết thái hoàng thái hậu để Tiêu Cửu Uyên kế vị hay là để ai khác kế vị.

Tim Vân Thiên Vũ nhất thời không biết tại sao lại đập mạnh. 

Nếu như Tiêu Cửu Uyên thành tân đế của Đông Ly, bọn họ còn có cách để làm những chuyện khác sao?

Nước không thể một ngày không có vua, vậy thì hắn không đi được nữa rồi.

Vậy thì sư phụ và sư mẫu phải làm sao đây? 

Vân Thiên Vũ lập tức ưu sầu.

Tiêu Dạ Thần ở bên cạnh nàng, trong lòng trái lại rất vui mừng, bởi vì sau khi cửu hoàng thúc trở thành hoàng đế Đông Ly, An thân vương phủ có thể yên ổn rồi, sau này bọn họ thoải mái rồi, bởi vì hoàng đế nào cuối cùng cũng sẽ chằm chằm vào An thân vương phủ, nhung nếu cửu hoàng thúc kế vị trở thành hoàng đế, sẽ không để ý đến binh lực của An thân vương phủ.

Mọi người từ cung điện của thái hoàng thái hậu đi đến bên ngoài cung điện, đợi đến khi bọn họ vào đại điện, Tiêu Cửu Uyên trầm giọng ra lệnh cho cung nữ trong điện. 

"Lập tức truyền tất cả đại thần ngoài điện vào đây."

"Vâng, vương gia."

Cung nữ không dám lơ là, vị này rất có thể là hoàng đế tương lai của Đông Ly quốc, cho nên bọn họ cũng không dám đắc tội. 

Cung nữ đi ra ngoài gọi một tiếng, đại thần quỳ ở bên ngoài đều đứng dậy, đi thẳng vào đại điện.

Bọn họ đi vào đại điện, nhìn thấy trong tay Tiêu Cửu Uyên cầm gấm tơ lụa minh hoàng, vừa nhìn thấy liền biết là ý chỉ của thái hoàng thái hậu.

Xem ra bọn họ đã đoán đúng, thái hoàng thái hậu truyền ngôi vị hoàng đế cho Tiêu Cửu Uyên. 

Vị này chính là tân đế tương lai của Đông Ly, trong lòng mọi người vừa vui vừa sợ, trong lòng đủ loại cảm xúc.

"Chúng thần tham kiến Ly thân vương gia."

Tiêu Cửu Uyên gật đầu, đưa gấm tơ lụa minh hoàng trong tay cho Bạch Diệu, bảo Bạch Diệu giao cho lễ bộ thượng thư, bảo lễ bộ thượng thư tuyên đọc ở trong điện. 

Lễ bộ thượng thư lập tức lĩnh chỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui