Thú Phu Cường Cường Thưởng

Hai tháng cứ như vậy trôi qua, động vật nuôi nhốt trong lều được bắt về ngày càng nhiều, không chỉ có heo da hồng, còn có rất nhiều động vật ăn cỏ cùng loại như trâu dê bò. Lúc mới bắt đầu nuôi nhốt, các loại động vật này thực rất khó quản chế, bởi chúng vốn quen lối sống hoang dại, chưa từng bị nuôi nhốt qua, dã tính khó thuần, thường hay nổi điên rồi chạy đụng đầu vào cột trong lều, có lần thiếu chút nữa đem cột đụng ngã. Thiên Dạ không biết làm sao, liền hướng Thunder cầu cứu. Hắn liền hóa thành hình thú, hướng tới bọn chúng gầm rống vài tiếng, chúng liền sợ hãi lập tức ngoan ngoãn nằm xuống. Bất quá, thời điểm Thunder không có ở đó, cho dù Thiên Dạ có la hét thị uy cỡ nào cũng không ngăn được chúng loạn xạ inh ỏi... Cũng có lẽ thời gian làm chúng quen dần, từ từ chúng cũng bắt đầu hưởng thụ phương thức bị chăn nuôi, heo da hồng mỗi ngày trừ bỏ ăn thì là nằm úp sấp trên mặt đất híp mắt ngủ, thân thể cũng dần đầy đặn, mượt mà hơn lúc trước, còn các loại động vật khác cùng không còn chạy loạn rống giận nữa, cũng có lẽ chúng quen thuộc nàng, hoặc là thích loại bột cám mà nàng quấy cho chúng, thời điểm mỗi lần nàng đi đến cho chúng ăn, cảm đám đều dùng ánh mắt tỏa sáng, chờ đợi mà nhìn nàng.

...

Trong không khí mang theo chút hơi ẩm, trời đã rất lâu không đổ mưa, ngay lúc này, từng giọt từng giọt mưa phùn tí tách rơi xuống như những hạt châu lóng lánh, dần dần, những hạt mưa phùn nhỏ trở thành những hạt mưa lớn, không ngừng dội lên mái nhà phát ra tiếng thùng thùng vang dội, giống như bản nhạc không ngừng đánh lên những tiết tấu không đồng nhất.

Trong phòng, Thiên Dạ ngồi tại bàn đá, Thunder cùng Lake một trái một phải ngồi ở hai bên, trên mặt bàn đá đơn giản bày một tô canh thịt nóng hổi, còn có thịt nướng, không khí tràn ngập mùi thịt nướng thơm phức làm cho người ta nhịn không được chảy nước miếng.

“Đến, đến, đến, đều ăn a, không thôi để một hồi sẽ lạnh không thể ăn.”

Nhìn đến hai cái giống đực đang nhìn say đắm thức ăn trên bàn mà vẫn chưa động thủ, khóe miệng Thiên Dạ nhanh chóng cong lên, dùng đũa trúc gắp lấy miếng sườn trong tô bỏ vào chén cho bọn hắn.


Thunder nâng lên con ngươi, trợn mi nhìn nàng, ý tứ muốn hỏi nàng hiện ra rất rõ ràng trên mặt. Mà Lake vẫn giữ yên lặng cúi đầu, nhìn đồ ăn trong chén thủy chung không nói một câu.

Quét một mắt nhìn cả hai người, Thiên Dạ buông đũa trúc trong tay ra, hướng Thunder nói.

“Ta hôm nay muốn nói một việc, đó là Lake, hắn đã ở chung cùng nhà với chúng ta một đoạn thời gian, trong lúc đó còn giúp ngươi săn thú, giúp ta làm việc, tuy là không nói gì nhiều với ta, nhưng ta sớm đã coi hắn như thân nhân của mình.”

Lake thân thể cứng đờ, buông xuống đôi môi vừa bị bản thân gắt gao cắn gần bật máu. Thunder gật gật đầu, liếc mắt nhìn sang Lake, nói.

“Không sai, hắn vĩnh viễn là thân nhân của chúng ta.”

“Thunder, ta biết có chút sự tình ngươi có khả năng đã biết được chân tướng, từ lần ngươi gọi hắn một mình đi ra cùng ngươi, hắn liền chưa từng cùng ta đơn độc ở chung qua, thậm chí còn có thời điểm không dám nói chuyện với ta, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng ta, giống như tránh né cái gì.” Thiên Dạ nhìn thẳng vào cặp ngươi màu vàng lợt kia, nói.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Không hiểu, Thunder nghe được lời này rất mất hứng, mày rậm không khỏi nhăn lại. Thiên Dạ thở dài, cho dù biết hắn không muốn nghe, hoặc là lời nói ra có thể chọc giận hắn, nhưng mà nàng vẫn kiên trì tiếp tục.

“Ngươi cũng đã nói hắn là thân nhân, như vậy ngươi vì cái gì còn muốn đe dọa hắn không được cùng ta tiếp xúc, thậm chí là nói chuyện cũng không được?”

Nhất là, tại mỗi lần trong lúc vô tình, nàng đều phát hiện một đạo ánh mắt mãnh liệt bắn tại thân thể nàng, mỗi một lần quay đầu, đều nhìn thấy bóng dáng cô tịch thất lạc của Lake, mỗi một lần nàng đều cảm thấy nội tâm tràn ra không biết là tư vị gì, suy nghĩ thật lâu nàng mới quyết định đem sự tình này ra hôm nay nói cho rõ ràng, cùng với cuộc sống xoay quanh không được tự nhiên này còn không bằng sớm một chút đem nói ra hết.


“Ngươi là đang thầm oán trách ta sao? Vì cái xú tiểu tử này?”

Đôi mắt màu vàng lợt hơi nheo lại, khẩu khí liền trở nên trầm ngâm, ý tứ rõ ràng là rất bất mãn.

“Không phải, ta không có thầm oán trách ngươi. Chỉ là muốn nói với ngươi, hắn vẫn còn là một thiếu niên, ngươi không cần phải luôn châm chích hắn, động tác nhỏ ngầm cảnh cáo hắn của ngươi, ta không phải là không nhìn thấy, nhưng là, ngươi giấu diếm ta làm cho hắn xem, không biết là rất quá phận sao?”

"Ba___"

Chén đá trong tay hắn liền bị bóp nát, khuôn mặt tuấn tú của Thunder trầm xuống, môi mỏng bởi vì phẫn nộ mà mím chặt lại, con ngươi tràn đầy lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Dạ.

“Ngươi làm gì sao?”


Thiên Dạ bị hoảng sợ, bất mãn nhìn hắn, nam nhân này vĩnh viễn cùng không đổi được cái tính khí táo bạo thối tha kia của hắn, lời nói vừa rồi của nàng chỉ là muốn nhắc nhở hắn một chút, dù sao hắn cũng là một cái thú nhân trưởng thành, không cần cùng một thiếu niên mà so đo, rất khó coi không phải sao, hơn nữa, dưới đá lòng nàng cũng không muốn nhìn thấy bóng dáng bi thương của Lake, không sai, vì như vậy mà tim nàng có điểm hơi đau, nhưng nàng lại đương nhiên đem điểm này thành cảm giác đau lòng của tỷ tỷ dành cho đệ đệ mà gán ghép vào.

“Ta đi ra ngoài một chút!”

Ma sát một chút đứng lên, bóng dáng cao lớn của Thunder liền rời khỏi nhà, tiến vào trong làn mưa, liền như vậy không thèm để ý chạy đi ra, chỉ để lại sau lưng thanh âm cửa lớn đã bị hắn đánh ngã.

“Ngươi...”

Không kịp gọi hắn lại, một tia chớp chợt xẹt qua, trong phút chốc chiếu sáng bầu trời âm u, con ngươi Thiên Dạ ảm đạm, chỉ không biết làm sao nhìn trong mưa, kia bóng dáng cao lớn của hắn chậm rãi tiêu tán trong mưa...

Lake ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng, rồi đứng dậy, chậm rãi đi vào trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận