CHƯƠNG 105: THỔ HÀO
Dịch giả: Luna Wong
Cố Kiều suốt đêm làm cho Cố Diễm một cái túi sách.
Ngày mai trời vừa sáng, Cố Diễm liền bị thân tỷ nhà mình đóng gói đưa lên xe bò của La đại tráng.
Tiêu lục lang để Cố Tiểu Thuận đi thư viện xin phép vào trễ một canh giờ cho mình, mình thì cùng Cố Kiều tiễn Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không đi tư thục.
Tiêu lục lang giao bạc, làm thủ tục nhập học.
Tiểu Tịnh Không hỏi Cố Diễm chờ ở dưới hành lang: “Ngươi cảm thấy ngươi sẽ ở ban nào a?”
Cố Diễm mặt lạnh lầm bầm nói: “Phản chính không thể nào cùng một ban với ngươi!”
Tiểu Tịnh Không là học vỡ lòng, Cố Diễm đều mười bốn rồi, đương nhiên không có khả năng tiến học ban vỡ lòng.
Hắn bị phân ở ban của Thường phu tử, trong ban đều là và học sinh có tuổi không sai biệt lắm, có một chút cơ sở tứ thư ngũ kinh.
Cố Diễm miễn cưỡng coi như thoả mãn với sự chia ban này.
Bất quá hắn còn chưa ngồi nóng đít, Thường phu tử lại lĩnh một tân sinh tiến đến.
Vừa vặn bên người Cố Diễm có một chỗ trống, Thường phu tử để tân sinh ngồi ở bên cạnh Cố Diễm.
Cố Diễm nhìn tiểu hòa thượng thân bằng ba cái đầu ở bên tay, con ngươi thoáng cái trợn tròn: “Ngươi, ngươi làm sao sẽ đến lớp này?”
Tiểu Tịnh Không buông tay nói: “Ta nhảy lớp nha!”
Cố Diễm: “…”
Cái này cũng được sao? !
——
Cố Diễm bắt đầu những ngày nước sôi lửa bỏng, hắn không thể thua cho một tiểu hòa thượng, nhất là tiểu hòa thượng cùng mình tranh thủ tình cảm, tiểu hòa thượng có thể nhảy lớp, vậy hắn cũng có thể!
Hừ!
Vẫn luôn ở lăn lộn cật chờ chết Cố Diễm nghiêm túc phá thiên hoang địa.
Hai danh ám vệ đều mê.
Bọn họ bị lão hầu gia sai khiến đến bên người tiểu công tử đã có mấy năm, có thể nói là mò thanh thanh sở sở tính tình nước tiểu của tiểu công tử, nhưng vì sao từ lúc tiểu công tử nhận tỷ tỷ hậu giống như là biến thành người khác thế?
Hắn cư nhiên bắt đầu học bài ngươi dám tin sao?
Cố Kiều hoàn thành chuyện vẽ địa đồ thì bắt đầu quy hoạch chuyện khai hoang, chỗ nào khai khẩn ruộng thuốc, chỗ nào trồng trọt, chỗ nào tu kiến ao nhỏ, nàng đều nhất nhất đánh dấu ở tại trên bản đồ.
Ngọn núi này là từ phía sau nhà La nhị thúc đi lên, hình dạng của nó như là một tiểu sơn mạch liên miên chập chùng, có một núi lớn cùng bốn ngọn núi nhỏ, mà giữa sườn của ngọn núi nhỏ đầu tiên trùng hợp có một khối đất trống.
Khối kia đất trống làm cái gì tốt nhỉ?
Từ lúc Cố hầu gia uy hiếp hai người hòa ly không có kết quả thì không tới nữa, trái lại Diêu thị đã tới vài lần, mỗi lần đều dẫn theo điểm tâm nàng tự mình làm.
Lão thái thái rất thích.
Diêu thị lại mang cho Cố Kiều mấy thân xiêm y bản thân tự mình làm, nàng biết Cố Kiều phải làm việc, tẩm y dùng là tơ lụa thượng đẳng, xiêm y ban ngày lại phần nhiều là nại mặc miên ma.
Phòng ma ma không quá lý giải cách làm của nàng: “Nếu đại tiểu thư sống quá khổ, đưa thêm chút bạc là được.” Hà tất làm loại xiêm y đến nha hoàn đều ngại mặc này?
Diêu thị nghe vậy chỉ là cười cười: “Kiều Kiều không cần bạc của ta.”
Diêu thị cả đời ở chỗ sâu trong nội trạch, quá dựa vào nam nhân để sống, tất cả mọi người cảm thấy nàng vốn nên như vậy, bản thân nàng cũng từng cho là như vậy, thẳng đến thấy nữ nhi.
Nàng cảm thấy, nữ nhi sống ra hình dạng nàng mong muốn.
Không phải tiền tài, là tự do.
Từ lần đầu tiên Diêu thị bị cự tuyệt liền không nhắc lại chuyện muốn sống gần nữa, cũng cũng không ép Cố Kiều gọi nàng là nương.
Nàng chỉ là đơn thuần đến thăm Cố Kiều, sau đó để Cố Kiều xem bệnh cho nàng.
Thuốc của nàng dùng hết rồi, Cố Kiều lại cho nàng bốn hộp.
Cố Kiều lấy thân phận đại phu chung đụng với Diêu thị, coi như tự tại.
Bookwaves.com.vn
Phòng ma ma cũng tới, lần đầu tiên nàng từng mạo phạm Cố Kiều nên xin lỗi với Cố Kiều.
Nói xin lỗi là chân thành, nhưng nàng đối với cách làm của Cố Kiều lại có chút rất có phê bình kín đáo.
Nàng cho rằng Cố Kiều nên theo Diêu thị trở về, hiếu kính Diêu thị cho tốt, khởi động thân phận đại tiểu thư.
Bởi vì Cố Diễm đi học, Diêu thị cùng Phòng ma ma tới vài lần đều không gặp được hắn, bất quá có một lần tư thục của Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không nghỉ, Diêu thị rốt cục gặp được nhi tử xa cách đã lâu.
Sau đó Diêu thị liền phát hiện, nhi tử mập lên rồi!
Diêu thị kích động đến thiếu chút nữa khóc.
Nằm mơ cũng không ngờ tới nhi tử bệnh nặng có thể dưỡng thành một cái bánh bao.
Cố Diễm hôm nay không tính là béo, chỉ bất quá mặt ban đầu quá quá mức gầy, gương mặt đều ao hãm, hôm nay trên gò má có béo mập, nhìn qua chính là một gương mặt bánh bao trong khả ái.
Diêu thị nhịn không được nhéo nhéo.
Xúc cảm thật tốt!
Cố Kiều thâm dĩ vi nhiên gật đầu.
Mỗi ngày nàng đều bóp, xúc cảm tốt vô cùng.
Lên xe ngựa xong, Diêu thị còn mừng đến chảy nước mắt nói với Phòng ma ma: “Ngươi xem, để Diễm nhi ở nơi này quả nhiên không sai đi?”
Phòng ma ma vô pháp phản bác: “… Vâng, tiểu công tử béo lên, khí sắc cũng khá.”
Cố Diễm từ trước ở trong phủ ba ngày hai lần tức giận, không ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không ngoan ngoãn ngủ, Diêu thị chỉ có thể dỗ, không thể mạnh mẽ bức bách.
Sau khi tới chỗ này, tính tình bạo Cố Diễm an định rất nhiều, cũng có bằng hữu của mình —— Cố Tiểu Thuận năm giết hắn, Tiểu Tịnh Không học giỏi hơn hắn.
——
“Nương.”
Lúc xe ngựa của Diêu thị đến viện tử, Cố Cẩn Du ở cửa viện bồi hồi đã lâu.
Diêu thị kéo qua tay nàng, dùng khăn lau mồ hôi trên thái dương của nàng: “Ngươi một mực ở đây chờ ta sao? Mặt trời nắng, cũng không sợ phơi nắng bệnh!”
Từ trước Cố Cẩn Du không phơi nắng, sợ nắng ăn đen không đẹp.
Cố Cẩn Du cười ngọt ngọt: “Ta nhớ nương mà. Thế nào? Gặp tỷ tỷ và đệ đệ có thuận lợi không?”
“Ân, ngày hôm nay đệ đệ ngươi nghỉ tư thục, ta gặp được hắn và Kiều Kiều, hai người bọn họ đều rất tốt.” Lúc Diêu thị nói lời này, đáy mắt có nụ cười không giấu được.
Thần sắc của Cố Cẩn Du không khỏi hoảng hốt một chút, nàng không nhớ rõ bao lâu chưa thấy qua bộ dáng vui vẻ như thế của mẫu thân.
“Làm sao vậy?” Diêu thị đã nhận ra nữ nhi thất thần.
Cố Cẩn Du hoàn hồn, khẽ cười nói: “Ta cũng muốn gặp bọn họ, chờ lúc nào tỷ tỷ không giận ta nữa, ta lại bái phỏng nàng.”
Diêu thị ngữ trọng tâm trường nói: “Nàng không có giận ngươi, ngươi hiểu lầm nàng, nàng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, nàng chỉ là đã quen cuộc sống này, không hy vọng bị người quấy rầy.”
Cố Cẩn Du khom người: “Vâng, nữ nhi không nên phỏng đoán tỷ tỷ như vậy.”
Diêu thị cười cười, buông tay nàng ra vào phòng.
Mâu quang của Cố Cẩn Du khẽ nhúc nhích, cất bước đuổi theo.
“Phu nhân, xiêm y người cho tiểu thư phơi khô rồi!” Một tiểu nha hoàn cầm một bộ tẩm y tơ lụa mềm mại đi tới.
Cố Cẩn Du kinh hỉ cười, vươn tay cầm tẩm y: “Cho ta sao?”
Mở ra rồi nàng liền phát hiện kích cỡ không đúng lắm, tẩm y của nàng không dài như vậy.
Đầu ngón tay của nàng căng thẳng.
Mới vừa rồi tiểu nha hoàn không chú ý tới nàng, lúc này mới nhìn thấy, xấu hổ đến mặt mũi trắng bệch.
Tiểu nha hoàn lấy lại cũng không phải, không lấy lại cũng không phải.
Cố Cẩn Du mỉm cười cười: “Nương, người làm xiêm y cho ta dài quá, vẫn là cho tỷ tỷ mặc đi.”
Nguyên bổn Diêu thị chính là làm cho Cố Kiều, nhưng Cố Cẩn Du đều nói như vậy, nếu nàng nói ra chân tướng, có chút để hài tử này không xuống đài được.
Nàng ôn thanh nói: “Vậy nương sẽ làm thân xiêm y mới khác cho ngươi.”
Nói thật, đã hồi lâu nàng không có làm xiêm y cho Cố Cẩn Du.
Chủ yếu là nàng làm xiêm y theo không kịp trào lưu của kinh thành, Cố Cẩn Du ngại già, cũng không thích mặc.
Cố Cẩn Du thân thiết khoác cánh tay của Diêu thị: “Chỉ cần là nương làm, Cẩn Du nhất định mặc mỗi ngày!”
Cố Cẩn Du ở lại viện tử của Diêu thị dùng cơm tối, Cố hầu gia cũng tới.
Từ lúc bị đau nhức đánh một trận xong, ngày hôm nay mới khôi phục, hắn không thể không biết xấu hổ nói mình là bị một nha đầu đánh, chỉ phải nói xấu Hoàng Trung say rượu, hại xảy ra tai nạn xe cộ.
Bookwaves.com.vn
Ăn cơm xong, Cố Cẩn Du để nha hoàn mang một cái rương lớn qua đây.
Diêu thị hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Cố Cẩn Du ôn nhu nói rằng: “Là lễ vật ta chọn lựa cho tỷ tỷ, ta không biết tỷ tỷ thích gì, nên đều chuẩn bị một ít.”
Diêu thị để nha hoàn đem thức ăn xuống, mở rương ra, nhất nhất bày hết đồ bên trong ra, có châu bảo đồ trang sức, có đồ cổ tranh chữ, cũng có may vá tú phẩm… Nhìn ra được là có dụng tâm, mỗi món đều thập phần không tầm thường.
Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là một cây cổ cầm.
Diêu thị mở hộp cầm ra, thấy ngũ huyền cầm tản ra phong cách cổ xưa bên trong, hô hấp thoáng cái dừng lại: “Cẩn Du, đây là…”
Cố Cẩn Du cười gật đầu: “Không sai, chính là Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm.”
Đây cũng không phải là cổ cầm tầm thường, là vật bệ hạ ngự ban, toàn bộ Chiêu quốc chỉ có một cây.
Chân chính cổ đổng Phục Hy cầm tiền triều đã thất truyền, mà cây này là xuất từ tay của đệ nhất cầm sư Trần quốc Nguyệt Ảnh, là hất kim vi chỉ hàng nhái thành công Phục Hy cầm nhất, bởi vậy cũng gọi là Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm.
Có một lần Cố Cẩn Du ở trong cung của thục phi đánh đàn, được bệ hạ nghe qua, bệ hạ tán thưởng tài đánh đàn của nàng cao siêu, gần với tam hoàng tử phi.
Bệ hạ cảm thấy thiên phú của Cố Cẩn Du khó có được, thưởng Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm cho Cố Cẩn Du.
Diêu thị cảm thấy không thích hợp: “Ngươi làm sao có thể lấy đồ quý trọng như thế để tặng người?”
Cố Cẩn Du ngọt ngào cười: “Không có quan hệ, bệ hạ nói qua, tặng cho ta chính là của ta, ta xử trí thế nào đều được.”
Diêu thị lắc đầu: “Ý của ta là, nó quá quý trọng.”
Cố hầu gia tán thành không gì sánh được: “Đúng vậy, huống chi nha… Khụ, tỷ tỷ ngươi cũng không hiểu cầm.” Tặng cho nàng không phải uổng sao? Giậm chân giận dữ!
Cố Cẩn Du ôm cổ cầm trong ngực, ủy khuất rũ con ngươi xuống: “Nhưng đây là đồ tốt nhất Cẩn Du có thể lấy ra, Cẩn Du thích tỷ tỷ, muốn bồi thường cho tỷ tỷ, Cẩn Du hận không thể đưa luôn mạng cho tỷ tỷ, chính là một cây cầm toán cái gì?”
Diêu thị vén tóc mai ra sau tai cho nàng, thở dài: “Sỏa hài tử.”
Sau cùng Diêu thị không lấy cổ cầm kia, cái khác nàng đều để lại, ngày khác đưa cho Kiều Kiều, nếu Kiều Kiều thích thì lưu lại, không thích nàng lại mang về.
Cố Cẩn Du ôm cổ cầm quay về viện tử.
Cố hầu gia đuổi theo nàng, trịnh trọng nói: “Sau này không nên làm loại chuyện ngu này nữa!”
“Cái gì a?” Cố Cẩn Du đầy mặt hoang mang nhìn về phía phụ thân.
Cố hầu gia liếc nhìn cổ cầm trong ngực nàng, nói: “Ngươi không sợ nương ngươi mới vừa rồi nhận thật sao?”
Cố Cẩn Du mở to hai mắt, ngơ ngác nói rằng: “Ta vốn chính là muốn tặng cho tỷ tỷ nha! Đáng tiếc nương không muốn.”
Cố hầu gia thở một hơi nhẹ nhõm: “May là nương ngươi không muốn, tỷ tỷ ngươi lớn lên ở nông thôn, không hiểu âm luật, chỉ biết là củi gạo dầu muối tương thố, ngươi để cho nàng đốn củi còn không sai biệt lắm, đánh đàn? Thôi đi! Thứ tốt như vậy đưa cho nàng chính là không công tao đạp.”
Mâu quang của Cố Cẩn Du chân thành tha thiết nói rằng: “Nếu như tỷ tỷ nguyện ý, ta có thể dạy tỷ tỷ!”
Cố hầu gia lạnh lùng hừ một cái: “Vậy cũng cần nàng cảm kích! Được rồi, Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm ngươi cất đi, không nên lấy ra tặng người nữa!”
Cố Cẩn Du rũ con ngươi xuống, Phục Hy đàn không ai có thể mô phỏng tốt hơn, nguyên bản nàng không có ý định tặng đi.
Bookwaves.com.vn – Luna: Tác giả ghê thật, nãy giờ chỉ viết biểu hiện trên mặt bả ta cho rằng chân thật, đến cuối cùng hiện thêm chút tâm tư trà xanh bạch liên bên trong
——
Tư thục nghỉ, Thiên Hương thư viện lại không có, Cố Kiều ở nhà bếp làm cơm tối, tính toán Tiêu lục lang cùng Cố Tiểu Thuận không sai biệt lắm nên đến cửa thôn rồi, nàng bắt đầu làm món ăn cuối cùng.
“Kiều Kiều Kiều Kiều! Bàn tính của ta mất rồi!”
Tiểu Tịnh Không hết đường xoay xở chạy vào nhà bếp.
Cố Kiều đổ nước vào nồi, đậy nặp lên: “Đừng nóng vội, ta giúp ngươi tìm.”
Tiểu Tịnh Không từ trong chùa miếu mang về không ít thứ, Cố Kiều để hắn đặt ở trong hai rương lớn.
Tuy rằng hắn là tiểu hài tử, nhưng Cố Kiều như trước tôn trọng tư ẩn của hắn, bình thường sẽ không động đồ của hắn.
Cái rương của hắn rất loạn, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.
“Là đặt ở trong cái rương nào?” Cố Kiều hỏi.
“Cái này! Không đúng, hình như là cái kia!” Mặc dù Tiểu Tịnh Không là một hài tử thập phần có kế hoạch, nhưng ở chỉnh lý đông tây vẫn còn có chút tạm được.
Cố Kiều tìm kiếm từ cái rương bên trái trước, trong chốc lát tìm ra một bàn tính kim lóng lánh.
Vàng ròng!
Cố Kiều lăng lăng hỏi: “Là… Cái này?”
“Ân!” Tiểu Tịnh Không gật đầu như giã tỏi.
Cố Kiều hỏi: “Ai cho ngươi?”
“Sư phụ!” Tiểu Tịnh Không tiếp nhận bàn tính, gõ lạch cạch, ngày hôm nay học lớp bàn tính, hắn phải ôn tập!
Sư phụ ngươi có tiền như vậy sao? Cư nhiên tặng bàn tính vàng?
Cuối cùng Cố Kiều vẫn nhịn không được hỏi: “Ngươi biết nó làm bằng vàng không?”
Tiểu Tịnh Không gật đầu gật đầu: “Biết a! Chỗ sư phụ có thật nhiều bàn tính, ta đặc biệt chọn cái này!”
“Vì sao?”
“Đẹp!”
Cố Kiều: “…”
Cố Kiều nhất nhất bỏ đống đồ bị hắn thả đầy đất vào trong, lúc cầm được một bị một cái túi vải rách to thì mạnh nghe được một trận huyền âm.
Cố Kiều mở ra vừa nhìn, phát hiện là một cây cổ cầm.
Hình dạng rất cũ nát, đến một hộp đàn cũng không có, chính là âm sắc không tệ, một tiếng êm tai đến không chịu được mới vừa rồi kia.
Cố Kiều lại khảy hai cái.
Âm sắc thật tốt.
Tiểu Tịnh Không nhìn lại Cố Kiều: “Ngô? Kiều Kiều biết đánh đàn sao?”
Cố Kiều không trả lời lời của hắn, mà là hỏi hắn nói: “Ngươi biết không?”
Tiểu Tịnh Không nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Biết một chút chút! Bất quá ta không thích!”
Cố Kiều không hiểu nói: “Không thích lại sao có cầm?”
Tiểu Tịnh Không dường như người lớn nhỏ thở dài: “Ai, sư phụ đưa! Đồ ở trong này đều là lão nhân gia hắn đưa!”
Cố Kiều phát hiện bên phải phía trên góc cổ cầm có một khối huân đen.
Tiểu Tịnh Không giải thích: “Có một lần hết củi, sư phụ ném cầm vào, nhưng đốt đã lâu cũng không đốt được, lại lấy ra.”
Cố Kiều ngạc nhiên, dù là nó là một cây cầm nát, cũng không đến mức cầm làm củi để đốt đi? Ngươi rốt cuộc bò phải loại sư phụ gì?
Tiểu Tịnh Không nói: “Nếu Kiều Kiều thích, tặng cho ngươi!”
Cố Kiều vuốt ve cổ cầm dưới tay, trong lúc vô ý thoáng nhìn đáy cầm có khắc hai chữ —— Phục Hy.
Tiểu thổ hào ẩn hình—— Tiểu Tịnh Không
o(* ̄︶ ̄*)o
(Luna: Haha, dự là bà Du xài hàng fake, nữ chủ có hàng real. Ở đó mà bày tâm tư trà xanh bạch liên hoa, cho nhà mi chết)