Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 107: ĂN DẤM

Dịch giả: Luna Wong – ngta ăn dấm, tui ăn tự 4035 chữ của raw chương này. Cầu cmt, cầu like để tiếp thêm động lực.

Bị Tiểu Tịnh Không làm gián đoạn như thế, đề tài vừa rồi không thể tiếp tục nữa.

Bảy ngày sau, lần thứ hai Cố Kiều đi y quán.

Y quán lại bị thanh không.

Cố Kiều nhíu nhíu mày, lần trước đã quên dặn không thể phá hư sinh ý của y quán.

Vị kia còn chưa tới, là thanh niên hộ vệ lần trước bị một cước của Cố Kiều đá bay lên cây kia đưa bọn hộ vệ qua đây thanh tràng trước.

Cố Kiều có chút hơi bốc hỏa.

Hồi Xuân đường là y quán duy nhất trên trấn, mỗi ngày đều có thật nhiều người bệnh đến đây chẩn, mời hết toàn bộ người ra ngoài, sẽ làm lỡ người bệnh trị liệu.

Nam tử ngược lại cũng không để Cố Kiều chờ bao lâu, hắn mang đấu lạp vào y quán.

Ngoài đấu lạp có một tầng tráo sa, đúng mức che khuất đầu của hắn.

Hắn có thể thấy bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn thấy mặt của hắn.

“Cô nương.” Nam tử đầy mặt ôn hòa chào hỏi, nghe ngữ khí của hắn so sánh với lần trước nhẹ nhàng chút, “Thuốc của cô nương quả thật là có thần hiệu, bệnh tình của ta không chuyển biến xấu nữa.”

Thậm chí còn có một tia chuyển biến tốt đẹp, cái này hắn tạm thời chưa nói, sợ chỉ là ảo giác của mình.

Cố Kiều không có xem chẩn cho hắn, mà chỉ nói: “Sau này không được chiếm lấy y quán, y quán không phải là lãnh địa tư nhân của ngươi, ngươi không có quyền lợi mời những bệnh nhân khác ra ngoài.”

Thanh niên hộ vệ cắn răng: “Ngươi biết cái gì? Ngươi có biết gia nhà ta là ai hay không?”

“Câm miệng.” Nam tử quát bảo thanh niên hộ vệ ngưng lại.

Thanh niên hộ vệ ý thức được bản thân suýt nữa nói lỡ, phẫn nộ ngậm miệng.

Cố Kiều đạm nói: “Ta quản các ngươi là ai, nói chung tới nơi này chính là người bệnh, tất cả người bệnh đối xử bình đẳng, không lấy thân phận luận giá cả thế nào, chỉ lấy bệnh tình luận thong thả và cấp bách.”

Nam tử vỗ một cái lên bàn, dõng dạc nói: “Hay cho một không lấy thân phận luận giá cả thế nào, chỉ lấy bệnh tình luận thong thả và cấp bách! Nếu đại phu của Chiêu quốc ta đều có thể như cô nương vậy, vậy còn lo gì bách tính không thể trị hết? Cô nương là thân nữ tử, lại có giác ngộ như vậy…”

“Cởi quần!” Cố Kiều cắt đứt lời của hắn.

“…”

Khóe miệng của nam tử giật một cái, không thể chờ hắn vỗ xong mông ngựa sao?

Cố Kiều bắt đầu kiểm tra cho hắn.

Tất cả hạ nhân đều đi ra, trong phòng chỉ còn một đôi y hoạn(bệnh nhân và bác sĩ), may là như vậy, nam tử cũng đỏ mặt lên.

Trái lại Cố Kiều bình tĩnh vô cùng.

Nam tử rốt cục không nhịn được, đỏ mặt hỏi: “Cô nương, ngươi làm sao có thể bình tĩnh như thế?”

Cố Kiều ồ một tiếng: “Thấy nhiều mà thôi.”

Nam tử: “… ! !”

Đây là loại từ hổ sói gì! ! !

“Ngày hôm nay chích mũi thứ hai.” Cố Kiều lấy Penicillin ra.

Sợ hãi chích bị chi phối xông lên đầu, nam tử hoảng loạn một trận: “Chờ một chút, ta có thể… Ngô —— ”

Thân thể của nam tử cứng đờ cắn chăn.

(Luna: Ta đoán ông này là hoàng đế nè. Buồn cười nhất là mở miệng nếu đại phu của Chiêu quốc. Nếu không phải ngta sợ chết thì chả ai nghe lời mấy người có quyền hết)

——

Thời gian thi hương của bổn triều vẫn là không sai biệt lắm với tiền triều, đều ở tháng tám, bất quá vì sớm đi tỉnh thành dừng chân, một ít thí sinh ở xa xôi tháng sáu đã lục tục xuất phát ra khỏi nhà.

Tiêu lục lang bên này có xe ngựa thiên lý của Lâm gia hộ tống, cũng không phải cần vội vả như thế, nhưng cũng không thể động thân quá muộn.

Hai người ở nhà bếp làm cơm sáng.

Cố Kiều hỏi Tiêu lục lang: “Dự định lúc nào xuất phát?”

“Ba ngày sau.” Tiêu lục lang nói.

“Phùng Lâm cũng đi sao?”

“Ân, cũng đi.”

Bookwave.com.vn

“Rất tốt, trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Phùng Lâm làm việc Cố Kiều vẫn là yên tâm, hắn có thể không chiếu cố chu đáo cho bản thân, nhưng nhất định sẽ chiếu cố Tiêu lục lang chu toàn.

Nghĩ đến cái gì, Cố Kiều lại hỏi: “Sẽ đi ngang qua Tùng huyện chứ?”

Tùng huyện là quê của Phùng Lâm, Tiêu lục lang cùng nương còn có ca ca của hắn đã ở Tùng huyện.

Tiêu lục lang lắc đầu: “Sẽ không, phương hướng khác. Đi kinh thành nếu như đi đường thủy, thì có thể đi ngang qua.”

Tùng huyện có một cái kênh đào, hai đại diêm vận của triều đình, một cái trong đó ở phụ cận Tùng huyện.

Cố Kiều ồ một tiếng.

Đêm trừ tịch – đêm 30, Phùng Lâm nhớ nhà rơi không ít lệ, nếu có thể quay về nhà một chuyến sẽ phải cực an ủi.

Cố Kiều nói: “Vậy chúc hắn trúng cử thi hương, năm sau vào kinh thi, thuận lợi về nhà một chuyến.”

Lời này không có nội hàm bất luận kẻ nào, có thể nói xong Cố Kiều đã nhận ra có cái gì không đúng, sao nàng lại quên, Lê viện trưởng nói với nàng chuyện Tiêu lục lang không muốn vào kinh đi thi.

Nàng chưa từng khuyên qua hắn cái gì.

Hắn có cuộc sống của mình, có lựa chọn của mình.

Ba ngày thời gian qua nhanh, chớp mắt đến ngày Tiêu lục lang đi tỉnh thành.

Chu quản sự sớm lái xe ngựa đến thôn, biết phải đựng hành lý, hắn trực tiếp để xe ngựa dừng ở cửa nhà Cố Kiều cùng Tiêu lục lang.

Lâm gia là thủ phủ tỉnh thành, bá chủ diêm vận, xe ngựa của nhà bọn họ xa hoa hơn hầu phủ, đủ bốn con thiên lý mã cao to uy mãnh, còn cao hơn nam tử trưởng thành một cái đầu.

Theo quy củ, thương nhân chi lưu là không thể hưởng dụng xa giá có điều kiện như thế, là đặc quyền hoàng thất cho Lâm gia.

Thùng xe cũng khá lớn, bên trong còn thả một cái tháp nhỏ mềm mại, thỏa thỏa là phòng xe của cổ đại.

Ngồi cái này đi tỉnh thành, Cố Kiều vẫn là tương đối hài lòng.

Trong thôn tới không ít người xem náo nhiệt, chỉ là đều ngại vì khí thế của hộ vệ cùng thiên lý mã không dám tới gần.

Duy chỉ có Cẩu Oa luôn ở nhà tranh sát vách con nghé mới sanh không sợ cọp, bò lên trên xe ngựa.

Tiết Ngưng Hương lúng túng muốn ôm người xuống, Cẩu Oa mặc kệ.

Chu quản sự cười nói: “Vô phương, để hắn đi tới ngồi một chút, người trông cẩn thận chút tránh để hắn ngã.”

Tiết Ngưng Hương minh bạch đã biết là dính ánh sáng của hàng xóm, nàng là tiểu quả phụ trong thôn, sau lưng chẳng biết gặp bao nhiêu bạch nhãn, có lúc nhân tính không ác, nhưng hoàn cảnh tàn nhẫn, khi một loại ác thành tập tục, người tốt cũng sẽ giơ đồ đao trong tay lên.

Bất quá hôm nay, tiểu quả phụ bị người xem thường như nàng, lại có thể thoải mái ôm nhi tử ngồi ở trên xe ngựa các hương thân căn bản không dám đến gần.

Nàng nhất thời có một loại cảm giác hãnh diện.

Thời gian trở về có hơi lâu, Cố Kiều chuẩn bị hành lý có chút nhiều, Phùng Lâm nhảy xuống xe ngựa giúp nàng lấy đồ, vừa lấy vừa nghe nàng dặn dò nói trong từng bao phục chứa là cái gì.

Tiểu Tịnh Không lại tìm đến tỷ phu nhà mình, cùng hắn triển khai một hồi nói chuyện giữa nam nhân.

Địa điểm còn là mao xí.

Tiêu lục lang đều hết chỗ nói rồi, tiểu hòa thượng có cổ quái gì, cần phải cởi quần nói chuyện với người ta sao?

Tiểu Tịnh Không uy vũ khí phách ngồi ở trên bồn cầu nhỏ cảu mình, không biết còn tưởng hắn ngồi long ỷ, khí thế nâng lên gắt gao!

Hắn nghiêm túc nói rằng: “Lại muốn rời nhà, lần này đi tương đối lâu, chiếu cố tốt cho bản thân, đừng để trong nhà lo lắng.”

Tiêu lục lang cũng không muốn ở giờ phút này lại nghe được âm thanh kèn đầu nhỏ nữa.

Tiểu Tịnh Không nói tiếp: “Còn nữa, ngươi là một thí sinh thành thục, không nên trông cậy vào ai khích lệ ngươi, phải tự học được cách tự mình thi đệ nhất.”

Tiêu lục lang: “…”

Lẽ nào mỗi lần là ngươi giúp ta thi đệ nhất?

Bookwave.com.vn

“Được rồi, nói nhiêu đây thôi, bảo trọng.” Tiểu Tịnh Không dứt lời, lộ ra tay nhỏ bé, dự định như một trưởng bối vỗ vỗ vai của tỷ phu xấu, thế nhưng hắn đã quên mình đang ngồi trên bồn cầu nhỏ, vỗ như thế, chỉ vỗ tới cái mông của Tiêu lục lang.

Quay đầu nhìn tay nhỏ bé cầm lấy cái mông của bản thân, Tiêu lục lang: “? ? ?”

Ngày hôm nay tư thục không có lớp, Cố Diễm là một người ngủ nướng, bất quá hắn như trước để Cố Tiểu Thuận gọi mình tỉnh, thức dậy nói tạm biệt tỷ phu.

Sau đó lại trở về phòng ngủ tiếp.

“Chỉ chút xíu này thôi sao?” Phùng Lâm cầm lên bao phục cuối cùng, hỏi Cố Kiều.

Cố Kiều gật đầu: “Ân, đồ của lục lang còn gì nữa, ta còn làm chút rau ngâm các ngươi mang đi ăn trên đường.”

“Được rồi!” Phùng Lâm vui vẻ đi nhà bếp dọn rau ngâm.

Nhìn hắn ôm một vò rau ngâm to đi ra, lòng Chu quản sự nói Lâm gia tốt xấu là thủ phủ tỉnh thành, còn có thể thiếu một ngụm thức ăn ngon của các ngươi sao?

Không lâu, chờ Chu quản sự hưởng qua vị đạo của rau ngâm bắt đầu oán giận Phùng Lâm vì sao không ôm thêm hai vò.

Cái này thu thập xong, Cố Kiều tiễn Tiêu lục lang lên xe ngựa.

Mắt thấy xe ngựa đang muốn ly khai, nhiều ngày không xuất hiện Chu thị cùng Cố Trường Hải lại mang theo Cố Đại Thuận chạy vội tới.

“Kiều nương! Kiều nương a!” Chu thị thay đổi mặt lạnh ngày xưa, đổi lại dáng tươi cười nịnh nọt không gì sánh được, “Các ngươi đây là muốn đi tỉnh thành sao?”

Khi nói chuyện, Chu thị đã cùng Cố Trường Hải đi tới trước mặt của Cố Kiều.

Cố Đại Thuận có chút không tình nguyện qua đây, ôm bao phục rơi ở phía sau mấy người vài chục bước.

Mi tâm của Tiêu lục lang cau lại, Cố Kiều hạ màn xe xuống, ra hiệu hắn không cần xuống.

Cố Kiều quay đầu nhìn về phía Chu thị: “Các ngươi tới làm cái gì?”

“Haizzz, nhìn lời nói này của ngươi? Chất nữ tế phải lên tỉnh thành thi, ta có thể không tới đưa tiễn sao? Ngươi xem, đây là một chút tâm ý của đại bá mẫu!” Chu thị nói chuyện, đưa một rổ trứng gà trong tay tới trong tay Cố Kiều.

Cố Kiều biết nàng đánh cái quỷ chủ ý gì, không đưa tay nhận.

Chu thị xấu hổ, nàng nháy mắt với nam nhân nhà mình.

Cố Trường Hải ho nhẹ một tiếng, nói với Cố Kiều: “Kiều nương a, lần này đi tỉnh thành thi đường xá xa xôi, lục lang đi đứng bất tiện, không bằng để Đại Thuận cùng hắn, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Ai chiếu ứng ai?” Cố Kiều không khách khí chút nào hỏi.

Cho dù Tiêu lục lang là một người què, trong ngày thường kiếm sống cũng hơn người tứ chi kiện toàn như Cố Đại Thuận nhiều.

Cố Đại Thuận được nuông chiều từ bé lớn lên, ngoại trừ học bài cái gì cũng không biết, mang theo chính là trói buộc.

Cố Trường Hải nghẹn.

Hắn là cha hắn của Cố Đại Thuận thân còn có thể không rõ, Cố Đại Thuận ra khỏi nhà căn bản là một người không thể tự lo liệu, xiêm y của hắn ở thư viện đều là mang về nhà giặt.

Nếu không phải như vậy, hắn làm sao có thể sẽ cầu đến chỗ Cố Kiều, để Tiêu lục lang tiện thể đưa hắn đi chứ?

Nguyên bản Cố Trường Hải dự định tự đựa Cố Đại Thuận đi tỉnh thành, nhưng cuộc sống trong nhà gian nan, đã không trả nổi lộ phí của hai người.

Hắn cũng nghe nói gần đây Tiêu lục lang dạy bổ túc, đối phương là đại hộ nhân gia của tỉnh thành, không thiếu tiền, đưa Đại Thuận cho bọn hắn, không chỉ có tiết kiệm lộ phí, chi phí ăn mặc một đường cũng không cần bản thân moi bạc.

Hắn tận tình khuyên bảo nói: “Kiều nương a, trước đại bá có chỗ có lỗi với ngươi, nhưng đại ca ngươi không có lỗi với ngươi không phải sao? Đại ca ngươi một lòng học bài, không biết ân ân oán oán thị thị phi phi của chúng ta, cũng chưa từng dính vào. Lúc cha nương ngươi còn sống chẳng biết thương đại ca ngươi bao nhiêu, ngươi sao nhẫn tâm nhìn đại ca ngươi chịu khổ chứ?”

Lúc phu phụ Cố tam lang còn sống đích xác thương yêu Cố Đại Thuận, nhưng Cố Đại Thuận từng được bọn họ thương yêu đối xử với Cố Kiều Nương thế nào?

Lúc Cố Kiều Nương bị khi dễ, Cố Đại Thuận đứng ra nói qua một câu bao vệ muội muội chưa?

Thậm chí ở trong giấc mộng kia, Cố Đại Thuận còn vì tâm tư của bản thân vu hãm muội phu của mình Tiêu lục lang, sau cùng hắn không làm như vậy không phải hắn lương tâm phát hiện, mà là Cố Kiều sớm can thiệp.

Cho nên dù là bỏ qua ân oán giữa Cố Kiều cùng trưởng bối qua một bên, Cố Đại Thuận cũng tuyệt không vô tội!

Chu thị nói giúp vào: “Đúng vậy Kiều nương, ngươi để cho bọn họ mang theo Đại Thuận đi! Ngươi nhìn xe ngựa này rộng biết bao nhiêu, nhiều người cũng không có gì đáng ngại! Ngươi để Đại Thuận ngồi một chút đi!”

“Quan tài dưới lòng đất cũng rộng biết bao nhiêu, sao ngươi không đi vào nằm thử?” Lão thái thái mạn bất kinh tâm đi ra.

Các hương thân thổi phù một tiếng nở nụ cười, mồm mép của bà cô lục lang thực sự là cũng không để người thất vọng a.

Chu thị bị nghẹn đến một hơi thở suýt nữa không lên được: “Ngươi nói chuyện thế nào?”

Lão thái thái buông tay: “Dùng miệng nói chuyện, lẽ nào ngươi là dùng mông a?”

Chu thị tức giận ngã ngửa!

Các hương thân cười nghiêng ngã.

Bookwave.com.vn

Đây là đang châm chọc Chu thị thối lắm, bất quá cũng lạ bản thân Chu thị đào hầm, chẳng lẽ nàng không biết trên đời này không có tiết mục ngắn lão thái thái không tiếp được sao?

Tốt xấu là quán quân cung đấu đời trước, hậu cung ba nghìn phấn đại đều dọn dẹp dễ bảo, chính là một Chu thị thì tính sợi lông gì?

“Đều không phải là hài tử của Cố gia ngươi, ngươi còn ỷ lại vào chúng ta là sao a?” Lão thái thái chỉ chỉ Cố Đại Thuận cách đó không xa, “Thật muốn mang theo hắn cũng được, nhưng nói trước, lục lang đi đứng bất tiện, hắn không phải đi làm đại gia của lục lang, phải đi chiếu cố lục lang.”

Cố Trường Hải khách khí nói: “Đây là tự nhiên! Đây là tự nhiên!”

Có thể lên xe là được, Đại Thuận đi rồi không chiếu cố lục lang, lục lang còn có thể đuổi Đại Thuận xuống sao? Người đọc sách trọng danh tiếng nhất, Tiêu lục lang dám làm như vậy thật, bọn họ liền đi nha môn nháo, nháo cho hư danh tiếng của Tiêu lục lang!

Lão thái thái nói: “Nói miệng không bằng chứng, lập tự vi cư. Tiểu Thuận, lấy bút tới.”

Cố Tiểu Thuận đi tây phòng cầm bút tới.

Lão thái thái chậm rãi nói rằng: “Viết rõ ràng, Cố Đại Thuận mỗi ngày giờ dần thức dậy, mua đồ ăn sáng, hơ xiêm y cho lục lang, gọi lục lang rời giường, hầu hạ lục lang thay áo, rửa mặt thủy súc miệng một món cũng không thể thiếu, cũng phải hắn tự mình đưa đến trước mặt lục lang. Xiêm y của lục lang hắn phải rửa, cái bô của lục lang hắn cũng phải đổ sạch sẽ.”

Sắc mặt của Chu thị đại biến: “Sao còn phải đổ bô?”

Lão thái thái không để ý tới nàng, tự nhiên tiếp tục nói: “Trời nóng nực, hắn phải quạt cho lục lang; muỗi nhiều, hắn phải đuổi muỗi cho lục lang. Lục lang ngủ hắn mới được ngủ, nếu nửa đêm lục lang tỉnh hắn cũng phải tỉnh. Nói chung lục lang nhà của ta có bất kỳ yêu cầu gì, hắn cũng phải thỏa mãn vô điều kiện, còn không được tranh luận, không thể không nghe lời, bằng không lục lang có thể hắn!”

“Ngươi… Ngươi…” Chu thị cho tức giận đến ngực đều đau đớn, nàng hầu như phải tựa ở trên người của Cố Trường Hải, nhưng mà sắc mặt của Cố Trường Hải cũng không tốt hơn nàng chỗ nào.

Chu thị nước mắt nước mũi khóc lên: “Các hương thân phân xử a! Đây nào phải chiếu cố? Rõ ràng là xem Đại Thuận nhà của ta như hạ nhân!”

Lão thái thái đầy mặt vô tội: “Di? Đây là hạ nhân rồi? Các ngươi nhiều năm như vậy đều là đối xử với cô di tam phòng như thế, ta còn tưởng rằng Cố gia các ngươi hứng thú chiếu cố người như vậy nữa chứ!”

Da mặt của Chu thị dày hơn nữa cũng chịu không nỗi, cùng trượng phu, nhi tử hôi lưu lưu ly khai nhà Cố Kiều.

Cố Kiều đẩy mành cửa sổ xe ra, đưa một túi tiền cho Tiêu lục lang: “Bên trong ta đựng chút bạc vụn và ngân phiếu.”

Mười lượng bạc vụn, một trăm lượng ngân phiếu, kỳ thực đối bài của tiền trang cũng ở bên trong, chỉ là may tương đối bí ẩn.

Tiêu lục lang gật đầu, tiếp nhận túi tiền, nói với nàng: “Đi đây.”

“Ân.” Cố Kiều gật đầu, nhìn theo hắn ra thôn, mãi cho đến xe ngựa tiêu thất ở cửa thôn, nàng xoay người vào phòng.

Cố Kiều nhìn tây phòng trống rỗng: “Ai, là thật đi rồi a.”

Tiếng nói vừa dứt, nàng đã nhận ra cái bóng trên mặt đất đột nhiên đa đi ra ngoài, nàng lăng lăng quay đầu lại, chỉ thấy không biết sao Tiêu lục lang xuất hiện ở cửa.

“Sao ngươi trở về?” Nàng trợn to con ngươi hỏi.

Tiêu lục lang thật sâu nhìn nàng: “Làm rơi một món đồ.”

Cố Kiều nhìn hắn đi tới chỗ bản thân, trong đầu đột nhiên hiện lên tiểu hồng tâm liên tiếp: Là ta sao? Là ta sao? Là ta sao?

Hắn làm rơi ta sao?

Cố Kiều chớp chớp nhìn hắn.

Sau đó, hắn đi qua bên người Cố Kiều.

Cố Kiều: “…”

Tiêu lục lang từ tây phòng đi ra, cầm trong tay một tấm thi dẫn thi hương: “Thiếu cái này, vào không được trường thi.”

Cố Kiều mặt không thay đổi kéo cửa ra: “Đi thong thả không tiễn.”

Tiêu lục lang nhìn nàng một cái, đáy mắt hiện lên lưu quang. Hắn ra gian nhà rồi, đột nhiên dừng bước: “Nếu như ta nói, bất luận kết quả cuối cùng thế nào, ta cũng sẽ không vào kinh thi, ngươi còn sẽ cảm thấy ta có cần thiết đi thi hương nữa không?”

“Có.” Cố Kiều như đinh đóng cột mở miệng, nhìn bóng lưng của hắn, “Ta hy vọng tương lai ngươi không đi kinh thành, là bởi vì ngươi lựa chọn không đi, mà không phải ngươi không có tư cách đi.”

Bàn tay của Tiêu lục lang nắm chặt, trong con ngươi xẹt qua một tia phức tạp: “Vậy nếu như…”

Cố Kiều mỉm cười: “Nếu có phiền phức, gặp nguy hiểm, ta bảo vệ ngươi.”

Hắn không phải ý này, thế nhưng…trong lồng ngực của Tiêu lục lang không hiểu dũng mãnh vào một cổ tâm tình xa lạ.

Lần này ly khai là lên đường thật.

Cố Kiều trở lại tây phòng, phát hiện trên bàn có thể một phong thư.

Cố Kiều mở ra, trong phong thư rơi ra một khối đối bài của tiền trang.

“Nhanh như vậy liền phát hiện a…”

Rơi thi dẫn là giả, đưa đối bài của tiền trang về mới là thật?

Trong phong thư còn có một tấm giấy nhỏ.

Hôm nay Cố Kiều đã biết không ít chữ, nàng mở vừa nhìn, thấy bên trên dùng chữ thanh tuyển viết: Không ở Lâm gia, không cần ăn dấm.

Hai chữ ăn dấm viết cực kỳ cứng cáp hữu lực, Cố Kiều cổ quái cau đầu lông mày nhỏ, sao nàng từ trên chữ viết không có gì lạ này nhìn thấu một chút ngữ khí đắc ý nhỏ thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui