Tác giả: Thiên Phương Phương
Edit: MikiKobayashi1031
Start reading~~
Chương 1: Xuyên không
#3/8/2021
Cơn mưa rào cuối thu quét qua khiến Thôn Thanh Tuyền lộ ra một tia ý lạnh.
Cố Kiều đầu đầy mồ hôi chạy tới cửa thôn: "Tiểu Tần tướng công ―― Tiểu Tần tướng công ――"
Bịch!
Chân nàng bỗng lệch đi, ngã nhào như chó đớp cứt.
Xe ngựa nhanh chóng chạy qua, khiến bùn nhão văng tung tóe lên mặt nàng!
"Ha ha ha ha ha!"
Những người xung quanh ồn ào cười to!
Cố Kiều được mệnh danh là đồ đần trong thôn, trong nhà có một tướng công là người què, nam nhân nhà mình thì nàng không muốn, cứ nhất quyết theo đuổi tiểu Tần tướng công ở trấn trên.
Tiểu Tần tướng công là ai? Phụ thân là viên ngoại, bản thân hắn lại là tú tài, bề ngoài còn anh tuấn như vậy, sẽ coi trọng một chiếc giày rách sao?
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
"Chính xác! Cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem, Tiểu Tần tướng công sẽ coi trọng nàng ta chắc!"
"Đồ giày rách!"
"Ma lem!"
"Đồ ngốc!"
Cố Kiều nổi giận, chống nạnh, dữ dằn nói: "Các ngươi...!Các ngươi không được phép mắng ta..."
Có một đứa trẻ nhảy ra nói: "Ha ha ha! Cứ thích mắng ngươi đó, thì sao? Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Ma lem ma lem ma lem!"
Cố Kiều thẹn quá hoá giận bổ nhào về phía đứa trẻ kia, nhưng không ngờ đến chân mình bị trật một cái ngã "ùm" vào trong hồ nước...
Đáy hồ băng lãnh, nữ tử mất đi ý thức bỗng nhiên mở mắt ra.
Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô đang thi hành nhiệm vụ thì máy bay bị trục trặc đâm vào núi băng, máy bay bị hỏng, cô cũng đã mất mạng rồi sao? Sao giờ lại rơi vào trong nước như này?
Cố Kiều ra sức bơi về phía bờ.
Nhưng mà không biết có phải vì nguyên nhân chết thảm hay không, mà nàng lại cảm thấy như mình không còn sức lực gì nữa.
Thật vất vả mới bơi lên bờ, nàng choáng váng như sắp ngất lịm đi.
Thôn dân trên bờ nguyên bản trông thấy Cố Kiều rơi xuống dưới, đang định dùng gậy tre đi vớt nàng, kết quả chính nàng lại tự bơi lên.
Đám người hai mặt nhìn nhau, "bịch bịch bịch" biến mất nhanh như chớp!
Cố Kiều không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn một đám người mặc quần áo cổ quái thi nhau chạy.
Nàng nhoài người nằm lên đồng cỏ lạnh như băng, lau nước trên mặt, sau đó, nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng kinh nghi nhìn bàn tay của mình.
Đây là một đôi tay nhỏ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng nàng đã hai mươi tám, sao có thể có bàn tay nhỏ nhắn như thế này?
Huống chi, thân là nữ vương xinh đẹp của giới đặc công nên nàng rất biết chăm sóc, mà đôi tay này lại bị nứt da nhiều chỗ, có chỗ còn bị rách nữa.
Rất nhanh, Cố Kiều phát hiện không chỉ có tay của mình thay đổi, mà dáng người cũng hoàn toàn khác biệt.
Đáy lòng Cố Kiều hiện lên một cái suy đoán lớn mật.
Nàng đi tới mặt nước, muốn nhìn một chút dáng vẻ của mình bây giờ, nhìn xong lại suýt nữa không nhịn được mà đâm đầu xuống nước lần nữa.
Xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt này là cái quỷ gì vậy?
Cố Kiều lấy nước rửa sạch sẽ son phấn rẻ tiền trên mặt đi, nào biết sau khi rửa xong cái mặt này càng xấu, xanh xao vàng vọt thì không nói, trên má trái còn có một vết bớt đỏ kéo dài lên đến đuôi mắt nữa.
Đại đội trưởng Cố Kiều mọc một cái mụn cũng xù lông ba ngày kiếp trước, bây giờ bỗng nhiên phát hiện dung nhan hiện tại của mình xấu xí như vậy, hận không thể ngay lập tức chết đi lần nữa!
"Nhưng mà nói tới, đây là đâu? Triều đại gì đây?"
Vừa mới nói xong, trong đầu nàng truyền đến một trận nhói nhói, một đoạn kí ức không thuộc về nàng dời sông lấp biển tuôn ra.
Hóa ra, nàng đã xuyên tới một triều đại không hề tồn tại trong lịch sử, cái thôn này tên là Thanh Tuyền, tọa lạc ở dưới ngọn núi cùng tên.
Nguyên chủ cũng tên Cố Kiều, là con một của Cố gia tam gia.
Cố lão gia tử lúc còn trẻ là người có học, từng thi đậu đồng sinh, về sau làm lý trưởng thôn Thanh Tuyền rất nhiều năm.
Thôn Thanh Tuyền nghèo, làm lý trưởng cũng không có nhiều lợi lộc, chung quy lại là không bị chết đói thôi.
Cố lão gia tử có ba con trai và các nữ nhi khác, con trai trưởng Cố Trường Hải, cùng vợ là bà Chu sinh được một trai một gái; con trai thứ Cố Trường Lục, cùng vợ là bà Lưu sinh được hai đứa con trai.
Hai nhà trước đều sinh con như long phượng, nhưng đến tam gia thì như bị trúng chú sống chết gì cũng sinh không ra.
Thật vất vả mới sinh được Cố Kiều, nhưng lại là con gái, đã vậy còn dung nhan xấu xí, trời sinh ngu dại.
Như trong làng nói ―― Đây chính là món tiền bồi thường hàng hóa, không đúng, dù cho có lấy lại cũng không bán được!
Từ sau khi sinh Cố Kiều, tam gia không còn sinh được đứa con nào nữa.
Trong thôn dần dần truyền ra nhàn thoại, nói Cố Kiều là điềm xấu, cho nên mới khiến vận mệnh của con trai tam gia một khắc cũng không có.
Thoạt đầu Cố gia chỉ nghe một chút chứ chưa từng để trong lòng, mãi đến khi cha mẹ của Cố Kiều qua đời, Cố gia mới hoàn toàn cảm thấy đứa nhỏ này quả thật là người mang chữ sát trong số mệnh.
Cố gia bốn phía nhờ quan hệ, muốn gả Cố Kiều đi, nhưng vấn đề là ai dám lấy nàng?
Cũng rất trùng hợp, một ngày Cố Kiều tản bộ ở cửa thôn, nhặt về một nam nhân đói đến choáng váng ngất xỉu, Cố gia liền đem hắn về ép hắn phải cưới nàng.
Cố Kiều vừa tiếp thu hết ký ức trong đầu, vừa đi tới căn nhà nhỏ y như phế phẩm ở phía tây thôn.
Đó chính là nhà ở hiện tại của nàng.
Tích ――
Đi được một nửa đường, sau gáy bỗng truyền đến từng cơn đau nhức, Cố Kiều đưa tay sờ lên, một bàn tay nàng toàn là máu.
Nhất định là vừa rồi lúc rơi xuống nước đập vào đá, đập kiểu gì mà da thịt bị rách lớn, máu chảy còn không ít, phải mau chóng cầm máu mới được.
Cố Kiều vừa nghĩ, vừa đi vào sân nhà.
Nói là sân nhà cho sang thế thôi, kỳ thật cũng chỉ là hàng rào vây quang một khu đất trống nhỏ bé.
Bên trong căn nhà nhỏ ngoài phòng khách ra, tổng cộng chỉ có hai căn phòng, căn phòng bên trái hơi lớn hơn một chút là phòng của Cố Kiều.
Mà cái phòng này, còn không lớn bằng phòng để quần áo của nàng ở kiếp trước.
Cái lần xuyên không thảm đạm này thật là...
Cố Kiều vừa cảm khái, vừa đưa tay đẩy cửa phòng ra, ngay lúc một bước chân của nàng đi vào, liền bén nhạy phát giác được trong phòng có người.
Từ khí tức có thể phán đoán được, đó là một nam nhân.
Nam nhân trốn ở phía sau cửa, cố gắng ngừng thở.
Khóe môi Cố Kiều nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, như không có chuyện gì đi vào phòng, cạch một tiếng khép cửa lại, dường như cũng vào thời khắc đó, cánh tay nàng chuyển động, hung hăng quật ngã nam nhân trốn ở phía sau cửa lên mặt đất!
Dáng người nam nhân so với trong tưởng tượng của nàng cao lớn hơn nhiều.
Nếu như ở kiếp trước, cao to đến đâu Cố Kiều cũng không sợ, thế nên cái tên gầy yếu trước mắt này nàng chỉ dùng hai ba chiêu sau đó cả người đè lên là đã ghìm chặt đối phương.
Nàng một tay giật xuống dây cột tóc trói chặt cổ tay của đối phương, tay kia thì bóp chặt cổ đối phương, thần sắc lạnh như băng nói: "Nói! Ngươi là ai? Ở trong phòng ta làm gì?"
Nam nhân đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cơn xấu hổ dâng lên đỉnh đầu: "Cố Kiều ngươi điên rồi sao! Là ta!"
Người quen?
Người quen gây án?
Vậy thì càng đáng ghét.
Cố Kiều không chỉ không buông hắn ra, ngược lại còn ngồi lên người ta, khiến eo của nam nhân bị ép càng chặt.
"Ngươi...!Ngươi xuống dưới cho ta!" Nam nhân cắn răng, ngữ khí băng lãnh.
"Xùy ~" Cố Kiều cười lạnh.
Từ trước đến nay chỉ có nàng sai sử người khác, chưa từng có tiền lệ người khác hô tới quát lui với nàng.
Huống chi đây là phòng của nàng, nàng còn chưa chất vấn hắn ở bên trong lén lén lút lút làm cái gì nữa đây này!
Cố Kiều vung nắm đấm lên, định giáo huấn hắn một chút, khuỷu tay lại không cẩn thận đánh gãy song cửa sổ phía sau lưng.
Ánh sáng chói lóa chiếu vào, đọng lại trên dung nhan thanh tuyển tuấn mỹ của nam tử, lập tức khiến Cố Kiều kinh ngạc tròn mắt.
TBC.