Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 114: THI HƯƠNG

Dịch giả: Luna Wong – lại là hai chương ghép thành một nè, raw hơn 5000 chữ.

Lão thái thái vì ăn đồ ngọt, để Ngũ Dương ở nhà làm công cụ cả ngày, Ngũ Dương một hồi “Cố cô nương ta đói bụng, ta muốn ăn mứt hoa quả”, một hồi “Cố cô nương ta khát, ta muốn uống canh đậu xanh, cái loại siêu cấp ngọt đó” …

Lúc trở lại sơn trang, Ngũ Dương quả thực cũng hoài nghi nhân sinh.

An quận vương ở trong phòng thấy hắn: “Làm sao? Có thể thấy được thái hậu lão nhân gia nàng không?”

Ngũ Dương nhất kiểm thái sắc: “Gặp thì gặp được…”

Nhưng kia thật là thái hậu sao?

Ngũ Dương nói kinh lịch một ngày bi thảm của bản thân với An quận vương.

An quận vương khiếp sợ, hắn nhớ tới hôm qua mình ở trong thôn, tựa hồ cũng nghe được trong miệng thái hậu nói một ít lời kỳ kỳ quái quái, nhưng nhất là hắn quá kích động, thoáng cái không để trong lòng, sau đó mặc dù hắn hồi vị lại, lại một lần cho rằng thái hậu là đang giả ngây giả dại, lấy đó để làm giảm độ nghi ngờ của người Cố gia đang giam lỏng nàng.

“Thuộc hạ cảm thấy không phải.” Ngũ Dương đẽo gọt nói, “Lúc Cố tiểu thư đi gánh nước trong nhà chỉ còn lại có thái hậu cùng thuộc hạ, nếu như trước thái hậu là giả ngây giả dại, như vậy không có người bên ngoài, lão nhân gia nàng nên cùng ta thẳng thắn thành khẩn nhận nhau.”

Nhưng mà cũng không có, thái hậu chỉ lo vùi đầu ăn chè trứng, mỗi lần hắn muốn mở miệng đều có thể bị thái hậu giơ tay lên cắt đứt.

Từ trước sao hắn không phát hiện thái hậu tham ăn như thế?

Trang thái hậu trong ấn tượng của An quận vương không phải một người sẽ vì cái ăn mà không lo chính sự, bất quá nàng không thể ăn quá nhiều đồ ngọt là thật, ngự y dặn dò qua, nói lão nhân gia cao tuổi, ẩm thực nhẹ cho thỏa đáng.

An quận vương lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào thái hậu mất trí nhớ? Đồng thời dẫn đến tính tình đại biến?”

Hay hoặc là, đây mới là tính tình vốn có của nàng, ở trong cung vài chục năm nàng vẫn mang mặt nạ không bỏ xuống?

Ngũ Dương không dám vọng tự suy đoán: “Quận vương định làm như thế nào? Còn muốn đưa thái hậu hồi kinh không?”

“Ta không biết.” An quận vương thở dài.

Một thái hậu chỉ biết ăn uống không phải là đối thủ của bệ hạ, nhưng để nàng ở chỗ này, đặt ở dưới mí mắt của Định An hầu hắn thực tại lo lắng.

An quận vương suy nghĩ một hồi, nghĩ đến cái gì, hỏi Ngũ Dương nói: “Ta có mấy địa phương không rõ.”

“Cái gì?” Ngũ Dương hỏi.

An quận vương đẩy cửa sổ ra, nhìn viện tử hoa cỏ mãn đình: “Thái hậu làm sao mất trí nhớ? Chuyện này cùng Định An hầu phủ đến tột cùng có quan hệ hay không?”

Ngũ Dương đi theo qua đây: “Quận vương nói là, bọn họ cố ý làm sỏa thái hậu?”

Một cái ánh mắt lạnh như băng của An quận vương đánh tới.

Cái cổ của Ngũ Dương co rụt lại, cúi đầu nói: “Thuộc hạ lỡ lời.”

Sao có thể nói thái hậu sỏa chứ? Mặc dù quả thật có chút sỏa phu phu.

An quận vương hỏi: “Thân phận của vị Cố tiểu thư kia ngươi đã điều tra xong chưa?”

Ngũ Dương nói: “Đã điều tra xong, nàng là tỷ tỷ trong long phượng thai, năm đó hầu phu nhân sinh sản ở chùa miểu, ôm sai hài tử của một thôn phụ, Cố Cẩn Du mới là người trong thôn kia. Bất quá bởi vì nuôi nhiều năm nuôi ra cảm tình, mặc dù đoạn thời gian trước mới phát hiện chân tướng cũng không đưa Cố Cẩn Du trở về. Về phần vị Cố tiểu thư chân chính kia, nghe nói là bản thân nàng không muốn trở về phủ. Hơn nữa nàng đã thành thân, vị hôn phu là phần đất bên ngoài lưu lạc đến bên này.”

An quận vương nói: “Ngươi hỏi thăm ai?”

Ngũ Dương nói: “Thuộc hạ trực tiếp hỏi hầu phu nhân.”

Diêu thị không cảm thấy đây là bí mật gì, khi Ngũ Dương tới hỏi thì Diêu thị liền nói theo chân tướng.

An quận vương như có điều suy nghĩ: “Nói như thế, Cố tiểu thư không phải Cố hầu gia cố ý an bài ở trong thôn?”

Ngũ Dương lắc đầu nói: “Hẳn không phải. Thuộc hạ suy đoán, có thể là sau khi thái hậu mất trí nhớ được Cố tiểu thư chứa chấp. Nhưng là… Nàng vì sao lại thành bà cô của vị hôn phu của Cố tiểu thư?”

“Ma phong bệnh.” An quận vương híp mắt một cái nói.

“Cái gì?” Ngũ Dương sửng sốt.

An quận vương giơ tay lên vuốt ve chậu hải đường hoa ở trên song đài: “Mới vừa rồi không phải ngươi nói vị hôn phu của Cố tiểu thư là người phần đất bên ngoài sao?”

Ngũ Dương không hiểu ra sao: “Đúng vậy, nhưng đây có quan hệ gì với việc bọn họ thu lưu thái hậu? Chẳng lẽ vị hôn phu của Cố tiểu thư sẽ là thân thích của thái hậu?”

Đây không thể đi, thân phận của thái hậu kim tôn ngọc quý bao nhiêu, làm sao có thể là thân thích với một tiểu tử nghèo ở nông thôn chứ?

An quận vương như có điều suy nghĩ nói: “Nếu như thái hậu nhiễm ma phong bệnh, té xỉu ở cửa nhà của Cố tiểu thư, Cố tiểu thư ở dưới tình huống không biết gặp phải nàng, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm sao?”

Bookwaves.com.vn

Ngũ Dương mở to con ngươi: “Đây còn nghĩ sao? Ma phong bệnh tính truyền nhiễm lớn như vậy, tiếp xúc cũng phải bị đưa đi Ma Phong sơn! Lẽ nào…”

An quận vương nhàn nhạt kéo khóe môi: “Không sai, vì không bị đưa đi Ma Phong sơn, bọn họ chỉ có thể thu lưu thái hậu, chữa tốt cho thái hậu, vì không để kẻ khác khả nghi, liền dối xưng là bà cô của vị hôn phu của Cố tiểu thư, đến đây tìm bọn họ nương tựa.”

Ngũ Dương bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, vị hôn phu của Cố tiểu thư là người phần đất bên ngoài, bà cô của vị hôn phu của nàng tự nhiên cũng là người phần đất bên ngoài, căn bản không ai sẽ hoài nghi bọn họ!”

An quận vương đùa bỡn một đóa hải đường hoa nở kiều diễn trước mặt nói: “Ta rất hiếu kỳ chính là, vị Cố tiểu thư kia làm sao trị khỏi ma phong bệnh cho thái hậu?”

Cố hầu gia nói nàng chỉ là một tiểu dược đồng, xem ra hắn còn không hiểu thân nữ nhi này của mình a.

Ngũ Dương đột nhiên nhìn về phía ánh mắt của An quận vương: “Quận vương, nếu như nàng có thể trị khỏi ma phong bệnh, có phải hay không…”

An quận vương giơ ngón tay lên, ngăn lại lời kế tiếp hắn muốn nói: “Bổn vương còn chưa tin được nàng.”

Ánh mắt của Ngũ Dương phức tạp thở dài: “Phải. Vậy… Thái hậu bên kia, quận vương rốt cuộc định làm như thế nào?”

An quận vương như có điều suy nghĩ nói: “Thái hậu mất trí nhớ, thật tới cửa nhận nàng nàng cũng sẽ không cùng bổn vương ly khai, nhưng lại có khả năng bại lộ thân phận của nàng, đây không phải là cử chỉ sáng suốt. Ngươi chọn thêm vài người, nửa đêm lén trộm thái hậu ra!”

Ngũ Dương: “Trộm, trộm người a?”

Sao cảm thấy thuyết pháp này có chút không thích hợp?

Động tác của Ngũ Dương rất nhanh, ban đêm liền dẫn bảy tên cao thủ đi Thanh Tuyền thôn trộm… Ách không, bắt người.

Chờ hắn đến nhà của Cố tiểu thư gia mới phát hiện phụ cận ẩn núp hai danh ám vệ.

Chắc là ám vệ của Định An hầu phủ âm thầm bảo hộ long phượng thai, Ngũ Dương suy nghĩ tốt nhất dẫn dắt hai người rời đi, bằng không gây ra động tĩnh đánh thức thái hậu thì phiền toái.

Nhưng ám vệ không giống với hộ vệ tầm thường, khả năng đồng thời ly khai khỏi bên người chủ tử không lớn, ngay khi Ngũ Dương suy nghĩ làm sao thực thi kế hoạch, hai danh ám vệ tự đi ra khỏi phòng, xông vào sơn lâm, chẳng biết làm chi.

Ngũ Dương: “…”

Cái này cũng được?

Mặc kệ nhiều như vậy, thời gian quý giá, nhanh chóng hành động!

Ngũ Dương làm một thủ thế tấn công, bảy tên hắc y nhân lăng không dựng lên, phi thân lướt vào hậu viện.

Ngũ Dương cũng dự định lướt vào viện tử, thế nhưng hắn mới bày một tư thế, người còn chưa có nhảy dựng lên liền nghe bịch một tiếng vang thật lớn, một gã hắc y nhân dường như đống cát bị một cước của người ta đá bay ra.

Ngũ Dương có chút mộng.

Phương thức đi vào không đúng sao?

Ngũ Dương nhảy lên đầu tường.

Lúc này, tên thứ hai hắc y nhân từ trước mắt hắn xẹt qua, vẽ thành một đường parabol duyên dáng ở trên không trung, nặng nề mà ngã ở trên đất trống ngoài phòng.

Cái này Ngũ Dương thực tại mắt choáng váng.

Ám vệ không phải đã đi rồi sao? Lẽ nào nhanh như vậy đã trở về?

Hắn nhìn lại hậu viện, nào có ám vệ gì? Phân minh là vị Cố tiểu thư liên tiếp tất Cố Cẩn Du cùng Trang Thải Điệp kia!

(Luna: Không biết tác giả muốn bà Trang tên gì, truyện cũng không nhắc nhiều nên ta không sửa đâu nha. Độc giả thông cảm hen)

Ngày ấy hắn còn cảm thấy Cố tiểu thư thật quá đáng, đến nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt cũng khi dễ, lúc này xem ra, nàng căn bản là hạ thủ lưu tình rồi!

Bằng không lấy một quyền này đá bánh một cao thủ này, nếu thật hạ tử thủ, còn không phải tát gãy đầu của Cố Cẩn Du cùng Trang Thải Điệp a?

Người của Ngũ Dương mang tới mặc dù không tính là cao thủ nhất đẳng nhất, nhưng so với cao thủ vẫn là mạnh quá nhiều, cứ như vậy đều bị Cố tiểu thư đánh không còn chút sức đánh trả nào.

Ngũ Dương muốn khóc.

Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao hai danh ám vệ của Định An hầu phủ đột nhiên xông vào cánh rừng, bọn họ là lo lắng đó, sợ mình ở đây bọn họ không dám xông vào, phá hủy hăng hái của vị tiểu thư này a.

Ngũ Dương ở trong lòng đánh giá một chút, chỉ sợ bản thân cũng không phải đối thủ của vị Cố tiểu thư này.

“Đắc tội, Cố tiểu thư.”

Ngũ Dương từ phía sau xuất cung nỏ ra, cài lên một cây tên ngắn, nhắm ngay vai của Cố Kiều bóp cò.

Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cửa phòng của lão thái thái đột nhiên mở, nàng ngáp đi ra: “Chuyện gì ồn như thế a?”

Ngũ Dương cả kinh tay run một cái, nhanh như tên bắn trật!

Trời chính là phương hướng của lão thái thái, ngực của Ngũ Dương rung mạnh!

Tốc độ của cung nỏ nhanh hơn tên gấp mấy lần, hắn bay đi chụp lại cây tên cũng không kịp nữa rồi!

Ngày lúc chỉ mành treo chuông, chỉ thấy Cố Kiều nhảy lấy đà, rơi vào trước người của lão thái thái, túm lão thái thái qua một bên, cây tên kia dán mu bàn tay của nàng rạch một cái mà qua, đinh ở tại trên vách tường sau lưng hai người.

Mu bàn tay của Cố Kiều bị trầy, chảy máu đầy tay.

Nàng dùng một tay kia nhổ tên xuống, hướng phía Ngũ Dương trong đêm đen hung hăng ném tới!

Tên kia quá nhanh, nhanh đến cao thủ như Ngũ Dương đều tránh không kịp.

Vai phải trúng tên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nói với hắc y nhân té trên mặt đất: “Lui!”

Sau khi đoàn người rời đi, thôn trang khôi phục yên lặng.

Lão thái thái thấy được vết máu trên mu bàn tay của Cố Kiều: “Kiều Kiều, ngươi bị thương!”

Cố Kiều không để ý nói: “Không có việc gì, trầy da một chút.”

Lão thái thái mắng chửi: “Cuộc sống trong nhà tốt lên, lại bị kẻ trộm nhớ thương!”

Kẻ trộm?

Tiểu tặc mấy lần trước tới không phải thân thủ cùng trang bị như thế.

Cố Kiều nhìn bóng đêm vô biên, luôn cảm thấy người này không hướng về phía bạc, bọn họ thẳng đến tiểu đông phòng, đó là gian nhà của bà cô.

Ngũ Dương bị thương trở lại sơn trang, không kịp chữa thương cho mình liền đi thư phòng yết kiến An quận vương.

Ánh mắt của An quận vương nghi ngờ nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì?”

Hắn quỳ một gối, xấu hổ nói: “Thuộc hạ thất trách, không thể mang thái hậu về… Còn… Còn suýt nữa tổn thương thái hậu…”

Hắn không dám giấu diếm, nhất ngũ nhất thập bẩm báo quá trình sự kiện với An quận vương.

Trong con ngươi của An quận vương xẹt qua một tia vô cùng kinh ngạc: “Không nghĩ tới a…”

Ngũ Dương thâm dĩ vi nhiên: “Đúng vậy, thuộc hạ cũng không nghĩ tới, Cố tiểu thư lớn lên ở dân gian lại có thân thủ như thế!”

An quận vương kéo khóe môi: “Không, bổn vương là không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ liều mình đi cứu một lão thái thái không hề có quan hệ với mình.”

Rõ ràng ban đầu là vi cầu tự bảo vệ mình, hôm nay người đã khỏi, nàng đại khả tiễn bước người, hay hoặc là chí ít không cần lấy mạng đi cứu đối phương.

Chiếu thuyết pháp của Ngũ Dương, nếu nàng có một chút né tránh, chỉ sợ đã bị mũi tên kia tại chỗ bắn thủng trái tim.

Hắn thực sự càng ngày càng nhìn không hiểu Cố tiểu thư này.

Hắn ngắm vầng trăng sáng phía chân trời nhất, thấp thấp nỉ non: “Cố tiểu thư, ngươi còn có bao nhiêu chuyện bổn vương không biết?”

Ngũ Dương chờ lệnh nói: “Quận vương, thuộc hạ đêm mai lại…”

An quận vương nhàn nhạt cắt đứt lời của hắn: “Không cần, nếu nàng che chở thái hậu như thế, để thái hậu ở bên người nàng là được.”

Ngũ Dương kinh hãi: “Quận vương!”

Ánh mắt của An quận vương nhìn phía xa xa: “Lúc này vốn cũng không phải thời cơ tốt nhất đón thái hậu hồi kinh, chờ ta trở về bẩm báo tổ phụ, làm tốt tất cả bộ thự sẽ bình an đón lão nhân gia nàng về. Cố cô nương, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Ngày mai, An quận vương chào từ biệt Cố hầu gia cùng Diêu thị: “Thi hương sắp tới, ta không thể ở đây lâu hơn nữa, phải mau chóng trở lại kinh thành. Mấy ngày nay nhận được chiêu đãi của hầu gia cùng hầu phu nhân, vãn bối vô cùng cảm kích.”

Hắn phá thiên hoang địa dùng một tiếng “Vãn bối”, thẳng sợ đến đầu lưỡi của Cố hầu gia đều thắt gút!

Bookwaves.com.vn

Ánh mắt ôn hòa của An quận vương rơi vào trên mặt của Diêu thị: “Hầu phu nhân, nữ nhi của người rất ưu tú, còn hơn vô số thiên kim kinh thành. Nếu có cơ hội, còn thỉnh hầu phu nhân mang theo nữ nhi của người đến phủ chơi cùng Mộng Điệp.”

Diêu thị khom người nói tạ ơn.

Sau lưng Cố Cẩn Du hai người kìm lòng không đặng xấu hổ đỏ mặt.

Quận vương là đang khen nàng sao?

Trang Mộng Điệp cũng cho rằng nhà mình ca ca khen Cố Cẩn Du, nàng bĩu môi, nàng đều biết, căn bản cũng không có tam bào thai như đã nói, Cố Cẩn Du là hài tử Cố gia ôm sai, cái nha đầu kia mới là thiên kim thật!

Hai người cũng không phải đồ tốt, ai nàng cũng không thích!

Huynh muội bước lên xe trở về kinh đường.

Xe ngựa đi được thật xa, Cố Cẩn Du còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khen ngợi của An quận vương.

Thiên chi kiêu tử như An quận vương, không có cô nương nào sẽ không thích, chỉ bất quá tuyệt đối đại đa số mọi người là si tâm vọng tưởng.

Mà nếu quả… Là An quận vương động tâm với cô nương nào trước thì sao?

Theo nàng biết, An quận vương còn chưa từng nghị thân, câu nói mới vừa rồi kia của hắn… Có phải là ám chỉ cha nương cái gì hay khôn?

Cố Cẩn Du len lén liếc Cố hầu gia cùng Diêu thị một mắt, thần sắc của hai người bình tĩnh, hiển nhiên chưa từng đoán theo phương hướng này.

Nàng không khỏi có chút nóng nảy.

Cha ở phương diện này là đầu gỗ, trông cậy vào hắn là bất thành; hôm nay trong lòng nương lại chỉ có thân sinh nữ nhi, căn bản không để ý tới nàng.

Nếu như… Nếu như nương biết An quận vương có ý định với cô nương hầu phủ? Có thể để Cố Kiều gả qua đó hay không?

Bất quá là trong nháy mắt, não của Cố Cẩn Du bổ rất nhiều.

Nàng tâm phiền ý loạn, một mặt là An quận vương khen gợi lên ảo tưởng không thực tế của nàng; về phương diện khác, nàng bức thiết muốn trở lại kinh thành, tìm thục phi nương nương quyết định.

Cố Kiều bên này lấy được nông cụ ở cửa hàng thiết, nông cụ có chút nhiều, là hỏa kế của Hồi Xuân đường đi lấy.

Lúc gần đi, lão thợ rèn gọi hắn lại: “Tiểu huynh đệ, tiểu thư nhà ngươi họ gì?”

Hỏa kế nói: “Ngươi nói Cố cô nương a? Nàng không phải tiểu thư nhà ta.”

Lão thợ rèn sửng sốt: “A? Vậy nàng là…”

Hỏa kế cũng không biết chuyện Cố Kiều hành y, hắn nói: “Nàng là bằng hữu của đông gia chúng ta.”

Lão thợ rèn hỏi: “Có thể làm phiền tiểu huynh đệ nói cho ta biết chỗ ở của nàng không, ta muốn tới cửa tạ ơn nàng?”

Hỏa kế ồ một tiếng nói: “Cố cô nương đã thông báo, nếu thành công, miễn tiền nông cụ cho nàng là được.”

Lão thợ rèn: “Nhưng là…”

Không nhưng là, hỏa kế mang theo mấy xe ngựa nông cụ ly khai.

Lão thợ rèn nhìn bóng lưng xe ngựa rời đi, một lát chưa tỉnh hồn lại.

Khối đất trống giữa sườn núi kia Cố Kiều tạm thời không nhúc nhích, nàng mướn thôn dân phụ cận, ở trên núi khai khẩn ra một khối ruộng thuốc lớn, lại đào một ngư đường cùng một kênh rạch, từ phía dưới thác nước dẫn nước vào trong ngư đường.

Ám vệ của Cố Diễm thành cu li khai sơn, mỗi ngày bị phái đi đào mương trồng trọt, một tháng, hai người từ mặt trắng nhỏ phơi nắng thành tiểu hắc thán danh phù kỳ thực.

Đảo mắt đã vào thu.

Mùa hạ năm nay cũng không xem như cực kỳ nóng bức, ngược lại nắng gắt cuối thu vồ mà đến nóng đến để người mồ hôi đầm đìa.

Đoàn người Tiêu lục lang đến tỉnh thành có một đoạn ngày rồi, ở dưới sự dốc lòng an bài của Lâm gia, bọn họ tiến vào một cái khách sạn xa hoa nhất, gần trường thi nhất của tỉnh thành.

Chu quản sự vài lần đưa ra yêu cầu thỉnh Tiêu lục lang đến phủ làm khách, đều bị Tiêu lục lang cự tuyệt.

Gần mấy tháng Lâm Thành Nghiệp bị Tiêu lục lang hành hạ đến có chút khổ không thể tả, lúc đi Thanh Tuyền trấn thì còn là một tiểu mập mạp, trở lại người tỉnh thành lại gầy hai vòng.

Mỗi khi Tiêu lục lang nói cho hắn đề, hắn đều có thể có một loại cảm giác thể hồ nghi thức xối nước lên đầu, hắn cũng không hiểu vì sao Tiêu lục lang học thức uyên bác như vậy, còn lợi hại hơn các tây tịch tiên sinh trong phủ cộng lại.

Chỉ bất quá, đến khi Tiêu lục lang ra khảo đề cho hắn, hắn nghỉ ăn.

Hắn tốt xấu là người trải qua thi huyện, thi phủ cùng thi viện, khảo đề này không làm khó được hắn, nhưng Tiêu lục lang ra là đề sao? Là dao nhỏ a!

Kỳ thực dù là tứ thư ngũ kinh cũng là có phạm vi cuộc thi, có chút văn chương phải trọng điểm nhớ kỹ, có chút lại không cần.

Tiêu lục lang mặc kệ cái này, hắn tiện tay ra một phần khảo đề, có nhiều hơn phân nửa là ngoài phần trọng điểm văn chương.

Lâm Thành Nghiệp một cái đầu hai cái to, sinh sôi bị Tiêu lục lang thi tới gầy.

Lâm Thành Nghiệp hướng Phùng Lâm tố khổ, Phùng Lâm ồ một tiếng, nói: “Ngươi hiểu lầm hắn, hắn không phải cố ý thi văn chương không phải trọng điểm, hắn là căn bản không biết cái nào là văn chương trọng điểm.”

Người ta cho tới bây giờ chưa từng học tủ học trọng điểm, trực tiếp từ, đầu, học, tới, đuôi! Còn một chữ không kém, đọc làu làu!

May là bị Tiêu lục lang dằn vặt như vậy, Lâm Thành Nghiệp quay về tỉnh thành cũng không có chọn lựa hồi phủ, hắn ở cùng với Tiêu lục lang, Phùng Lâm tại khách sạn.

Thi hương tổng cộng thi ba vòng, mỗi vòng thi ba ngày.

Trận đầu ở tám tháng tám, cũng chính là ngày mai, trong khách điếm tất cả đều là thí sinh thi hương, bầu không khí của toàn bộ khách sạn đều khẩn trương lên.

Duy nhất bình tĩnh chính là Tiêu lục lang.

Phùng Lâm vốn cũng là có chút khẩn trương, bất quá hắn có quá nhiều chuyện cần làm, dẫn đến hắn đều không để ý tới khẩn trương.

“Tiểu Lâm, qua đây hỗ trợ!” Phùng Lâm gọi Lâm Thành Nghiệp đi tiểu trù phòng của khách sạn.

Căn tiểu trù phòng này là Lâm gia tiêu số tiền lớn để mướn, lại còn an bài thêm một trù tử chuyện dụng.

Mặc kệ thức ăn của thí sinh thi hương, trù tử làm cho bọn họ, bị Phùng Lâm cự tuyệt.

Trước khi sắp xuất phát, Cố Kiều cho hắn một cái đơn, bên trên ghi chép một ít hạng mục cần chú ý trong khi nấu ăn.

Sách dạy nấu ăn phân loại rất nhỏ, đến khí trời Cố Kiều cũng nghĩ tới luôn, nếu như khí trời lạnh, liền chọn dùng phần thứ nhất của sách dạy nấu ăn; nếu như trời nóng nực, liền chọn dùng phần thứ hai của sách dạy nấu ăn.

“Bánh bột ngô, thịt khô, quýt, rau ngâm…”

Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp ở nhà bếp bận một buổi chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ cần chuẩn bị, thịt khô là tự nướng, mùi thơm thịt khắp nơi, làm toàn bộ thí sinh trong khách sạn đều thèm chảy nước bọt.

Bookwaves.com.vn

Rau ngâm là mấy ngày trước đây liền bắt đầu ướp, hôm nay trùng hợp ướp xong, Phùng Lâm đựng vào trong ba cái bình nhỏ.

Bánh bột ngô không thể để lâu, là trời chưa sáng trù tử thức dậy làm, Phùng Lâm căn dặn bánh bột ngô nhất định phải khô, một chút hơi nước cũng không lưu lại.

Từng tỉnh thành thi hương đều có hai danh quan chủ khảo chính phó, đều do triều đình cắt cử.

Bọn họ cùng các quan giám khảo địa phương mùng sáu đã vào trường thi, tổ chức nhập thượng mã yến trước, sau khi nội liêm quan tiến vào nội đường liêm, do quan giám khảo phong liêm.

Nội liêm quan còn được gọi là duyệt quyển quan(quan chấm bài thi), bọn họ từ ngày tiến nhập vẫn đợi đến thi hương kết thúc, phê duyệt xong bài thi của tất cả thí sinh mới ly khai.

Toàn bộ quá trình có thể dài đến nửa tháng, trong lúc ở chỗ này bọn họ không được tiếp xúc với ngoại giới, ngay cả các giám khảo của ngoại liêm quan cũng không thể giao lưu vãng lai.

Ngày hôm mùng tám, các thí sinh sớm tới trường thi.

Mỗi một vòng tuy nói có ba ngày, nhưng cuộc thi chân chính chỉ có một ngày ở giữa, ngày đầu tiên kiểm tra vào trường, ngày thứ ba kiểm tra rời sân.

Sáng sớm, ngoài trường thi đã xếp thành hàng dài.

Ba người Tiêu lục lang tới không sớm không muộn, xếp hạng ở hàng hơn một trăm.

Bọn họ không vội, lại làm Chu quản sự ở một bên lo lắng.

Thi hương không cho người thay thế xếp hàng, bằng không Lâm gia bọn hắn có thể bao hết ngoài trường thi!

“Nước đã cầm chưa?” Chu quản sự hỏi Lâm Thành Nghiệp.

Lâm Thành Nghiệp gật đầu: “Ân.”

Chu quản sự lại nói: “Đồ ăn đều mang theo rồi chứ?”

Lâm Thành Nghiệp gật đầu lần nữa: “Mang rồi.”

Hai chữ vẫn có thể không nói lắp.

Chu quản sự vẫn chưa yên lòng: “Vậy… Xiêm y mặc có dày không? Sợ ban đêm lạnh.”

“Nóng.” Lâm Thành Nghiệp nói.

Chu quản sự thở dài, ai, năm nay khí trời khác thường, lúc nên nóng thì không nóng, lúc nên lạnh lại không lạnh, nghe nói hoa mầu ở nông thôn đều mọc không được tốt.

Chu quản sự còn muốn dặn dò cái gì, Lâm Thành Nghiệp nhíu mày: “Ngươi đi, phiền.”

Chu quản sự: “…”

“Ai nha!”

Chu quản sự mới vừa đi không được hai bước, bị Phùng Lâm dọa đến lảo đảo hơi kém té ngã.

“Sao rồi?” Hắn quay đầu lại hỏi.

Phùng Lâm nói: “Quên đưa cái này cho các ngươi! Kiều nương nói nếu như trời nóng nực, bảo chúng ta mang cái này vào trường thi, có thể nâng cao tinh thần tỉnh não, còn có thể phòng muỗi chống ngứa.”

Là ba bình tinh dầu.

Chỉ là Cố Kiều đổi bình thủy tinh thành bình phỉ thúy, hơn nữa nắp bình dày lại dùng sáp phong khẩu.

“Cái này có thể mang vào sao?” Chu quản sự hỏi, thi hương ngoại trừ nước và đồ ăn, thứ khác gì cũng không thể mang vào.

Phùng Lâm giải thích: “Cái này có thể ngoại dụng, cũng có thể uống thuốc, Kiều nương nói, nếu có người hỏi, uống cho hắn xem.”

Nhãn thần của Tiêu lục lang có chút vi diệu: “Các ngươi hiện tại rất quen thuộc a…”

Phùng Lâm còn chưa có nhận thấy được ánh mắt nguy hiểm của đồng bạn, hì hì nói: “Từ trước là ta không hiểu chuyện, hiểu lầm Kiều nương, kỳ thực nàng đặc biệt tốt! Lục lang, thực sự, có thể thú tức phụ nhi như vậy là nam nhân đã tu luyện mấy đời có phúc! Ta cũng muốn…”

Ánh mắt của Tiêu lục lang như đao, rốt cục để Phùng Lâm không bỏ qua được.

Phùng Lâm phẫn nộ rụt cổ một cái, nói: “Được rồi, ta không muốn.”

Tiêu lục lang nhận lấy tinh dầu.

Lại là đồ kỳ quái trong cái rương kia sao?

Loại văn tự này hắn thấy qua, đêm đó đồ từ trong rương lăn ra bên trên đại bộ phận đều có loại văn tự này.

Bất quá đêm hôm đó, hắn không thấy được mấy bình nhỏ lục lục này.

Nên không phải lỗi giác của hắn, cái rương nhỏ kia có thể xuất hiện đồ kỳ kỳ quái quái, còn luôn luôn không lặp lại nữa?

Nó là có thủ thuật che mắt và bộ phận then chốt kỳ lạ gì sao?

Nếu mấy bình này là thuốc, như vậy đồ trước đó nhìn thấy kia có thể cũng là thuốc hay không?

Nó là một tiểu dược tương?

Thông minh như Tiêu lục lang trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ rương nhỏ của Cố Kiều, rất nhanh, đến phiên hắn cùng với Phùng Lâm, Lâm Thành Nghiệp lần lượt bị thị vệ soát người.

Phùng Lâm vì biểu minh bọn họ mang vào chính là nước, mở nắp bình uống một giọt, thiếu chút nữa bị mùi vị đó xông chết!

Nương ách, đây cũng quá nâng cao tinh thần!

Sau khi tiến nhập trường thi, các thí sinh bị phân đến thi bằng của bản thân, cũng có người gọi nó là hiệu phòng.

Hiệu phòng đơn sơ, chỉ có hai tấm ván gỗ, một khối dùng làm bàn, một khối dùng làm cái ghế, phân biệt để ở hai bên chỗ lõm vào ở trong hiệu phòng. Đến ban đêm, thí sinh hợp hai tấm ván gỗ lại làm một cái giường, đối phó một đêm.

Trong ba ngày này thí sinh không được rời tự hành rời hiệu phòng, ăn uống ngủ toàn bộ ở bên trong.

Trận đầu thi chính là mặc thư cùng thi văn, theo lý thuyết, là một văn《 Luận Ngữ 》, một văn《 Trung Dong 》, hoặc một văn《 Đại Học 》, một văn《 Mạnh Tử 》, hơn nữa một bài thơ ngũ ngôn bát vận tự làm.

Nhưng năm nay khảo đề thi hương phá lệ biến thái, cư nhiên thêm một văn ——《 Hiếu Kinh 》.

Nghiêm chỉnh mà nói,《 Hiếu Kinh 》 cũng không dài, chỉ có chưa tới hai nghìn chữ, nhưng vấn đề là… Nó không thi a!

Không thi ai học, đúng chứ?

Lúc thấy phải viết chính tả《 Hiếu Kinh 》, tóc gáy của Lâm Thành Nghiệp đều dựng lên!

Không phải sợ, là kích động!

Bởi vì Tiêu lục lang, từng, cho, thi, nó!

Tiêu lục lang là lão sư thập phần nghiêm khắc, phàm là khảo đề Lâm Thành Nghiệp không biết làm hắn cũng sẽ cho thi lại lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí lần thứ tư, thẳng đến Lâm Thành Nghiệp biết mới thôi.

Lâm Thành Nghiệp không chỉ có gầy, còn trọc luôn đầu nữa, đều là bị Tiêu lục lang dằn vặt.

Nhưng mà giờ khắc này, Lâm Thành Nghiệp quả thực yêu chết sự hành hạ của Tiêu lục lang!

Lâm Thành Nghiệp biết người thuộc được《 Hiếu Kinh 》khẳng định ít, chỉ mới là cửa đầu tiên thôi hắn đã vượt lên trước rất nhiều thí sinh rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui