Thú Phu Cường Cường Thưởng

Thiên Dạ ngồi trên ghế sofa mềm mại tinh xảo, nhìn hết thảy quen thuộc trước mắt, đây là gia đình của nàng. Mấy ngày trước nằm ở bệnh viện, nàng liền đưa ra ý muốn về nhà, một là vì không thích mùi nước khử trùng quá nồng trong bệnh viện, hai là nàng muốn có một không gian để hảo hảo suy nghĩ về tất cả nhưng sự tình đã phát sinh, nhất là trước mắt, chính mình phải xử lý sự tình đã phát sinh ở đại lục thú nhân ra sao.

“Tiểu Dạ, con muốn ăn cái gì, mẹ làm cho con.”

Mẹ Thiên thắt lên tạp dề, mỉm cười nhìn nàng, trong mắt đều là thần sắc sủng nịch.

“Mẹ cứ tùy tiện làm mấy món thanh đạm là được.”

Hướng về phía mẹ mình, Thiên Dạ nhợt nhạt cười, nhẹ giọng nói. Nàng ở đại lục thú nhân ngày nào cũng phải ăn quá nhiều thịt, hiện tại trở về nhà, khẩu vị làm sao có thể nuốt trôi mấy món thịt cá nữa a. Nhìn bộ dáng đầy thương yêu của mẹ trước mắt, trong lòng nàng không khỏi một trận ấm áp, thống khổ khi tưởng niệm về bọn Thunder, Lake cũng vô tình nhạt hơn chút ít cảm giác đau đớn.

Mẹ Thiên từ ái cười cười, bận rộn xoay người đi vào nhà bếp, ba Thiên cũng theo đó theo vào trong, lưu lại một câu: “Tiểu Dạ, con hảo hảo nghỉ ngơi một chút, cha đi giúp mẹ con.”

Thiên Dạ gật gật đầu, tươi cười trên mặt cũng không giảm đi, thâm tình nhìn hai bóng dáng đang bận rộn trong nhà bếp. Chợt mặt ghế sofa hơi lún xuống dưới, mang theo hơi thở sạch sẽ tỏa ra nồng đậm từ nam tử anh tuấn tới gần nàng.

“Anh trai không đi làm sao?”

Thiên Dạ chuyển mắt nhìn hắn, hơi trợn trợn mi, trong mắt cũng là nồng đậm thâm tình.

“Không có, anh xin nghỉ.”

Thiên Vũ lắc đầu, cầm lấy trái quýt trên bàn trước mặt, bóc vỏ rồi đưa cho Thiên Dạ.

“Cảm ơn!”

Thiên Dạ cười cười, đưa tay nhận lấy, anh trai từ bao giờ lại trở nên săn sóc thân thiết như vậy a, trước kia nàng nhớ rõ cái gia hỏa này chỉ chuyên tranh đoạt với mình, làm sao lại trở nên dễ chịu như vậy rồi.

“Một hồi nữa hắn sẽ tới.”

“Ai?”

Thiên Dạ cho miếng quýt đã bóc vỏ vào trong miệng, thuận tiện hỏi.

“Trình Nặc.”

Tiểu Vũ nói xong, gắt gao nhìn lấy biểu tình trên mặt nàng.

“Nga.”

Thiên Dạ hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng hồi phục lại, rũ hạ con ngươi, thầm nghĩ, hắn đến có việc gì sao? Nga, đúng rồi, ở đây hắn chính là bạn trai của mình a, nhưng mà… hiện tại lòng mình còn có thể đem hắn đối đãi thành bạn trai như trước được sao?

“Em không cần lo lắng, hắn sẽ không biết việc em gặp chuyện không may, hai người có thể cùng nhau giống như trước đây.”

Nhìn nàng cúi mặt nhìn xuống đất, Tiểu Vũ cho rằng nàng đang lo lắng sự tình khi gặp lại người kia nên không khỏi mở miệng khuyên nhủ vài câu. Tiểu Dạ trước kia cực kỳ yêu thích người nọ, khẳng định không hi vọng hắn sẽ ghét bỏ nàng.

“ Ân.”

Thiên Dạ thuận theo ý tứ của anh trai mình, tùy ý gật đầu, trong lòng lại lo lắng làm sao ứng phó với người được gọi là bạn trai này đây, giờ nàng đâu còn tâm tư ở cùng hắn một chỗ nữa, vậy vẫn là hảo tụ hảo tán đi…

Đinh doong.....

Chuông cửa thanh thúy vang lên một tiếng, Tiểu Vũ nhìn Thiên Dạ một mắt, sau liền đứng lên ra mở cửa. Bên ngoài, một bóng dáng cao lớn, mày rậm mắt to, toàn thân tỏa ra hơi thở dương cương, đúng tiểu chuẩn một soái ca đứng ở nơi đó, trong tay cầm chút trái cây, rất rõ ràng, hắn đã biết tin tức Thiên Dạ trở về nên ghé qua thăm nàng.

Khi hắn nhìn thấy Tiểu Vũ ra mở cửa, ánh sáng hữu thần trong mắt chợt lóe trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng nhìn vào trong nhà sang sảng cười.

“Tiểu Vũ, tôi đến xem Tiểu Dạ.”

“Trình Nặc, vào đi.”

Tiểu Vũ né người ra tiến và trong nhà ngồi lại trên sofa, cầm lấy điều khiển tivi bấm chọn chương trình giải trí thưởng thức, một bộ dạng không muốn quấy rầy hai người bên cạnh nói chuyện.

“Tiểu Dạ, tối vậy mới đến nhìn em, thật xin lỗi.”

Trình Nặc đem đồ ở trong tay đặt sang một bên, đi đến ngồi ở giữa Thiên Dạ và Thiên Vũ, đôi mắt đầy áy náy cầm tay nàng.

“Không có việc gì, đến, đến, ăn chút quýt.”

Thiên Dạ lạnh nhạt cười, khách khí cầm quýt trên bàn đưa vào tay hắn. Trình Nặc cũng cười, nhận lấy trái quýt trong tay, thân thể lại hơi dựa vào Tiểu Vũ bên cạnh, đưa trái quýt tới miệng Tiểu Vũ cười nói.

“Anh đã là người trưởng thành rồi, sớm đã không còn ở tuổi thích ăn trái cây, vẫn là để cho anh vợ tương lai ăn vậy.”

“Chẳng lẽ tôi không phải đàn ông trưởng thành?”

Tiểu Vũ trợn mắt nhìn hắn, đoạt lấy trái quýt trong tay Trình Nặc, oán hận cắn một miếng, vừa cắn xong mới phát hiện, quýt này còn chưa lột vỏ, thế là phi một tiếng, đem miếng quýt đắng ngắt trong miệng phun hết ra, căm giận bất mãn nhìn Trình Nặc một cái, sau đó liền quay đầu đi không nói thêm lời nào.

“Ha ha___ Tiểu Vũ cũng có thời điểm đáng yêu giống một nữ sinh nhỏ a!”

Trình Nặc buồn cười, cố ý vươn đầu ngón tay chọc một cái trên mặt Tiểu Vũ, ra vẻ trêu chọc, làm Thiên Vũ giận đến mức mặt mày đỏ lựng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người khởi xướng.

Thản nhiên nhìn một màn trước mắt, Thiên Dạ phát hiện như có điểm gì đó không thích hợp, hai nam nhân trước mắt này, khi nào thì có thời điểm vui đùa ầm ĩ như vậy qua? Đoạn thời gian nàng mất tích lại có thay đổi như vậy a?

“Em mệt mỏi, vào phòng nghỉ ngơi. Khi nào có ăn thì gọi em!”

“ Ân, em đi đi.”

Tiểu Vũ ân một tiếng trả lời, sau đó không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, tránh né trêu đùa của Trình Nặc, nhìn Thiên Dạ cười, mà Trình Nặc chỉ gật đầu một cái, sau tiếp tục nhìn Tiểu Vũ cười, tựa hồ như Thiên Dạ trong mắt hắn không hề tồn tại, làm Thiên Dạ càng thêm nghi hoặc, bất quá, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều mà quay người đi về hướng cầu thang, bước lên phòng nghỉ ngơi.

“Ngươi hơi quá đáng!”

Thiên Dạ vừa đi, Tiểu Vũ giận trừng mắt nhìn Trình Nặc, nếu Tiểu Dạ nhìn ra cái gì, vậy biết xử lý làm sao!

“A, ta không sao cả.”

Trình Nặc nhún nhún vai, không thèm để ý cười, nhìn tức giận làm hai mắt Tiểu Vũ càng thêm sáng rọi, càng phát ra mê người, hắn nhanh chóng liếc nhìn nhà bếp một cái, sau nghiêng người sang, hung hăng hôn lên cặp môi hồng nhuận trước mắt, Tiểu Vũ trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó cũng là thuận theo, mặc cho môi hắn giày vò…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui