Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 112: THÁI HẬU


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay là ngày đặc biệt nên tất cả truyện ta dịch đều thêm 1 chương hen


Trên xe bò trở về, Tiểu Tịnh Không nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn.


Ngày hôm nay đụng phải nữ thí chủ rất hung, nữ thí chủ còn nói rất nhiều lời hắn nghe không hiểu, tựa hồ không phải lời hữu ích gì.


Bất quá đây không phải là trọng điểm.


Ngày hôm nay hình như hắn được Cố Diễm ca ca bảo vệ…


Rõ ràng hắn thông minh hơn Cố Diễm ca ca nhiều như vậy, hắn nhảy lớp, hắn nhiều lần thi đệ nhất, Cố Diễm ca ca chính là một bảo bảo. Mà khi Cố Diễm ca ca ngồi xổm xuống sát tay nhỏ bé của hắn, cùng với phía sau lôi kéo hắn đi tư thục, cũng làm cho hắn sinh ra một loại lỗi giác mình mới là bảo bảo.


Bên kia, An quận vương cùng Trang tiểu thư trở về sơn trang.


Trang tiểu thư mệt muốn chết rồi, ngã đầu đã ngủ.


An quận vương phân phó nha hoàn thiếp thân của nàng: “Đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ai tới cũng không gặp.”


Nha hoàn chần chờ nói: “Vậy nếu là Cố tiểu thư…”


Ánh mắt của An quận vương băng lãnh: “Không gặp!”


“Vâng.” Nha hoàn cuống quít đáp ứng.


An quận vương trở về phòng của bản thân.


Không bao lâu, hắc y nhân lắc mình mà vào, hướng hắn chắp tay thi lễ một cái: “Quận vương.”


An quận vương rót cho mình một ly trà, đạm thanh nói: “Có thu hoạch?”


Hắc y nhân lắc đầu: “Thuộc hạ ngầm hỏi qua tất cả khách sạn cùng y quán, trong nhà lang trung trên trấn, không phát hiện tung tích của thái hậu.”


An quận vương lẩm bẩm nói: “Có thể nàng không đi qua y quán, cũng không đi tìm lang trung trên trấn, càng không ngủ lại khách sạn.”


Hắc y nhân không hiểu nói: “Vậy thái hậu sẽ đi nơi nào? Chẳng lẽ là ở trong nhà một bách tính ẩn nấp rồi sao?”


An quận vương trầm mặc.


Hắc y nhân lơ đễnh nói: “Quận vương, đây là không thể nào. Lẽ nào người đã quên, thái hậu nhiễm ma phong bệnh?”


Ma phong bệnh lúc đầu chỉ là trên người cùng trên mặt có một ít tiểu hồng ban, nhìn qua như là tổn thương do giá rét hay dị ứng, nhưng theo quá trình mắc bệnh dài hơn, bệnh trạng của ma phong bệnh sẽ càng ngày càng rõ ràng, sau cùng trở nên hoàn toàn khác người bình thường.


Một bệnh nhân nhiễm ma phong là không có khả năng giấu, trừ phi nàng vào rừng sâu núi thẳm, một thân một mình ẩn cư.


Nhưng cái này càng không thể.


Cả đời thái hậu sống an nhàn sung sướng, nàng đến cơm cũng không biết làm, nếu thật tiến rừng đợi, không đợi bệnh chết, bị mãnh thú cắn chết, cũng sớm muộn tươi sống đói chết bản thân.


An quận vương như có điều suy nghĩ nói: “Ngươi nói đều đúng, nhưng nếu như nàng không có ẩn núp, lại sẽ đi nơi nào? Nàng có ma phong bệnh, đi đến chỗ nào đều sẽ khiến gây rối.”



Hắc y nhân nói: “Có thật người không lo lắng thái hậu có khả năng qua đời không?”


An quận vương: “Ta nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”


Hắc y nhân thúc thủ vô sách.


“Có thể, là có người chứa chấp nàng, đồng thời trị khỏi cho nàng.”


Hắc y nhân nói: “Ma phong bệnh là chữa không khỏi!” Coi như là Trần quốc y thuật cao minh nhất, cũng chỉ có thể trì hoãn bệnh trạng của ma phong bệnh, càng sớm can thiệp hiệu quả trị liệu càng tốt, nhưng triệt để trị hết văn sở vị văn.


Đương nhiên An quận vương cũng minh bạch suy đoán của mình có bao nhiêu không nói lý, nhưng so với bị người trị hết, hắn lại càng không nguyện tin tưởng thái hậu cô linh linh chết ở trong một góc khác.


Hắn phân phó nói: “Ngươi đi tra một chút xem lão phụ nhân mùa đông năm ngoái đến Thanh Tuyền trấn, bao quát Trì Hạ thôn trang cũng không được sót.”


“Vâng.”


Hắc y nhân lĩnh mệnh đi thăm dò, hiệu suất của hắn cao hơn đoàn người Hoàng Trung rất nhiều, không mấy ngày liền tra ra hai đầu mối phù hợp: Một ở Đại Ngưu thôn, một ở Thanh Tuyền thôn, hai thôn phân biệt ở vào trấn bắc cùng trấn nam.


“Người ở Đại Ngưu thôn này là mùa đông năm ngoái lưu lạc đến bên kia, lúc các hương thân phát hiện nàng đang co rúc ở trong một chuồng bò bỏ hoang, các hương thân thấy nàng thương cảm, để lại mặc nàng ở chuồng bò, thỉnh thoảng có người đưa chút cho nàng đồ ăn, không đến mức chết đói.”


An quận vương hỏi: “Còn một người khác thì sao?”


Hắc y nhân nói tiếp: “Người ở Thanh Tuyền thôn là thân thích phương xa của một tú tài bổn thôn, trong nhà xảy ra chuyện, lão không chỗ nào đi liền tìm đến hắn nương tựa.”


Từ đầu mối mà xem, lão phụ Đại Ngưu thôn nghiễm nhiên càng phù hợp với người bọn họ muốn tìm.


Nhưng mà chẳng biết tại sao, An quận vương lại chọn định Thanh Tuyền thôn.


Không có lý do gì, chính là một cổ trực giác.


Vi không đả thảo kinh xà, An quận vương quyết định tự mình đi một chuyến, hắc y nhân cùng thủ hạ đều ở trên trấn đợi mệnh.


An quận vương giục ngựa đã tới thôn.


Mùa hạ ban ngày rất dài, chạng vạng tối sắc trời như trước sáng choang.


An quận vương buộc ngựa ở dưới cây hòe to tại cửa thôn, y địa đồ hắc y nhân vẽ đi đến gia đình kia.


Lúc này Tiểu Tịnh Không đang ở hậu viện cho gà ăn, lo lắng con gà con đi ra ngoài vì vậy đóng cửa lại.


An quận vương giơ tay lên gõ gõ cửa.


Mở cửa là Tiểu Tịnh Không.


Ngày đó, trước khi Cố Kiều động thủ Tiểu Tịnh Không bị Cố Diễm mang vào tư thục, bởi vậy hắn không rõ ràng chuyện phát sinh phía sau lắm, cũng không gặp được An quận vương.


Bất quá, An quận vương trái lại ngồi lên xe ngựa rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Cố Kiều dắt tay của Tiểu Tịnh Không từ tư thục đi ra, bên người hai người còn theo một thiếu niên có tướng mạo giống Cố hầu gia, nói vậy chính là Cố Diễm bị ngự y chắc chắn sống không quá mười lăm.


Thật là kỳ quái, tên tiểu tử này sao lại ở chỗ này?


“Đây là nhà ngươi sao?” An quận vương hỏi.



Tiểu Tịnh Không không triệt để mở cửa ra, chỉ mở một đường may mà, lộ ra một cái đầu tròn vo: “Đây đương nhiên là nhà của ta, ngươi là ai? Ngươi tới nhà của ta làm cái gì?”


Ngữ khí của An quận vương ôn hòa nói: “Ta đi ngang qua, muốn xin chén nước uống.”


“Vậy ngươi chờ một chút!” Tiểu Tịnh Không không thỉnh hắn vào nhà, mà là đóng cửa lại, một hồi sau bưng một chén nước đi ra cho hắn, “Cho.”


Bookwaves.com.vn

Tiểu tử kia cảnh giác rất nặng a…


An quận vương nhận lấy, uống một hơi cạn sạch nước trong chén, sau đó trả lại chén không cho hắn: “Ngươi ở nhà một mình sao?”


Tiểu Tịnh Không cảnh giác trong nháy mắt, khe cửa đều khép nhỏ chút: “Ngươi là nha nhân(kẻ bắt cóc bán người) sao? Vì sao hỏi thăm cái này?”


An quận vương lặng lẽ nói: “A, không có, chính là uống nước của nhà ngươi, muốn nói tạ ơn với người lớn trong nhà người một chút.”


Tiểu Tịnh Không nghiêm mặt nói: “Nước là ta bưng cho ngươi, ngươi nói lời cảm tạ ta là đủ rồi!”


An quận vương chưa thấy qua hài tử không ra bài theo quy trình như thế, ngẩn ra, nói: “A, vậy đa tạ ngươi. Đúng rồi, ta có thể hỏi thăm ngươi một chút đường đi Đại Ngưu thôn đi như thế nào không?”


Nếu là Hạnh Hoa thôn Dương Liễu thôn Tiểu Tịnh Không còn biết, nhưng Đại Ngưu thôn vượt qua thường thức hắn dự trữ, Tiểu Tịnh Không kẹt tại chỗ.


Khóe môi của An quận vương hàm tiếu: “Có thể giúp ta hỏi người lớn nhà ngươi một chút không?”


“Người lớn nhà ta bề bộn nhiều việc, ngươi đi nơi khác hỏi thăm đi! Ngươi đi về phía đông, gia đình thứ bảy họ La, La nhị thúc lái xe bò, hắn thôn nào cũng biết!” Tiểu Tịnh Không cho chỉ con đường sáng xong, quả đoán kép cửa lại, còn không quên xuyên cửa lại!


Kiều Kiều nói qua, lúc trong nhà không có người lớn nghìn vạn lần không thể để cho người xa lạ tiến đến!


Hắn là tiểu hài tử, bà cô là lão nhân, bọn họ đều không phải là người lớn!


An quận vương dầu gì cũng là người từng xuất ngoại, từng trải phong phú, nhưng không ngờ bị hài tử chận ở ngoài cửa.


Bất quá hắn không dễ dàng buông tha như vậy, hôm nay hắn nhất định phải nhìn thấy vị lão thái thái kia.


An quận vương vòng đi hậu môn.


Cửa hậu trù cũng là đóng, nhưng vẫn chưa khóa lại.


An quận vương dừng một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cất bước đi đến.


Tiếng bước chân của hắn rất nhẹ, hầu như không phát sinh bất kỳ thanh âm gì.


Ngay khi hắn đi hai ba bước, phía sau cửa đột nhiên xông tới một đạo nhân ảnh, giơ một cây chài cán bột gõ xuống đầu của hắn.


Chỉ nghe bịch một tiếng, An quận vương bị đánh ngất xỉu.


Lão thái thái ném chài cán bột quay về trên thớt gỗ, cư cao lâm hạ nhìn An quận vương mặt hướng xuống dưới bất tỉnh nhân sự, tức giận hừ nói: “Lén lút, vừa nhìn là biết không phải đồ tốt!”


Đối thoại của An quận vương cùng Tiểu Tịnh Không lão thái thái đều nghe hết, cứ đang hỏi thăm người lớn trong nhà có ở nhà hay không, bị cự tuyệt rồi còn từ len lén chạy vào từ hậu môn, kẻ trộm, thỏa thỏa tiểu tặc!



Cũng không phải trách lão thái thái hoài nghi như vậy, thật sự là sau khi cuộc sống trong nhà không gian nan như vậy, quả thực gặp một ít mao tặc nhớ thương, chỉ bất quá, mao tặc đều là ban đêm, ban đêm Cố Kiều cùng Cố Diễm ám vệ đều ở, hai ba cái là có thể giải quyết người.


Trái lại không ngờ tới lá gan của kẻ trộm lớn như vậy, thanh thiên bạch nhật cũng dám tới cửa trộm đồ!


Lão thái thái nhìn gò má anh tuấn kia, tấm tắc nói: “Ngươi chính là nhờ mặt để ăn cơm, cũng mạnh hơn làm tiểu mao tặc a. Bất quá… sao ta thấy tiểu tử này có chút nhìn quen mắt a… có phải ta đã gặp qua ở nơi nào hay không?”


Một côn này của lão thái thái hạ thủ độc ác, Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận, Cố Diễm từ trên núi đốn củi trở về, hắn còn đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất của nhà bếp.


Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận thả hai bó củi ở sau lưng xuống, Cố Diễm cũng buông cành khô lá khô bản thân nhặt được trong giỏ xuống.


“Kiều Kiều, trong nhà gặp kẻ trộm, bà cô thật lợi hại, đánh kẻ trộm ngất xỉu!”


Tiểu Tịnh Không một giây hóa thân tiểu kèn đồng tinh, bá bá bá nói chuyện đã xảy ra.


Cố Kiều cũng rất nhanh nhận ra hắn không phải tiểu tặc gì, mà là thiếu niên cẩm y mấy ngày trước đây gặp qua một lần ở ngoài tư thục —— An quận vương trong miệng Cố Cẩn Du.


Ấn tượng của Cố Kiều đối với hắn chưa nói tới thật xấu, hắn không bao che muội muội mình thân, còn hướng Cố hầu gia cùng nàng nói xin lỗi, tuổi còn nhỏ liền có thể thông tình đạt lý như vậy, không biết là hắn quá công chính thiện lương, hay là người này căn bản không giản đơn.


Bất luận thế nào, hắn không thể gặp chuyện không may ở nhà bọn họ.


Hai tay của Cố Kiều túm một cái, bả người chộp tới phòng của Cố Tiểu Thuận.


Lão thái thái quả thực một chút cũng không lưu tình, đầu hắn sưng một cục to, còn chảy chút máu, Cố Kiều bôi thuốc cho hắn, bao một vòng sa bố.


Sau đó Cố Kiều lại lấy ngân châm ra, đâm vài cái trên huyệt vị của hắn.


Bookwaves.com.vn

An quận vương chậm rãi mở con ngươi ra.


Ngũ quan của An quận vương cũng không xem như phá lệ tinh xảo, nhưng trên người hắn có một cổ khí chất để kẻ khác trầm luân.


Ánh mắt của hắn rất đẹp, chỉ là nhãn thần tựa hồ không quá đúng.


Cố Kiều cổ quái nhìn hắn một cái, xuất tay ra, quơ quơ trước mắt hắn.


Hắn không phản ứng chút nào.


Tình huống gì?


Mù sao?


Lúc này sắc trời đã tối, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn hơi yếu.


Cố Kiều chỉnh đèn sáng chút, hắn như trước nhìn không thấy.


Nhưng hắn cũng không hoảng hốt, cũng không biểu hiện ra một tia một hào dị dạng, hắn bình tĩnh nhắm mắt lại: “Mắt ta đau.”


Tỉnh lại câu nói đầu tiên không phải hỏi đây là nơi nào, ngươi là ai, mà là che giấu chuyện bản thân không nhìn được.


Thật là một người kỳ quái.


Nếu hắn nói như vậy, Cố Kiều tự nhiên sẽ không chọc thủng hắn, dù sao ai cũng không thể bảo chứng chọc thủng rồi có thể có cái giá cao gì hay không.


Biết càng nhiều, chết lại càng nhanh.


“Vậy ngươi chớ mở mắt, ta đi tìm chút thảo dược đắp cho ngươi một chút.” Cố Kiều nói chuyện, lung tung lấy chút lá cây bạc hà, dùng vải bọc lại rồi bao lên trên mắt của hắn.


“Kiều Kiều!” Tiểu Tịnh Không từ ngoài cửa dò vào một một cái đầu nhỏ tròn vo, “Hắn tỉnh chưa?”



Là thanh âm của tiểu tử kia.


An quận vương bắt đầu ở trong lòng suy đoán thân phận của Cố Kiều, nếu như hắn không đoán sai, nàng phải là nữ tử ngày đó cùng muội muội mình tranh chấp.


Nhưng nàng không phải nữ nhi của Định An hầu sao?


Làm sao sẽ ở tại loại địa phương này?


“Hắn tỉnh rồi.” Cố Kiều hỏi, “Ngươi đói bụng rồi sao?”


“Ân, đói bụng.” Tiểu Tịnh Không thành thực gật đầu, lại hỏi, “Vậy hắn có chuyện gì không?”


Cố Kiều nhẹ giọng nói: “Hắn không có việc gì, chính là mắt có chút khó chịu.”


Tiểu Tịnh Không lại nói: “Hắn sẽ trách bà cô chứ?”


Cố Kiều nhìn về phía An quận vương: “Gần đây trong nhà gặp mấy lần trộm, ngươi từ hậu môn tiến đến, bà cô của ta coi ngươi là tiểu tặc.”


“Là của ta không phải.” An quận vương nói.


“Hắn không trách bà cô.” Cố Kiều quay đầu nói với Tiểu Tịnh Không, “Ngươi đi ăn chút điểm tâm trước, ta tới làm cơm ngay.”


Lúc này Tiểu Tịnh Không mới an tâm rời đi.


An quận vương nghe thanh âm của Cố Kiều, rất khó liên hệ nàng với nữ tử đã tát muội muội của hắn cùng Cố Cẩn Du lại với nhau, hình như các nàng là hai người, cũng như tính nhẫn nại cùng ôn nhu của nàng tất cả đều cho người nhà của mình.


Trong phòng không có người bên ngoài, Cố Kiều lại hỏi: “An quận vương đột nhiên tới cửa vì chuyện gì?”


Trước kia chỉ là đang suy đoán, lúc này một tiếng An quận vương tính là triệt để xác nhận thân phận của nàng, dù sao người chưa gặp qua hắn không có khả năng biết hắn là An quận vương.


An quận vương cũng không thể nói cho nàng biết, bởi vì ta hoài nghi thái hậu núp ở nhà các ngươi, hắn do dự một chút, nói rằng: “Thực không dám giấu giếm, ta là tới đăng môn nói xin lỗi, chuyện của gia muội để Cố tiểu thư chịu ủy khuất.”


Cố Kiều: “Nga.”


An quận vương nhất thời nghe không ra nàng tin hay không tin: “Ngươi nói… Mới vừa rồi đánh ngất xỉu ta chính là bà cô nhà ngươi?”


Cố Kiều nói: “Làm sao vậy?”


An quận vương bất động thanh sắc cười nói: “Khí lực của nàng thật là lớn.”


Xem ra đối phương không phải thái hậu.


Thái hậu nhận ra hắn.


An quận vương dự định cáo từ, nhưng vào lúc này, hậu viện truyền đến giọng cáo trạng nhỏ của Tiểu Tịnh Không: “Kiều Kiều! Bà cô lại ăn vụng mứt hoa quả rồi!”


“Ta không có! Tiểu hòa thượng không được nói bậy!”


“Ta không phải là hòa thượng!”


“Ngươi là đầu bóng lưỡng!”


Thanh âm này…


An quận vương chỉ cảm thấy cả người của bản thân run lên, cả người đều cứng lại rồi!


Cầu vé tháng ~


XX mở vé tháng tiền lì xì, đầu vé tháng tiểu các bạn thân mến nhớ kỹ lĩnh nga ~



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận