Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 103: KHÍ PHÁCH ĐÁNH CHA


Dịch giả: Luna Wong


Tiêu lục lang đi không lâu sau, Cố hầu gia liền tìm tới cửa.


Hắn là lén Diêu thị tới, chủ yếu là không yên lòng Cố Diễm, luôn cảm thấy loại thâm sơn cùng cốc này sẽ ở hỏng nhi tử bảo bối của bản thân, hắn hy vọng có thể đón Cố Diễm về.


Mở cửa là Cố Diễm.


Cố Diễm vừa thấy lão cha nhà mình cấp tốc đóng cửa lại!


Cố hầu gia tức giận đến giơ chân, gọi cửa cũng không mở, chờ hắn thật vất vả đi vòng qua hậu môn, Cố Diễm cũng đã ở bên trong gian phòng của mình cài then cửa.


Cố hầu gia tức giận đến hàm răng đều đang run rẩy: “…”


Con gà con còn chưa bắt đầu một ngày hoạt động, đang an tĩnh nhốt trong lồng gà.


Cố hầu gia tìm được Cố Kiều đang bận rộn ở hậu viện, chỉ vào cửa phòng đóng chặt nói: “Ngươi cũng không quản quản hắn!”


Cố Kiều dường như nhìn kẻ ngu si nhìn hắn một cái, nhãn thần trắng ra lại lạnh lùng, không để ý tới hắn, từ sài phòng xách một cái búa hàn lóng lánh đi ra.


Cố hầu gia hút một ngụm lương khí: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ngươi còn dự định giết…”


Lời còn chưa dứt, chợt nghe được một tiếng vang thật lớn, rõ ràng là Cố Kiều bổ một khối gỗ ra.


Đầu gỗ bị từ đó chém thành hai khúc, mặt cắt hoàn chỉnh, thụ lực đều đều, vừa nhìn chính là tay chẻ người… Ách không, chẻ củi già đời!


Cố hầu gia nuốt một ngụm nước bọt, một lát mới tìm lại được thanh âm của mình, hắn nói: “Chỗ ngươi không thích hợp cho Diễm nhi ở lại, hắn nuông chiều từ bé lớn lên, chi phí ăn mặc đều không người thường có thể sánh bằng. Thân thể của hắn thật vất vả mới khá một chút, nếu không tỉ mỉ chút, sợ là lại phát bệnh. Ngươi là tỷ tỷ của hắn, ngươi không nên hại hắn. Nếu tỷ đệ các ngươi thật muốn cùng một chỗ, thì dọn trở về sơn trang đi. Sơn trang lớn như vậy, các ngươi muốn ở viện tử nào thì ở viện tử đó, thậm chí nếu không thích viện tử hiện có, cũng có thể để hạ nhân xây viện tử mới khác.”


Hắn phát thệ, đây là một phen ngữ trọng tâm trường nhất của hắn nói qua với nha đầu này.


Hắn làm ra nhượng bộ lớn lao, cái này cũng nên động dung đi?


Hắn không hung nàng, không đánh nàng, ôn tồn nói chuyện với nàng như vậy, thế nào nàng cũng nên hài lòng đi chứ?


Nhưng ai biết một tia cảm động Cố Kiều cũng không có, chỉ lạnh nhạt nói: “Hắn ở chỗ này rất tốt.”


Cố hầu gia cả giận nói: “Ngươi xem thử chỗ này của ngươi đều là địa phương nghèo. Hắn làm sao có thể ở rất tốt chứ?”


Cố Kiều một búa vỗ xuống: “Hầu phủ, sơn trang tốt như vậy, những năm này bệnh của hắn có khí sắc?”


Bookwaves.com.vn

“Ta…” Cố hầu gia bị chận á khẩu không trả lời được.


Không sai, mấy năm nay Cố Diễm ở gian nhà cao quý nhất, ăn mỹ thực tinh tế nhất, bộc chúng thành đàn, nhưng mà thân thể hắn như trước ngày càng sa sút, cũng chính là gặp Hồi Xuân đường mới rốt cục khởi tử hồi sinh.


Cố hầu gia biết chuyện này là kéo không được, nếu không sao nói là long phượng thai được chứ, hai tỷ đệ ở chuyện làm nghịch ý hắn quả thực là y chang như đúc.



Cố hầu gia xách thắt lưng, sâu hít mấy hơi, nói: “Vậy các ngươi dự định khi nào trở về?”


Cứng rắn muốn ở, hắn cho phép thành rồi chứ? Nhưng dù sao cũng phải có một kỳ hạn chứ!


Thục phi bên kia thúc giục gấp, trễ nhất tháng sáu hắn phải dẫn người hồi kinh, hắn cũng không thể tùy ý hai tỷ đệ vẫn hồ đồ tiếp được.


“Hắn muốn đi trở về tự nhiên sẽ trở về.” Cố Kiều không nói bản thân nàng, bởi vì nàng căn bản không nghĩ sẽ trở về.


Cố hầu gia xem là nghe rõ, nha đầu này là minh ngoan bất linh, muốn đối kháng tới cùng với hắn?


Tính toán một chút, chuyện này quay đầu lại để Diêu thị nói.


Nàng mở miệng, long phượng thai tương đối dễ dàng tiếp thu.


Cố hầu gia nhớ lại mục đích thứ hai của bản thân tới chỗ này: “Ngươi tạm thời không cùng ta trở về cũng được, nhưng ngươi và tiểu què tử kia phải hòa ly!”


Động tác chẻ củi của Cố Kiều dừng lại.


Cố hầu gia nói: “Thừa dịp hai ngươi chưa viên phòng, ngươi vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, trở lại kinh thành cứ nói ngươi chưa gả người, ta sẽ lại tìm cho người một thân sự tốt!”


Bụp!


Cố Kiều chém búa vào trên gỗ.


Nếu nói là khuyến khích nàng cùng Cố Diễm hồi kinh nàng còn có thể miễn cưỡng cho rằng hắn xấu, như vậy để cho nàng cùng Tiêu lục lang hòa ly cũng có chút quá phận ngoại hạng.


Rốt cuộc dạng cẩu cha gì mới có thể hỏi thăm nữ nhi mình đến tột cùng viên phòng hay chưa?


Kỳ thực Cố Kiều hiểu lầm Cố hầu gia, hắn chỉ là biết trên mặt nàng là thủ cung sa mà thôi.


Nhưng những thứ này đều không trọng yếu.


Cố Kiều đã nổi giận.


Cố hầu gia còn đang điệp điệp bất hưu khuyên nhủ, thậm chí liệt kê danh sách một chuỗi dài các công tử nhân vật nổi tiếng kinh thành, nhưng còn chưa nói hết chỉ thấy thần sắc của Cố Kiều lạnh như băng.


Cố hầu gia bị Cố Kiều tử vong ngưng mắt nhìn đến da đầu căng thẳng, tóc gáy đều dựng lên.


Nha đầu này, sao có thể có nhãn thần đáng sợ như vậy?


“Ngươi, dựa vào cái gì can thiệp chuyện của ta?”


“Bằng ta là cha ngươi!”


“Vậy ngươi có nuôi ta không? Từng nuôi một ngày chưa?”


Cố hầu gia nghẹn, một lát mới ngập ngừng nói: “Đây còn không phải là bởi vì ôm sai sao? Ta bây giờ không phải đang bồi thường cho ngươi sao? Chỉ cần ngươi theo ta trở về, ngươi chính là thiên kim hầu phủ! Ta và nương ngươi cũng sẽ thương ngươi!”


Cố Kiều cười nhạt: “Một chút thành ý cũng không có.”



Cố hầu gia không vui nói: “Sao ta lại không có thành ý?”


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều chậm rãi nói: “Nếu như ngươi thật muốn nhận ta trở về, liền đuổi Cố Cẩn Du chiếm đoạt thân phận ta vài chục năm kia ra ngoài, đây mới là thành ý ngươi nên có.”


Sắc mặt của Cố hầu gia trầm xuống: “Ngươi làm sao có thể nói ra lời ác độc như vậy? Đây hết thảy cũng không phải lỗi của Cẩn Du, ngươi lại càng muốn trách tội đến trên đầu nàng! Uổng cho nàng còn vẫn thay ngươi nói chuyện, nói mình sinh bệnh không phải là bởi vì ngươi khi dễ nàng, tự nhìn bản thân ngươi, ngươi làm tỷ tỷ thế nào?”


Cố Kiều không mặn không lạt nói rằng: “Ta không có muội muội.”


“Ngươi…” Cố hầu gia nhớ tới Cẩn Du luôn luôn một ngụm tỷ tỷ, thân thiết bao nhiêu, lại nhìn nha đầu này, chỉ cảm thấy trên người nàng không đúng tý nào, để người thất vọng thấu, “Ta sẽ không đuổi Cẩn Du, ngươi đừng có nằm mộng!”


A, ai quan tâm?


Cố Kiều đuổi người đi, bịch một tiếng đóng cửa lại!


Lại nói Hoàng Trung ở cửa thôn ngồi đợi hầu gia nhà mình không đến, bên phải chờ hầu gia nhà mình không đến, suy nghĩ sợ là lại hỏng chuyện này, đang muốn đi tìm, liền thấy hầu gia nhà mình che mũi tới rồi.


“Hầu gia, ngươi làm sao vậy?” Hắn lo âu hỏi.


Cố hầu gia buông tay che mũi, Hoàng Trung trợn tròn mắt: “Người, người lại bị đánh?”


Sao lại chảy máu mũi? Mũi còn sưng lên?


“Nha đầu kia đóng cửa quá nhanh.” Hắn muốn nhảy vào, lại trực tiếp bị ván cửa vỗ đi ra, mũi đều thiếu chút nữa bị vỗ lệch.


Hoàng Trung thở dài: “Người không thể không chọc đại tiểu thư tức giận sao?”


Cố hầu gia trừng hắn nói: “Tại sao gọi ta chọc nàng tức giận? Rõ ràng là nàng chọc ta tức giận!”


Hoàng Trung hỏi: “Nàng chọc người thế nào?”


Cố hầu gia hừ lạnh nói: “Nàng lại đại ngôn bất tàm bảo ta đuổi Cẩn Du ra ngoài! Ngươi nói nội tâm nàng sao lại nhỏ như vậy, đến một muội muội cũng không tha! Biết được bản thân có thêm tỷ tỷ, Cẩn Du nói cái gì không?”


Đây… Không giống đi.


Nhị tiểu thư không phải thân sinh, nàng chiếm thân phận của đại tiểu thư nhiều năm như vậy, không bị đuổi về bổn gia cũng không tệ, nào còn có thể oán giận?


Nhị tiểu thư là vô tội, đại tiểu thư làm sao không phải?


Nàng ăn khổ nhị tiểu thư nên chịu, nhị tiểu thư hưởng phúc nàng nên hưởng, đặt ai có thể cao hứng?


Nhưng Hoàng Trung theo hầu gia nhiều năm, am hiểu sâu phẩm tính của hầu gia, trong xương cực kỳ phản bội, ăn mềm không ăn cứng, chuyện càng không cho làm thì càng muốn làm.


Điểm này, hai phụ tử bọn họ trái lại cực khớp.


Hoàng Trung thở dài: “Hầu gia, chúng ta trở về đi.”



Ánh mắt của Cố hầu gia nguy hiểm nói: “Sự tình còn chưa xong xuôi, bổn hầu làm sao có thể trở về?”


Hoàng Trung đều hết chỗ nói rồi: “Không phải, người đã không có cách với đại tiểu thư.”


“Ta không có cách với nàng, không có nghĩa là ta không có cách với người khác.” Cố hầu gia lạnh lùng nói, “Đi thư viện.”


Thư viện vừa tan học.


Tiêu lục lang từ Thiên Hương thư viện đi ra, đang muốn đi tư thục đón Tiểu Tịnh Không.


Cố hầu gia gọi sai vặt tới thư viện, để hắn chỉ ra và xác nhận người nào là Tiêu lục lang, sai vặt giơ tay lên chỉ một cái: “Chính là hắn!”


Cố hầu gia nhìn Tiêu lục lang, chỉ một mắt, thiếu chút nữa không trừng rớt luôn tròng mắt ra ngoài!


Đây không phải là thiếu niên lần trước từ trong thôn đi ra ở nửa đường đụng phải có vài phần giống tiểu hầu gia Chiêu đô sao?


Sao lại là hắn?


Cố hầu gia gặp Chiêu đô tiểu hầu gia cũng không nhiều, chủ yếu là giữa hai phủ không có lui tới gì, đừng thấy đều là hầu phủ, phẩm cấp của Tuyên Bình hầu phủ ở trên Định An hầu phủ.


Tuyên Bình hầu là chân chính nhất phẩm vương hầu.


Có quyền thế, phú khả địch quốc, xưng bá kinh đô.


Muội muội của Tuyên Bình hầu là đương kim Tiêu hoàng hậu, muội muội mình thục phi thấy nàng cũng không khỏi không hành hậu phi chi lễ.


Nhi tử của loại dòng dõi này đi ra ngoài tuyệt đối xưng một tiếng thiên chi kiêu tử.


Xuất thân đã ưu tú như vậy, bản thân còn lại cứ tranh khí, mười hai, ba tuổi liền trở thành thiếu niên tế tửu của Quốc Tử giám, tao nhã không thua thân cha Tuyên Bình hầu.


Đáng tiếc trời ghen tỵ anh tài.


Cố hầu gia lại nhìn nhiều Tiêu lục lang hai mắt.


Cái này, hắn lại tịnh không cảm thấy quá giống.


Chiêu đô tiểu hầu gia là một thiếu niên thiện lương đơn thuần, ôn nhuận như ngọc, đáy mắt vĩnh viễn đều mang tiếu ý sạch sẽ tốt đẹp.


Bookwaves.com.vn

Nhãn thần của Tiêu lục lang quá lạnh, tâm đều là đen sẫm.


Cố hầu gia không vui híp mắt một cái.


Lúc này, Tiêu lục lang đến gần, sai vặt hướng hắn phất phất tay: “Tiêu lục lang! Có người tìm ngươi!”


Tiêu lục lang liếc Cố hầu gia một mắt, bước chân dừng một chút.


Cố hầu gia trái lại không cố ý chờ hắn qua đây, đi tới chỗ hắn, khinh thường nhìn về phía Tiêu lục lang nói: “Ngươi chính là Tiêu lục lang?”


Thần sắc của Tiêu lục lang như thường nhìn về phía hắn: “Có việc?”


Cố hầu gia nháy mắt với Hoàng Trung, Hoàng Trung từ trong lòng móc ra một xấp ngân phiếu.


Cố hầu gia không ai bì nổi nói rằng: “Ly khai nữ nhi của ta, những ngân phiếu này sẽ là của ngươi!”


Tiêu lục lang nhìn cũng không nhìn ngân phiếu một mắt, mặt không chút thay đổi nói: “Những thứ này có thể quá ít hay không?”


Cố hầu gia hất cằm nói: “Năm nghìn lượng, đủ ngươi tiêu xài mấy đời, còn có thể thú được mấy phòng mỹ kiều nương, nửa đời sau tiêu dao khoái hoạt. Ngươi đừng tưởng rằng thi hai cái án thủ liền cho là mình tiền đồ vô lượng, người như ngươi vậy bổn hầu thấy nhiều, không mấy người có thể chân chính đi tới thi đình. Vận khí không tốt, ngươi thi hương sẽ rớt.”



Thế gia đại tộc tiêu bao nhiêu tâm huyết cùng lực lượng để bồi dưỡng con em gia tộc? Trong những tử đệ kia không chỉ thông minh lại chăm chỉ hiếu học, những học sinh nhà nghèo này lấy cái gì để so với người ta?


Dù là may mắn vào kinh, thật cho rằng có thể trở nên nổi bật?


Đến thi hương liều mạng hơn nữa cũng phải so thực lực, nhưng mà càng đi lên, chính là so thế lực.


Hàng năm đầu tam giáp đều là thí sinh ra đời ở trong các thế lực lớn của kinh thành, trong này có bao nhiêu bất đắc dĩ của bệ hạ, lại có bao nhiêu chính trị đấu không thể cho ai biết, là những thứ mọt sách nghèo kiết hủ lậu cổ hủ như Tiêu lục lang bọn họ vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng!


Học bài đích xác có cơ hội để một đám tép nhỏ biến thành cá nhỏ, nếu nói cá chép nhảy long môn lại là trăm triệu không thể nào.


Cố hầu gia nhìn về phía Tiêu lục lang nói: “Người từ khi sinh ra đã quyết định quý tiện rồi, ngươi không xứng làm nữ tế của ta, thức thời một chút, cầm những ngân phiếu này tiêu thất khỏi trước mắt ta. Nếu ngươi ngại ít, ta cũng có thể sẽ cho ngươi thêm một chút. Hoàng Trung!”


Hoàng Trung lại móc ra một nghìn lượng ngân phiếu.


Tiêu lục lang lạnh lùng nở nụ cười: “Cố hầu gia, có phải ngươi đã quên một việc hay không?”


“Cái gì?” Cố hầu gia hỏi.


Tiêu lục lang khóe môi nhất câu: “Nàng vẫn chưa phải nữ nhi ngươi.”


Đâm tim!


Dáng vẻ bệ vệ của Cố hầu gia bá một chút cứng đờ!


Tiêu lục lang nhàn nhạt châm chọc nói: “Nếu như ngươi chỉ chính là nữ nhi hiện tại kia của ngươi, vậy đại khái không cần. Ta không hề hứng thú vị nữ nhi thuở nhỏ nuôi ở bên cạnh ngươi kia, cho ta thêm năm nghìn lượng hoàng kim ta cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái!”


Đây, đây, đây đều giọng ghét bỏ gì?


Tiểu tử này không phải quá cuồng vọng rồi đi?


Hắn biết kinh thành có bao nhiêu người muốn thú Cẩn Du không? Tất cả đều là thế gia công tử ưu tú hơn hắn gấp trăm gấp nghìn lần!


Không đúng, lúc này không phải thời gian tức giận cái này, thiếu chút nữa bị tiểu tử này dẫn sai đường!


Cố hầu gia siết quả đấm một cái, định cho tiểu tử thối không biết phân biệt này một chút dạy dỗ: “Hoàng Trung, Hoàng Trung!”


Di?


Người đâu?


Chết đi đâu rồi?


Cố hầu gia xoay người, đang muốn xem thử Hoàng Trung đi đâu vậy, lại đột nhiên, một cái tay mảnh khảnh từ phía sau hắn duỗi tới, một bả níu lại cổ áo của hắn, lôi hắn vào ngõ nhỏ một bên.


Nửa khắc đồng hồ sau, Cố Kiều thần thanh khí sảng đi ra.


Tiêu lục lang cổ quái nhìn nàng, nàng vỗ tay một cái, lộ ra một mỉm cười ôn hòa: “Để cho ngươi chờ lâu, chúng ta đã câu thông hoàn tất, hắn sẽ không trở lại phiền ngươi nữa.”


Bị “Câu thông” hoàn tất Cố hầu gia như con rối đứt dây ngồi ở ngõ nhỏ trong góc phòng, thân thể đau nhức đến mất đi tri giác bất đắc dĩ dựa vào tường.


Ở bên cạnh hắn, Hoàng Trung cũng thành một con rối không hề có linh hồn.


Thần tình của hai người dại ra, mặt mũi bầm dập, mũi miệng méo lệch, vô cùng thê thảm!


(Luna: Kỳ thực nếu không phải trước đó HT nói với ông hầu gia là bà kia bệnh cho nữ chủ thì chắc ta vẫn sẽ viết một câu tội ổng, hiện tại chỉ thấy đáng đời thôi, haha)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận