Thú Phu Cường Cường Thưởng

Thiên Dạ cả người bông chốc đứng đờ, nhưng cũng chỉ duy trì được vài giây, sau đó hạ thân cảm nhận được một dị vật chen chúc đi vào, khoái cảm như dòng điện không ngừng từ dưới lan tỏa ra khắp cơ thể làm môi mỏng không ngừng rên rỉ.

Lake đang không ngừng nhấp nhô phía trên, nghe được tiếng rên rỉ của thiên hạ bên dưới, tựa như nhận được cổ vũ, huyết mạch sôi trào, càng thêm ra sức tấn công, chỉ cảm thấy khối thân thể mềm mại bên dưới mất hồn vô cùng... thời gian bất tri bất giác trôi qua một lúc lâu, theo tiếng rên rỉ của Thiên Dạ, Lake đột nhiên cong người đỉnh mạnh một cái, gầm nhẹ một tiếng đem toàn bộ tinh hoa nóng bỏng nồng đậm trút hết vào nơi sâu nhất bên trong thân thể dưới thân kia...

.  .  . 

Quay lại trong nhà, Thiên Dạ tổng cảm thấy sự tình càng nghĩ càng không thích hợp, chẳng qua là cảm giác ngủ gục một lúc, khi tỉnh dậy thân thể liền cảm thấy mệt mỏi cực kỳ lợi hại, hơn nữa, lần này nàng nhạy bén phát hiện, nơi riêng tư giữa hai chân sao lại cảm thấy rất không thoải mái, còn có điểm hơi đau đau.

Chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều?

Không đúng!

Loại cảm giác này không giống như là giả, chắc chắn ở giữa có sự tình nào đó mà nàng không biết. Nghĩ vậy, nàng lại liên tưởng đến Lake, hắn nhất định biết cái gì, bằng không vì sao lúc trở về lại có chút thái độ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng?

Thiên Dạ cắn môi, rũ mắt lại, trầm tư nghĩ ngợi, trong đầu chậm rãi hình thành một kế hoạch...

“Lake, ngày mai ta còn muốn đi lên núi một chuyến, ta chuẩn bị phơi nắng một ít quả kiền, lưu trữ để dành cho mùa đông ăn.”

Thiên Dạ nhìn thiếu niên đang ngồi một bên rửa sạch con mồi híp con ngươi lại, nói.

“ Ân.”


Lake không ngẩng đầu lên, đáp ứng một tiếng, trong đôi mắt rất nhanh xẹt qua một tia hưng phấn.

...

Cứ như vậy qua một ngày, thiên Dạ cùng Lake lại một lần nữa đến rừng cây ăn quả, nàng cố ý kéo dài thời gian, chậm rãi hái trái cây, cũng không có vội vã trở về, đôi mắt liên tục dõi theo hành động của Lake, lại phát hiện, hắn luôn nhìn chăm chú trên mặt đất như đang tìm cái gì.

“Lake, ta có chút mệt mỏi, chúng ta trước tiên qua bên kia nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa lại đi.”

Nàng chỉ vào vạt cỏ gần bờ sông phía trước nhìn hắn nói.

Lake gật gật đầu đáp lại: “ngươi trước tiên qua đó ngồi, ta rất mau sẽ qua theo đó.”

Dứt lời liền xoay người hướng về phía bụi cỏ rậm rạp chạy đi. Thiên Dạ trợn mi, thâm trầm nhìn theo bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất vào trong bụi cỏ, rồi mới chậm rãi kiếm một tảng đá bằng phẳng không bị mặt trời thiêu nóng ngồi xuống, yên tĩnh đợi hắn.

“Ngươi trở lại.”

Nửa ngày sau, nàng mới nhìn thấy bóng dáng màu vàng từ bên trong bụi cỏ quay lại.

“Đưa cho ngươi.”

Lake đi đến trước mặt nàng, xòe ra mấy viên trái cây màu tím nằm gọn trong lòng bàn tay đưa đến. Thiên Dạ ánh nhìn chợt lóe, nâng mắt thẳng tắp nhìn hắn, nói: “ngươi đi vào trong đó, chính là đi tìm trái cây này cho ta ăn?”


“ Ân, vì ta biết ngươi thích ăn.”

Khóe miệng Lake trương ra một nụ cười tươi tắn như hoa nở rộ trên gương mắt tuấn mĩ, còn mang chút non nớt của hắn, thập phần đẹp trai!

“Đa tạ…”

Không biết vì cái gì, Thiên Dạ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn hắn hơi hơi cười, cầm mấy trái nhỏ màu tím toan bỏ vào trong miệng. Chợt như nghĩ đến cái gì, nàng hướng Lake nói: “ngươi xem ngươi, trên mặt dính đầy vết dơ, mau trước ra bờ sông rửa sạch lại.”

Rồi thừa dịp hắn không chú ý, liền đem mấy trái cây đó giấu dưới tảng đá sau lưng, dùng cỏ che lại. Hết thảy Lake đều không nhìn ra, chỉ yên lặng ngồi xổm cạnh nàng, vốc nước sông lên rửa mặt.

“Ừ, trái cây này thật không tệ, ăn nhiều lần mà không thấy ngán.”

Thiên Dạ làm bộ chép chép miệng, trên mặt làm ra một biểu tình say mê, dư quang trong mắt nhạy bén chú ý đến nét vui mừng trong con ngươi kim sắc nọ, trong lòng lại càng khẳng định trái cây này nhất định có vấn đề!

“Nếu ngươi thích ta liền mỗi ngày hái đến cho ngươi.”

Âm thanh trầm thấp, tràn đày nhu tình từ phía sau truyền đến, mang theo chút khàn khàn cảm giác.

“ Ân, ha ha.”


Thiên Dạ cười gật đầu, ngáp một cái, nói tiếp.

“Ta mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi một chút, nhớ đánh thức ta sớm trở về.”

Dứt lời, nàng liền trực tiếp nằm trên vạt cỏ xanh, tìm một tư thế thoải mái, chậm rãi nhắm mắt lại. Tuy hai mắt nàng không mở ra, nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn còn thanh tỉnh, cảm giác được một đôi mắt cực nóng bao vây lấy. Nàng bất động thanh sắc, hô hấp vững vàng, vẫn duy trì nhắm mắt. Không biết thời gian qua bao lâu, ngay tại thời điểm nàng thật sự muốn chìm vào giấc ngủ, chợt một đôi tay lớn vươn đến trên thân làm đầu óc nàng trở nên căng thẳng, tập trung tinh thần cảm thụ động tĩnh trên người.

Lake hô hấp dồn dập, tay lớn theo cánh tay nàng xoa lên hai gò má, nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi hồng thắm như cánh hoa kia.

Thiên Dạ cả người cứng đờ, ướt át rõ ràng trên môi kia cùng hô hấp nóng bỏng đang phun trên gương mặt làm nàng không dám động, cứ để tùy ý hắn khuấy động trong miệng. Cặp tay lớn cũng không chịu nhàn rỗi, ở bên ngoài da thú nàng ma sát vuốt ve. Thiên Dạ cảm nhận được một vật nóng bỏng cứng rắn cọ sát thân thể nàng không ngừng. Tâm nàng trầm xuống, nàng biết đó là cái gì. Ngay lúc bàn tay kia chậm rãi vói vào y phục da thú, Thiên Dạ mở lớn con ngươi.

“Ngươi muốn làm cái gì!”

Giờ phút này, nàng hoàn toàn là bộ dáng không thể tin. Cho tới bây giờ nàng cũng không thể ngờ rằng, thiếu niên trước mặt mà nàng vẫn cho là em trai mình lại hội có ý đồ xâm phạm thân thể nàng!

“Ta...”

Hiển nhiên, Lake cũng chấn kinh rồi, kim sắc trong mắt cũng hiện lên tia kinh hoảng, luống cuống, sợ hãi, biểu tình đa dạng lần lượt hiện ra trong ánh mắt hắn.

“Ngươi đang làm cái gì? Sao ngươi có thể làm như vậy?”

Thiên Dạ đẩy mạnh hắn ra, đứng lên trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy chất vấn cùng trách cứ nhìn hắn!

“Ta...”


Theo lý thuyết, Thiên Dạ căn bản là đẩy không nổi hắn, nhưng dưới tình huống không phòng bị lại bị nàng đột nhiên đẩy một cái, hắn bất ngờ ngã đổ trên mặt đất. Giờ phút này hắn cực kỳ bối rối, hoàn toàn là một bộ dáng nói không nên lời.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta, hai lần trước... rốt cuộc ngươi đã làm gì ta rồi?”

Sự tình hôm nay làm cho nàng không thể không liên tưởng tới nghi hoặc của hai lần trước, trong lòng đột nhiên khẩn trương, nghĩ đến cảm giác khó chịu giữa hai chân, lờ mờ nghĩ đến một đáp án. Nhưng nàng không đu can đảm đi thừa nhận, trong nội tâm nàng vẫn còn một tia hi vọng sự việc không phải như nàng đang nghĩ!

“...”

Lake vẫn giữ im lặng không nói gì, chỉ là đem ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng. Hắn chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, bộ dáng muốn đến gần nàng.

Thiên Dạ mạnh mẽ lui ra phía sau. “Ngươi không cần tiến đến đây!”

Nghe lời này, con ngươi Lake hiện lên tia ảm đạm, trong mắt xẹt qua một tia đau xót, gắt gao nhìn nàng, tựa như sợ hãi nàng sẽ đột nhiên biến mất.

“Ngươi nói a! Vì cái gì không nói lời nào!”

Nàng hướng về phía hắn kích động gào thét, chỉ là hắn cái gì cũng không nói, phức tạp mà nhìn nàng. Thiên Dạ cố ý làm cho chính mình xem nhẹ cái khuôn mặt đầy thống khổ kia, hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói.

“Hai lần trước ta hôn mê, sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy thân thể không thích hợp, hôm nay ngay lúc này đây, ngươi làm sao giải thích với ta, không, phải nói là mấy ngày nay ngươi làm sao giải thích với ta?”

Vừa nói chuyện, nàng vừa đi tới phía sau tảng đá, cầm ra mấy trái nhỏ màu tím được giấu dưới lớp cỏ đưa cho hắn xem, trong nội tâm nàng cũng biết nguyên nhân là vì mấy trái cây này mà ra!

Lake biến sắc, bất giác cắn chặt đôi môi, nội tâm cực kỳ bối rối, nàng... vẫn là phát hiện sao, đôi tay rũ tại hai bên người chậm rãi nắm chặt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận