CHƯƠNG 104: BẢO BẢO
Dịch giả: Luna Wong
Cố hầu gia cùng Hoàng Trung khấp khễnh trở lại sơn trang thì đêm đã khuya.
Trái lại muốn sớm chút quay về, đáng tiếc mấy canh giờ đều không thể nhúc nhích.
Cố Cẩn Du thấy hai người cả người là thương, không khỏi buồn bực nói: “Cha, Hoàng thị vệ, các ngươi làm sao vậy?”
Cố hầu gia không mặt mũi nói thật, biệt khuất nói rằng: “Xảy ra tai nạn xe cộ.”
Cố Cẩn Du kinh ngạc nói: “Xe ngựa làm sao vậy? Tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?”
Cố hầu gia liếc miết Hoàng Trung: “Hoàng Trung say rượu.”
Hoàng Trung: “…”
Người ở trong nhà, họa từ trên trời xuống!
Cố Cẩn Du nhíu mày: “Hoàng thị vệ, vì sao ngươi phải uống rượu?”
Hoàng Trung nhìn Cố hầu gia một mắt: “Hầu gia bảo uống.”
Cố hầu gia: “…”
Một ngày cuối tháng tư nghênh đón tuần nghỉ của Thiên Hương thư viện, ở tẩm xá nhiều ngày Cố Tiểu Thuận rốt cục có thể trở về nhà!
Chớ nhìn hắn không ở trong thôn, nhưng đối với chuyện phát sinh trong nhà hắn nhất thanh nhị sở, nói xác thực, chỉ cần là chuyện Tiểu Tịnh Không biết, hắn cũng hết thảy đều biết.
Chủ yếu là Tiểu Tịnh Không đi tư thục rồi, mỗi ngày ba người đều sẽ ăn cơm trưa cùng nhau.
Tư thục của Tiểu Tịnh Không nguyên bản bao một bữa trưa, nhưng trong cơm có mỡ heo, Tiểu Tịnh Không ăn không được, Tiêu lục lang chỉ có thể mang hắn ra ngoài ăn.
Đều là đệ đệ, đương nhiên không có đạo lý chỉ dắt một người không dắt một người.
Tiểu Tịnh Không ở tư thục là một tiểu hài tử an tĩnh không nói chuyện, đến trước mặt Cố Tiểu Thuận ngay tức khắc hóa thân tiểu kèn đồng tinh, cái miệng nhỏ nhắn bá bá bá nói hết chuyện trong nhà ra.
Lúc ban đầu nghe được Cố Kiều là hài tử bị ôm sai, Cố Tiểu Thuận thực tại chấn kinh đến tột đỉnh, lại nghe nói tiểu công tử hầu phủ trực tiếp vào trong nhà ở, Cố Tiểu Thuận cả kinh đầu đều sắp rớt!
Hiển nhiên Tiểu Tịnh Không rất có phê bình kín đáo với Cố Diễm đột nhiên xuất hiện trong nhà tranh thủ tình cảm với mình rồi, trong lời nói đều là ngữ khí nhỏ không sao tả siết.
“Bất quá, cũng không phải là không có chuyện vui vẻ, ngươi có gian phòng của mình, sau này đều có thể ở trong nhà!”
Cố Tiểu Thuận rất nhanh vui vẻ.
Không đúng, hắn vẫn thật vui vẻ.
Cố Tiểu Thuận không phải một hài tử biết tranh thủ tình cảm, tâm tư của hắn cũng không mẫn cảm cũng không tỉ mỉ, người khác cùng hắn tranh giành tình nhân hắn căn bản không phản ứng.
Có thể liên quan đến hoàn cảnh thuở nhỏ, cho tới bây giờ hắn đều bị trong nhà sao lãng, tâm dần dần chết lặng, cũng liền không dưỡng thành muốn chiếm làm của riêng như Tiểu Tịnh Không cùng Cố Diễm.
Chính vì vậy, độ chấp nhận của Tiểu Tịnh Không đối với Cố Tiểu Thuận mới cực cao.
Về đến nhà, Cố Tiểu Thuận gặp được Cố Diễm.
“Oa…”
Mấy ngày này Tiểu Tịnh Không một mực mắng Cố Diễm, chưa từng nói qua Cố Diễm đẹp như vậy.
Cố Tiểu Thuận nhìn ngây người.
Hình dạng thiết hàm hàm này của Cố Tiểu Thuận vừa nhìn đã biết không phải có thể so chiêu với mình, trong lòng Cố Diễm có phán đoán, cũng liền không bài xích với Cố Tiểu Thuận.
Tuy rằng cực đố kị Cố Tiểu Thuận bồi Cố Kiều cùng nhau lớn lên, nhưng rất cảm kích hắn bồi bên cạnh Cố Kiều những ngày cơ khổ không chỗ nương tựa nhất.
Hắn còn vì Cố Kiều từng đáng ai đó nữa.
Đây là vượt qua giao tình thử thách.
Bookwaves.com.vn
Cố Diễm thập phần nghĩa khí vỗ vỗ vai của Cố Tiểu Thuận, nhất cú “Từ nay về sau, chúng ta chính là huynh đệ rồi” còn chưa ra khỏi miệng, liền cảm thấy lòng bà tay của mình bị mài mất rồi…
Ma đản!
Vai thiết hàm hàm là làm từ sắt sao?
Cứng như thế!
Cố bảo bảo kiều sinh quán dưỡng, lòng bàn tay lập tức hồng thành một mảnh…
Cố Kiều đi múc nước.
“Kiều Kiều! Ta cũng đi!” Tiểu Tịnh Không lập tức lấy đón gánh nhỏ cùng hai thùng nước nhỏ của mình ra, gánh lên rồi cùng Cố Kiều một đạo đi múc nước.
Cố Diễm cũng muốn đi.
Kỳ thực hắn chỉ gánh nổi đòn gánh nhỏ cùng hai thùng gỗ nhỏ của Tiểu Tịnh Không mà thôi, nhưng đây quá mất mặt không phải sao?
Hai tay của Cố Diễm lấy thùng gỗ cạnh lu nước, cầm một lát cùng nhấc không lên.
Cố Tiểu Thuận nói: “Ta đến đi!”
Cố Diễm hỏi: “Ngươi giúp ta múc nước?”
Cố Tiểu Thuận thầm nghĩ, ta chính là muốn tự múc một thùng nước, nhưng ngươi đã nói như vậy vậy cũng được đi!
Cố Tiểu Thuận “giúp” Cố Diễm đi lấy nước.
Hắn làm trâu làm ngựa bị Lưu thị sai sử lớn lên, một thân khí lực không chỗ sắp đặt, múc nước múc vèo vèo!
Cố Diễm nhìn Cố Tiểu Thuận đổ từng thùng nước vào trong lu, hài lòng cong khóe môi.
Đây là Cố Tiểu Thuận giúp hắn đánh, là của hắn!
Cố Diễm nhìn Cố Tiểu Thuận trong nháy mắt thuận mắt rất nhiều, lúc ăn cơm trên bàn, hắn cùng với Tiểu Tịnh Không cũng chờ Cố Kiều gắp thức ăn cho mình, gắp đến viên khoai lang cuối cùng còn chừa lại một cái.
“Cho Tiểu Thuận đi!” Hắn rộng lượng nói.
“Ân.” Tiểu Tịnh Không nghiêm túc gật đầu, hắn không ý kiến.
Sau khi ăn xong Cố Kiều lại xẻ một đĩa trái cây, lại là ăn tới cuối cùng còn lại một khối.
Cố Kiều sợ nhất xuất hiện loại tình huống này, nên bình thường trước kho chia đồ đều tính toán trước, bất quá hôm nay Cố Tiểu Thuận trở về, làm rối loạn hết tất cả tiết tấu ăn uống.
Nếu ở dĩ vãng, một lớn một nhỏ sẽ vì một miếng cuối cùng Kiều Kiều sẽ gắp cho ai mà tranh chấp.
Hôm nay lại ——
“Cho Tiểu Thuận ăn đi! Mấy ngày này hắn cũng không ở nhà, nên ăn nhiều một chút!” Cố Diễm lần thứ hai rộng lượng nói.
Tiểu Tịnh Không ừ một tiếng, vẫn không có ý kiến.
Cố Tiểu Thuận cảm thấy Cố Diễm tốt vô cùng, không xấu xa giống như Tiểu Tịnh Không mắng, lễ thượng vãng lai, bản thân tựa hồ cũng nên quan tâm đối phương nhiều hơn một chút!
Cố Tiểu Thuận nhìn về phía Cố Diễm nói: “Ngươi ở nhà có quen không?”
Hắn nói là trong nhà, cái chữ này thành công lấy lòng Cố Diễm, Cố Diễm nhoẻn miệng cười: “Ở quen! căn phòng của hai chúng ta rất gần!”
Có thể lui tới nhiều hơn đó!
“Ngươi ở phía sau a…” Suy tính của Cố Tiểu Thuận không phải cùng một phương hướng với Cố Diễm, “Vậy lúc ta không có mặt, ngươi chơi với ai a?”
Một câu nói hỏi Cố Diễm.
Cố Tiểu Thuận nói tiếp: “Ban ngày ngươi làm gì?”
Đúng vậy, ban ngày Cố Diễm làm gì?
Cố Kiều gần đây bận việc trên núi, ban ngày rất ít ở nhà, nếu là ở, Cố Diễm kề cận nàng, nếu không phải ở thì sao?
Trước đây Tiểu Tịnh Không cũng ở nhà, Cố Kiều không lo lắng ban ngày hắn làm cái gì, hắn là một tiểu hài tử rất có kế hoạch, hắn an bài một ngày của mình tràn đầy, hơn nữa trong thôn có không ít tiểu tử cùng tuổi làm bàn, Tiểu Tịnh Không có thể đi tìm bọn họ chơi.
Lão thái thái cũng thường xuyên ở nhà một mình, nhưng mà Cố Kiều càng không lo lắng cho nàng.
Nàng có thể chọc Cẩu Đản, nói chuyện với bà bà của Tiết Ngưng Hương, nếu không thì lại thuyết hi cho người trong thôn nghe, cuộc sống của nàng còn đặc sắc hơn cả Cố Kiều.
Cố Diễm lại là một người thập phần quái gở.
Hắn rất khó hòa hợp với thanh niên nhân trong thôn.
Vài ngày tới đây, hắn đến đại môn đều không có ra.
Hắn là một người từ lúc sinh ra đã chờ chết, hắn cũng không như Tiểu Tịnh Không biết tìm chuyện cho mình làm, không phải là không muốn tìm, mà là quả thực rất nhiều chuyện hắn đều không làm được.
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh…
Bookwaves.com.vn
Cố Tiểu Thuận lại hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí khẩn trương.
“Ngươi không nhàm chán sao?”
Một giết!
“Kỳ thực ban ngày ngươi có thể đi tìm Trụ Tử bọn họ, bất quá ngươi tế bì nộn nhục như thế, chắc là không chơi được với bọn họ đâu.”
Hai giết!
“Nhà chúng ta cũng không đất cho ngươi trồng…”
Ba giết!
“Ngươi giúp tỷ làm việc khẳng định cũng không thành, đều là việc nặng nhân huynh không làm được.”
Bốn giết!
“Ôi chao? Đúng rồi! Ngươi đẹp mắt như vậy, sao không đi học?”
Năm giết!
Cố Diễm không hề linh hồn ngồi phịch ở trên ghế dựa!
Đẹp với học bài có sợi lông quan hệ nào a?
Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại quay đầu cho ta một đao!
Cố Diễm nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ có loại tình huống này.
Hắn rất ghét học bài.
Lúc hắn ở hầu phủ cùng sơn trang, trong nhà từng thỉnh tây tịch cho hắn, nhưng hắn không phải đi muộn chính là về sớm, nếu không thì cũng là ngủ gục trong lớp. Thân thể hắn không tốt, tây tịch tiên sinh lại không dám mắng hắn, quản thì không quản được hắn, cuối cùng đơn giản bỏ qua.
Sơn trang thường có tây tịch tiên sinh, nhưng cộng lại khóa học một năm của hắn thượng cũng không tới hơn mười ngày.
Nếu là dùng ngôn ngữ trong nghề của Cố Tiểu Thuận mà nói, hắn chính là một người sống tạm bợ!
Cố Diễm ủy khuất nhìn về phía Cố Kiều, muốn dùng nhãn thần nói cho nàng biết: Hắn không muốn đến trường, không muốn không muốn không muốn!
Trước đây Cố Kiều không phản đối Tiểu Tịnh Không đến trường, hôm nay tự nhiên cũng sẽ không phản đối Cố Diễm đi học, huống hồ hôm nay bệnh tình của Cố Diễm rất ổn định, đi học không thành vấn đề.
Chuyện khác nàng có thể dung túng vô điều kiện, duy chỉ có chuyện đến trường là không có thương lượng.
Cố Kiều tự động bỏ quên đôi nhãn thần nhỏ của Cố Diễm: “Ngươi lớn rồi, nên đi học rồi.”
Nội tâm của Cố Diễm phát điên rít gào: Không! Ta còn là một bảo bảo!”
Cố Kiều cùng Tiêu lục lang chăm chú thương nghị việc Cố Diễm đến trường.
Cố Kiều nói: “Ta vẫn là hy vọng hắn tận lực ở cùng với các ngươi, như vậy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, Thiên Hương thư viện và tư thục của Tiểu Tịnh Không cũng không tệ.”
“Tư thục đi.” Tiêu lục lang suy xét xong thì nói.
Thiên Hương thư viện không dễ vào là thứ nhất, Tiêu lục lang có thể tìm Lê viện trưởng thương lượng đi cửa sau, nhưng mà sau khi đi vào mới là then chốt.
Thiên Hương thư viện đều là học sinh rất có trụ cột, ít nhất là đồng sinh, hơn phân nửa đều là tú tài, tiến độ học tập cực nhanh, bầu không khí cũng khẩn trương, Cố Tiểu Thuận là ngoại lệ, hắn không có tim không có phổi không bị ảnh hưởng, Cố Diễm lại chưa chắc.
Cố Kiều cũng càng có khuynh hướng tư thục, nàng nhìn hướng Tiểu Tịnh Không: “Tư thục của các ngươi thế nào?”
Tiểu Tịnh Không đầy mặt thành thật nói rằng: “Đặc biệt tốt! Các phu tử tài đức vẹn toàn! Giảng bài đặc biệt đặc sắc!”
Phu tử một ngày hận không thể bị Tiểu Tịnh Không làm nghẹn ba năm lần: …
Trình độ của tư thục chỉnh thể không cao bằng Thiên Hương thư viện, nhưng đồng thời áp lực học tập của nó cũng không lớn như Thiên Hương thư viện vậy, thích hợp với Cố Diễm không thể sinh tồn trong hoàn cảnh áp lực cao.
Cố Kiều cảm thấy cái an bài này quả thực hoàn mỹ!
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Cố Kiều nhìn về phía Cố Diễm hỏi.
“Ta có thể cự tuyệt không?” Cố bảo bảo yếu hề hề hỏi.
Nếu là Cố hầu gia an bài cho hắn học bài, hắn sớm đã xé sạch bức họa cổ động của lão đầu tử rồi! Nhưng hắn đối với Cố Kiều phát không nổi tính tình, hắn đau lòng nàng như vậy, làm sao nỡ phát hỏa với nàng?
Cố Kiều suy nghĩ một chút, gật đầu: “Chúng ta đây đổi vấn đề. Ngày mai là ta tiễn ngươi đi học, hay là tỷ phu ngươi tiễn ngươi đi học?”
Cố bảo bảo: “Ngươi tiễn ta đi học!”
Di? Hình như có chỗ nào là lạ?