Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 100: TRANH SỦNG


Dịch giả: Luna Wong


Không đúng, gà của người ta đều là kêu cúc cúc, sao mấy con gà này tất cả đều kêu chiêm chiếp?


Chuyện bi ai nhất trên đời là, gà đều kêu được tiếng chim, mà hắn còn không hiểu tiếng Đột Quyết…


Diêu thị phát hiện nơi ở của nữ nhi đã được sửa qua, nóc nhà mái ngói đổi mới rồi, hậu viện cũng vây lại, xây thêm hai gian phòng.


“Kiều Kiều.” Diêu thị đối nói với nữ nhi đang đổ nước vào trong nồi, “Ta có thể… Cũng ở nơi đây vài ngày hay không?”


Cố Kiều đổ xong nước để lại thùng gỗ xuống, hơi có chút không hiểu nhìn về phía Diêu thị.


Diêu thị vội nói: “Ta có thể giúp ngươi làm việc mà!”


Mặc dù Diêu thị sinh ở đại hộ nhân gia, nhưng thuở nhỏ gia đạo sa sút, nàng không dưỡng thành tính tình kiều sanh quán dưỡng.


Đương nhiên, nếu nói làm việc nông thôn vẫn là quá gượng ép chút, nhưng nữ nhi đều có thể ăn phần khổ này, nàng làm nương dựa vào cái gì không thể?


“Không cần, tự ta làm được.” Cố Kiều cự tuyệt.


“Vậy… Ta có thể nấu cơm! Trù nghệ của ta rất tốt! Lần trước không phải ngươi còn khen điểm tâm ta làm ngon sao? Mỗi ngày ta làm cho ngươi!”


“Cũng không cần.” Cố Kiều nói.


“Vậy giặt quần áo thì sao! Ngươi xem cả nhà nhiều người như vậy, một mình ngươi nào làm được hết chứ?”


Cố Kiều dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Diêu thị.


Nàng không nói gì, cứ yên lặng nhìn nàng như vậy.


Diêu thị bỗng nhiên hiểu.


Nữ nhi không phải là không muốn nàng làm việc, là không muốn nàng ở đây.


Không phải không đoán được kết quả như vậy, nhưng nàng còn chưa hết hy vọng, cuối cùng là nàng sốt ruột.


Diêu thị đè khổ sáp trong lòng xuống, như không có chuyện gì xảy ra cười cười: “Vậy Diễm nhi nhờ ngươi, canh giờ không còn sớm, ngươi đi làm việc của ngươi, ta cũng trở về.”


Dứt lời, nàng cười xoay người sang chỗ khác.


Nét mặt cùng ngữ khí của nàng hoàn toàn kín khẽ, nhưng thân thể ức chế không được run rẩy vẫn là tiết lộ khổ sở của nàng.


Cố Kiều nhìn bóng lưng của nàng một chút, mở miệng nói: “Không phải vấn đề của ngươi.”


Bước chân của Diêu thị ngừng lại.


Cố Kiều do dự một chút, khi biểu đạt tâm tình của mình, kỳ thực nàng có chút bất thiện ngôn từ: “Là của ta.”


Nàng nói như vậy, không biết Diêu thị có thể minh bạch hay không.


Nàng từng có phụ mẫu phi thường hỏng bét , điều này làm cho nàng bắt đầu bài xích phụ mẫu khắp thiên hạ.


Lớn lên nàng có cuộc sống của mình, nàng cho là mình không thèm để ý, Diêu thị xuất hiện nàng lại ý thức được lỗ hỏng đáy lòng của nàng cho tới bây giờ chưa từng khép lại.


Nàng có thể tiếp thu Tiêu lục lang, tiếp thu Tiểu Tịnh Không, tiếp thu bà cô cùng Cố Diễm, là bởi vì bọn hắn sẽ không trở thành phụ mẫu của nàng.


Nhưng những lời này, nàng vô pháp nói với Diêu thị.


Diêu thị không hề chớp mắt nhìn Cố Kiều, đã từng nàng cho rằng nữ nhi không tiếp thụ nàng là bởi vì nữ nhi quên không được phu phụ Cố tam lang, lúc này nàng đột nhiên chẳng xác định.


Trên người nữ nhi nhất định phát sinh qua chuyện gì, chỉ là nữ nhi không chịu nói, nàng cũng không nhẫn tâm ép hỏi.


Diêu thị lưu luyến không rời ngồi trên xe ngựa trở về sơn trang.


Cố Kiều tiếp tục nhóm lửa làm cơm.


Cơm nấu có chút chậm.


Không biết có phải Diêu thị đến để cho nàng nhớ lại một ít chuyện cũ không muốn khứ hồi ức hay không, nàng nhớ tới bản thân lúc hai tuổi.


Khi đó nàng mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, ôm một con búp bê chân trần đứng ở trong đêm đông gió lạnh.


Nàng là bị mạnh mẽ lôi từ trong chăn ra ngoài, đến đôi giày chưa từng cho nàng mang.


Phụ mẫu nàng bạo phát cãi vả kịch liệt, thật ra là bởi vì một chuyện rất nhỏ, lại càng làm tới mức độ không thể thu xếp, cuối cùng khắc khẩu kia rơi xuống trên đầu của nàng.


Nàng bị đẩy tới đẩy lui, quăng ngã vài lần, tay đều ngã trầy.



Ban đầu là nam nhân ba ba dỗi rời đi, sau đó nữ nhân ma ma cũng buông tay ly khai.


Nàng bị bỏ ở trên quãng trường người đến người đi, nàng nhìn từng người to lớn vội vã đi qua ở trước mặt nàng, nàng cảm thấy giống như là một con kiến con nhỏ bé.


“Ma ma —— ô oa —— ma ma —— ”


Nàng sợ hãi, nàng gào khóc.


Nhưng nữ nhân ma ma kia, không có trở về.


Nam nhân ba ba kia, cũng không có xuất hiện.


——


Cơm không nhanh như vậy nấu xong, Cố Kiều chiên cho Cố Diễm hai cái trứng ốp la, Cố Kiều đến trước cửa phòng hắn gọi hắn.


“Hai người bọn họ đi chưa?” Cố Diễm dựng thẳng lỗ tai lên hỏi.


“Đi rồi.” Cố Kiều nói.


Bookwaves.com.vn

Lúc này Cố Diễm mới mở cửa ra, bất quá không mở toàn bộ, chỉ là mở cái khe nho nhỏ, vươn đầu ra nhìn bốn phía một phen, xác định không thân ảnh của cha nương mới thoải mái đi ra.


Lão thái thái tỉnh, Cố Kiều nấu một chén cho nàng, sau đó nói chuyện Cố Diễm ở.


Lão thái thái nhìn tiểu thiếu niên tinh xảo trước mặt, nói không rõ vì sao, luôn cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào.


—— không sai, hoàng đế rất thích long phượng thai của Định An hầu phủ, từng để thục phi dẫn long phượng thai thỉnh an thái hậu, nên lão thái thái đích thật là gặp qua tiểu Cố Diễm.


Chỉ là nàng lão nhân gia cũng không thích tiểu hài tử, tùy tiện thưởng ít đồ liền để người lui xuống, hôm nay đến điểm ấy ký ức đều không nghĩ ra.


Lúc ấy tiểu Cố Diễm còn nhỏ, đã không nhớ rõ thái hậu là dạng gì, nhân hai người này ngồi đối mặt nhau, ai cũng không nhận ra đối phương.


Lão thái thái nhìn chè trong chén của mình, lại nhìn chè của Cố Diễm, chép miệng một cái: “Ta đổi với ngươi.”


Lão thái thái phải ăn kiêng, chè Cố Kiều đưa nàng sẽ không ngọt, của Cố Diễm mới ngọt.


Cố Diễm bất minh chân tướng, rộng lượng cùng nàng đổi.


Sau khi đổi với Cố Diễm xong, lão thái thái ăn chè trứng mình tha thiết mơ ước!


Ô, ăn ngon đến muốn khóc!


Trước khi Cố Diễm tới nhà, lão thái thái thích Cố Tiểu Thuận nhất, bởi vì Cố Tiểu Thuận dễ dàng bị lừa nhất, tùy thời có thể giúp nàng để dành được mấy viên mứt hoa quả không chính đáng, về phần Tiêu lục lang cùng Tiểu Tịnh Không, một quá thông minh, một quá có nguyên tắc, chiêu lừa của lão thái không dùng được.


Sức chiến đấu của Cố Diễm hiển nhiên còn mạnh hơn Cố cộc lốc, ngày đầu tiên tới đã để lão thái thái ăn được chè trứng.


Vì đại nghiệp chè trứng của mình, lão thái thái quyết định, tiểu thiếu niên này, nàng chụp chắc rồi! ——


Lại nói sau khi Diêu thị cùng Cố hầu gia xuống núi, vẫn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng muốn đi gặp Cố Kiều nhất thời chưa hồi vị, thẳng đến bọn họ trở lại sơn trang, xuất ra bức họa của Cố Kiều, đầu óc của Diêu thị mới ông một chút.


“Hầu gia.” Nàng lăng lăng nhìn bớt trên mặt nữ nhi trên bức họa.


“Làm sao vậy?” Cố hầu gia lại gần xem với nàng, nhưng hắn không nhìn ra gì.


Diêu thị lo lắng khủng khiếp nói: “Trụ trì phương trượng nói bớt trên mặt Kiều Kiều là thủ cung sa, nhưng Kiều Kiều thành thân rồi, hai người bọn họ vì sao… Lẽ nào cảm tình của bọn họ bất hòa sao?”


Lúc này thật Diêu thị có chút oán giận Cố gia: “Sớm như vậy liền gả Kiều Kiều, nếu là ở hầu phủ, ta nhất định lưu nàng thêm mấy năm.”


Nữ tử Chiêu quốc mười lăm cập kê, nữ tử đại hộ nhân gia bình thường cập kê qua đi mới bắt đầu chọn thân.


Cố hầu gia không có lo lắng như Diêu thị, dù sao hắn từ vừa mới bắt đầu đã không có ý định thừa nhận cửa hôn sự này.


Một tú tài nghèo kiết hủ lậu còn không xứng với nữ nhi của hắn! Quay đầu lại cho ít bạc đuổi tên tiểu tử nghèo kia đi, chờ đi kinh thành ai biết nha đầu kia từng gả người chứ? Đến lúc đó, lại chọn cho nàng một cửa hôn sự môn đăng hộ đối là được!


Mặc dù phẩm hạnh tướng mạo của nha đầu kia kém Cẩn Du khá xa, nhưng rốt cuộc cũng là thiên kim hầu phủ, không đến mức không ai thèm lấy.


——


Bên kia, cũng không biết bản thân cũng bị nhạc phụ dùng một khoản bạc đuổi đi Tiêu lục lang vừa tan học, đang muốn đi tư thục vỡ lòng phụ cận đón Tiểu Tịnh Không.


Nhưng vừa đi chưa được mấy bước liền bị một chiếc xe ngựa ngăn cản lối đi.


Đây không phải là một xe ngựa chiếc thông thường, bánh xe đều không giống với trên đường cái thấy được, lớn, lại cao, cũng càng kiên cố. Thân xe là dùng hoàng lê mộc thượng đẳng chế, trên mui xe ti bạch lưu quang dật thải, còn tương khảm tám viên dạ minh châu to lớn, mỗi một viên đều giá trị bách kim.


Xa phu là một nam tử áo đen mang đấu lạp, cánh tay tráng kiện, thân hình cao to, khí tràng cường đại.


Con ngựa cũng uy mãnh cực kỳ, đó là một con ngựa Mông Cổ cả vật thể ngăm đen, phảng phất trải qua chiến trường chém giết, toàn thân đều lộ ra sát khí, sợ đến xa giá phụ cận không có một con ngựa nào dám tới gần nó.



Trên xe ngựa đi xuống một nam tử khí chất nho nhã, tuổi không sai biệt lắm với nhị đông gia Hồi Xuân đường, nhưng một thân khí thế không phải người thông thường có thể sánh bằng.


Chung quanh thỉnh thoảng có người nhìn lại bên này.


Nam tử lại coi như không để ý, hắn đi tới trước mặt của Tiêu lục lang, tỉ mỉ địa nhìn Tiêu lục lang một mắt, mặt hàm mỉm cười nói: “Các hạ có phải là Tiêu lục lang không?”


Ánh mắt Tiêu lục lang cảnh giác: “Ngươi là ai?”


Nam tử giơ tay lên một cái, dáng tươi cười ôn hòa: “Ngươi chớ sợ, ta họ Lưu, là lão gia nhà ta bảo ta tới tìm ngươi.”


Dứt lời, hắn từ bên hông cởi xuống một tấm lệnh bài, nói với Tiêu lục lang, “Tấm lệnh bài này ngươi biết chứ?”


——


Tư thục.


Hài tử lớp học vỡ lòng tan học, phu tử cùng tất cả các học sinh đều trường thở phào một cái, các học sinh cả mặt thái sắc mang theo thư bao ra phòng học, chạy cực nhanh, phảng phất phía sau có mãnh thú gì đang đuổi bản thân vậy.


Phu tử lại vô pháp đi, bởi vì Tiểu Tịnh Không còn chưa đi.


Phu tử hít sâu cái thứ một trăm lẻ tám của hôm nay.


Bookwaves.com.vn

Nếu không phải nhi tử của mình là học sinh của Thiên Hương thư viện, hắn đã đuổi học cái tiểu tử chọc người ghét này một trăm lần rồi!


Đừng thấy Tiểu Tịnh Không ở nhà luôn tung tăng, kỳ thực trong lớp học trái lại rất an tĩnh, bất quá hắn không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng sẽ đòi mạng già của các phu tử!


Mà hậu đài của Tiểu Tịnh Không còn thật cứng —— tỷ phu hắn là đệ tử đích truyền Lê viện trưởng đơn phương tuyên bố, đuổi hắn đi bằng việc để Lê viện trưởng làm khó dễ nhi tử mình.


Nhưng nhìn hắn, phu tử thực sự đau mắt a…


Hai tay của Tiểu Tịnh Không cầm lấy Tam Tự kinh, mặt ngoài đang niệm kinh, cũng không ngừng dùng mắt bắn ra bên ngoài một chút.


“Tịnh Không a, tỷ phu ngươi còn chưa tới sao?” Phu tử trên tọa đàm hỏi.


“Ân.” Tiểu Tịnh Không thấp thấp ứng tiếng.


Phu tử nói: “Có muốn ta dẫn ngươi ra cửa nhìn hay không?”


Tiểu Tịnh Không hừ nói: “Hắn thích tới thì tới! Ta mới không đi nhìn hắn!”


Lời tuy như vậy, số lần hắn dùng tròng mắt nhỏ bắn ra bên ngoài rõ ràng lại thay đổi nhiều hơn.


Tỷ phu xấu sẽ không phải là không cần hắn nữa chứ?


Giống người nhà kia từng nói sẽ thu dưỡng hắn xong lại bỏ rơi hắn.


“Tịnh Không.” Phu tử chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai nhỏ của hắn, “Tỷ phu ngươi tới rồi.”


Rốt cuộc đã tới! Rốt cuộc đã tới! Một ngày ác mộng của vi sư cũng kết thúc rồi!


“Thật vậy chăng?” Thân thể nhỏ của Tiểu Tịnh Không đằng đứng, rất nhanh hắn ý thức được bản thân phản ứng quá độ, rất nhanh điều chỉnh lại, thay biểu tình thong dong bình tĩnh, thu thập xong đồ cáo biệt phu tử, ra ngoài tư thục gặp Tiêu lục lang.


“Hôm nay ngươi tới muộn!”


Ngồi trên xe bò rồi, Tiểu Tịnh Không bất mãn nói với Tiêu lục lang, “Có phải ngươi lại không học tập cho giỏi, bị Trương phu tử lưu đường hay không?”


Tiêu lục lang ngoài ý muốn liếc hắn một mắt: “Ngươi còn biết phu tử của ta họ Trương?”


“Tiểu Thuận ca ca nói!” Tiểu Tịnh Không thầm nghĩ, thứ ta biết khá nhiều đó, không chỉ biết phu tử của ngươi họ Trương, còn biết phu tử của Cố Đại Thuận họ Trần, viện trưởng của các ngươi họ Lê nữa!


Tiểu Tịnh Không nghiêm túc nói rằng: “Ngươi vẫn chưa trả lời lời của ta, có phải ngươi bị phu tử lưu đường hay không? Ngươi không nên thi đậu tú tài thì kiêu ngạo tự mãn, đừng quên, ngươi vẫn đang chỉ là một học sinh ất ban!”


Được, đến ất ban hắn đều hiểu.


Tiêu lục lang vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn: “Tiểu hài tử nào có nhiều lời như vậy?”


Tiểu Tịnh Không chống nạnh: “Rõ ràng là ngươi muộn, còn không cho phép ta nói, người lớn các ngươi thật không thể nói đạo lý!”


Tiêu lục lang nói: “Ý của ngươi là ngươi rất nói đạo lý?”


Hai tay Tiểu Tịnh Không khoanh trước ngực: “Ta đương nhiên rất nói đạo lý!”


Tiêu lục lang nhướng mi nói: “Vậy là ai ở trong lớp cùng phu tử tranh luận, để phu tử khó chịu?”



Tiểu Tịnh Không nghiêm cẩn nói rằng: “Đó là hắn giảng sai rồi! Ta đang sửa lại hắn cho đúng!”


Tiêu lục lang ha hả nói: “Vậy là ai ở trong lớp tới phân nửa bỏ học?”


Tiểu Tịnh Không nghĩa chính từ nghiêm nói: “Đó là hắn muốn đánh ta! Ta lại không làm sai! Hắn không được nghiêm phạt tiểu hài tử không có sai!”


Phu tử có thước, hài tử không nghe lời đều phải đánh hai cái trong lòng bàn tay. Tiểu Tịnh Không đương đường nghi vấn phu tử, cùng phu tử tranh đến mặt đỏ tới mang tai, phu tử giận, liền lấy thước muốn phạt hắn, kết quả hắn giỏi rồi, vác thư bao, trực tiếp chạy khỏi tư thục!


Tiêu lục lang vân đạm phong khinh nói: “Ngươi đã cảm thấy mình rất có đạo lý, vậy không bằng chúng ta lấy việc này tới trước mặt Kiều Kiều nói một câu, để cho nàng phân xử.”


Tiểu Tịnh Không không nói chuyện.


Tuy rằng hắn kiên định cho rằng mình là chính nghĩa nhất phương, nhưng đồng thời hắn lại theo bản năng cảm thấy Kiều Kiều sẽ không tán thành cách làm của hắn.


Tiêu lục lang ha hả nói: “Thế nào không lên tiếng? Ngươi là sợ bản thân đứng không vững đạo lý, hay là sợ Kiều Kiều không nói lý?”


Tiểu Tịnh Không lý trực khí tráng nói rằng: “Kiều Kiều đương nhiên phân rõ phải trái! Ta đúng! Chỉ bất quá, đạo lý của Kiều Kiều và đạo lý của ta, song phương chúng nó không phục, là vấn đề của đạo lý, không phải vấn đề của ta và Kiều Kiều!”


Tiêu lục lang: Không phải hiểu quá rõ ngươi, thiếu chút nữa đều bị ngươi xoay vòng vòng rồi.


Hai người nói nói liền tới thôn.


Hai người xuống xe bò, đi đến phương hướng nhà mình, mới vừa vào cửa phát hiện trong nhà thêm một người.


Người này quần áo sạch sẽ, lớn lên cũng đẹp mắt, nhìn liền biết không phải là hương thân trong thôn.


“Ngươi là ai?” Tiểu Tịnh Không nghiêng đầu hỏi.


“Ta là đệ đệ của Kiều Kiều.” Cố Diễm cường điệu nói, “Thân đệ đệ.”


Thân thể nhỏ của Tiểu Tịnh Không nhoáng lên!


Thiên toán vạn toán toán sót Kiều Kiều còn có một thân đệ đệ, đây chẳng phải là xếp hàng cao hơn cả Cố Tiểu Thuận nữa sao?


Đáy lòng của Tiểu Tịnh Không không khỏi dâng lên một cổ cảm giác nguy cơ nồng nặc!


Tiêu lục lang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tự tiếu phi tiếu noa noa đầu nhỏ của tiểu hòa thượng: “A, ai mới là đệ đệ Kiều Kiều thương yêu nhất?”


Tiểu Tịnh Không quả đoán lấy ma trảo của tỷ phu xấu ra.


Hắn âm thầm báo với bản thân, không hoảng hốt không hoảng hốt, dù là thân đệ đệ thì thế nào? Hắn tới trước! Huống hồ hắn cũng có ưu thế của mình không phải sao?


Đầu tiên, hắn nhỏ, hắn khả ái, hắn manh manh đát!


Trùng hợp lúc này, Tiết Ngưng Hương đưa mấy củ khoai nướng qua đây, nàng cũng phát hiện trong nhà có thêm một tiểu thiếu niên đẹp mắt.


So với bản thân trước đó, lúc này Tiết Ngưng Hương đều trấn định.


Dù sao mọi người trong nhà này cũng lạ, ra một thiên kim hầu phủ toàn bộ người lại như không chuyện gì hết vậy, dù là ra lại một thái hậu nàng cũng sẽ không có bao nhiêu nhất kinh nhất sạ.


Cố Diễm quan sát nàng một hồi, chủ động cùng nàng chào hỏi: “Ngươi là Tiết tỷ tỷ sát vách đi, nghe ta tỷ đề cập tới ngươi, ta là Cố Diễm, thân đệ đệ của Kiều Kiều.”


Tiếng nói cùng khí chất của hắn sạch sẽ như nhau, ngữ khí mềm nhẹ đến không chịu được, còn dáng tươi cười khả cúc, lộ ra một tia hồn nhiên cùng rực rỡ độc hữu của thiếu niên.


Tiết Ngưng Hương thỏa thỏa bị manh sát.


Tiểu Tịnh Không dùng quyền nhỏ vỗ ngực nhỏ: A a a, đều lớn như vậy còn bán manh, bán còn tốt hơn cả chính mình! Đáng thẹn! ! !


Các ám vệ ở nóc nhà cũng không mắt nhìn, vô sỉ như vậy sao? Ở hầu phủ là dạng gì trong lòng mình không rõ sao? Bôi nước sơn xanh biếc lên, ngươi có thể là trà xanh sao?


Tiểu Tịnh Không nín một hơi thở, đến cơm tối cũng ăn không ngon.


Sau khi tắm xong, bỗng nhiên Tiểu Tịnh Không lại nghĩ tới một ưu thế lớn lao.


Hắn là hòa thượng nha, hòa thượng biết niệm kinh!


Hắn đi niệm kinh cho Kiều Kiều nghe!


Bookwaves.com.vn

Sư phụ nói qua, hắn là tiểu hòa thượng biết niệm kinh nhất trên đời, Kiều Kiều nhất định sẽ thích nghe hắn niệm kinh!


Tiểu Tịnh Không từ nhỏ hòm lấy mõ nhỏ của bản thân ra, mang theo mõ, đeo phật châu, hùng dũng oai vệ đi tìm Cố Kiều!


Vậy mà hắn vừa tới hậu viện, liền nghe một trận tiếng địch uyển chuyển du dương, tiếng địch kia như khóc như tố, ngay cả không hiểu âm luật Tiểu Tịnh Không đều nghe được một tia thương nhớ nhàn nhạt.


Tiểu Tịnh Không bưng kín miệng.


Một khúc thôi, Tiểu Tịnh Không lệ nóng doanh tròng.


Ô ô ô, đây là từ khúc dễ nghe nhất trên đời! Còn êm tai hơn hòa thượng tụng kinh một trăm, một nghìn lần!


Hiệp thứ hai, Tiểu Tịnh Không lại thất bại!


Nhưng Tiểu Tịnh Không chưa từ bỏ ý định, hắn còn có đòn sát thủ cuối cùng, đó chính là —— hắn, biết, nuôi, gà, con!


Hắn là Tiểu Tịnh Không siêu cấp biết nuôi bảy con gà con! Hắn cũng không tin Cố Diễm còn có thể lợi hại hơn hắn!


“Tiểu công tử, chó của ngươi đưa tới cho ngươi.” Ám vệ ất ôm con chó nhỏ từ sơn trang tới trong lòng Cố Diễm, sau đó bá thiểm mất bóng!


Cố Diễm cùng Cố Kiều ở hậu viện chơi chó con.



Tiểu Tịnh Không quanh năm sinh hoạt tại trên núi, trên núi không có chó, hắn đến trong thôn mới thấy qua mấy con, nhưng những còn chó kia đều là chó vàng to hung ba ba, không giống con chó nhỏ trước mắt vừa mềm lại manh này.


“Uông!”


Tiểu Tịnh Không lảo đảo, nó còn biết kêu!


Cố Kiều ném một khúc xương vào trong vườn rau.


Chó nhỏ hô xích hô xích chạy tới, ngặm khúc xương qua đây, đặt ở trước mặt của Cố Kiều.


Tiểu Tịnh Không cảm thấy nuôi con gà con đã rất khó, không ngờ tới Cố Diễm lại còn biết nuôi chó!


Chuyện có độ khó cao như thế đến tột cùng hắn làm sao làm được?


Tiểu Tịnh Không logic—— tất cả vạn vật, thứ nhỏ dễ nuôi, thứ lớn khó nuôi. Thí dụ như bản thân tương đối dễ nuôi, ăn no là được, tỷ phu không dễ nuôi, mỗi ngày càng quan tâm cuộc thi của hắn còn quan tâm bước đi của hắn.


“Ta quá khó khăn…”


Tiểu Tịnh Không rốt cục vẫn phải hóa thân thành một con mặn cá nhỏ, không hề linh hồn mắc cạn ở trên giường tại tây phòng.


Lúc Tiêu lục lang thu thập xong sài phòng quay về tây phòng, Tiểu Tịnh Không đã chổng vó lên ngủ khò khè.


Tiêu lục lang đắp kín mền cho hắn, thu hồi mõ nhỏ, phật châu xuyến, tiểu kinh Phật của hắn nhất nhất vào trong cái rương của hắn. Làm xong những thứ này, hắn đi nhà chính.


Cố Kiều cũng vừa tiến nhà chính, thấy hắn nhẹ giọng hỏi: “Đã ngủ chưa?”


Tiêu lục lang gật đầu, cũng thả nhẹ thanh âm: “Ngủ, Cố Diễm đâu?”


Cố Kiều nói: “Cũng ngủ rồi.”


Hai người ngồi ở trên ghế, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.


Cảm giác này có chút giống một đôi phụ mẫu đang hỏi, “Tiểu Bảo đã ngủ chưa?” “Ngủ rồi, đại bảo thì sao?” “Đại bảo cũng ngủ rồi.”


Sau đó làm phụ mẫu rốt cục có thể bắt đầu làm chuyện của mình.


Cố Kiều nói với hắn: “Đi đứng tốt rồi chứ.”


Hậu viện sửa một cái đường nhỏ đá cuội, chuyên môn dùng cho hắn tập luyện, dù biết hắn có khúc mắc, nàng cũng không thể buông tha bất luận nỗ lực gì.


Tiêu lục lang tự giễu nói: “Luyện cũng không đi được.”


Cố Kiều chỉ chỉ hai chân hắn, nghiêm túc nói rằng: “Chí ít cơ thể sẽ không thoái hóa, ngày nào đó ngươi muốn đi, chúng nó tùy thời đều có thể chống đỡ giấc mộng của ngươi, mang theo ngươi đi bất kỳ địa phương nào.”


Ngực của Tiêu lục lang bị xúc động.


Bất quá một giây kế tiếp, hắn lại tự giễu.


Mộng tưởng?


Hắn không có mộng tưởng.


Bất quá câu “Nếu như ngươi muốn đi” kia của nàng nghe phổ thông, nghe kỹ vừa tựa hồ có ám chỉ gì khác.


Nàng là chỉ “Hắn bước đi”, hay là chỉ “Hắn rời khỏi” ?


Nhãn thần của Tiêu lục lang sâu kín nhìn về phía nàng.


Cố Kiều lại không giải thích nữa, cong loan khóe môi, nói: “Đi đi.”


Nàng lấy đi quải trượng của hắn, đỡ hắn đi hậu viện.


Đêm đã khuya, toàn bộ thôn trang đều lâm vào ngủ say.


Ánh trăng tĩnh hảo, nàng kéo cánh tay của hắn, từng bước một đi ở trên đường nhỏ đá cuội hậu viện.


Con đường này nhìn rất dài, lại bất giác đã đến đầu cùng, giữa hắn và nàng không biết có phải cũng sẽ như vậy hay không.


Ngày mai, sáng sớm Tiêu lục lang đi thư viện, ngày hôm nay Tiểu Tịnh Không nghỉ tư thục, Cố Kiều tiễn một mình hắn lên xe bò.


Sắc trời còn sớm, khó có được Tiểu Tịnh Không không cần đến trường, Cố Kiều cho là hắn sẽ ngủ nướng, vậy mà Tiêu lục lang mới vừa đi hắn đã tỉnh.


Hắn đi hậu viện đứng trung bình tấn trước, lại luyện triêu thiên đăng một chút, chính là đứng thẳng giạng thẳng chân nâng chân qua đỉnh đầu, còn bảo Cố Kiều bỏ một chén nước trên đỉnh đầu của hắn nữa chứ.


Hình dạng tiểu hòa thượng luyện công chăm chú vừa đáng yêu.


Hắn luyện xong công, Cố Kiều vừa thu thập xong nhà bếp, đang định lên núi hái chút cái nấm.


Khó có được Cố Diễm còn đang ngủ say, tiểu hòa thượng có thể độc chiếm Kiều Kiều, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đưa ra yêu cầu muốn cùng Kiều Kiều lên núi!


Cố Kiều đáp ứng.


Hai người đều tự cõng sọt trên lưng, vừa kéo cửa, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cửa nhà mình.


Trên xe ngựa đi xuống một thanh niên khuôn mặt hiền hòa, chắp tay với Cố Kiều, cười nói: “Xin hỏi nơi này là nhà của Tiêu lục lang sao?”


“Ngươi là ai?” Cố Kiều hỏi.


Thanh niên đầy mặt ôn hoà nói: “Người là Tiêu nương tử đi? Quản sự nhà của ta bảo ta thỉnh Tiêu nương tử lên trấn nhất tự.”


(Luna: raw 5000 chữ hơn, dịch lại còn xấp xỉ 4500 chữ, choáng váng, một ngày của tui đều dồn hết vào đây rồi)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận