Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 111: ĐÁNH MẶT


Dịch giả: Luna Wong


Cố Kiều vốn là xác thực dự định đi cửa hàng thiết, bất quá nàng gặp một chút phiền phức.


Từ lúc vừa tới trấn thì kỳ thực nàng cũng đã nhận thấy được quan sai trên trấn nhiều hơn rất nhiều, nàng bất minh sở dĩ, hỏi lão bản của một cửa hàng bánh bao.


Lão bản của cửa hàng bánh bao là một người có lòng nhiệt tình, không vì nàng không mua bánh bao mà sẽ không phản ứng nàng: “Cô nương có chỗ không biết ba? Nghe nói trấn chúng ta vừa tới một vị vương gia kinh thành, những quan sai này chính là phụng mệnh bảo hộ hắn!”


Không chỉ có riêng là quan sai trên mặt nổi mà thôi, Cố Kiều còn chú ý tới trong đám người nhìn như tầm thường lẫn vào không ít cao thủ ăn mặc bình dân.


Trận này bày khá lớn.


Đường đi cửa hàng thiết bị phong tỏa, Cố Kiều quyết định ngày khác lại tới.


Nàng đi tới tư thục chờ Tiểu Tịnh Không cùng Cố Diễm, lại không ngờ tới sẽ đụng phải Cố Cẩn Du.


Cố Cẩn Du là bồi Trang tiểu thư lên trấn dạo phố, hai người đang đợi Quế Hoa cao của Lý ký.


Trang tiểu thư tự nhiên sẽ không xếp hàng, nàng tiêu bạc mua hết tất cả Quế Hoa cao, chỉ là Quế Hoa cao ra lò không nhanh như vậy.


“Tỷ tỷ.” Cố Cẩn Du nhìn thấy Cố Kiều, buông tay của Trang tiểu thư ra, qua đây chào hỏi Cố Kiều.


Cố Kiều không quá muốn để ý Cố Cẩn Du, nhàn nhạt liếc nàng một mắt, không có dự định dừng bước lại.


Cố Cẩn Du đuổi theo: “Tỷ tỷ!”


Cố Kiều thần phiền: “Ta nói ta không phải tỷ tỷ của ngươi, sau này ngươi không nên gọi như vậy nữa.”


Cố Cẩn Du há mỏ: “Nhưng là…”


“Này! Ngươi nói chuyện thế nào vậy?”


Trang tiểu thư đột nhiên xuất hiện ở bên người Cố Cẩn Du.


Bởi vì Cố Cẩn Du hiến bảng chữ mẫu thổi rắm thải hồng cho nàng, Trang tiểu thư đã cùng Cố Cẩn Du biến chiến tranh thành tơ lụa, đồng thời coi Cố Cẩn Du như bằng hữu của mình.


Bằng hữu ăn nói khép nép với người khác như vậy, còn chịu mặt lạnh của đối phương, Trang tiểu thư cảm giác mặt mũi của mình đều bị nhục nhã.


Cố Kiều không biết Trang tiểu thư, cũng cũng không tính làm quen, nàng mặt không thay đổi cách hai người xa chút.


Trang tiểu thư chẳng bao giờ bị người coi thường như thế, cơn tức cọ cọ cọ lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”


Cố Cẩn Du lôi kéo tay áo của Trang tiểu thư: “Trang tiểu thư, quên đi.”


Trang tiểu thư tức giận nói rằng: “Quên cái gì mà quên? Một điêu dân như nàng cũng dám cho thế gia thiên kim nhìn sắc mặt! Nàng mượn gan của ai?”


“Nàng…” Cố Cẩn Du làm khó nói rằng, “Nàng là tỷ tỷ của ta.”


Trang tiểu thư xuy nói: “Nàng là tỷ tỷ gì của ngươi? Một điêu dân cũng xứng?”


Cố Cẩn Du giải thích: “Ta không nói sạo, nàng thật là hài tử của phụ thân ta.”


Trang tiểu thư trên dưới quan sát Cố Kiều một phen: “Vừa nghèo lại xấu… A, bổn tiểu thư hiểu, nàng là tư sinh nữ của phụ thân ngươi!”



Cố hầu gia chỉ có một nữ nhi thừa nhận thân phận, nếu như hắn còn có hài tử khác, như vậy nhất định là ngoại thất, ngoại thất sinh chính là tư sinh tử!


Cố Cẩn Du kéo nàng nói: “Không phải, Trang tiểu thư… Sự tình có chút phức tạp… quay đầu lại ta sẽ chậm chậm giải thích với ngươi…”


Trang tiểu thư lạnh lùng hừ một cái: “Ngươi không cần thay nàng nói chuyện, bất quá chỉ là một thứ đồ đê tiện không lên mặt bàn mà thôi, ngươi hà tất cho nàng mặt mũi? Người như thế ta thấy nhiều, ỷ vào thân nương của bản thân có vài phần bản lĩnh dụ dỗ, liền xem mình làm chủ tử chính kinh, không biết chim trĩ chính là chim trĩ, bay lên đầu cành cũng không thành được phượng hoàng!”


Lời này là đang mắng Cố Kiều không sai, nhưng Cố Cẩn Du cảm giác hình như là đang chửi mình, trên mặt một trận nóng hừng hực.


Thần sắc của Cố Kiều bình tĩnh vô cùng, phảng phất bị chửi căn bản không phải nàng.

Điều này làm cho trong lòng Cố Cẩn Du càng nghẹn.


Trang tiểu thư này, mắng chửi người cũng quá biết gây tổn thương cho đội hữu…


Trang tiểu thư mắng một lát cũng không thấy đối phương thế nào, nàng cảm thấy một đấm của mình đánh vào cây bông, nàng vài bước đi lên trước, chỉ vào mũi Cố Kiều nói: “Ngươi, lập tức xin lỗi bằng hữu ta!”


Cố Kiều như xem kẻ ngu si nhìn nàng một cái.


Đôi nhãn thần nhỏ kia triệt để chọc giận Trang tiểu thư, trùng hợp lúc này, tư thục tan học, Cố Diễm cùng Tiểu Tịnh Không đi ra.


Hai người một mắt thấy Cố Kiều, Tiểu Tịnh Không đát đát đát chạy đến bên người Cố Kiều.


Cố Diễm không thể chạy, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn tiểu hòa thượng yêu thương nhung nhớ ôm Cố Kiều.


Tiểu Tịnh Không ôm lấy Kiều Kiều!


Trang tiểu thư cùng Cố Kiều cách gần, lúc Tiểu Tịnh Không chạy tới bên người các nàng, không cẩn thận cọ đến quần cư của nàng.


Trong nháy mắt Trang tiểu thư xù lông: “Ngươi đi đường kiểu gì thế? Làm bẩn váy của ta rồi!”


Bookwaves.com.vn

Nhãn thần của Cố Kiều lạnh xuống.


Thần sắc cỉa Cố Diễm cũng lạnh lạnh.


Tiểu Tịnh Không không có nghe ra mũi nhọn trong lời nói nàng, tay nhỏ bé của hắn buông Kiều Kiều ra, thập phần nghiêm cẩn nghiên cứu quần cư của Trang tiểu thư: “Ta làm dơ váy của ngươi sao? Ta xem một chút!”


Trang tiểu thư mạnh kéo quần cư: “Chớ lấy tay bẩn thỉu của ngươi chạm ta!”


Cố Diễm lạnh lùng đi tới, lấy khăn ra, ngồi xổm người xuống nắm tay của tiểu hòa thượng, tỉ mỉ lau một lần.


Tiểu Tịnh Không đầy mặt mờ mịt nhìn Cố Diễm.


Khăn Cố Diễm lau qua không chút do dự ném xuống đất: “Sau này không cần loạn chạm đồ bẩn phía ngoài.”


Trang tiểu thư khó có thể tin trợn to mắt.


Nàng không nghe lầm chứ?


Người này nói là quần cư của nàng rất bẩn?


Trang tiểu thư bị chọc tức.


Mới vừa rồi dưới đáy lòng còn cảm khái cuộc sống này đẹp đẽ như vậy, quay đầu mới phát hiện là một cái trứng thúi thật to không coi ai ra gì!


Cố Cẩn Du nhìn về phía Cố Diễm nói: “Diễm nhi, đây là Trang tiểu thư, nàng là muội muội của An quận vương.”



Trang tiểu thư nhíu mày: “Ngươi quen hắn?”


Cố Cẩn Du gật đầu: “Hắn là nhi tử của phụ thân ta, cùng tỷ tỷ là long phượng thai.”


Trang tiểu thư khinh thường nhìn Cố Diễm một mắt: “Long phượng thai, nói như vậy cũng là một tư sinh tử rồi? Ta nghe nói Định An hầu phủ có một con quỷ đoản mệnh, ngươi không phải cũng là một con quỷ đoản mệnh chứ?”


Lời này quá tru tâm, ngay cả sắc mặt của Cố Cẩn Du cũng thay đổi.


Cố Kiều nói với Cố Diễm: “Hai người các ngươi, qua bên kia chờ ta.”


“Nga.” Cố Diễm kéo tay của Tiểu Tịnh Không, mang hắn về tư thục.


Hai người vừa đi không còn bóng người, Cố Kiều liền vỗ cho Trang tiểu thư một cái tát!

Trang tiểu thư tại chỗ bị tỉnh mộng: “Ngươi… Ngươi đánh ta?”


Cố Kiều lạnh lùng nói: “Đánh ngươi thì đánh ngươi, còn phải chọn ngày sao?”


Cố Cẩn Du hoa dung thất sắc: “Tỷ tỷ, ngươi… Ngươi làm sao có thể… A —— ”


Ba!


Cố Kiều cũng trở tay cho nàng một cái tát!


“Nói chuyện đàng hoàng sẽ chết sao? Ngươi là nói lắp hay là cà lăm, một câu nói cũng nói không rõ ràng còn phải chia làm ba bốn đoạn. Hầu phủ nước đục quá nhiều, toàn bộ chảy vào trong đầu óc ngươi phải không?”


“Ngươi… Ngươi…” Cố Cẩn Du bị tát liên tục lảo đảo.


Cách đó không xa Cố hầu gia cùng An quận vương thưởng thức trà từ trong miệng hạ nhân nghe được động tĩnh, qua tới nhìn một cái xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả là thấy Trang tiểu thư cùng Cố Cẩn Du tất cả đều sưng thành bánh bao.


“Ca ca!” Trang tiểu thư nhào tới trước mặt của An quận vương, để hắn nhìn mặt bị thương của bản thân, lại dương tay chỉ hướng Cố Kiều, “Nàng đánh ta! Nàng đánh ta!”


Cố hầu gia thấy Cố Kiều, đầu liền nổ.


Tại sao lại là nha đầu này?


Ánh mắt của An quận vương rơi vào trên mặt của Cố Kiều, bởi vì bớt trên mặt trái, gương mặt này không tính là đẹp, nhưng băng lãnh giữa hai lông mày của nàng lại so với cái đẹp nhiều người kinh thành nói mỹ khí chất vài phần.


Cố Cẩn Du cũng về tới bên người Cố hầu gia, trong con ngươi rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất.


Cố hầu gia đau lòng đến không được: “Chuyện gì xảy ra?”


An quận vương cũng nhìn lại Cố Cẩn Du, nghiễm nhiên đang đợi lí do thoái thác của nàng.


Cố Cẩn Du rũ mâu nói: “Trong lời nói của tỷ tỷ cùng Trang tiểu thư có chút hiểu lầm… Kỳ thực cũng trách ta nói rõ ràng, đều là lỗi của ta, cha đừng trách tội tỷ tỷ.”


Cố hầu gia tức giận ngã ngửa: “Nói như vậy, thực sự là nàng đánh?”


Điên rồi điên rồi, nha đầu này to gan lớn mật, đánh thân cha cũng thôi, đến muội muội và muội muội của vương gia cũng đánh luôn, nàng cảm thấy mình là có mấy cái đầu nha?


Nàng sẽ không sợ toàn bộ hầu phủ chôn cùng nàng sao? !


Cố hầu gia chắp tay: “Quận vương…”


An quận vương lại nhìn về phía Cố Cẩn Du: “Là ngôn ngữ hiểu lầm gì?”



Cố Cẩn Du buông mặt mày xuống nói: “Ta nói đây là tỷ tỷ của ta, không nói rõ ràng, hại Trang tiểu thư hiểu lầm nàng là tư sinh nữ của phụ thân ta.”


Trang tiểu thư nộ trừng Cố Kiều nói: “Cái gì hiểu lầm? Lẽ nào nàng không phải sao?”


Cố hầu gia cắn răng, chắp tay hành lễ nói với An quận vương: “Đây là đích thân huyết mạch của thần cùng nội nhân.”


Ánh mắt nghi hoặc của An quận vương rơi vào trên người Cố Cẩn Du, Cố Cẩn Du chỉ cảm thấy như đứng ngồi không yên, nhưng An quận vương không có tiếp tục truy vấn.


Trái lại Trang tiểu thư nhịn không được đã mở miệng: “Nàng là thân sinh, vậy nàng thì sao?”


Người thứ nhất chỉ là Cố Kiều, người thứ hai còn lại là Cố Cẩn Du.


Lòng bàn tay của Cố Cẩn Du căng thẳng.


Cố hầu gia chảy mồ hôi lạnh, lúng túng nói rằng: “Cẩn Du… Cẩn Du cũng là nữ nhi của ta cùng với nội nhân.”


Trang tiểu thư hỏi: “Cho nên không phải long phượng thai, là tam bào thai?”


Cố hầu gia muốn nói không phải, vừa nghiêng đầu, thấy Cố Cẩn Du đỏ vành mắt, dáng vẻ ủy khuất nhất thời làm hắn mềm lòng.


Hắn không hé răng, Trang tiểu thư liền cho là mình đã đoán đúng.


Trang tiểu thư lạnh lùng nhìn về phía Cố Cẩn Du: “Thân tỷ tỷ của bản thân ngươi, ngươi không nói rõ ràng a!”


Cố Cẩn Du nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ nói, thế nhưng Trang tiểu thư không cho ta cơ hội…”


An quận vương nói: “Cũng bởi vì hiểu lầm nàng là tư sinh nữ, nên muội muội ta nói năng lỗ mãng với nàng?”


Cố Cẩn Du áy náy nói: “Còn có… Trang tiểu thư cho rằng ta bị tỷ tỷ khi dễ, thay ta bênh vực kẻ yếu, nói tỷ tỷ vài câu.”


An quận vương nhìn về phía Trang tiểu thư: “Ngươi đã nói gì?”


Nhãn thần của Trang tiểu thư lóe lên: “Ta… Không nói gì… chỉ vài câu…”


“Vài câu nào?” An quận vương nghiêm túc hỏi.


Bookwaves.com.vn

Trang tiểu thư nhỏ giọng thầm thì: “Vài câu tư sinh nữ.”


An quận vương nhìn phía đám người vây xem, tùy chỉ một bách tính bố y: “Ngươi qua đây nói.”


Người nọ bị thị vệ của An quận vương đưa đến trước mặt, vẻ mặt sợ, mới vừa rồi hắn là nghe lão gia kia gọi hắn là quận vương, hắn chính là vị vương gia từ kinh thành tới kia!


“Nàng đều nói gì?” An quận vương nhìn về phía bách tính bố y, nhãn thần liếc muội muội nhà mình một mắt.


Khởi điểm người nọ không dám nói.


“Thứ cho ngươi vô tội.” An quận vương không nhanh không chậm nói.


Người nọ nhìn Trang tiểu thư một chút, Trang tiểu thư dùng nhãn thần uy hiếp hắn, An quận vương rõ ràng ngữ khí hiền hoà, nhưng hắn không hiểu cảm thấy An quận vương nguy hiểm hơn Trang tiểu thư kia.


Mồ hôi lạnh của hắn chảy ra trực diện khai: “Nàng… Nàng mắng cô nương kia là tư sinh nữ… Là đồ đê tiện… mắng thân nương của cô nương kia là hồ ly tinh… Còn… Còn mắng một người khác… Nói, ‘Định An hầu phủ có một con quỷ đoản mệnh, ngươi không phải cũng là một con quỷ đoản mệnh chứ’ ?”


Một người khác là ai quả thực đều không trọng yếu, câu “Định An hầu phủ có một con quỷ đoản mệnh” kia của nàng cho dù ai đều nghe ra nàng đang mắng Cố Diễm.


Cố Diễm thuở nhỏ bị bệnh, ngự y chắc chắn hắn sống không quá mười lăm, nhưng ngự y chẩn đoán bệnh là một chuyện, bị người châm chọc là quỷ đoản mệnh lại là một chuyện khác.


Vị cô nương kia đã là đích thân huyết mạch của Cố hầu gia cùng Diêu thị, đó chính là đích thân tỷ tỷ của Cố Diễm.


Mắng chửi người là tư sinh nữ, đồ đê tiện, mắng chửi thân nương người ta là hồ ly tinh, còn mắng chửi thân đệ đệ của người ta là quỷ đoản mệnh, không đánh nàng thì đánh ai?


Cái này Cố hầu gia cũng không nói.


An quận vương giơ tay lên, khẽ khom người với Cố hầu gia cùng Cố Kiều: “Lời nói và việc làm của xá muội vô trạng, ta ở chỗ này hướng hầu gia cùng Cố cô nương chịu tội.”



Cố hầu gia vội vàng đỡ lấy hắn: “Không được! Không được! Đều là khóe miệng giữa tiểu cô nương, quận vương không cần để ở trong lòng.”


An quận vương thành khẩn nói: “Quay đầu lại ta sẽ quản giáo xá muội.”


Cố hầu gia ngượng ngùng: “Quận vương nói quá lời…”


Hắn vừa đáp lời, vừa nháy mắt cho Cố Kiều, lúc này nàng cũng nên nói xin lỗi, nói bản thân nhất thời xung động đánh người.


Kết quả toàn bộ hành trình Cố Kiều không nhìn, xoay người rời đi.


Cố hầu gia: “…”


Trang tiểu thư nổi giận nói: “Ngươi, ngươi… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta quản ngươi có phải thiên kim đích xuất của hầu phủ hay không! Ngươi đánh ta, ta nhớ kỹ ngươi! Ngươi tốt nhất hiện tại dập đầu nhận sai cho bổn tiểu thư! Có lẽ bổn tiểu thư sẽ lòng từ bi bỏ qua cho ngươi! Bằng không chờ ngươi trở về kinh thành, bổn tiểu thư cho ngươi chết!”


Mí mắt của Cố hầu gia giật giật!


Cố Kiều tiếp tục không nhìn, cất bước đi phương hướng tư thục.


Trang tiểu thư giận đến sắp nổ phổi: “Buồn cười! Ngươi biết ta là ai không? Trang thái phó là gia gia ta! Thái hậu là bà cô của ta! Chờ ta trở về kinh thành, ta đòi thái hậu lão nhân gia nàng trị ngươi chết tội!”


Cố hầu gia gấp đến độ mồ hôi lạnh đều nhô ra.


Vị Trang thái hậu thủ đoạn độc ác kia nổi danh bao che khuyết điểm, ai khi dễ chất tôn nữ của nàng, nàng có thể thật sự vặn đầu của người đó xuống nha…


Xú nha đầu này, ngươi phục nhuyễn một câu sẽ như thế nào sao?


Cần phải rơi đầu sao? !


“Ngươi câm miệng cho ta!” An quận vương lạnh lùng quát lớn, nói với hộ vệ một bên, “Đưa tiểu thư trở về sơn trang!”


“Vâng!”


Trang tiểu thư tức giận đến giơ chân: “Ta không quay về! Ta không muốn! Cẩu vật từ đâu tới, cũng dám chạm ta! Chặt tay ngươi!”


“Đắc tội!”


Hộ vệ từ trong tay nha hoàn lấy qua một kiện phi phong, khoác lên trên cánh tay của Trang tiểu thư, cách phi phong ‘tiễn’ người lên xe ngựa.


An quận vương lược lược gật đầu với Cố hầu gia, ánh mắt đảo qua mặt của Cố Cẩn Du, Cố Cẩn Du cúi đầu, An quận vương không nói gì, cũng leo lên xe ngựa ngồi.


Trang tiểu thư thấy đại ca nhà mình, quả thực giận không chỗ phát tiết: “Nói không giữ lời! Ngươi nói không giúp người ngoài khi dễ ta!”


An quận vương nhẹ giọng nói: “Để ca ca xem.”


Trang tiểu thư xoay thân thể: “Bớt đi! Ngươi một chút cũng không quan tâm ta!”


An quận vương: “Ca ca cho ngươi…”


Trang tiểu thư che lỗ tai: “Không muốn không muốn ta không cần lễ vật! Ngươi mơ tưởng thu mua ta nữa! Ta muốn về kinh, ta muốn gặp cha nương, ta muốn gặp thái hậu! Ta muốn nói cho bọn hắn biết, bọn ngươi cùng ngoại nhân khi dễ ta!”


An quận vương yếu ớt thở dài: “Nguyên bổn định cùng ngươi ở trên trấn chơi thêm mấy ngày, ngươi đã kiên trì, vậy liền khởi hành hồi kinh đi. Vừa lúc tứ thúc cũng sắp trở lại kinh rồi, để hắn thi công khóa của ngươi, xem ngươi có tiến bộ không?”


Vừa nghe bị Trang thứ sử thi công khóa, Trang tiểu thư không lên tiếng.


Nàng lấy tay che lỗ tai ra, yếu yếu nói rằng: “Vậy… Vậy không bằng… Chơi thêm vài ngày nữa đi?”


An quận vương nói: “Vậy không cho ngươi gây sự nữa.”


“Biết rồi biết rồi!” Ngoài miệng Trang tiểu thư nói cho có lệ, trong lòng lại âm thầm thề, chờ trở về kinh thành, nàng lập tức đi gặp thái hậu, để thái hậu bắt tiểu đề tử của Định An hầu phủ kia đến, trước mặt mọi người tát cho nàng một trăm cái!


Tiêu tương có nguyệt phiếu tiền lì xì, mọi người nhớ kỹ lĩnh, sao sao đát.


Chú: “Đánh ngươi thì đánh ngươi, còn cần chọn ngày sao?”, lời kịch trong phim HongKong《 Cung Tâm Lế 》.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận