CHƯƠNG 113: NHẬN NHAU
Dịch giả: Luna Wong
Cố Kiều đi ra ngoài, nhìn về phía lão thái thái trong lòng ôm thật chặt bình: “Bà cô, nói một ngày chỉ có thể ăn ba miếng.”
Lão thái thái mạnh miệng: “Ta chỉ ăn ba miếng!”
Cố Kiều chỉ chỉ bình: “Nhưng trong bình rõ ràng thiếu mất sáu miếng.”
“Hắn ăn rồi!” Lão thái thái một tay kéo Cố Tiểu Thuận xuống nước.
Đang chẻ củi Cố Tiểu Thuận đầy mặt mộng ép, sao rồi? Hắn lại ăn cái gì rồi?
Cố Kiều tàn nhẫn tịch thu mứt hoa quả của lão thái thái, từ trong phòng nàng cướp đoạt hàng khủng nàng tư tàng đã lâu.
Mặt của lão thái thái đều tái rồi.
An quận vương nghe thanh âm quen thuộc, ngực một trận một trận căng lên.
. . . Là thái hậu sao?
Đáng tiếc hắn bây giờ nhìn không thấy.
Bất quá không quan hệ, trời sáng, mắt của hắn sẽ hồi phục thị lực.
Cố Kiều tịch thu xong mứt hoa quả của lão thái thái, vừa quay đầu chỉ thấy An quận vương sờ soạng đi ra, đang đứng ở cửa nhìn xung quanh sang bên này.
Ngắm gì ngắm? Ngươi lại nhìn không thấy.
Cố Kiều đi tới, lạnh nhạt nói: “An quận vương ở đâu? Một hồi ta để người tiễn ngươi trở về.”
Ám vệ của Cố Diễm ở một nơi bí mật gần đó, có thể cho bọn họ thay làm.
An quận vương đã hạ quyết tâm lưu lại, hắn nhẹ giọng nói: “Đầu ta hình như có chút choáng, có thể tá túc ở nhà của Cố tiểu thư một đêm không?”
Cố Kiều hơi híp mắt một cái, gia hỏa này là bình sứ sao?
“Nhà của ta không có gian nhà trống.”
An quận vương đang muốn nói “Vô phương, ta có thể cùng người chen một chút”, kết quả chưa mở miệng, liền bị một đạo thanh âm quen thuộc cắt đứt.
“An quận vương?”
Người tới không phải người khác, chính là Cố hầu gia nhiều ngày không gặp.
Cố hầu gia là tới tìm Cố Kiều, chuyện lần trước hắn đã nghĩ qua, vị Trang tiểu thư ương ngạnh kia đích xác thiếu đánh, nhưng Cẩn Du đã làm sai điều gì, nha đầu này đến Cẩn Du cũng đánh luôn?
Hắn do dự vài ngày, cuối cùng vẫn quyết định đến thôn nói chuyện rõ ràng với nàng về chuyện khi dễ Cẩn Du!
Mặc kệ nàng có trở về hầu phủ hay không, cũng không thể bởi vì nhìn Cẩn Du không vừa mắt mượn Cẩn Du trút giận!
Đại môn là mở, hắn trực tiếp tiến vào.
Không ngờ vừa đi qua nhà chính liền thấy An quận vương cả ngày không thấy bóng dáng, không phải nói lên trấn dạo sao? Thuận tiện mua cho Trang tiểu thư chút Quế Hoa cao của Lý ký sao?
Làm sao sẽ xuất hiện ở trong nhà nữ nhi của hắn?
Lẽ nào cũng là đến hưng sư vấn tội?
Cố hầu gia hai ba bước tiến lên, liền phát hiện An quận vương tự hồ bị thương, trên đầu quấn lấy sa bố, trên mắt cũng che sa bố.
Một ý niệm đáng sợ trong đầu hiện lên hắn: Chẳng lẽ. . . Nha đầu kia đánh luôn An quận vương?
Trời ạ đất ạ, hắn rốt cuộc sinh một hỗn thế ma vương gì a?
Cố hầu gia hành lễ đến nỗi thiếu chút nữa làm gãy luôn thắt lưng: “Quận vương. . . Tiểu nữ vô trạng, mong rằng quận vương thứ tội!”
An quận vương hoang mang nhìn hắn một cái: “Sẽ không phải hầu gia cho là thương thế của ta do lệnh ái làm chứ?”
“Ân?” Cố hầu gia ngẩn ra, chẳng lẽ không đúng sao?
An quận vương nhẹ nhàng kéo khóe môi: “Là tự ta không cẩn thận. . . Còn phải đa tạ lệnh ái trị liệu cho ta.”
“A?” Cố hầu gia trợn tròn mắt.
An quận vương thử nói rằng: “Không nghĩ tới lệnh ái dĩ nhiên tinh thông thuật kỳ hoàng.”
Nhưng mà Cố hầu gia chưa hồi được thần, hắn ngượng ngùng nói: “An quận vương khen trật rồi, nàng ở y quán trên trấn làm dược đồng mấy ngày, thuật kỳ hoàng chưa nói tới, chỉ là hiểu sơ vài thứ tương đối dễ nhất! Theo ta thấy, vẫn là thỉnh An quận vương nhanh chóng dời bước sơn trang, do ngự y sơn trang tỉ mỉ thay người trị liệu một phen!”
Bookwaves.com.vn
Sở dĩ Cố hầu gia nói như vậy, thứ nhất, đúng là xác thực lo lắng cho thương thế của An quận vương; thứ hai, cũng là hắn cho rằng An quận vương tới nơi này là tìm Cố Kiều hưng sư vấn tội.
Hắn không định gặp Cố Kiều hơn nữa, Cố Kiều cũng là cốt nhục của hắn và Diêu thị, hắn cũng không thể thật để cho nàng bị An quận vương trị tội.
Hắn phải vội vàng dụ An quận vương đi.
An quận vương cố tình cố kỹ trọng thi, nói mình choáng váng đầu không thích hợp tàu xe mệt nhọc, Cố hầu gia biểu thị hắn mang xe ngựa tốt nhất của hầu phủ đến, bảo chứng không cảm giác được nửa điểm xóc nảy!
Quyết tâm của Cố hầu gia quá lớn, thậm chí sau cùng An quận vương không thể mài qua hắn, An quận vương đầy mặt không cam lòng ngồi lên xe ngựa trở về sơn trang.
Cố hầu gia thở phào một cái thật dài!
Nhưng mà đáy lòng của An quận vương lại nổi lên nói thầm.
Tại sao Cố hầu gia khăng khăng đưa hắn trở về sơn trang? Chẳng lẽ là lo lắng hắn ở trong nhà nữ nhi của hắn phát hiện cái gì?
Nữ nhi của hắn lại vì sao ở nông thôn? Chẳng lẽ là vì giấu thái hậu?
Cố hầu gia còn không biết nhất thời cử động của bản thân để não của An quận vương bổ nhiều như vậy, trở về sơn trang rồi, vì dẹp loạn lửa giận của An quận vương, hắn tặng không ít tranh chữ cổ đổng quý báu, thực sự là đau lòng chết hắn!
An quận vương càng phát ra hoài nghi Cố hầu gia có kỳ hoặc.
Cố hầu gia là ca ca của thục phi, thục phi là người của bệ hạ.
Năm rồi Cố hầu gia cũng không ở sơn trang dừng lâu như vậy, năm nay đột nhiên không đi sẽ không phải là vì thái hậu?
Càng ngày càng nhiều đầu mối xúm lại, dĩ nhiên hợp lại ra một cái chân tướng “Hợp lý”.
An quận vương gọi hắc y nhân tới trong phòng.
Hắc y nhân nghe xong suy đoán của An quận vương, không hiểu hỏi: “Mà nếu quả nàng thực sự là thái hậu, vi sao không nhận quận vương? Dựa theo thuyết pháp của quận vương, lúc nàng đánh người ngất xỉu không thấy rõ người là ai, nhưng sau khi người té xỉu nàng nên thấy rõ chứ.”
An quận vương như có điều suy nghĩ nói: “Điểm này bổn vương cũng minh bạch, cho nên mới muốn xác định một lần. Ta đã đi qua một chuyến, đi nữa thì chọc người nghi ngờ, ngày mai ngươi đi thử, cứ nói. . . Là vì hai lần hiểu lầm nói lời xin lỗi, hy vọng hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước, cũng hy vọng sau khi nàng đến kinh thành không nên đề cập đến chuyện muội muội ta ỷ thế hiếp người trước đó, để tránh khỏi hủy danh tiếng của muội muội ta.”
Hắc y nhân: “Vâng.”
An quận vương: “Ngươi cần phải nhìn thấy thái hậu, nói thế cục kinh thành cho nàng biết.”
Hắc y nhân ôm quyền: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Bất quá. . .” Nghĩ đến cái gì, hắc y nhân nhíu mày nói rằng, “Nếu như đối phương thật là thái hậu, quận vương định làm như thế nào?”
Ánh mắt của An quận vương lãnh đạm: “Có thể làm sao? Đương nhiên là đưa trở lại kinh thành, không thể để cho nàng rơi vào trong tay của bất luận kẻ nào. Bất luận người nọ là bệ hạ, hay là người gì khác.”
Hắc y nhân do dự một chút, nói rằng: “Lúc này chỉ sợ kinh thành không quá an toàn, ma phong bệnh của thái hậu làm sao mặc phải đến nay thành mê, bệ hạ che giấu bệnh tình của thái hậu, đối ngoại tuyên bố nàng là đột phát bệnh hiểm nghèo an dưỡng ở hành cung. Chúng ta mang thái hậu về như thế, chẳng phải là đang nói với bệ hạ, chúng ta cái gì cũng biết sao? Hơn nữa chúng ta còn muộn không lên tiếng, ngầm dẫn thái hậu theo trở về! Bệ hạ sẽ không cảm thấy chúng ta không hề có lòng thần phục hắn?”
An quận vương hừ lạnh nói: “Hắn là lần đầu kiêng kỵ Trang gia chúng ta sao? Từ một khắc hắn cùng với Tuyên Bình hầu phủ liên hôn kia trở đi, cũng đã đang nghĩ hết biện pháp kiềm chế Trang thị nhất tộc. Thái hậu bệnh, chỉ sợ cùng bệ hạ thoát không khỏi liên quan. Hôm nay thế cục trên triều đình càng bất lợi với bộ tộc Trang thị, nếu thái hậu không ra chủ trì cục diện, chỉ sợ bộ tộc Trang thị sắp trở thành Liễu gia thứ hai.”
Ngày xưa kinh thành có tứ bá: Tuyên Bình hầu phủ Tiêu gia, La quốc công phủ La gia, Định quốc công phủ Liễu gia, nội các đại thần Trang gia.
Kỳ thực vị bệ hạ này xuất thân cũng không tốt, sinh mẫu của hắn đến tư cách dưỡng dục hắn cũng không có, hắn là bị nuôi ở dưới gối Tĩnh phi.
Trang thái hậu suốt đời vô tử, lại vì bất hòa với mẫu tộc của thái tử Liễu gia, vì vậy đấu thắng thái tử, đấu thắng Liễu gia, đỡ dưỡng tử của Tĩnh phi thượng vị.
Nhưng mà vị bệ hạ này lại là một bạch nhãn lang nuôi không thân, không chỉ có không tâm tồn cảm kích Trang thái hậu, trái lại khi biết thủ đoạn phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ của Trang thái hậu sinh lòng kiêng kỵ nàng.
Nữ nhi Trang gia đưa vào cung vốn nên làm hoàng hậu, hắn nhưng ở Kim Loan điện lập muội muội của Tuyên Bình hầu vi hậu, còn gả Tín Dương công chúa sủng ái nhất cho Tuyên Bình hầu.
Ở dưới ủng hộ của Tuyên Bình hầu phủ, bệ hạ như hổ thêm cánh, suy yếu không ít thế lực của Trang gia. Chỉ bất quá, thủ đoạn của Trang thái hậu vẫn là cường hãn, nàng một ngày đè bệ hạ, bệ hạ một ngày không nhúc nhích được căn cơ chân chính của Trang gia.
Mấy ngày thái hậu “dưỡng bệnh ở hành cung” này, bộ tộc Trang thị bị Tuyên Bình hầu phủ chèn ép sắp yếu không thở được.
Tiếp tục như thế nữa, Trang gia thực sự sẽ xong đời.
“Ngũ Dương, đây là mệnh của chúng ta.”
Đi Trần quốc làm chất tử, là mệnh của hắn.
Lên núi đao xuống biển lửa vì bộ tộc Trang thị, cũng là mệnh của thái hậu.
Sáng sớm ngày mai, hắc y nhân thay đổi một thân xiêm y thị vệ, mang một rương lễ vật lớn đi Thanh Tuyền thôn.
Ba người Cố Diễm đi học rồi, mở cửa cho hắn là Cố Kiều.
“Ngươi là ai?” Cố Kiều hỏi.
Hắn chắp tay cười: “Ta là Ngũ Dương, là thị vệ của An quận vương, hôm nay ta phụng mệnh của quận vương, đến đây bồi tội với Cố tiểu thư.”
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều nói: “Ngày hôm qua không phải hắn đã đến bồi qua tội rồi sao?”
Ngũ Dương khách khí nói rằng: “Ngày hôm qua quận vương bị thương, có chút lời còn chưa hết, bảo ta ngày hôm nay cần phải đi một chuyến nữa.”
Cố Kiều chờ hắn nói xong.
Ngũ Dương hỏi: “Ta có thể. . . mang những lễ vật này vào trong cho Cố tiểu thư trước không?”
Cố Kiều không có cự tuyệt.
Ngũ Dương dọn một rương lớn vào trong nhà chính, mở cái rương, lấy mười mấy cái hộp gấm ở bên trong ra, nói với Cố Kiều: “Quận vương hy vọng sau khi Cố tiểu thư hồi kinh, không nên ở trước bất kỳ ai nhắc tới việc tiểu thư nhà ta nói năng lỗ mãng. Tiểu thư nhà ta bị trong nhà làm hư, tính tình là ương ngạnh chút, quận vương nhà của ta bồi tội với người. Bất quá danh tiếng đối với nữ nhi gia mà nói thật sự quá trọng yếu, nếu biết nàng ỷ thế hiếp người như vậy, tương lai chỉ sợ phải bị không ít người chê sai, còn thỉnh Cố tiểu thư thông cảm cho một mảnh tấm lòng yêu muội của quận vương nhà ta.”
Nghe vào là muốn chận miệng của nàng.
Cố Kiều không nói gì, ra hiệu hắn buông đồ vật là tốt rồi.
Ngũ Dương lấy riêng hai hộp gấm ra, nói với Cố Kiều: “Hôm qua hù dọa tiểu huynh đệ cùng lão thái thái, quận vương căn dặn ta cần phải tự mình tạ lỗi với hai người.”
Cố Kiều nói: “Tịnh Không đi học rồi, sợ rằng ngươi không gặp được hắn, bà cô đang ngủ, áy náy của ngươi ta sẽ thay ngươi chuyển đạt.”
Thật chẳng lẽ là phòng cực nghiêm?
Nguyên bản Ngũ Dương chỉ tin ba phần, lúc này đã tin năm phần, hắn đứng lên nói: “Như vậy làm phiền Cố tiểu thư, xin hỏi ta có mượn mao xí một chút không?”
Cố Kiều nhìn hắn một cái: “Xin cứ tự nhiên.”
Thần sắc của Ngũ Dương như thường đi mao xí.
Ngũ Dương đang trì hoãn thời gian, hôm nay hắn nhất định phải nhìn thấy thái hậu.
Cũng là hắn vận khí tốt, lão thái thái làm một ác mộng giật mình tỉnh giấc, đi trong sân hít thở không khí, để Ngũ Dương vừa vặn gặp phải.
Ngũ Dương là tâm phúc của An quận vương, từng nhiều lần theo An quận vương yết kiến thái hậu, hắn biết rõ hình dạng của thái hậu, không giống Cố hầu gia chích vội vã thấy hai lần, một lần vẫn là bóng lưng.
Người trước mắt mặc dù một thân trang phục lão thái thái ở nông thôn, khí tràng cùng Trang thái hậu thủ đoạn độc ác kia kém khá xa, nhưng Ngũ Dương vẫn là liếc mắt đã nhận ra nàng!
Ngũ Dương kích động, hắn đi nhanh lên trước!
Lão thái thái vừa làm xong ác mộng, lòng còn đang sợ hãi đó, kết quả hậu viện trống rỗng mọc ra hán tử cả người cao bảy thước, nàng hách nhảy lên một cái thật cao!
“Ngươi là ai nha?” Nàng hung ba ba hỏi.
Ngũ Dương sửng sốt: “Tiểu nhân là Ngũ Dương a!”
“Cái gì dê năm đầu dê sáu đầu, chưa từng nghe qua! Đi đi đi, đi ra!” Lão thái thái tâm phiền ý loạn đẩy hắn ra, “Kiều Kiều! Tại sao trong nhà lại có người kỳ quái tới?”
Cố Kiều buông hộp gấm đi tới, liếc nhìn Ngũ Dương, nói với lão thái thái: “Hắn là thị vệ của vị vương gia ngày hôm qua, tới cửa bồi lễ.”
Lão thái thái nhướng mi nói: “Vậy có tặng đồ sao?”
Cố Kiều gật đầu: “Có.”
Lão thái thái đi nhà chính phiên lục lục đồ sứ ngọc khí lá trà, vẻ mặt ghét bỏ: “Một khối Quế Hoa cao cũng không có, không thành ý, hừ!”
Ngũ Dương quả thực giật mình, tình huống gì a? Thái hậu không giống với mình nghĩ a!
“Ta muốn ăn chè trứng gà!” Lão thái thái nói với Cố Kiều.
“Được.” Cố Kiều đáp ứng, phản chính không thêm đường là được.
“Cho hắn một chén luôn!” Lão thái thái nghiêm túc nói, “Tặng nhiều lễ vật tới cửa như vậy, ngươi phải lưu người ta ăn một bữa cơm đi!”
“Cũng được.” Cố Kiều gật đầu, đi nhà bếp nấu hai chén chè trứng gà, một chén cho đường, một chén ít đường.
Lão thái thái hào phóng nói: “Kiều Kiều ngươi đi làm việc đi, ta chiêu đãi khách nhân là đủ rồi!”
Ngũ Dương ở trong lòng giơ ngón tay cái cho thái hậu, đầu tiên là mượn cớ ăn chè trứng gà để giữ hắn lại, còn nghĩ biện pháp tách người Cố gia ra, không hổ là thái hậu anh minh thần võ, cơ trí a!
Cố Kiều gánh đòn gánh đi múc nước.
Trong phòng không có bên thứ ba, thần sắc của lão thái thái kích động trong nháy mắt.
Ngũ Dương cũng kích động.
Thái hậu đại trí giả ngu, mới vừa rồi quả thật là giả bộ! Thái hậu muốn cùng hắn nhận nhau!
“Mau mau mau! Một hồi Kiều Kiều sẽ trở lại!”
Ân ân ân! Là nhanh hơn!
Ngũ Dương gật đầu như giã tỏi, kết quả hắn đã nhìn thấy lão thái thái thay đổi chén chè trứng với hắn, sau đó cầm lấy cái muôi, không gì sánh được vui vẻ ăn!
Ngũ Dương: “. . .”
(Luna: Haha, ta đã sớm đoán được, tội nghiệp anh ám vệ xấu số, haha)
Vé tháng vé tháng, giảo tay nhỏ bé khăn cầu tháng phiếu!
Còn có nhớ kỹ lĩnh vé tháng tiền lì xì!