CHƯƠNG 109: TIỂU TÔN TÔN
Dịch giả: Luna Wong – lại là một chương raw hơn 5000 chữ, tác giả thật sự rất nhiều năng lượng sức lực tinh thần. Dịch giả như ta lê lếch chật vật sắp tiêu rồi.
Cố Kiều về đến nhà, Cố Diễm đã dậy rồi, đang cùng lão thái thái ngồi ở nhà chính ăn chè trứng gà.
Thấy Cố Kiều vào nhà, lão thái thái nhanh chóng đẩy chè trứng gà đến trước mặt Cố Diễm, đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Đã nói ta không ăn! Ngươi cứ muốn hiếu kính ta!”
Cố Diễm: “…”
Là người nào chia đôi luôn cả chén chè trứng gà của hắn?
Chè trứng gà là Tiết Ngưng Hương làm, lão thái thái đương nhiên không đứng ra, chỉ giựt giây Cố Diễm đi lấy, Tiết Ngưng Hương hoàn toàn chống đỡ không được tiểu mị lực của Cố Diễm, không nói hai lời cho một chén lớn, Tiểu Tịnh Không cùng Cố Tiểu Thuận cũng đều tự chia được một chén nhỏ.
Cố Tiểu Thuận ăn nhanh, đã trở về phòng nghiên cứu tượng điêu khắc gỗ của mình, Tiểu Tịnh Không còn quấn trên thân cây luyện công, còn chưa bắt đầu ăn.
Cố Kiều quả đoán tịch thu chè trứng gà của lão thái thái.
Kỳ thực từ lâu đã ăn xong một chén lão thái thái lau sạch mồm mép trở về phòng.
Chỉ cần ăn nhanh, Kiều Kiều không làm gì được ta!
Cố Kiều đưa ba món lễ vật của nam tử cho ba đệ đệ, đồ bày ra, không cần nàng mở miệng hỏi, ba người liền tinh chuẩn tìm được đồ mình thích.
Tiểu Tịnh Không cầm lấy hoa dung đạo vàng lóng lánh, yêu thích không buông tay!
Cố Diễm chọn là một ngọc ban chỉ làm từ thiên niên hàn ngọc, tỉ lệ còn tốt hơn cả cái trước đó nữa.
Cố Tiểu Thuận lại có một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, chủy thủ này nhỏ hơn chủy thủ tầm thường, tiện mang theo, có thể sử dụng làm đao khắc ưu tú.
Ba người đều rất vui vẻ!
Tiết Ngưng Hương đang giúp Cố Kiều thu thập hậu viện.
Tiết Ngưng Hương thường sẽ tới hỗ trợ, để báo đáp lại, Cố Kiều sẽ giúp Tiết Ngưng Hương xuống ruộng làm việc, lão thái thái thỉnh thoảng sẽ giúp Tiết Ngưng Hương trông hài tử.
Chủ yếu là Cẩu Oa không nói nhiều, cho hắn một viên mứt hoa quả hắn có thể liếm cho tới trưa, nhĩ căn của lão thái thái phi thường thanh tịnh, tự nhiên cảm thấy Cẩu Oa dễ trông.
Tiểu Tịnh Không thì ——
“Bà cô! Ngươi lại ăn vụng mứt hoa quả! Kiều Kiều! Bà cô lại ăn mứt hoa quả! Ngày hôm nay nàng đều đã ăn năm miếng rồi!”
Vừa luyện xong công Tiểu Tịnh Không đã bắt gọn lão thái thái: Bà cô quá không ngoan rồi! Nói không cho ăn luôn luôn len lén ăn!
Tay của lão thái thái run một cái, tiểu hòa thượng thối…
Ngày hôm nay Tiết Ngưng Hương qua đây là có chuyện tìm Cố Kiều.
“Kiều nương, nhị thúc của Cẩu Oa lại gửi thư về nhà, ngươi giúp ta đọc một chút.” Tiết Ngưng Hương đưa một phong thư được xếp gọn cho Cố Kiều.
Từ lúc Cố Kiều theo Tiêu lục lang học biết chữ, Tiết Ngưng Hương căn bản không tìm Tiêu lục lang đọc thư nữa.
Cố Kiều mở thư ra, nhìn thoáng qua: “Di?”
“Làm sao vậy?” Tiết Ngưng Hương hỏi.
Cố Kiều nói: “Nga, phong thư này không giống với chữ viết trước đó, như là nhị thúc của Cẩu Oa tự viết.”
Con ngươi của Tiết Ngưng Hương sáng ngời: “Thật vậy chăng? Nhị thúc hắn cũng biết viết chữ rồi?”
Cố Kiều nhìn vẻ mặt tự hào của nàng, không đành lòng nói cho nàng biết, vì sao có thể nhìn ra là hắn tự viết, bởi vì chữ viết thực sự quá xấu, còn xấu hơn cả chữ nàng viết bằng bút lông nữa, dùng từ thập phần non nớt, thỏa thỏa trình độ của học sinh tiểu học, bất quá cũng có thể biểu đạt rõ ràng ý là được.
Trong thư nói là nhị thúc của Cẩu Oa thăng chức rồi, làm thủ hạ của phó tướng đại nhân chính là thân binh, mặc dù chỉ là một tên lính quèn, nhưng có thể theo phó tướng đại nhân cũng là vinh hạnh lớn lao.
Chỉ bất quá, cứ như vậy, kế hoạch sớm định ra năm nay hồi hương thăm người thân phải hủy bỏ, hắn phải đi theo phó tướng đại nhân hồi kinh báo cáo công tác.
“Phó tướng đại nhân chỉ dẫn theo một trăm thân binh, hắn là một người trong đó, cơ hội khó được.” Cố Kiều nói.
Nhưng mà những lời này cũng không an ủi Tiết Ngưng Hương, thần sắc của Tiết Ngưng Hương mờ đi: “Cha Cẩu Oa qua đời rồi, nương nhắc tới nhất chính là nhị thúc của Cẩu Oa, nương trông ngày ngóng đêm, ngóng trông hắn có thể trở về liếc hắn một cái, nghe nói năm nay hắn có thể đi ngang qua thôn chúng ta, nương miễn bàn cao hứng bao nhiêu, bệnh thấp khớp cũng tốt hơn nhiều. Hiện tại hắn không về, ngươi bảo ta làm sao ăn nói với nương?”
Tiết Ngưng Hương cũng chỉ lớn hơn Cố Kiều hai tuổi mà thôi, đặt ở kiếp trước còn là một học sinh trung học cấp hai ngây ngô, hôm nay cũng đã làm tẩu của người ta, mẫu của người ta, nhi tức của người ta rồi.
Cố Kiều chẳng biết làm sao an ủi nàng, tiếp tục đọc: “Nhị thúc của Cẩu Oa lại gửi bạc cho ngươi, nói sắp tới sinh thần ngươi, bảo ngươi cầm bạc đi làm hai bộ trang sức, tổng cộng hai mươi lượng.”
Tiết Ngưng Hương lo lắng nói: “Sao hắn gửi nhiều như vậy? Có phải hắn không ngoan ngoãn ăn cơm hay không không a? Bạc đều cho nhà!”
Cái này Cố Kiều biết nói an ủi thế nào: “Ngươi yên tâm đi, hắn ở trong quân doanh không đói, chỉ là bạc không chỗ tiếu, mới gửi hết về.”
Tiết Ngưng Hương hơi yên lòng một chút.
Cố Kiều tiếp tục đọc: “Nhị thúc của Cẩu Oa nói không hy vọng ngươi trồng trọt, bạc hắn cho đủ ngươi và đại nương còn có Cẩu Oa tiêu, ngươi có thể cho thôn dân thuê mảnh ruộng kia đi.”
Tiết Ngưng Hương vội nói: “Vậy sao được a? Những bạc này phải tiết kiệm, sau này cho hắn thú tức phụ mà dùng!”
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều thầm nghĩ, một nam nhân bảo ngươi làm đồ trang sức, ngươi thật không có ý tưởng gì khác sao?
Sau buổi cơm trưa, Tiết Ngưng Hương đi tiền trang lấy bạc, Cẩu Oa ôm chân của nàng không buông tay, Tiết Ngưng Hương vô pháp, chỉ phải mang theo Cẩu Oa.
Tiền trang người không nhiều lắm, Tiết Ngưng Hương đợi một hồi mà liền lấy được hai mươi lượng bạc, nàng cất bạc vào trong hà bao, cõng Cẩu Oa trên lưng, ôm bao phục vào trong ngực.
Từ tiền trang đi ra, nàng bị một thanh niên nhân ăn mặc kiểu thư sinh đụng phải một cái.
“Có có mắt a? Đi đường nào vậy?” Thư sinh không nhịn được vỗ vỗ cánh tay bị Tiết Ngưng Hương chạm qua.
Tiết Ngưng Hương thẹn thùng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Đồng bạn của thư sinh nói rằng: “Thôi thôi, đừng để ý tới nàng, còn vội vàng đi thi đó, làm trễ nãi không thường nổi.”
Vừa nghe phải thường, mặt mũi của Tiết Ngưng Hương trắng bệch.
Vạn hạnh thư sinh bị đồng bạn khuyên đi, Tiết Ngưng Hương trường thở phào một cái, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện bao phục của mình có cái gì không đúng, tựa hồ nhẹ rất nhiều.
Nàng vội mò vào trong, trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Hai mươi lượng bạc của nàng, toàn bộ đều không thấy!
Tiết Ngưng Hương nghĩ tới thư sinh mới vừa rồi, ánh mắt biến đổi đuổi theo: “Chờ một chút!”
Bước chân của hai người trẻ tuổi ngừng lại.
Thư sinh đụng phải nàng quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn nàng: “Làm gì?”
Tiết Ngưng Hương đánh bạo, nói rằng: “Ngươi… Các ngươi trộm bạc của ta!”
“Cái gì?” Thư sinh đầy mặt mạc danh kỳ diệu, còn có một chút xấu hổ bị người oan uổng.
Tiết Ngưng Hương vốn là khôn nhà dại chợ, ăn mềm sợ cứng rắn, thật để cho nàng cùng hai đại nam nhân giằng co ít nhiều nàng cũng có chút sợ, nhưng đó là hai mươi lượng bạc a, một khoản tiền lớn như vậy, nhị thúc của Cẩu Oa dùng mạng để kiếm, nàng không thể để cho người trộm!
“Chính, chính là ngươi!” Nàng ép buộc bản thân lấy hết dũng khí, “Ta mới từ tiền trang đi ra, dọc theo đường đi đều ôm nghiêm nghiêm thật thật, chỉ mới vừa rồi bị ngươi đụng phải một cái… Bạc đã mất!”
Thư sinh vén lên tay áo liền phát hỏa, đồng bạn kéo hắn: “Ngươi làm gì? Hà tất tính toán với một phụ nhân vô tri?”
Thư sinh hừ nói: “Đây không phải là ta muốn tính toán, là người khác lừa ta!”
Đồng bạn than thở: “Quên đi, cuộc thi quan trọng hơn, đừng để ý tới nàng.”
“Nể mặt ngươi, không báo quan!” Thư sinh lạnh lùng hừ một cái, cùng đồng bạn xoay người ly khai.
Tiết Ngưng Hương một bước xa xông lên, nắm cánh tay của thư sinh: “Ngươi trả lại bạc cho ta!”
“Ngươi điên rồi!” Thư sinh giận đến giơ chân, một tay hất tay nàng ra.
Tiết Ngưng Hương lần thứ hai nhào tới.
Hai người trong giằng co, dân chúng chung quanh vây quanh.
Thư sinh nghĩa phẫn điền ưng nói: “Ngươi nói ta trộm bạc của ngươi, ngươi xuất ra chứng cứ được không? Ngươi còn lừa ta, ta báo quan! Niệm tình ngươi là một phụ nhân, lại cõng hài tử, còn tưởng là ngươi thành thật bao nhiêu. Đưa hài tử làm loại chuyện hạ tam lạm này, không cảm thấy cảm thấy thẹn sao?”
“Ngươi… Ngươi…” Tiết Ngưng Hương bị hắn nói xong mặt đều tái rồi.
Người chung quanh bắt đầu chỉ trỏ.
Thế đạo hiện nay, nam tôn nữ ti, huống chi tất cả đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao, một tiểu quả phụ chống lại người đọc sách, căn bản là không có người sẽ tin Tiết Ngưng Hương.
Thư sinh vô cùng đau đớn nói: “Ta tốt bụng không báo quan, thứ nhất, niệm tình ngươi là nữ nhân, thứ hai, cũng là bởi vì ta phải thi hương, không công phu lôi kéo với ngươi!”
“Thật quá đáng, sao nàng đến học sinh đi thi cũng lừa nha? Không có chút lương tâm?”
“Không thì sao? Người ta mười năm hàn song khổ độc, chính là vì bị nàng lừa?”
“Ngươi nhìn bộ dáng của nàng không phải là thứ tốt gì!”
Người qua đường đều chỉ trích Tiết Ngưng Hương, Tiết Ngưng Hương ủy khuất đến nước mắt chảy ra, nàng không lừa bọn họ, nàng thật đã mất bạc…
Cẩu Oa nguyên bản đang ngủ, lúc này cũng bị đánh thức.
Thấy mình cùng mẫu thân bị một đống người vây vào giữa, hắn sợ khóc rống lên.
Lê viện trưởng mới từ cửa hàng điểm tâm đi ra, đang muốn đi y quán trên trấn, chợt nghe thấy một trận tiếng khóc nỉ non tê tâm liệt phế.
Thanh âm này có chút quen tai, Lê viện trưởng dừng một chút, cất bước đi tới.
Lúc này Tiết Ngưng Hương bị mọi người đâm cột sống, không ai tin tưởng lời nàng nói.
Lê viện trưởng rất nhanh nhận ra nàng, hàng xóm của nhà ái đồ! Sau đó nhận ra Cẩu Oa, tiểu mập mạp gọi hắn là cha kia.
Lê viện trưởng đi vào đoàn người, hắn là viện trưởng của Thiên Hương thư viện, dù là không có mặc xiêm y phu tử, mà một thân thư hương quý khí, cũng vẫn là trong nháy mắt áp chế được tràng diện.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi.
Tiết Ngưng Hương từ lâu khóc không thành tiếng.
Thư sinh kia nói: “Tiểu phụ nhân này lừa ta!”
Lê viện trưởng hỏi: “Nàng lừa ngươi cái gì?”
Thư sinh tức giận đáp: “Nàng nói ta trộm bạc của nàng!”
Lê viện trưởng lại nói: “Vậy ngươi có trộm không?”
Thư sinh xù lông: “Ngươi nói gì vậy? Ta đương nhiên không trộm rồi! Đều nói là nàng lừa ta, ngươi không nghe thấy sao?”
Một đại thẩm xem náo nhiệt nói: “Đúng vậy, hai người bọn họ là học sinh phải đi tỉnh thành đi thi, thật là xui xẻo, bị bà nương này lừa.”
Lê viện trưởng trên dưới quan sát hai người một phen: “Các ngươi là tư thục nào?”
Thư sinh thẳng lưng mới nói: “Chúng ta là Thiên Hương thư viện!”
Con ngươi của Lê viện trưởng hơi híp một chút: “Phải không? Các ngươi tên gọi là gì? Ban nào?”
“Liên quan gì tới ngươi?” Thư sinh không kiên nhẫn hỏi ngược lại.
Lê viện trưởng nhàn nhạt cười cười: “Ta là viện trưởng của Thiên Hương thư viện, ta không nhớ rõ thư viện từng tu hai danh học sinh như các ngươi.”
Sắc mặt của thư sinh cùng đồng bạn thay đổi.
Dân chúng chung quanh cả kinh.
Lê viện trưởng không nhanh không chậm nói với một tiểu tử trẻ tuổi bên cạnh: “Làm phiền tiểu huynh đệ đi báo quan, cứ nói nơi này có người giả mạo học sinh Thiên Hương thư viện giả danh lừa bịp, khi dễ phụ nữ và trẻ em.”
Hai người kia ồn ào lợi hại, lại chậm chạp không báo quan, hắn vừa đến liền báo quan, ai thật ai giả, đạo lý rõ ràng!
Bookwaves.com.vn
Trong đầu tiểu tử trẻ tuổi bay đầy một câu: Lê viện trưởng nói chuyện với ta! Lê viện trưởng nói chuyện với ta!
“Nhờ cậy tiểu huynh đệ.” Lê viện trưởng ôn hòa nói.
Tiểu tử trẻ tuổi trịnh trọng đáp ứng, nhanh như chớp chạy vội đi huyện nha.
Đây là lũ lụt xông vào long vương miếu a, thư sinh cùng đồng bạn thấy thế không ổn, bỏ chạy.
Lê viện trưởng không nhanh không chậm nói rằng: “Làm phiền hai vị tráng sĩ cản bọn họ lại.”
Lời của hắn không có nửa phần mệnh lệnh, nhưng chính là không hiểu để người tin phục.
Hai tráng hán xem náo nhiệt một tay bắt lấy hai người.
“Bạc, bạc của ta…” Tiết Ngưng Hương khóc.
Lê viện trưởng hơi gật đầu một cái, đi lên trước, ở trên người của hai người soát ra bạc của Tiết Ngưng Hương.
Thấy bạc đã mất mà có lại được, Tiết Ngưng Hương vừa khóc vừa kích động, kết quả nấc cục: “Đa… ức! Đa tạ… ức!”
“Cha!” Cẩu Oa nhìn thấy Lê viện trưởng.
Tiết Ngưng Hương cả kinh nấc cục cũng ngừng.
Oa nhi này, lại loạn nhận cha!
Lê viện trưởng là nam nhân thành thục có lịch duyệt, đương nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà động nộ, hắn hỏi qua phu tử có kinh nghiệm trong thư viện, lúc hài tử vừa học nói chuyện, thấy nữ nhân thì gọi nương, thấy nam nhân thì hô cha, không xem là chuyện hiếm lạ.
“Cha.” Cẩu Oa đòi hắn bế.
Tiết Ngưng Hương xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
“Ngươi bị thương.” Lê viện trưởng nhìn thấy có cái vết dài tầm tấc ở cổ tay nàng, đang hoa lạp lạp chảy máu.
Mới vừa rồi chỉ lo đòi bạc, không chú ý tới cổ tay của mình bị thương do bội sức của đối phương quẹt phải.
Lê viện trưởng khách khí nói rằng: “Hài tử cho ta đi, y quán ở phụ cận, ta dẫn ngươi đi băng bó một chút.”
Tiết Ngưng Hương cuống quít dùng tay áo che khuất cổ tay: “Không, không cần, một chút thương nhỏ không có gì đáng ngại.”
Lê viện trưởng nghiêm mặt nói: “Vẫn là phải nhìn, trời nóng nực, dễ cảm nhiễm.”
Tiết Ngưng Hương suy nghĩ một chút: “Tự ta đi.”
“Vừa vặn ta cũng muốn đi y quán, tiện đường mà thôi.” Lê viện trưởng nói chuyện, đưa tay hướng nàng ôm lấy Cẩu Oa
Cẩu Oa có cha, ngay tức khắc không cần nương, tay nhỏ bé thịt hô hô ôm cái cổ của Lê viện trưởng, vùi đầu vào trong ngực hắn làm nũng.
Tiết Ngưng Hương tao đến không được.
Hai người một trước một sau đi y quán.
Lê viện trưởng là đưa lão mẫu trong nhà đích thân đến y quán, nguyên nhân là sai vặt đang đánh quét sân, phát hiện lẫu mẫu thân ăn dâu được phân nửa, đột nhiên ngã từ trên ghế xuống ngất xỉu.
Lê lão phu nhân lớn tuổi, xuất hiện loại tình huống này thập phần nguy hiểm, Lê viện trưởng không kịp đợi thỉnh đại phu đến nhà, trực tiếp đưa người tới.
Kết quả sau khi đại phu xem nói: “Không có việc gì, lão phu nhân chỉ là đang ngủ.”
Lê viện trưởng tại chỗ: “…”
Hắn lo lắng Lê lão phu nhân tỉnh sẽ đói bụng, vì vậy nhanh đi cửa hàng điểm tâm phụ cận mua chút Quế Hoa cao lão nhân gia thích ăn.
Tiến y quán, lê viện trưởng tìm một đại phu xem thương cho Tiết Ngưng Hương, Cẩu Oa bị Tiết Ngưng Hương đè tại trên ghế.
Lê viện trưởng cho Cẩu Oa cầm một khối Quế Hoa cao.
Cẩu Oa ăn.
Hắn ăn ăn, ngẩng đầu một cái, phát hiện cha không thấy.
Hắn leo từ trên ghế xuống, thử lưu thử lưu đi tìm cha, kết quả là theo vào một gian sương phòng.
Lê lão phu nhân yếu ớt chuyển tỉnh, nàng vừa mở ra liền thấy một tiểu đậu đinh.
Tiểu đậu đinh mập mạp, tròn xoe vừa đáng yêu.
Lê lão phu nhân ngoắc tiểu đậu đinh.
Cẩu Oa nhát gan, sợ đến liên tiếp lui về phía sau, trùng hợp lúc này Lê viện trưởng từ sau vách ngăn đi ra, tiểu Cẩu Oa chạy đi ôm lấy chân hắn: “Cha… Cha…”
Cha?
Lê lão phu nhân nhìn nhi tử, lại nhìn tiểu đậu đinh, lão nhãn đục liền sáng.
Bồ Tát hiển linh rồi!
Nàng có tiểu tôn tôn rồi!
Bởi vì Cố Kiều chậm chạp không chịu hồi phủ, dẫn đến chuyện Cố hầu gia cùng Cố Cẩn Du hồi kinh cũng trì hoãn.
Nguyên bản Cố hầu gia kế hoạch là trễ nhất cuối tháng sáu liền dẫn Diêu thị cùng long phượng thai hồi kinh, nhưng mà lúc này Diêu thị cùng Cố Diễm đều vì Cố Kiều lưu lại nơi này, đây để Cố hầu gia thập phần khổ não.
Càng khổ não là Cố Cẩn Du.
Thục phi hứa hẹn sau đó sẽ tổ chức lễ cập kê cho nàng, cũng ở trên lễ cập kê đó sắc phong nàng làm huyện chủ.
Huyện chủ là thù vinh hiếm có hạng nhất, chỉ cần làm được huyện chủ, ngày sau coi như chuyện mình không phải thân sinh cốt nhục của Cố gia truyền đi, cũng sẽ không mất giá trị.
Nhưng nếu nàng quay về cũng không thể quay về, lại nói gì đến cập kê đại lễ?
Cố Cẩn Du sốt ruột thượng hoả, ngoài miệng đều nổi lên một vết bỏng rộp lên.
Cố hầu gia tới thăm nàng, thấy nàng thượng hoả thành như vậy, không khỏi rất đau lòng: “Các ngươi hầu hạ tiểu thư thế nào? Khí trời nóng như vậy, không biết bớt làm chút món ăn cay độc sao?”
Tiểu nha hoàn nói: “Oan uổng a hầu gia, ẩm thực của tiểu thư gần đây rất đạm, tiểu thư là tâm tư tích tụ mới thượng hỏa.”
Cố Cẩn Du than thở: “Mấy người các ngươi chớ nói lung tung nói, đều lui ra đi.”
“Vâng.”
Bọn nha hoàn lui xuống.
Cố Cẩn Du nói với Cố hầu gia: “Cha, nữ nhi thực sự không có việc gì.”
Cố hầu gia cau mày nói: “Nói bậy, ngươi chính là có tâm sự, gần đây ngươi đều không cười.”
Cố Cẩn Du rũ con ngươi xuống: “Nữ nhi chỉ là tưởng niệm tổ mẫu, tổ mẫu lớn tuổi, năm trước lại ngã một cái, tuy là khỏi rồi, những xương cốt cũng không thể như trước nữa. Nữ nhi chẳng biết còn có thể tận hiếu ở trước mặt tổ mẫu bao lâu.”
Lời nói này đến điểm mấu chốt, điểm quyết định trong lòng của Cố hầu gia, trong ngày thường Cố hầu gia chính là hiếu thuận, huống chi đời này lão phu nhân chỉ còn lại hai hài tử là hắn cùng với thục phi.
Thục phi vào cung, lão phu nhân một năm đều khó nhìn thấy nàng một lần, một nhi tử như hắn vẫn không thể phụng dưỡng mẫu thân, ngẫm lại đều là bất hiếu.
Cố hầu gia nhíu mày, quyết định lại cho Diêu thị chút nhãn dược.
Vậy mà Diêu thị tâm như bàn thạch: “Ta không quay về, Diễm nhi cũng sẽ không trở về.”
Cố hầu gia sách một tiếng: “Nương bao nhiêu năm chưa thấy qua Diễm nhi rồi?”
Diêu thị nói: “Dù sao cũng nàng cũng không định gặp Diễm nhi.”
Cố hầu gia phản bác: “Nương không định gặp Diễm nhi lúc nào? Diễm nhi là thân tôn tử của nàng, nàng thương hắn còn không kịp.”
Chỉ không thương bằng ba bảo bối tôn tử ở trước mà thôi.
Hầu phu nhân tiền nhậm cùng lão phu nhân đồng tông đồng tộc, án bối phận có thể gọi lão phu nhân một tiếng cô mẫu, hai nhà liên hôn tính là thân càng thêm thân, hài tử của nàng lão phu nhân tự nhiên cưng vài phần.
Hơn nữa ba nhi tử sớm không có nương, lão phu nhân đau lòng cũng không kịp.
Thứ ba chính là lão phu nhân không xem trọng xuất thân của Diêu thị, Diêu thị sinh hạ Cố Diễm có bệnh, lão phu nhân đều cảm thấy là thân thể của bản thân Diêu thị có mao bệnh, làm liên lụy tử tôn Cố gia.
Khởi điểm lão phu nhân đối xử với Cố Cẩn Du cũng ôn hoà, bất quá Cố Cẩn Du thực sự quá xuất sắc, để mặt mủi của hầu phủ càng tăng, thục phi cũng coi trọng nàng, lão phu nhân mới dần dần đổi cái nhìn với Cố Cẩn Du.
Mấy câu biện bác của Cố hầu gia không có bao nhiêu dũng cảm, hắn hắng giọng một cái, nói: “Thế nhưng Cẩn Du sắp cập kê, lúc nàng làm lễ cập kê mẫu thân không bên người sao được?”
Bookwaves.com.vn
Diêu thị nói: “Vậy làm ở sơn trang cũng giống vậy.”
Cố hầu gia nói: “Ta không thể cứ ở sơn trang a, nương ở, cha cũng phải ở a.”
Diêu thị suy nghĩ một chút: “Không bằng ngươi trở lại kinh thành trước, chờ ngày cập kê lại tới?”
Cố hầu gia: “…”
Muốn dụ lão bà cùng hài tử trở về kinh thành khó như thế sao?
Cố hầu gia dùng hết các kiểu kỹ năng, Diêu thị chính là không ăn.
Cố hầu gia: “Rốt cuộc làm sao nàng mới bằng lòng trở lại kinh thành?”
Diêu thị nghiêm túc nói: “Kiều Kiều quay về, ta quay về.”
Cố hầu gia: Nha đầu kia làm sao có thể quay về a!
Cố Cẩn Du qua đây đưa canh cho Diêu thị, lơ đãng ở ngoài cửa nghe thấy được hai người nói chuyện.
Tiểu nha hoàn đã ở.
Tiểu nha hoàn thiếp thân hầu hạ Cố Cẩn Du, đã biết thân thế của nàng cùng Cố Kiều.
Tiểu nha hoàn vì chủ tử nhà mình tổn thương bởi bất công nói: “Vì sao đại tiểu thư trở lại kinh thành, phu nhân mới trở lại kinh thành? Lẽ nào nhị tiểu thư không phải hài tử của phu nhân sao? Mấy năm nay tẫn hiếu ở trước mặt phu nhân là nhị tiểu thư, phu nhân quá thiên vị!”
Cố Cẩn Du bưng canh trên khay, không nói gì.
Tiểu nha hoàn ủy khuất nói: “Trời quá nóng, nhị tiểu thư còn tự mình đi trù phòng nấu canh sâm cho phu nhân, tay đều bị phỏng, vị đại tiểu thư kia làm cái gì? Vừa đến đã làm hại phu nhân bất công như vậy…”
“Đừng nói nữa, nàng là tỷ tỷ của ta, nàng ăn thật nhiều khổ, nương thương nàng cũng là nên.” Cố Cẩn Du dứt lời, thần sắc lờ mờ ly khai.
Liên tiếp mấy ngày, trong phủ không nhắc lại chuyện hồi kinh nữa, sơn trang tựa hồ khôi phục bình tĩnh tường hòa.
Mãi cho đến cuối tháng một đôi xe ngựa đến sơn trang, mới phá vỡ yên lặng nhiều ngày của sơn trang.
Cố hầu gia mặc quan phục, sửa sang xong dung nhan, tự mình đến cửa chính của sơn trang cung nghênh đối phương đến.
Mười mấy tên hộ vệ xếp thành một hàng, trên xe ngựa có bốn con ngựa kéo dẫn đầu một thiếu niên mặc bạch y chậm rãi đi xuống.
Thiếu niên áo trắng như tuyết, thanh quý trác tuyệt.
Cố hầu gia phất mạnh tay áo rộng của quan phục, tiến lên một bước, chắp tay thi lễ: “Thần, bái kiến An quận vương!”
Thiếu niên được gọi là An quận vương hơi giơ tay lên một cái, thanh lãnh mà không thất khách khí nói: “Định An hầu không cần đa lễ, ta cùng với gia muội du lịch tứ phương, lần này là trở lại kinh thành thi hương. Đi ngang qua nơi này, đột nhiên tới cửa quấy rầy, mong rằng Định An hầu chớ trách.”
Cố hầu gia cười nói: “An quận vương nói quá lời, An quận vương cùng lệnh muội có thể đến hàn xá là vinh hạnh của thần! Trời nóng, không bằng An quận vương cùng Trang tiểu thư dời bước sơn trang, vào trong nhà nói chuyện.”
An quận vương gật đầu, hơi quay đầu, nói với xe ngựa sau lưng: “Còn không mau xuống xe?”
Màn xe bị xốc lên, một tiểu cô nương tinh quái thò đầu ra, tròng mắt quay mồng mồng hai vòng, là có chút ngạc nhiên, sau đó mới ở dưới sự nâng đỡ của hạ nhân nhảy xuống.
Nàng đi tới bên người An quận vương: “Ca ca! Đây là sơn trang có ôn tuyền kia sao?”
“Gặp qua Định An hầu.” An quận vương nói với muội muội.
Tiểu cô nương bĩu môi, dọn xong tư thế thi lễ với Cố hầu gia một cái.
Tước vị của Cố hầu gia ở dưới An quận vương, tiểu cô nương tuy là muội muội của hắn, cũng không phẩm cấp trong người, án quy củ xác thực nên hướng Cố hầu gia hành lễ.
Chỉ bất quá, bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa một bên không nói, thân phận của tiểu cô nương thực sự quý trọng, mặc dù ngại vì ca ca uy nghiêm hành qua lễ, thái độ không thấy bao nhiêu cung kính.
Cố hầu gia cười cười, coi như không phát hiện, vẻ mặt ôn hòa lĩnh hai huynh muội vào sơn trang.
Bên trong sơn trang, Diêu thị cùng Cố Cẩn Du được tin tức, các nàng là nữ quyến, không tiện ra ngoài đón chào, vì vậy ở hoa thính của Thính Đào các đợi An quận vương đại giá.
Diêu thị rời kinh nhiều năm, thờ ơ với thế cục trong kinh, vẫn chưa nghe qua vị An quận vương này, Cố Cẩn Du kiên trì cùng nàng giảng thuật nhân sinh truyền kỳ của vị An quận vương này.
“Hắn là đích tôn của Trang thái phó, năm nay chỉ có mười tám tuổi.”
“Mười tám đã phong vương sao?” Diêu thị vô cùng kinh ngạc, dù là hoàng tử thân vương cũng ít có sớm sách phong như vậy.
Cố Cẩn Du lắc đầu: “Hắn không phải mười tám mới sắc phong quận vương, hắn tám tuổi đã sắc phong rồi.”
Bất quá, cái sắc phong này không phải may mắn của hắn, tương phản, là bất hạnh của hắn.
Mười năm trước, Chiêu quốc cùng Trần quốc đại chiến, Chiêu quốc thua, Trần quốc đưa ra yêu cầu đói thái tử Chiêu quốc làm chất(con tin), hoàng đế luyến tiếc nhi tử, tất cả triều thần cũng phản đối. Lúc này, Trang thái phó đứng ra, nguyện để cho một vị đích tôn ưu tú nhất của mình thay thái tử đi Trần quốc làm chất tử.
Nếu là nhi tôn của đại thần khác, Trần quốc đại thể sẽ không đồng ý, nhưng Trang gia là mẫu tộc của thái hậu, Trang thái phó là huynh trưởng của thái hậu, đích tôn của hắn chính là chất tôn của Trang thái hậu.
Ai cũng biết Trang thái hậu buông rèm chấp chính nhiều năm, quyền khuynh triêu dã, thực quyền đều cao hơn cả hoàng đế, lấy chất tôn làm chất, quả thực không thể kém hơn thái tử bao nhiêu.
Vì vậy hoàng đế sắc phong đích tôn của Trang thái phó thành An quận vương, lấy thân phận vương gia vào Trần quốc làm chất.
Mãi cho đến hơn ba năm trước, hai nước giao chiến lần thứ hai, lúc này đây Trần quốc thua, cuối cùng An quận vương cũng trở về Chiêu quốc.
Kinh thành lưu truyền không ít cổ tích của An quận vương, Cố Cẩn Du đều là nghe nói, vẫn chưa thấy tận mắt.
Nội tâm của nàng hiếu kỳ, nét mặt lại kính cẩn hữu lễ, không thấy nửa phần vượt quá.
Đợi cho đoàn người của Cố hầu gia tới phòng khách, Diêu thị mới cùng Cố Cẩn Du hướng An quận vương hành qua lễ.
Diêu thị tự thủy chí chung rũ mặt mày, Cố Cẩn Du rốt cuộc trẻ tuổi, cho dù quy củ nét mặt làm được tốt, cũng không chịu nổi hiếu kỳ liếc đối phương một mắt.
Sau đó nàng giật mình.
Trên đời sao có thể có nam tử thanh tuyển tao nhã như vậy?
Thanh quý không kiêu, con người tao nhã sâu dồn, giở tay nhấc chân đều quý khí, còn ẩn có một tia tiên khí xuất trần thoát tục.
“Đây là nội nhân Diêu thị, đây là tiểu nữ.” Cố hầu gia giới thiệu.
An quận vương hơi gật đầu: “Cố phu nhân, Cố tiểu thư.”
Trang tiểu thư đi lên trước: “Ngươi chính là Cố Cẩn Du? Ta biết ngươi!”
Cố Cẩn Du hơi sửng sờ.
Diêu thị cùng Cố hầu gia cũng kinh ngạc nhìn về phía Trang tiểu thư.
Trang tiểu thư nhướng mi nói: “Tứ thúc ta từng khen chữ của ngươi, nói trong người cùng tuổi với ta, chữ của ngươi viết đẹp nhất!”
Tứ thúc của Trang tiểu thư, chính là Bình thành phủ thứ sử đại nhân Trang Tiện Chi.
Trang tiểu thư lạnh lùng cười: “A, lấy bút đến! Ta muốn thi với ngươi một lần!”
(Luna: Bà Trang bả có xác định bả đến đây làm khách không vậy???)