CHƯƠNG 101: HỐ LỘ
Dịch giả: Luna Wong
Vì chứng thực thân phận của mình, thanh niên còn lấy ra một khối lệnh bài của phủ đệ nhà mình.
Không phải thanh đồng bài, là một khối thiết bài có khắc văn lộ.
Cố Kiều tới nơi này không tính là lâu, trong ngày thường tiếp xúc đều là hương thân trong thôn, đánh giao tế với đại hộ nhân gia ít lại càng ít, nhưng nàng cũng rõ ràng lệnh bài như vậy ở Chiêu quốc đến tột cùng có chế độ quản chế thập phần nghiêm khắc.
Đại hộ nhân gia tầm thường đều chỉ có thể dùng bài gỗ, lên nữa là ngư cốt bài, chỉ có viên chức mới dùng được thiết bài.
Nhưng phía sau thiết bài của viên chức có kí hiệu của quan phủ Chiêu quốc, khối thiết bài này hiển nhiên không có.
Như vậy chỉ có một loại khả năng, đối phương mặc dù không phải viên chức, nhưng địa vị thậm chí có thể còn lớn hơn cả viên chức nữa.
“Kiều Kiều?” Tiểu Tịnh Không đầy mặt nghi ngờ nhìn Cố Kiều, hắn còn nhỏ, nghiễm nhiên không rõ đây là tình huống gì.
Cố Kiều sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, nói với thanh niên: “Được, ta đi với ngươi.” Lập tức nói với Tiểu Tịnh Không, “Đi tìm bà cô.”
“Không muốn không muốn!” Tiểu Tịnh Không dường như trống bỏi lắc đầu, mấy ngày nay mỗi ngày đều đến tư thục học, chưa từng rảnh chơi với Kiều Kiều, thật vất vả nghỉ một ngày, hắn phải biến thành đuôi nhỏ của Kiều Kiều!
Cố Kiều nhìn mắt to đen lúng liếng sung mãn mong đợi của hắn, sau cùng không có cự tuyệt: “Được.”
Thanh niên cười làm một thủ thế: “Thỉnh!”
Cố Kiều đi sát vách cùng Tiết Ngưng Hương thông báo một tiếng trước, nhờ cậy nàng chiếu khán trong nhà một chút, sau đó mới cùng Tiểu Tịnh Không một đạo ngồi trên xe ngựa thanh niên chuẩn bị, thanh niên mình thì là đánh ngựa theo ở một bên.
Xe ngựa rất nhanh đã tới trà trang duy nhất trên trấn.
Lão bản của trà trang này là người tỉnh thành, có người nói lai lịch không nhỏ, trong ngày thường tới cửa quang cố đều là nhân vật có mặt mũi trên trấn, nhưng mà hôm nay trà trang không có một bóng người, xem ra là bị bao trọn rồi.
Đối phương còn thật là đại thủ bút.
Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không được thanh niên lĩnh vào một gian sương phòng trang nhã rất khác biệt.
Thanh niên để hạ nhân dâng trà nước cùng điểm tâm.
Hắn nhìn qua hết sức ân cần với Cố Kiều, nếu đổi thành người thường chỉ sợ đã có chút lâng lâng, nhưng Cố Kiều rất lãnh tĩnh.
Tục ngữ nói thật tốt, vô sự không lên tam bảo điện, sự ra khác thường tất có yêu, hôm nay thân phận nàng không kham nổi được người hầu hạ như vậy.
Thanh niên nói: “Tiêu nương tử xin chờ một chút, ta đây liền đi thỉnh Chu quản sự qua đây.”
Cố Kiều ừ một tiếng.
Thanh niên khách khí với nàng thật ra là lưu biểu diện, Cố Kiều có thể cảm giác được coi thường trong xương của hắn, bất quá Cố Kiều cũng không bắt buộc, có vài người tuổi còn trẻ đã mù, là tổn thất của hắn lại không phải là của nàng.
Bookwaves.com.vn
Thanh niên quả thực không quá để một thôn phụ nhỏ vào trong mắt, vưu kì dáng dấp của Cố Kiều còn xấu như vậy, hắn càng không thèm liếc một cái.
Chỉ là quản sự đã thông báo hắn, nhất định phải lễ ngộ có thừa với nương tử của tú tài, không được có một tia một hào khinh mạn.
Thanh niên xoay người đi thỉnh quản sự nhà mình.
Chu quản sự tới rất nhanh.
Rốt cuộc là người có thể làm quản sự, hắn quản lý vẻ mặt ưu tú hơn thanh niên nhiều, chí ít nụ cười trên mặt hắn nhìn qua chân thành không gì sánh được.
Cố Kiều cầm đĩa điểm tâm trên bàn đưa cho Tiểu Tịnh Không: “Vào trong viện chơi một chút, ta đàm chút chuyện với người ta.”
“Ân, được!” Tiểu Tịnh Không từ trên cái băng gỗ nhảy xuống tới, tiếp nhận đĩa điểm tâm, thử lưu thử lưu đi ra.
Cửa sổ mở ra, chỗ ngồi cuả Cố Kiều có thể thu hết toàn bộ tiểu viện vào đáy mắt.
Tiểu Tịnh Không tìm một hòn đá nhỏ ngồi xuống, vừa ăn vừa lắc chân ngắn nhỏ. Ước chừng là chú ý tới Cố Kiều đang nhìn hắn, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, cười ngọt ngào với Cố Kiều!
Cố Kiều cũng cười cười, hắn vui vẻ đến bay lên, tiếp tục vùi đầu ăn điểm tâm.
Chu quản sự kiên nhẫn chờ đôi với tỷ đệ kia hỗ động xong mới cất bước đi lên trước, chắp tay với Cố Kiều: “Chu mỗ gặp qua Tiêu nương tử.”
Cố Kiều không đứng dậy chào hắn, cũng không thụ sủng nhược kinh, chỉ nhẹ gật đầu, nhất phái vân đạm phong khinh.
Chu quản sự có chút kinh ngạc, hắn trên dưới quan sát Cố Kiều một mắt, nghiễm nhiên bất luận từ quần áo hay là dung mạo, nàng đều chỉ là một thôn cô thông thường, thậm chí bởi vì dung nhan có khuyết, càng nên tự ti xấu hổ túng quẫn hơn nữ tử tầm thường mới phải.
Nhưng mà nàng lại không có như vậy, ngược lại làm cho nhân tâm sinh một loại ảo giác cao không thể leo tới.
Chu quản sự lấy lại bình tĩnh, nói với Cố Kiều: “Tiêu nương tử, ta là người của Lâm gia tỉnh thành, chẳng biết ngươi có nghe nói qua Lâm gia chưa?”
“Chưa từng.” Cố Kiều lời ít mà ý nhiều địa nói.
Chu quản sự kinh ngạc, cô nương này là người địa phương sao? Sao còn có chưa từng nghe qua Lâm gia? Lâm gia ở U Châu chính là thổ hoàng đế, đến châu mục đại nhân cũng phải cho Lâm gia ba phần mặt mũi nữa đó.
Lâm gia xuất thân diêm vận(vận chuyển muối), lúc đầu buôn bán tư diêm thành lập diêm bang của mình, triều đình phái quân đội lai đánh diêm bang, kết quả lưỡng bại câu thương, phía sau triều đình chọn dùng chính sách chiêu an hợp nhất diêm bang.
Tuy là hợp nhất, nhưng diêm bang vẫn thuộc về Lâm gia thống trị, chỉ là bạc kiếm được từ diêm vận phải chia đều với triều đình mà thôi.
Mà diêm bang không được ức hiếp bách tính nữa, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, khi tất yếu còn phải hiệp trợ triều đình tiêu diệt thủy phỉ.
Chu quản sự đại thể giải thích địa vị của Lâm gia, sau đó bắt đầu đợi Cố Kiều thất kinh.
Kết quả Cố Kiều như trước rất bình tĩnh.
Chớ không phải là cô nương này sỏa chứ?
Kẻ ngu si ngược lại cũng tốt.
Chu quản sự cười cười, nói với Cố Kiều: “Lần này đến Thanh Tuyền trấn thật ra là mộ danh mà đến. Chuyện Tiêu tiểu huynh đệ thi đậu lẫm sinh còn chưa có chúc mừng Tiêu nương tử, đây là một phần hạ lễ, thỉnh Tiêu nương tử tiếu nạp.”
Hắn vừa nói, vừa nháy mắt với hạ nhân ngoài phòng.
Một nha hoàn cầm một cái hộp trầm điện điện đi vào.
Sau khi đặt hộp lên bàn, Chu quản sự xua tay để nha hoàn lui ra.
Chu quản sự mở hộp, lộ ra bạc trắng bóng bên trong.
Ánh mắt của Cố Kiều rơi vào trên những nén bạc tử này, không mặn không lạt hỏi: “Chu quản sự có chuyện nói thẳng.”
Nông dân nhìn thấy nhiều như vậy bạc dĩ nhiên bình tĩnh như thế, trong lòng Chu quản sự càng nổi lên nghi ngờ với vị Tiêu nương tử này, nét mặt cũng không hiển, hắn cười nói: “Tiêu nương tử thực sự là người sảng khoái. Thực không dám giấu giếm, Tiêu tiểu huynh đệ ở thi huyện cùng thi phủ đều lấy được án thủ, thành tích văn hoa, lão gia nhà ta xem qua văn chương của hắn, thập phần thưởng thức tài hoa của Tiêu tiểu huynh đệ, muốn mời Tiêu tiểu huynh đệ đến Lâm gia tỉnh thành làm khách.”
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều không có vội đáp ứng.
Chu quản sự nói tiếp: “Lão gia nhà ta là thật tâm kết giao với Tiêu tiểu huynh đệ, còn thỉnh Tiêu nương tử từ đó đi một phương tiện.”
Cố Kiều đạm nói: “Vì sao các ngươi không trực tiếp đi tìm hắn? Hay là nói các ngươi đã đi tìm, lại bị hắn cự tuyệt?”
Chu quản sự nghẹn.
Cố Kiều nói: “Xem ra là cự tuyệt rồi.”
Nói xong, Cố Kiều đứng dậy liền đi.
Chu quản sự đều bối rối.
Dứt khoát như vậy sao? Đến một cơ hội cò kè mặc cả cũng không cho? Còn là nữ nhân không? Không phải, còn là người hay không?
Chu quản sự vội vàng gọi nàng lại: “Tiêu nương tử! Tiêu nương tử xin dừng bước! Là ngại Chu mỗ không đủ thành ý? Những bạc này chỉ là hạ lễ mà thôi, vạn sự dễ thương lượng!”
Cố Kiều như trước bất vi sở động.
Chu quản sự đuổi theo nàng, đầu đầy mồ hôi nói rằng: “Mắt thấy cách thi hương không còn bao nhiêu ngày nữa, Tiêu tiểu huynh đệ cũng phải đi tỉnh thành, không bằng trước tiên ở tỉnh thành! Lâm gia chúng ta sẽ vì Tiêu tiểu huynh đệ chuẩn bị tốt tất cả!”
Thi hương xác thực gần.
Cố Kiều dừng một chút, quay đầu lại nhìn hắn: “Vậy hắn cần phải làm gì? Cuốn gói sáng ở, thi xong thì đi?”
“A…” Chu quản sự bị Cố Kiều nói thẳng thì nghẹn đến suýt nữa tiếp không được lời, “Là như vậy, công tử nhà ta cũng phải thi hương, còn thỉnh Tiêu tiểu huynh đệ ở trong phủ mấy ngày này thoáng chỉ điểm công khóa của công tử nhà ta một chút.”
Cố Kiều ngô một tiếng: “Nguyên lai là làm lão sư, bất quá nếu hắn đã cự tuyệt…”
“Không có không có! Hắn không cự tuyệt!”
Cố Kiều cổ quái nhìn về phía hắn.
Chu quản sự ngượng ngùng nói: “Nói xác thực, hắn cự tuyệt không phải thỉnh cầu ta vừa nói.”
Nguyên lai, chu quản sự đi Thiên Hương thư viện tìm Tiêu lục lang thì đã nói với Tiêu lục lang là, chỉ cần Tiêu lục lang bảo chứng Lâm gia công tử có thể thi đậu cử nhân, lão gia bọn họ liền ban thưởng Tiêu công tử hai nghìn lượng bạc trắng.
Mặc dù biết cử nhân lão gia ở cổ đại rất đáng giá, nhưng không ngờ tới sẽ đáng giá như thế.
Làm phú nhị đại ăn chùa uống chùa không thơm sao?
Cần phải tễ phá đầu thi cử nhân?
Đây vẫn luôn là tâm bệnh của Lâm gia, Lâm gia nói dễ nghe một chút là xuất thân diêm bang, khó nghe chút chính là buôn lậu muối, đã từng cùng thủy phỉ rắn chuột một ổ, Lâm gia nghèo đến chỉ còn tiền.
Vì sao triều đình yên tâm chiêu an Lâm gia, không phải là nhìn trúng tử tôn của Lâm gia không tiền đồ, không được hai ba đời đã phải suy sụp sao?
Đến lúc đó diêm bang triệt để rơi vào trong tay riều đình, không uổng người nào.
Lâm gia cũng không phải không dự liệu được nguy cơ gia tộc, chẳng qua là lúc đó bọn họ nhìn dũng mãnh, kỳ thực đã không có thực lực quyết đấu với triều đình, dù là tử chiến đến cùng cũng nhiều nhất là lại giết chết thêm mấy nghìn đại quân của triều đình thôi, nhưng Lâm gia sẽ không dư lại người sống.
Được chiêu an tốt xấu có thể vì Lâm gia mưu cuộc sống an ổn hơn mười năm, Lâm gia trông cậy vào đám con nối dòng có chút tiền đồ, tương lai có thể chống đỡ đại cục của Lâm gia.
Đây không, sau khi Lâm gia xuất hiện mười mấy tiểu hoàn khố bất học vô thuật cuối cùng cũng tới một lục công tử thi đậu tú tài.
Lục công tử là thiếp thất sở sinh, nhưng cần cù hiếu học, Lâm lão gia cùng Lâm phu nhân đều càng coi trọng hắn.
Toàn bộ Lâm gia đều lấy lục công tử này làm bảo, vì tài bồi hắn Lâm gia có thể nói là hạ vốn gốc.
Tiêu lục lang là do một vị Tây Tịch tiên sinh của Lâm gia đề cử, Lâm gia lão gia chính là mãng phu, hắn nào biết bát cổ văn gì? Nhưng hắn tín nhiệm vị Tây Tịch tiên sinh từ kinh thành tới kia.
Tiên sinh nói văn thải của Tiêu lục lang tốt hơn bất kỳ một vị tiên sinh nào của Lâm phủ, do hắn giáo dục lục công tử nhất định có thể làm ít công to.